┬┴┬┴┤炎 Chương 63 炎├┬┴┬┴
Lâm Tiễn tắm rửa xong, co đôi chân trắng nõn thon dài ngồi xếp bằng trêи giường, một tay cầm chiếc khăn lông màu trắng lau khô tóc, một tay với điện thoại mở đoạn tin nhắn thoại Ngôn Dụ Hoan gửi đến.
Trong lúc nghỉ đông, nàng cùng mấy đứa bạn học có tụ tập gặp gỡ, sau đó còn vài lần đi chơi riêng với Ngôn Dụ Hoan để tán gẫu chuyện ở trường đại học. Đối với việc thầm mến Tiêu Uyển Thanh, vốn Lâm Tiễn không có ý định giấu diếm bạn thân. Nhưng hiện tại, nàng và Tiêu Uyển Thanh còn chưa xác lập mối quan hệ, tạm thời không nên kể ra ngoài, chỉ sợ không cẩn thận lại mang đến phiền phức cho cô. Vì vậy, mặc dù không dám thẳng thừng nói lộ ra, nhưng Lâm Tiễn vẫn kín đáo thăm dò Ngôn Dụ Hoan… nếu nàng thích nữ nhân thì sẽ thế nào? Ngôn Dụ Hoan không chút e thẹn mà to mồm ba hoa: Chuyện này có gì là ghê gớm, không thèm lừa cậu, ở trường đại học, số nữ sinh theo đuổi tớ cũng chẳng thua kém gì nam sinh. Lâm Tiễn suýt không nhịn được tròn mắt kinh ngạc.
Lâm Tiễn mơ hồ nhận ra, đối với bạn bè xung quanh, dường như chuyện nữ nhân thích nữ nhân… cũng không phải là quá mức kinh thiên động địa. Trong lòng Lâm Tiễn càng thêm kiên định về chuyện sau này cùng Tiêu Uyển Thanh.
Trường của Ngôn Dụ Hoan khai giảng muộn, phải qua tết Nguyên Tiêu mới bắt đầu kỳ học mới. Ngày hôm qua vừa nghe nói ba mẹ Lâm Tiễn đi họp mặt bạn bè, sẽ không có ai chiếu cố em bé Lâm Tiễn nho nhỏ đáng thương, lập tức mẫu tính đại phát, hào phóng mời nàng sang nhà mình ở ba ngày hai đêm. Tiếc là Lâm Tiễn trọng sắc khinh bạn, một ngụm cự tuyệt.
Chạng vạng tối, Lâm Tiễn đang ngồi trêи xe cùng mẹ trở về Nam Khu thì nhận được tin nhắn thoại của Ngôn Dụ Hoan. Biết thừa Ngôn Dụ Hoan nói chuyện không chút kiêng kỵ, lúc này có Chu Thấm kế bên không phải là lúc thuận tiện, nên Lâm Tiễn không mở ra nghe. Hiện tại, Lâm Tiễn vừa lau tóc, vừa lơ đễnh nghe âm thanh lanh lảnh của Ngôn Dụ Hoan phát ra từ loa ngoài: “Lâm Tiểu Tiễn, cậu thành thật khai báo đi, có phải là cậu có biến rồi không? Có phải là cậu thật sự thích nữ nhân không? Là ai, còn không mau nói ra?!!!”
Nghe tiếng bạn thân la hoảng trong điện thoại, Lâm Tiễn không nhịn được mà cười phá lên. Tên này phản xạ cũng không tồi!
Lâm Tiễn nhấn mở tin nhắn tiếp theo, là suy đoán của Ngôn Dụ Hoan: “Tớ đã lên danh sách tên tuổi những nữ nhân cậu từng nhắc đến. Dựa theo tần suất xuất hiện, nhiều nhất chính là Thời Mãn, sau đo là Trần Chỉ, Đường Mạt, Hạ Chi Cẩn, còn ai nữa nhỉ… Hình như hết rồi. Lâm Tiễn, cậu nói mau, là tiểu yêu tinh nào trộm đi trái tim của cậu?!”
