Sau khi Lâm Tiễn nhận được "hướng dẫn" từ Thời Mãn, trái tim cô đã rất sốt ruột không chờ nổi mà ngo ngoe rục rịch. Thật buồn thảm chính là cô nghĩ tới nghĩ lui, nhận ra mình không có thời gian để nghiên cứu quan sát.
Buổi tối, sau khi cô đi học về, Tiêu Uyển Thanh đợi cô ở phòng khách như thường lệ, sau đó hai người đi tắm. Lâm Tiễn ôm quần áo lao vào phòng tắm, chạy đua với thời gian để xối người sạch sẽ. Sau đó, chăm sóc da thì đã muộn, cô chạy về phòng ngủ, bật máy tính như tên trộm, nhập vào liên kết bí ẩn mà Thời Mãn đưa cho cô.
Thời Mãn sau đó đã cẩn thận giúp cô phân loại cấp độ liên kết, nói với cô một số cụm từ tìm kiếm, để cô ấy nhập từ "Người mới", khi cô có kinh nghiệm cùng ý tưởng, cô có thể học nâng cao, nếu không sẽ rất dễ bị dọa hoặc phát triển sở thích kỳ quái.
Thời Mãn nghiêm túc nói, Lâm Tiễn lẩm bẩm nghi hoặc có nhiều cách như vậy sao? Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nghe theo ý kiến
của những người từng trải.
Khi một liên kết trong nháy mắt được mở ra, Lâm Tiễn nhìn thuyền rrưởng đang chèo thuyền trêи màn hình, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Cô không dám đóng cửa, vì sợ Tiêu Uyển Thanh tắm xong bước ra sẽ nghi ngờ. Cho nên, cô phải tắt âm thanh máy tính, rồi chuyển mây tính sang một bên, đưa mưng màn hình hướng ra cửa, mắt khóa chặt vào màn hình, nhưng hai tai của cô vẫn nhạy bén lắng nghe tiếng cửa phòng đóng mở của Tiêu Uyển Thanh.
Rõ ràng là vừa mới tắm nước lạnh, toàn thân lạnh lẽo sảng kɧօáϊ, còn không có nghe âm tiếng, trêи màn hình cũng không nghe thấy tiếng rêи rỉ của nữ nhân, Lâm Tiễn vừa nhìn động tác quấn lấy, trong đầu chợt lóe lên bộ dáng câu nhân mê người của Tiêu Uyển Thanh trong giấc mơ, nóng bừng cả người.
Cô đối với nữ nhân trong video không có cảm giác, thậm chí còn nghiêm túc ghi nhớ trong tâm trí. Hóa ra là ở đó, ah, còn có thể như vậy? Nhưng không hiểu nổi, cô mơ hồ cảm thấy bụng dưới có điểm không thích hợp.
Trong lúc cô đang căng thẳng, tai cô dựng lên đột nhiên nhận được tiếng bước chân nhẹ không xa không gần ngoài cửa. Lâm Tiễn phất tay, hốt hoảng tắt trang web, sau đó xoay người hướng máy tính sang phải, mở phần mềm diệt vi rút, nhanh chóng khôi phục dáng ngồi.
Tiêu Uyển Thanh đến gần cửa, thấy Lâm Tiễn đang hoảng sợ di chuyển máy tính. Nàng lấy khăn lau mái tóc vẫn còn ướt, kỳ quái hỏi Lâm Tiễn, "Tiễn Tiễn, con đang làm gì vậy?"
Lâm Tiễn quay đầu lại, bình tĩnh trả lời Tiêu Uyển Thanh: “Máy tính của con hình như có virus. Con đang kiểm tra virus a.” Nhưng khi quay đầu lại, cô nhìn thấy làn da trắng sứ của Tiêu Uyển Thanh vừa mới tắm xong, môi hồng hào, mắt trong như nước, liêu nhân làm cô rối tinh rối mù. Đột nhiên, bụng cô thắt lại ...
