Trong nụ hôn, Lâm Tiễn chậm rãi bị Tiêu Uyển Thanh giữ chặt đùi mà không hề hay biết. Một lúc lâu sau, cảm xúc của Tiêu Uyển Thanh cùnh cô mới từ từ bình tĩnh trở lại, Lâm Tiễn khóa ngồi lên đùi Tiêu Uyển Thanh, vùi mặt vào cổ nàng. Tiêu Uyển Thanh ôn nhu vòng tay nhẹ nhàng quanh eo cô, cảm nhận quyến luyến cùng dịu dàng của người yêu.
Bàn bên cạnh giường đột nhiên chấn động một chút, là điện thoại của Lâm Tiễn.
“Ngô, để con nhìn xem Mãn Mãn nói tiểu nhân kia là ai.” Lâm Tiễn nghe được thanh âm, bất đắc dĩ ngẩng đầu khỏi cổ Tiêu Uyển Thanh.
Tiêu Uyển Thanh gật đầu, đưa tay ra giúp Lâm Tiễn lấy điện thoại. Lâm Tiễn ngồi đối mặt với Tiêu Uyển Thanh trong tư thế ngồi lên người nàng, mở điện thoại để kiểm tra tin nhắn.
“Quả nhiên là hắn.” Lâm Tiễn vừa nhìn thoáng qua liền nhếch môi.
“Ai?” Tiêu Uyển Thanh ánh mắt hiếm khi lộ ra sắc bén.
"Dì còn nhớ cách đây không lâu có người trong lúc say gọi cho con không? Chính là hắn."
Lâm Tiễn lúc đầu thực sự không nghĩ đến Trương Tư Siêu. Từ nhỏ đến giờ cô chỉ tính vào đại học, cũng không tính là ít người cô đã từ chối. Những người cô đã gặp, không phân biệt giới tính, mặc dù họ tạm thời xấu hổ sau khi bị từ chối, nhưng hầu hết họ đều có thể khôi phục lại mối quan hệ bạn học bình thường với cô, thậm chí một số ít những người đó ngoài mặt thân thiện với cô. Cô chưa bao giờ gặp một người có thể bị cự tuyệt sau sẽ ác ý như vậy.
Nhưng Lâm Tiễn sau đó đã sắp xếp các mối quan hệ nhân sự cá nhân, cô luôn đối xử tốt với mọi người, cô không phải là một cán bộ lớp, cô cũng không ở lại, không có khả năng đắc tội với ai. Người có khả năng đã đắc đội nhất là Trương Tư Siêu. Nhưng cô không có bằng chứng nên không dám đưa ra kết luận vội vàng.
Bây giờ, mọi thứ đã được đưa ra ánh sáng.
"Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*." Tiêu Uyển Thanh cau mày. “Tiễn Tiễn, làm sao hắn biết được?” Tiêu Uyển Thanh càng lo lắng.
(*) Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội.
“Mãn Mãn nói, là Vương Tư nói với Trương Tư Siêu.” Trương Tư là bạn cùng lớp của cô.
"Trương Tư đã thích Trương Tư Siêu từ lâu, nhưng cậu ta vẫn chưa nói rõ mà cùng Trương Tư Siêu chơi trò chơi mập mờ hồng nhan tri kỷ. Sau đó, Trương Tư Siêu bị con từ chối, bộ dáng nhìn rất thương tâm khổ sở. Vương Tư ở bên hắn. Xem ra nói với hắn là con thích nữ sinh, muốn mượn chuyện này để an ủi hắn là không đủ tốt, việc con không thích hắn là vấn đề của con. Làm sao Vương Tư biết được chuyện này, là con sai." Lâm Tiễn tự trách mình: "Hẳn là có một lần con cùng Trần Chỉ truyền giấy đi, cậu ta ở ghế sau vô tình nhìn thấy. "
Tiêu Uyển Thanh nắm lấy vai cô, dùng cằm nhẹ nhàng xoa lên trán cô, ôn thanh nói: "Tiễn Tiễn, không phải lỗi của con. Phi lễ chớ nhìn là lỗi bọn họ không lễ phép, không đúng mực."
