Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 54: Lâm Tiễn, đừng từ chối dì.




┬┴┬┴┤炎 Chương 54 炎├┬┴┬┴

Học viện của Lâm Tiễn dường như là khối nghỉ trễ nhất toàn trường. Thật vất vả chịu đựng kỳ thi học kỳ, đến lúc được nghỉ cũng chỉ còn 10 ngày nữa là đến Tết Âm Lịch. Vừa thi xong, Chu Thấm đã săn sóc thúc giục Lâm Tiễn về nhà. Cuối năm luôn là thời điểm các công ty đơn vị bận rộn nhất, bà muốn Lâm Tiễn nhanh chóng trở về, đỡ cho Tiêu Uyển Thanh một phần gánh nặng. Trường học nghỉ, nhà ăn không mở cửa, Tiêu Uyển Thanh lại là người tinh tế như vậy, chỉ sợ cô vừa tăng ca ở tòa soạn, vừa phải chăm lo bữa cơm cho Lâm Tiễn.

Nhưng Lâm Tiễn lại hùng hồn nói lý, nàng muốn lưu lại thêm hai ngày, chờ cuối tuần mới trở về. Ý định nếu Tiêu a di có tăng ca, nàng không những tự lo được cơm nước, mà còn có thể chuẩn bị bữa khuya để Tiêu a di tan tầm về ăn cho ấm bụng.

Chu Thấm cười nhạt, coi thường: “Con mà cũng biết nấu cơm? Lâm Tiểu Tiễn, con có biết dầu và thức ăn, cái nào cho vào nồi trước không?”

Lâm Tiễn chu môi, mẹ có phải quá xem thường nàng rồi không? Nàng hừ một tiếng, không thèm tranh cãi, ngược lại còn đưa ra lý do thuyết phục: “Mẹ, con muốn chờ cuối tuần cùng Tiêu a di mua sắm một ít đồ Tết rồi mới về nhà.” Nàng dừng lại một chút, giọng nói sa sút: “Mẹ biết Tiêu a di chắc chắn sẽ không chịu về nhà chúng ta ăn Tết, năm nay lại một thân một mình. Con không thể ở lại, nhưng ít nhất cũng có thể bồi dì đi mua sắm Tết. Con chỉ lo một mình ăn Tết, Tiêu a di sẽ lại qua loa đối phó thôi.” Dù cho trong lòng, Lâm Tiễn rất muốn rất muốn lưu lại cùng Tiêu Uyển Thanh đón giao thừa, nhưng đến cùng nàng vẫn hiểu rõ, đây là điều không thể. Chưa nói đến trong nhà nàng, ông bà nội ngoại đều sẽ đến cùng ăn Tết, hưởng thụ đại đoàn viên, nàng vốn không thể vắng mặt. Mà Tiêu Uyển Thanh nơi này, nhất định cũng sẽ không cho nàng ở lại.

Nếu như Tiêu Uyển Thanh giữ nàng lại, thì dù có muôn vàn khó khăn, nàng cũng sẽ tìm cách ở lại bên cô.

Đáng tiếc, Tiêu a di lại là người lễ tiết như vậy, cô nhất định sẽ không đồng ý.

Chu Thấm nghĩ đến đứa em gái này, cũng không khỏi cảm thấy xót ruột. Bà thở dài một hơi, đáp lời: “Được, vậy chờ cuối tuần con bồi Tiểu Uyển đi mua sắm Tết, đến chiều tối mẹ sẽ đi đón con, thuận tiện đem một ít đồ cho nàng.” Bà trầm ngâm một chút rồi lại nói: “Lúc mua đồ, đừng để Tiêu a di của con mua quả hạch, tôm, cua, thịt dê cũng không cần, mẹ sẽ mang từ nhà qua.”

Trước khi cúp máy, Chu Thấm vẫn không yên lòng dặn dò: “Mấy ngày tới đừng làm Tiêu a di thêm phiền toái. Tiêu a di bận rộn công việc như vậy, con nhớ tự lo ngày ba bữa cơm, đừng để nàng phải bận lòng.”

Lâm Tiễn giận dỗi đáp ứng: “Con biết rồi! Con gái ở trong lòng mẹ cuối cùng là như thế nào? Con chẳng lẽ không hiểu chuyện như vậy ư?”

Chu Thấm chém đinh chặt sắt trả lời: “Tự mình biết mình đi!”, rồi không chút lưu tình cúp điện thoại.