Mặt của Lâm Tiễn càng bỏng rát lợi hại hơn. Cô xấu hổ ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sạch sẽ của Tiêu Uyển Thanh, lắp bắp nói: "Con ... Con đang kiểm tra diệt vi rút."
"Có vi rút không? Con có muốn dì giúp con xem không?" Tiêu Uyển Thanh vừa hỏi vừa bước vào.
Trang web đã đóng lại, nhưng Lâm Tiễn có tật giật mình, cô vô thức trực tiếp đóng máy tính lại, căng thẳng nói: "Không, không sao, con vừa diệt vi rút, đã bắt được vi rút rồi."
Cảm giác xấu hổ thật quá phiền lòng, Lâm Tiễn khép hai chân lại, đứng dậy nói: "Vừa rồi con không có gội đầu, bây giờ đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, con phải đi gội đầu a."
Tiêu Uyển Thanh bất giác cau mày, cảm thấy Lâm Tiễn có gì đó không ổn. Nhưng nàng không vạch trần, chỉ cười gật đầu nói với cô: "Vậy thì đi đi, gội xong dì giúp con sấy tóc."
Lâm Tiễn đi ra ngoài đã lâu, tầm mắt Tiêu Uyển Thanh vẫn rơi vào chiếc máy tính. Có bí mật sao?
Nhưng không giống như lần đó Lâm Tiễn không thú nhận công việc bán thời gian. Lần này Tiêu Uyển Thanh chọn đặt niềm tin vào Lâm Tiễn. Nàng tin những gì Lâm Tiễn không nói với nàng sẽ không có gì làm tổn thương nàng. Mỗi người đều có một bí mật không muốn nói ra, kể cả hai người yêu nhau đều có không gian riêng tư không muốn bị xâm phạm, nàng rất tôn trọng Lâm Tiễn.
Nàng nghiêng đầu, tiếp tục lau tóc, bất giác mỉm cười. Điều không thể tránh khỏi là nàng vẫn còn một chút tò mò.
Giờ nghỉ trưa ngày thứ hai, Tiêu Uyển Thanh nhớ tới, gọi điện thoại cho Ôn Đồng.
Nàng biết hôm qua Ôn Đồng đi họp ở trụ sở Thời Tinh, muốn quan tâm đến kết quả của cô. Nhân tiện, hỏi cô một người sẽ trải qua ngày Quốc khánh năm nay như thế nào.
Ôn Đồng một tay đỡ trán, một tay chọc hộp thuốc trêи bàn, trong lòng cảm thấy rất phức tạp. Nhìn thấy cuộc gọi của Tiêu Uyển Thanh, cô do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nhấc máy. "Uy, là mình."
Tiêu Uyển Thanh đúng như nàng dự đoán, liền lập tức nhận ra, quan tâm hỏi cô: "Thanh âm của cậu như thế nào nghe như bị cảm a?"
Ôn Đồng vô thức ho khan, hắng giọng, cố gắng bình tĩnh nói: "Có lẽ là bị cảm rồi."
"Có nghiêm trọng không? Uống thuốc chưa?"
“Không sao, không có gì nghiêm trọng.” Ôn Đồng lúng túng đáp. Sau khi nghe những lời của Tiêu Uyển Thanh, cô đổi chủ đề nói sang chuyện khác.
Nghe nói Tiêu Uyển Thanh sẽ cùng Lâm Tiễn đi du lịch trong ngày Quốc khánh, Ôn Đồng chủ động đề nghị: "Mình đưa hai người ra sân bay. Ngày Quốc khánh mình còn bận việc của công ty, có thể ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Nên sẽ không ra ngoài."
“Như vậy đi, Đồng Đồng, lúc đi cũng còn quá sớm, lúc trở về tới đón chúng ta là được rồi.” Tiêu Uyển Thanh suy nghĩ một chút, không khách sáo mà nhận lấy lòng tốt của Ôn Đồng. Cô sốt sắng nói: "Buổi tối trở về, cậu đến đón chúng ta, sau đó chúng ta cùng nhau ăn cơm tối. Tiễn Tiễn vẫn không biết mình với cậu đã thẳng thắn với nhau. Lần này, để mình chính thức giới thiệu a." Nói đến phía sau, giọng nói của nàng mang theo chút ngượng ngùng cùng ngọt ngào hiếm có của người đang yêu, bảo vệ bảo bối của mình nói với Ôn Đồng:" Cậu đừng có mà chèn ép hù dọa nàng a. "
Nàng muốn giới thiệu Lâm Tiễn với những người quan trọng của mình, cho Lâm Tiễn được sự công nhận cũng như cảm giác an toàn như Lâm Tiễn đã mang lại cho nàng.