Lâm Tiễn nghe vậy cong lên khóe môi, dựa vào Tiêu Uyển Thanh nói tiếp: "Về phần Mãn Mãn làm sao biết được chuyện này, là do cậu ấy cùng Trần Chỉ và Đường Mạt trong lớp vặn vẹo khóe miệng nghe được bạn học khác nói. Thời điểm Vương Tư cùng Trương Tư Siêu làm việc này điều không kiêng dè. Vương Tư nhìn đến tờ giấy khi trở lại ký túc xá liền nói với bạn cùng phòng, nhưng những bạn cùng phòng của cậu ta đều không tin hoặc là cảm thấy không có gì nên không cùng cậu ta nói chuyện. Trương Tư Siêu từ Vương Tư biết chuyện này, liền cùng đồng học đi uống rượu, trong lúc say xỉn mà oán giận một lần".
Nụ cười trêи môi Lâm Tiễn đột nhiên trở nên sâu hơn, thoải mái nói: "Phán Phán, kỳ thật cũng khá tốt. Trần Chỉ và Mạt Mạt biết chuyện này liền oán giận, Mãn Mãn cùng con nhắc tới liền mơ hồ phỏng đoán là do bạn học của con. Ngày thường con kết giao cũng thực bình thường, cũng không có như vậy mà sinh ra thành kiến đối đãi với con như vậy. Thậm chí con còn cẩn thận nghĩ, có một hai người giống như bóng gió hỏi con, sau đó nói cái gì ủng hộ tình yêu đích thực. Thời điểm đó con không nghĩ nhiều. Dì xem, sẽ luôn có những người hẹp hòi liền dùng thành kiến đối đãi với con, nhưng luôn có rất nhiều người thiện ý ủng hộ con. "
Lâm Tiễn lạc quan cùng dũng cảm khiến Tiêu Uyển Thanh cảm động, nàng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, sống mũi có chút chua xót. Điều nàng sợ nhất là Lâm Tiễn không chịu nổi ủy khuất, không chịu được áp lực của dư luận. Nhưng Lâm Tiễn thực sự dũng cảm cùng lạc quan hơn những gì nàng mong đợi.
Nhưng sau tất cả, đây là lần đầu tiên nữ hài phải đối mặt với bất công như vậy, cô phải chịu bao nhiêu là ủy khuất cùng khổ sở. Ở trước mặt nàng, Lâm Tiễn lại không nói gì.
"Tiễn Tiễn, con cũng có quyền sợ hãi cùng khổ sở. Con không cần vì dì mà cường chống, nói với dì, chúng ta có thể cùng nhau san sẻ gánh nặng." Tiêu Uyển Thanh vừa khổ sở vừa xúc động.
Lâm Tiễn cắn cắn môi, ôm chặt lấy Tiêu Uyển Thanh, thổ lộ: "Chỉ cần ở bên dì, con sẽ không sợ bất cứ điều gì. Con chỉ có chút không cam lòng thôi. Thực ra, con có thể chuyển chính thức hay không cũng không quan trọng. Nhưng là bị cướp đoạt những gì vốn thuộc về con khiến con không thoải mái. Hơn nữa, con hơi lo lắng không biết lão sư cố vấn có liên hệ với mẹ con để nói vấn đề này không. Con biết hiện tại chúng ta vẫn chưa sẵn sàng. "
Đôi mắt của Tiêu Uyển Thanh tối sầm lại, một lúc sau, trong lòng nàng mới so đo, trấn an Lâm Tiễn: "Tiễn Tiễn, đừng lo lắng. Đối với người cố vấn, chuyện con chuyển chính thức thật ra có liên quan đến thái độ của con đối với hắn, những chuyện khác thì không. Nó không thuộc về hạng mục hắn nên phụ trách, cho nên hắn sẽ không liên lạc với phụ huynh tùy tiện như vậy. Tiễn Tiễn, cái gì nên là của con, nhất định sẽ là của con. "
Lâm Tiễn tin tưởng vào khả năng nắm bắt cùng phân tích sự việc của Tiêu Uyển Thanh, khi nói vậy cô cảm thấy yên tâm hơn một chút: “Vậy thì dì cứ yên tâm.” Cô cúi đầu, nhẹ nhõm nói: “Coi như là khônh cẩn thận bị chó cắn đi. "
Cô cúi đầu tiếp tục kéo xuống tin nhắn Thời Mãn gửi cho cô, không khỏi cảm thán: "Mãn Mãn thật lợi hại a."