Lâm Tiễn tức giận nghiến răng, cúp điện thoại xong liền chạy đi tìm Tiêu Uyển Thanh đang đứng ngoài ban công phơi đồ, khóc chít chít làm nũng, lừa gạt Tiêu Uyển Thanh ấm giọng dỗ dành nàng cả một rổ lời ngọt ngào.

Tiêu Uyển Thanh nghe thấy Lâm Tiễn nói muốn chờ cuối tuần đi mua sắm với mình rồi mới về nhà, lập tức hiểu rõ dụng tâm săn sóc của nữ hài. Cô chăm chú nhìn nữ hài thản nhiên vén tóc, không sợ lạnh buốt từ trong giỏ cầm lên một bộ y phục ướt sũng giúp cô phơi lên, trong lòng bỗng có một dòng nước êm đềm chảy qua, ấm áp lan nhẹ toàn thân. Cô dịu giọng đáp ứng: “Được, vậy Chủ Nhật chúng ta đi dạo phố. Vừa vặn dì cũng muốn chọn cho Tiễn Tiễn mấy bộ đồ mới. Lúc trước con còn ôn thi nên dì không muốn quấy rầy, vốn đang lo con vội trở về nhà không có dịp cùng đi mua sắm, không biết đến lúc đó dì chọn đồ có hợp ý con không. Nếu con có thể cùng đi với dì thì tốt rồi.”

Lâm Tiễn đang với tay phơi quần áo liền dừng lại, quay đầu nhìn TIêu Uyển Thanh, ngượng ngùng theo phản xạ từ chối: “Tiêu a di không cần tốn kém. Con không phải là tiểu hài tử, làm sao còn xoắn xuýt Tết đến đòi mua quần áo mới.”

Tiêu Uyển Thanh thấy hai tay nàng còn đặt trêи chiếc áo sơ mi của mình, một nửa phơi lên một nửa dừng lại, dáng vẻ ngoan ngoãn lại đáng yêu, nhịn không được đưa tay cưng chiều vuốt mũi nàng, nhoẻn miệng cười: “Đây không chỉ là quà Tết, mà còn là dì muốn cảm ơn con.”

Lâm Tiễn tần ngần hỏi: “Cảm ơn con?”

Tiêu Uyển Thanh tỏ vẻ hiếm khi nghịch ngợm, chớp mắt gật đầu: “Uhm, cảm ơn ân tình của lò sưởi nhỏ luôn làm dì ấm áp. Dì cũng muốn làm cho lò sưởi nhỏ ấm áp một chút.” Hàm răng trắng muốt của cô khẽ cắn làn môi mọng đỏ, chăm chú nhìn vào đôi mắt Lâm Tiễn, phảng phất có ngấn nước dập dờn, mang theo ngữ điệu nũng nịu chính mình cũng không nhận ra: “Tiễn Tiễn, đừng từ chối dì, có được không?”

Lời nói kiều nhuyễn rơi vào tai Lâm Tiễn dường như mang theo chút nhiệt, một đường nóng hổi phả vào tim. Lâm Tiễn ngắm nhìn Tiêu Uyển Thanh dáng vẻ vô thức mê người, trái tim bỗng đập dồn dập như muốn bứt ra khỏi lồng ngực.

Tiêu Uyển thanh nhất định không biết, cô như vậy, nói nàng phải làm sao từ chối đây?

Lâm Tiễn không dám tiếp tục nhìn Tiêu Uyển Thanh, sợ ánh mắt của mình nhịn không được sẽ để lộ điều gì. Nàng rũ mắt, có chút khó khăn nuốt nước bọt, khe khẽ gật đầu, tim đập như trống dồn mà nhận lời Tiêu Uyển Thanh.

Vô pháp kháng cự a…

❅❅❅

Sáng Chủ Nhật hôm đó, các nàng cùng nhau ăn sáng, ngồi phòng khách xem TV để tiêu cơm xong liền xuất phát. Tiêu Uyển Thanh sớm đã sắp xếp tốt lịch trình. Buổi sáng đi trung tâm mua sắm chọn quần áo cho Lâm Tiễn rồi dừng chân ở đó ăn trưa. Cơm nước xong, các nàng có thể tiếp tục đi chọn quần áo, sau đó sẽ đi sắm Tết, thuận tiện còn có thể mua ít đồ ăn về làm bữa tối. Sau bữa cơm tối, nghỉ ngơi một chút chờ Chu Thấm đến đón Lâm Tiễn về nhà, hết thảy đều vừa vặn.