Đây là điều mà nàng chỉ dám làm sau khi đã hạ quyết tâm cố gắng đi cùng Lâm Tiễn lâu dài.
“Hiến sức lao động miễn phí cho cậu, cậu còn nhiều yêu cầu như vậy a. Mình không đi nữa.” Ôn Đồng nói đùa. Cô nghe thấy giọng điệu ngày càng cao hứng của Tiêu Uyển Thanh, trong lòng cô cảm thấy có chút vui mừng cùng tim có chút se lại. Nhưng sau tất cả, hạnh phúc đối với Tiêu Uyển Thanh vẫn lấn át mọi thứ.
Tiêu Uyển Thanh không nhịn được mà bật cười.
Cuối cùng, trước khi cúp điện thoại, Tiêu Uyển Thanh lại trấn an: "Dù bận thế nào cũng phải cơm nước đều đặn ba bữa, không được quên uống thuốc."
Ôn Đông nhìn hộp thuốc trêи bàn, nhìn tờ tiền trêи đó, sắc bén nói "Nhớ uống thuốc", mệt mỏi xoa xoa lông mày, thở dài đáp ứng nàng: "Được, mình biết."
Cúp điện thoại xong, Ôn Đồng đổi tư thế để eo cùng chân thoải mái hơn. Cô nhíu mày, nhìn ba chữ kia một lúc, cuối cùng tức giận xé bỏ mẩu giấy ném vào thùng rác.
Hôm qua, cô không chắc Thời Kinh Lan có làm khó dễ cô hay không. Mà hôm nay, khi Thời Kinh Lan cách thành phố Ngạn Giang rất xa, nàng còn đặc biệt yêu cầu chuyển phát nhanh cùng thành phố đưa thuốc đến công ty, để cô xác nhận, đây rõ ràng là trả thù cùng chế nhạo!
Đêm qua, cô như bị ma xui quỷ khiến mà đi theo Thời Kinh Lan lên lầu, kỳ lạ là cô còn ăn tối với nàng.
“Tay nghề của Quản lý Ôn không tồi.” Thời Kinh Lan ưu nhã đặt bát đũa xuống, nhìn móng tay được chăm chút của Ôn Đồng, nhàn nhạt khen cô.
Ôn Đồng cảm nhận được ánh mắt của Thời Kinh Lan, vô thức thu tay, mạc danh có chút chột dạ.
Sau khi cơm nước xong, Ôn Đồng ngồi ở trêи sô pha, tỉnh táo lại một chút liền muốn rời đi. Nhưng Thời Kinh Lan đã mở một chai rượu vang đỏ, lấy hai ly đặt lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh cô: "Cách đây không lâu, bằng hữu của tôi có đưa cho tôi một chai rượu ngon. Quản lý Ôn có thích không?" Nàng vừa nói vừa rót rượu, đưa ly, nhìn cô cười.
Rõ ràng là không thể từ chối.
"Thời tổng, lát nữa tôi còn lái xe."
Thời Kinh Lan nghe xong lời này, bình tĩnh mà hơi cong môi, đến gần tai Ôn Đồng, cười nhẹ: "Ở đây có phòng cho khách, cô không phải đã từng ngủ qua sao?"
Nhịp tim của Ôn Đồng đột nhiên tăng nhanh trong mùi nước hoa cùng giọng nói từ tính nhẹ nhàng trầm thấp truyền ra từ nàng.