Lâm Tiễn nhíu màu, có chút bất mãn, nói bậy! Hiển nhiên danh tự nàng nhắc đến nhiều nhất chính là Tiêu a di của nàng cơ! Nàng cố nhịn cười, mặc kệ suy đoán của Ngôn Dụ Hoan, giương nanh múa vuốt giễu cợt nói: “Hoan Hoan à, trí nhớ của cậu tệ thật nha, còn không lo mua hạt đào uống mà bồi bổ não đi. Cậu quên mất tên người trong lòng của tớ rồi!” Nàng mới nói đến hai chữ “trong lòng…”, cửa phòng vốn đang mở bỗng vang lên tiếng gõ cửa – là Tiêu Uyển Thanh ôm tiểu Teddy đang đứng đó.
Lâm Tiễn hốt hoảng, lập tức buông điện thoại ra, lúng túng nói: “Tiêu a di, dì…” Dì đứng đó từ lúc nào, đã nghe được cái gì rồi sao?
Tiêu Uyển Thanh thật ra cũng vừa mới đến, trong lúc lơ đãng chỉ nghe thoáng qua giọng nói Lâm Tiễn cùng nụ cười phô trương của nàng. Cô mỉm cười, khéo léo hiểu lòng người giải thích: “Dì vừa mới tới thôi, không nghe thấy gì cả.”
Cô đến gần, thả Teddy lên giường Lâm Tiễn, ấm giọng nói: “Nghe mẹ con nói hồi ở nhà con vẫn luôn ôm Teddy ngủ, hôm đó làm thế nào lại mang nó sang đây?”
Lâm Tiễn nhìn thấy bộ dáng nũng nịu quen thuộc của Teddy, vươn tay ôm lấy, cọ nhẹ đầu mũi, buột miệng: “Vì con muốn Teddy thay con bồi Tiêu a di trong lúc con không ở đây.” Nàng mê luyến cúi đầu hít hà Teddy, vẻ mặt say mê thất thường: “Tiêu a di, Teddy còn vương lại mùi hương của dì… thật thơm.”
Câu nói khẽ buột miệng của Lâm Tiễn làm cho trái tim của Tiêu Uyển Thanh đột ngột khựng lại một nhịp. Cô đứng ngây người nhìn bộ dáng thanh thuần của Lâm Tiễn nâng niu món đồ chơi yêu thích như tiểu hài tử, gương mặt không hiểu sao lại trở nên nóng bừng.
Nếu Lâm Tiễn biết được… mình đã đem Teddy tưởng tượng thành nàng… len lén nhịn không nổi hôn qua mấy lần, lại còn ôm chặt ngủ mỗi đêm… liệu nàng còn có thể thản nhiên ôm lấy nó như vậy không?
Trong lòng cô, nỗi hổ thẹn lại bắt đầu trào dâng, khiến cho trái tim run rẩy vì một câu săn sóc dịu dàng kia của nữ hài dần trở nên bình tĩnh lại. Cô lặng yên một chút, trong lòng hạ quyết tâm.
Tiêu Uyển Thanh khẽ hắng giọng, tận lực lấy lại sự bình thản trong giọng nói: “Tiễn Tiễn, hôm nay dì đã bắt đầu đi làm lại rồi.”
Lâm Tiễn ngước mắt nhìn cô, gật đầu: “Con biết ạ.” Giọng nói của Tiêu a di dường như đột nhiên trở nên nghiêm túc?