Lâm Tiễn dĩ nhiên là không có ý kiến gì. Ngượng ngùng ban đầu qua đi, kỳ thực, nghĩ đến việc Tiêu Uyển Thanh chọn quần áo cho mình, nàng có chút liên tưởng đến… thê tử đối với trượng phu, giống như dáng vẻ mẹ nàng lúc chọn quần áo cho ba vậy, đều rất ôn nhu săn sóc. Trong lòng, liền đắc ý hận không thể lăn lộn mấy vòng.

Nhưng mà, nàng vạn vạn không nghĩ tới, đến trung tâm mua sắm, Tiêu Uyển Thanh lại hoàn toàn phá vỡ tưởng tượng của chính mình. Tiêu Uyển Thanh chẳng hề giống tiểu thê tử mềm mại chọn y phục cho người yêu, ngược lại giống như tổng tài bá đạo, đem bạn gái đi mua sắm khắp nơi.

Còn nàng, Lâm Tiễn, chính là tiểu tức phụ được Tiêu Uyển Thanh dẫn ra ngoài.

Tầm mắt của nàng chỉ cần dừng lại ở bộ y phục nào vài giây, Tiêu Uyển Thanh ở bên cạnh liền đưa tay giúp nàng gỡ xuống, một bên ấm giọng nói: “Bộ này cũng hợp với Tiễn Tiễn. Thử kϊƈɦ cỡ một chút, nếu mặc vừa liền gói lại nha.” Vừa nói, cô vừa tiếp tục đánh giá mấy bộ quần áo khác.

Lâm Tiễn lướt mắt qua một chiếc áo sơ mi, Tiêu Uyển Thanh liền đem áo sơ mi tháo xuống, sau đó lập tức săn sóc giúp nàng tìm kiếm áo lông hoặc áo khoác phối cùng. Nàng nhìn một chiếc áo lông, Tiêu Uyển Thanh cũng liền đem áo lông tháo xuống, sau đó lại tiếp tục chọn giúp nàng váy ngắn cùng tông.

Nếu Chu Thấm dẫn nàng đi mua quần áo mà hào phóng như vậy, Lâm Tiễn nhất định sẽ vui vẻ cười đến không thấy mặt trời. Nhưng đây lại là Tiêu Uyển Thanh, là nữ nhân trong lòng nàng a. Lâm Tiễn cảm thấy trong lòng, vừa ngọt ngào như mật, lại vừa xót xa không nỡ.

Gia cảnh của nàng, nhìn lên không bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng nhất định không thua kém. Tuy Chu Thấm và Lâm Triêm đối với nàng có nhiều ràng buộc, nhưng chưa từng để nàng phải thiếu thốn thứ gì. Lâm Tiễn từ nhỏ đến lớn, từ đầu xuống chân đều luôn rộng rãi dư dả. Cho nên trước đây, nàng chưa bao giờ biết xót tiền. Mỗi lần cha mẹ mua thêm quần áo, đồ chơi cho nàng, nàng chỉ vui vẻ cảm ơn, chứ không cảm thấy đau lòng. Nàng biết rõ, cha mẹ có thể mua cho nàng vật gì, đều là nằm trong khả năng của họ.

Nàng lúc trước cũng từng cảm khái cha mẹ cực khổ kiếm tiền, cảm tạ hai người đối với nàng chăm lo. Nhưng nàng từ nhỏ hình thành quan niệm, kiếm tiền chính là để người trong nhà sinh hoạt được thoải mái. Để nâng cao chất lượng cuộc sống mà cố gắng kiếm tiền, cũng coi như khiến việc kiếm tiền có thêm ý nghĩa.

Đây là lần đầu tiên trong đời, Lâm Tiễn cảm thấy đau lòng vì tiền. Dù cho Tiêu a di có thể lo được, nàng cũng cảm thấy không nên. Không phải là ngại ngần, mà chính là mạc danh xót xa.

Nàng đem xấp quần áo Tiêu Uyển Thanh cầm trêи tay, từng chút từng chút treo lên lại, tỏ vẻ bất mãn trêu ghẹo: “Tiêu a di, có phải là dì muốn trộm lười, cho nên tùy tiện con nhìn bộ nào dì cũng đều khen đẹp. Vậy là không cần hao tâm tổn trí giúp con chọn ra bộ đẹp nhất rồi.”

Tiêu Uyển Thanh nhịn không được bật cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tiễn, giọng nói mang chút ủy khuất: “Dì không có, dì thật sự thấy chúng đẹp mà.” Ánh mắt cô thưởng thức, từ tận đáy lòng tán dương: “Tiễn Tiễn nhà chúng ta dáng vóc trời sinh, bộ nào mặc lên cũng đều phi thường đẹp mắt, tựa như đo ni đóng giày cho riêng con vậy.”