“Ân?” Tiêu Uyển Thanh bị cô gợi lên tính hiếu kỳ.
“Dì nhìn xem.” Lâm Tiễn lật màn hình điện thoại cho Tiêu Uyển Thanh xem.
Tiêu Uyển Thanh nhìn chăm chú vào đó vài giây, không khỏi kinh ngạc: "Mãn Mãn đây là nhặt hết thông tin trêи mạng của hắn?"
Trương Tư Siêu từng bị bạn gái cũ tố cáo hắn lừa gạt tình cảm trêи Weibo. Bản thân hắn đã đăng một đoạn trò chuyện, về một bài đăng khoe khoang, lạm dụng một con mèo, chửi rủa lăng mạ giáo viên. Những lời nói vũ nhục cùng những việc làm không đúng đắn khác đều được Thời Mãn sắp xếp ra. Thực tế, những vấn đề này được cho là lớn hay nhỏ. Nhưng chắc chắn, nếu hắn bị bại lộ, cái gọi là tác phong, học thức xuất sắc cùng cái gọi là nam thần sẽ bị xé nát. Hơn nữa, với tư cách là một đảng viên chính thức, hắn có thể đội cái mũ tác phong không đúng đắn, hắn có thể mang rắc rối lớn, khai trừ khỏi đảng không phải là không có khả năng.
"Mãn Mãn tìm người hỗ trợ tìm ra. Nàng hỏi con muốn giáo huấn hắn như thế nào. Nếu muốn gây khó dễ, nàng có thể tìm người giúp con làm việc đó." Đôi mắt Lâm Tiễn cảm động. Thời Mãn thực sự là một bằng hữu rất trượng nghĩa. Cô thậm chí còn không nhờ Thời Mãn giúp điều tra người khiếu nại, nhưng nàng đã rất nghiêm túc nhanh chóng giúp cô tìm ra.
“Vậy thì Tiễn Tiễn, con muốn làm gì?” Tiêu Uyển Thanh ôn hòa hỏi ý kiến
của Lâm Tiễn.
Bất quá Lâm Tiễn lắc đầu, khoan dung nói: "Quên đi, con sẽ không làm ầm ĩ, con sẽ dạy cho hắn một bài học để hắn không được nói bậy nữa."
Lâm Tiễn từng tin người không phạm ta, ta sẽ không phạm người. Nhưng nếu người phạm ta, liền nhổ cỏ tận gốc. Nhưng yêu một người, liền có điểm yếu. Cô bây giờ sợ nếu mình nóng vội, chó điên sẽ cắn người bừa bãi, nếu Tiêu Uyển Thanh dính vào sẽ không hay chút nào.
“Được, dì ủng hộ con.” Tiêu Uyển Thanh nhướng mày vuốt má Lâm Tiễn nói, “Tiễn Tiễn của dì là một người bao dung thiện lương.” Nàng cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Thực tế, bất kể Lâm Tiễn đưa ra quyết định thế nào, nàng đều ủng hộ. Nàng thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng nếu Lâm Tiễn chọn gây khó dễ, nàng có thể hỗ trợ. Nhưng nàng cũng có chút lo lắng, nếu Lâm Tiễn tính tình cứng rắn sắc bén như vậy có thể báo ứng, có thể bảo vệ chính mình, cũng dễ dàng bị thương. May mà Lâm Tiễn không phải.