Tiêu Uyển Thanh tiếp tục: “Hôm nay họp giao ban, tòa soạn từ đầu năm bắt đầu triển khai chiến lược mới, công việc của dì sẽ bận rộn hơn.” Cô dừng một chút, nhìn vào đôi mắt to tròn đang chờ đợi kia, khẽ cắn môi: “Về sau có thể dì sẽ không tan sở đúng giờ như lúc trước, đôi khi còn phải đi ra ngoài xã giao. Dù cho không tăng ca, đến lúc về nhà cũng vẫn phải làm việc, ví dụ như họp video call hoặc biên tập bản thảo gấp. Dì… trong lúc họp sợ ảnh hưởng việc học tập của con, cho nên có lẽ không thuận tiện dùng chung thư phòng với con được nữa…”
Lâm Tiễn nghe thấy vậy, ngơ ngác nhìn cô, bàn tay đang lau tóc vô thức hạ xuống, khăn tắm cũng trượt theo.
Buổi chiều bên nhau ở thư phòng, có lẽ là khoảng thời gian nàng và Tiêu Uyển Thanh gần gũi nhất, cũng là khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong ngày của Lâm Tiễn. Trong thư phòng, mỗi khi học tập mệt mỏi nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh đang chăm chỉ làm việc kế bên, trong nháy mắt nàng như được tiếp thêm một luồng sinh khí mới. Đôi khi Tiêu Uyển Thanh có hứng sẽ lấy giấy bút ra tập viết chữ, khi đó nàng liền bồi cạnh cô, vì cô mài mực, hồng tụ thiêm hương (Thành ngữ cổ chỉ việc thư sinh thức đêm học bài có người con gái thức đêm thêm hương). Ngày tháng trôi qua, nàng từng chút từng chút lắng dịu xuống sự kϊƈɦ động khinh cuồng tuổi trẻ, trong lòng chỉ còn một mơ ước, về sau niên niên tuế tuế cũng trải qua trong tĩnh lặng như vậy… thì thật tốt đẹp.
Nay Tiêu a di lại nói là… về sau khoảng thời gian này sẽ không còn nữa sao?
Lâm Tiễn kìm lòng không được mà chu môi, lộ ra vài phần khổ sở cùng ngơ ngác. Tiêu Uyển Thanh thấy vậy trong lòng không khỏi nhói đau.
Lâm Tiễn là một đứa trẻ ưa thể hiện cảm xúc. Nàng từng nói với cô, nàng thích nhất là mỗi buổi chiều ở cùng mình nơi thư phòng. Vậy nên bấy lâu nay, trừ lúc chơi game, nàng hiếm khi ngồi học trong phòng riêng của mình. Cô biết rõ, Lâm Tiễn thực sự rất thích ngồi học trong thư phòng cùng mình.
Bầu không khí ngưng trệ một hồi, cuối cùng Lâm Tiễn vẫn là hiểu chuyện mà nở ra một nụ cười, đáp lời Tiêu Uyển Thanh: “Dạ vâng Tiêu a di, không sao đâu ạ. Con ở trong phòng học bài cũng được, giống như trước đây vậy. Công việc của dì quan trọng hơn. Chỉ là, chỉ là… sau này nếu dì tăng ca, cũng không cần vội về nhà, chỉ cần nhắn tin cho con biết là được rồi. Con sẽ ăn tối ở trường, dì không cần phải lo lắng cho con.”
Tiêu Uyển Thanh nhìn tấy Lâm Tiễn rõ ràng thương tâm như vậy, nhưng vẫn hiểu chuyện mà miễn cưỡng mỉm cười, trong lòng càng đau xót gấp bội. Cô thậm chí muốn mở miệng an ủi nàng: “Chỉ là tạm thời thôi, qua khoảng thời gian này sẽ ổn định lại.” Chỉ cần cô… buông bỏ được vọng tưởng là tốt rồi. Nhưng mà lúc này Tiêu Uyển Thanh không dám có nửa điểm mềm lòng, không dám có nửa phần buông lỏng. Đến cùng, vẫn là nhịn được. Cô sợ rằng giờ phút này chỉ cần thả lỏng một chút, đoạn tình cảm này sẽ biến thành một chiếc xiềng xích đáng sợ vây quanh lấy cô, không chút lưu tình kéo cô chìm sâu vào đầm lầy tội lỗi.