Nhân viên phục vụ đứng kế bên thấy vậy cũng thừa cơ phụ họa: “Nàng…” Nàng do dự một chút, không xác định rõ vừa rồi Lâm Tiễn gọi là “A di” hay là tên riêng bị đọc nhịu nghe thành “A Di”. Dù sao, nữ nhân xinh đẹp lớn tuổi hơn một chút, thoạt trông cũng chỉ mới 26, 27 thôi. Nàng cân nhắc một hồi, chọn cách xưng hô khó có thể sai sót, hướng Lâm Tiễn hồ hởi: “Tỷ tỷ của em nói đúng nha, hiếm lắm mới thấy có người dáng vóc đẹp như em, thật sự là tùy ý chọn bộ nào mặc lên cũng đều đẹp. Kỳ thực hôm nay đang có chương trình giảm giá, lại còn có chiết khấu nữa, mua càng nhiều càng có lợi.”

Lâm Tiễn hoàn toàn không nghe nàng nói tiếp đoạn sau, vui mừng ra mặt chăm chú nhìn khuôn mặt dịu dàng tú lệ của Tiêu Uyển Thanh, đột nhiên nghịch ngợm trêи ghẹo: “Em mặc kệ, Tiêu tỷ tỷ…” Nàng kéo dài âm cuối “tỷ tỷ”, làm nũng: “Tỷ tỷ phải nghiêm túc giúp em chọn ra bộ đẹp nhất cơ.”

Tiêu Uyển Thanh vốn không để ý cách xưng hô của nhân viên phục vụ, bỗng dưng nghe thấy Lâm Tiễn ngữ khí mập mờ dịu dàng gọi cô “tỷ tỷ”, lỗ tai mạc danh liền nóng hổi. Lần đầu gặp gỡ, Lâm Tiễn cũng nói đùa nàng quá lắm cũng chỉ có thể gọi cô là tỷ tỷ, cô không hề để ý. Về sau, rất nhiều người cũng đùa như vậy, cô vẫn chưa bao giờ để trong lòng. Giờ phút này, lần đầu tiên nghiền ngẫm hai chữ “tỷ tỷ” từ miệng Lâm Tiễn kêu ra, phảng phất mang theo ma lực kỳ dị, lướt nhẹ bên tai cô, lén lút ăn sâu vào lòng.

Lâm Tiễn vẫn còn đứng một bên làm nũng, ngọt ngào nị nị mà thấp giọng kêu gào: “Tiêu tỷ tỷ, có được không? Tiêu tỷ tỷ…”

Tiêu Uyển Thanh chăm chú nhìn Lâm Tiễn, thấy nữ hài đang gọi cô hai tiếng “tỷ tỷ”, trong đôi mắt nàng, giống như có điểm gì đó thật lạ.

Nếu như Lâm Tiễn thật sự gọi cô là tỷ tỷ, nếu như Lâm Tiễn thật sự bằng vai phải lứa với cô…

Nhưng mà, tiềm thức ngay lập tức kháng cự lại ý tưởng nguy hiểm này. Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Tiêu Uyển Thanh liền rất nhanh thu lại tâm tình. Nhân sinh làm gì có hai chữ “nếu như”, cô là đang nghĩ vẩn vơ điều gì? Cô bất đắc dĩ gõ nhẹ lên trán Lâm Tiễn, cười cười giận dỗi: “Không biết lớn nhỏ, muốn chiếm tiện nghi dì. Phải gọi là a di.”

Theo chính mình một tiếng “A di” nói ra, tâm tư hỗn loạn trong lòng Tiêu Uyển Thanh dường như bình tĩnh lại, làm cho cô cảm thấy có chút yên tâm.

Chu Thấm tỷ may mắn có nữ nhi đáng yêu như vậy, cũng thật hạnh phúc.

Tiêu Uyển Thanh xoa đầu Lâm Tiễn vẫn còn đang khóc nháo làm nũng, cưng chiều nghĩ ngợi.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴

Tác giả có lời muốn nói

Muốn bắt đầu đếm ngược đến lúc Tiêu a di thức tỉnh nha…

Tiêu a di phủ nhận ba lần: Nàng còn nhỏ, nàng thực thẳng, nàng cái gì cũng không biết.

Hai ngày này ngủ trước kiểm kê tiểu khả ái, phát hiện tiểu khả ái không thấy thật nhiều nha, khóc chít chít, nhất định không phải ta viết băng, nhất định là khai giảng nồi. ( kiên cường mà tự mình an ủi QAQ )