Lâm Tiễn ɭϊếʍ bàn tay mảnh khảnh mà Tiêu Uyển Thanh đặt trêи môi cô, nhìn tay nàng bất tri bất giác vô tình trượt xuống cổ áo, nhìn phiến trắng như tuyết thấp thoáng trước ngực nàng. Tâm tư bắt đầu đi chệch khỏi quỹ đạo, trong mắt cô nở nụ cười nóng rực cùng giảo hoạt.
Cô đến gần Tiêu Uyển Thanh, ý vị thâm trường nói: "Đừng lo, chuyện này con sẽ xử lý. Bây giờ, chúng ta xử lý chuyện khác đi?"
“Chuyện gì?” Tiêu Uyển Thanh đơn thuần nghi hoặc hỏi.
“Nơi này đang cháy.” Lâm Tiễn cắn nhẹ giọng điệu, nắm lấy tay Tiêu Uyển Than vào ngực mình.
Bàn tay của Tiêu Uyển Thanh giống như bị bỏng bởi sức nóng trong mắt cô. Nụ hôn của Lâm Tiễn đã truyền lửa cho cơ thể nàng.
Nàng thực sự muốn ở nữ hài, làm mùa xuân trêи cây anh đào nở rộ. Yết hầu của Tiêu Uyển Thanh trượt xuống, nắm chặt bàn tay đặt trêи eo Lâm Tiễn, gian nan khắc chế ham muốn đang ngo ngoe rục rịch của mình.
Lý trí vào lúc cuối cùng khi còn đang trằn trọc suy nghĩ, Tiêu Uyển Thanh đã ngậm lấy lưỡi của nữ hài trong miệng, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười nghĩ: “Con không sợ chảy máu sao? Như vậy có thể chứ?"
Nhưng những lời tâm huyết cùng biểu hiện của nữ hài ngày hôm nay khiến nàng chỉ muốn cống hiến hết mình để thỏa mãn cô.
Tiêu Uyển Thanh che mắt, dung túng cô.
*
Ngày thứ hai, Lâm Tiễn có một lớp học buổi sáng, ăn sáng xong liền đến trường. Sau khi Tiêu Uyển Thanh đưa Lâm Tiễn ra cửa, nàng trở về phòng thu thập bản thân, ước tính trường học lão sư hẳn đã đi làm, nàng đứng trêи ban công, nhìn xe cộ tấp nập đằng xa, gọi cho lão sư cố vấn của Lâm Tiễn.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
Giọng Tiêu Uyển Thanh nhẹ nhàng, lịch sự cùng thẳng thắn: "Xin chào lão sư Trần, tôi là phụ huynh của Lâm Tiễn, Tiêu Uyển Thanh. Năm trước kỷ niệm thành lập trường tổ chức một buổi giảng giao lưu tại Học viện Tài chính, chúng ta đã từng gặp qua một lần."
Khi Trần Khai Văn nghe được năm chữ "Phụ huynh của Lâm Tiễn", trong lòng hắn có chút cảm khái. Uớc tính nàng gọi đến vì chuyện ngày hôm qua. Lâm Tiễn được coi là mục tiêu đào tạo quan trọng trong học viện. Nếu không ngạc nhiên khi xem xét thành tích của Lâm Tiễn cùng những màn trình diễn toàn diện khác, nhiều danh hiệu cùng giải thưởng khác nhau trong học viện, cũng như nhiều cơ hội cùng nguồn lực khác nhau, trong cùng điều kiện, hắn sẽ ưu tiên cho cô. Những gì Trương Tư Siêu nói không phải là vấn đề gì to tát nhưng vẫn khiến hắn cảm thấy nuốt không trôi. Nếu Lâm Tiễn thực sự là đồng tính luyến ái, hắn cần phải xem xét lại liệu từ "Phẩm" vốn xuất sắc về tính cách cùng học lực của Lâm Tiễn có thể gánh được hay không.
Hắn đang do dự không biết có nên nói chuyện với phụ huynh của Lâm Tiễn về vấn đề này hay không, nhưng phụ huynh của Lâm Tiễn đã gọi điện trước.
Cái này trước sau bất đồng, khác biệt rất lớn.
Hắn sợ gọi tới để hỏi tội.