Tiêu Uyển Thanh cắn môi, gượng gạo nói với Lâm Tiễn: “Con đừng lo, cơm chiều dì sẽ cố gắng trở về kịp chuẩn bị cho con. Vậy con…” Cô nhìn thấy mái tóc Lâm Tiễn vẫn còn ướt sũng, ấm giọng dặn dò: “Vậy con chịu khó hong khô tóc, buổi tối đi ngủ sớm một chút. Dì còn có việc bận phải đi xử lý bây giờ.” Tiêu Uyển Thanh cả đời hiếm khi nói dối, chỉ sợ không qua mắt được Lâm Tiễn, nói xong vội vàng xoay người rời đi, lẩm bẩm: “Thật khiến người ta loay hoay sứt đầu mẻ trán.”
Lâm Tiễn ôm Teddy, nhìn hình bóng Tiêu Uyển Thanh mệt mỏi rời đi, có chút ngỡ ngàng luống cuống. Trong đáy lòng nàng nổi lên một trận chua xót, khổ sợ vô hạn.
Nếu như, nếu như là trước đây… Tiêu a di hẳn sẽ giúp mình lau tóc rồi.
Sau một hồi, nàng khẽ lắc lắc cái đầu nhỏ còn đang ướt của mình, gõ đầu tự trách móc, cố gắng lấy lại tinh thần mà an ủi bản thân: “Lâm Tiễn, ngươi là người lớn rồi, sao còn giống như tiểu hài tử không hiểu chuyện? Tiêu a di bận rộng công việc, nếu thật sự yêu thương người ta, ngươi phải biết cảm thông, còn phải chủ động chiếu cố, nghĩ cách san sẻ gánh nặng với dì ấy mới phải.”
Trong thư phòng, Tiêu Uyển Thanh đoan chính thẳng tắp ngồi trêи ghế, nghĩ đến nét mặt vui vẻ hưng phấn của nữ hài lúc nhắn tin cho bạn bè, trong lòng chùng xuống ủ dột.
Vậy mới phải, Lâm Tiễn vẫn nên kɧօáϊ hoạt tùy tiện bên bạn bè như vậy.
Lâm Tiễn đối với cô chưa từng dùng qua ngữ điệu, thần sắc như vậy. Trước mặt cô, nàng luôn nhu thuận hiểu chuyện, đôi khi có chút nghịch ngợm ngẫu nhiên, nhưng cũng luôn đắn đo đúng mực.
Giờ nghĩ lại, dường như… cho đến bây giờ nàng cũng chưa từng thả lỏng trước mặt cô?
Lâm Tiễn, đến cùng vẫn luôn coi cô là trưởng bối sao?
Điều này chẳng phải mình đã sớm nhận ra? Khoảng cách giữa Lâm Tiễn và cô vốn dĩ khó mà vượt qua được.
Vốn dĩ là không dám có vọng tưởng. Vốn dĩ là không nên có vọng tưởng. Nhưng mà vì cái gì, vì cái gì mà vẫn cảm thấy khổ sở khó chịu như vậy?
Tiêu Uyển Thanh cắn chặt môi, vuốt trán tự nhủ: “Không được nghĩ, không nên nghĩ nữa.”
Cô mở máy tính, cắt ngang luồng suy nghĩ, buộc bản thân vùi đầu trong công việc.
Ban đêm, Lâm Tiễn ôm ấp tiểu Teddy còn lưu mùi hương của Tiêu Uyển Thanh, trong mộng ngoài mộng đều được vây quanh bởi hơi thở ngọt ngào của cô. Giấc ngủ của nàng vì vậy cũng trở nên đặc biệt ngọt ngào.
Nàng đã đặt đồng hồ báo thức từ sớm, vậy nên dù ngủ ngon đến đâu, vẫn là đúng giờ tỉnh dậy. Không sớm, không muộn, vừa vặn để Tiêu Uyển Thanh có thể ngủ thêm một chút.
Lâm Tiễn rửa mặt, cố tình dùng chiếc kẹp tóc xinh xắn đã mua trong lúc đi dạo phố với Ngôn Dụ Hoan lúc trước, rộn ràng đi tìm Tiêu Uyển Thanh chào buổi sáng.
Nhưng ngoài dự liệu của Lâm Tiễn…
Trong phòng bếp trống rỗng, không thấy bóng dáng của Tiêu Uyển Thanh. Nàng đi quanh phòng khách, sân thượng, rồi trở về thư phòng, phòng ngủ của Tiêu Uyển Thanh, thậm chí cả phòng tắm… cũng không tìm thấy cô. Đến lúc xoay người rời đi, trở về phòng của mình, nàng mới nhìn thấy tờ giấy note màu vàng dán trêи cửa cùng vài dòng chữ thẳng tắp của Tiêu Uyển Thanh:
Tiễn Tiễn, dì đi làm sớm, bữa sáng đã chuẩn bị xong, dì giữ ấm trong nồi cơm điện, con chỉ cần lấy ra là ăn được. Buổi trưa dì không kịp về nhà nhưng đã làm sẵn thức ăn trong tủ lạnh, con chịu khó cho vào lò viba làm nóng. Nhớ ăn cơm đúng giờ nhé.
Lâm Tiễn nhìn tờ giấy nhỏ nhoi trơ trọi trêи cửa kia, tâm trạng vui vẻ thoáng chìm xuống, đôi môi khẽ mím chặt.
Một hồi lâu, nàng tự an ủi mình. Tiêu a di bận rộn nhưng vẫn lo nghĩ cho ngươi như vậy, hết thảy đều an bài chu đáo, ngươi còn có cái gì không vừa lòng?
Lâm Tiễn kéo tờ giấy note xuống, nhìn chăm chú hồi lâu, rồi sau đó ghé môi nhẹ nhàng hôn một chút. Nàng rút điện thoại trong túi ra, nhắn tin cho Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu a di, con dậy rồi. Con đã đọc được tờ note của dì. Dì đừng lo, con sẽ tự chăm sóc cho mình. Dì bận rộn đến đâu cũng nhớ ăn trưa đúng giờ nhé.”
Chỉ vài giây, Tiêu a di đã nhắn tin trả lời. Phong cách vẫn một mực ngắn gọn như từ lúc nghỉ Đông đến giờ, chỉ có một chữ “Uhm”.
Hai giây sau, một tin nhắn nữa lại được gửi đến. Lần này, nhiều hơn được mấy chữ: “Cẩn thận kẻo bỏng tay.”
Lâm Tiễn chăm chú nhìn một chữ “Uhm” mà người mình yêu đáp lại trong tích tắc, rồi lại thêm một câu dịu dàng dặn dò “Cẩn thận kẻo bỏng tay”. Khóe môi không hiểu sao dần trở nên cong cong.
Trong lòng, ngọt ngào trào dâng.
Tiêu a di vẫn luôn ngồi chờ tin nhắn của nàng sao? Lâm Tiễn tự mình đa tình suy nghĩ.
Mặc kệ, chính là như vậy!
Lâm Tiễn đẩy cửa phòng, nhảy phốc lên giường ôm chầm Teddy, tựa như ôm lấy thân thể mềm mại dịu dàng của Tiêu Uyển Thanh, nhẹ nhàng đặt xuống trêи khóe môi của Teddy một cái hôn chào buổi sáng thật ngọt ngào.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
【Tác giả có lời muốn nói】
Teddy: Cầu xin các ngươi, làm ơn thôi đi, ta chỉ là một con gấu bông nhỏ mà thôi…