Thời Kinh Lan lui ra bên tai Ôn Đồng, cúi đầu nhấp một ngụm rượu đỏ. Ngay sau đó, Ôn Đồng còn chưa kịp phản ứng, nàng đột nhiên đến gần dùng sức mà hôn cô, cạy mở hàm đưa rượu đỏ qua.
Rượu không say người người tự say. Ký ức cố tình bị lãng quên lại bùng phát. Sau khi Ôn Đồng trốn tránh cùng chịu đựng, cô quay sang đảo khách thành chủ, dễ dàng áp chế Thời Kinh Lan.
Cô nhìn thấy trong đôi mắt trầm ổn cùng bình tĩnh của Thời Kinh Lan, bị cô nhẹ nhàng đẩy xuống, không kịp che đậy hiện lên một tia kinh ngạc cùng hoảng sợ. Đột nhiên, Ôn Đồng cảm thấy trong lòng vui sướиɠ.
Thực lực chênh lệch rất lớn, Thời Kinh Lan nhiều lần muốn giành thế chủ động, nhưng rõ ràng đã bị Ôn Đồng đàn áp.
Quần áo, từ ghế sofa trong phòng khách đến phòng ngủ của Thời Kinh Lan, rải rác khắp nơi.
Lần này, Ôn Đồng rất tỉnh táo. Mặc dù có kỹ năng mới lạ nhưng với khả năng quan sát cùng sức chịu đựng phi thường, cô đã bị Thời Kinh Lan không nhẫn nại đá vài lần muốn kết thúc. Càng cản càng hăng đến cuối cùng tìm ra đúng điểm. Tiếp theo chính là ca khúc khải hoàn suốt chặng đường, lúc xoa Thời Kinh Lan run rẩy như chiếc lá rơi trước gió.
Sau vài lần muốn, Thời Kinh Lan, người luôn xa cách cùng độc đoán, chìm vào giấc ngủ với đôi mi ướt như một tiểu nữ sinh, tay ôm chặt chăn bông. Ôn Đồng trong lòng bỗng nhiên mềm mại. Khi loay hoay với mớ tóc đen lấm tấm mồ hôi trêи trán, cô mới buông nàng ra. Khi cô đứng dậy giúp Thời Kinh Lan dọn dẹp, sau đó cô vào phòng tắm để tắm rồi chìm vào giấc ngủ sâu.
Cũng không biết qua bao lâu, Ôn Đồng cảm giác được nhiệt khí đánh thức. Ngơ ngác, cô cảm thấy trêи người hơi nặng trĩu, như bị vật gì đè lên. Mở mắt ra, cô nhận ra đây không phải là ảo giác!
Nữ nhân rõ ràng đã kiệt sức mà ngủ trong quá khứ, giờ phút này đang đốt lửa khắp cơ thể cô.
Ôn Đồng đưa tay muốn đẩy nàng ra, đưa tay lên mới nhận ra Thời Kinh Lan đã buộc chặt hai cổ tay cô bằng dây ruy băng.
Ôn Đông sửng sốt một chút, trong lòng vô ý thức hỏi: "Cô là biến thái sao?"
Thời Kinh Lan cau mày giống như không hài lòng, nhưng giây tiếp theo, trong mắt nàng có ý cười. Nàng cắn cằm Ôn Đồng, nhẹ giọng nỉ non: "Tôi nên tính một ít học phí đi."
Sau đó, ngoại trừ tiếng hậm hừ, Ôn Đồng không nói được nữa ...
Khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao, bên cạnh trống rỗng. Thời Kinh Lan để lại lời nhắn, nói với Ôn Đồng sáng sớm nàng đã bắt máy bay đi công tác.
Được lắm, Thời Kinh Lan.
Quân tử trả thù, mười năm chưa muộn. Ôn Đồng che cổ họng đau đớn, ác liệt suy nghĩ.
Ngày 28 tháng 9, ngay trước kỳ nghỉ, thời gian khảo sát dự bị một năm của Lâm Tiễn đã hết hạn, ngoài cô ra còn có ba bạn học khác. Chi bộ đã dành thời gian để tổ chức một cuộc họp bỏ phiếu thường xuyên cho họ.
Nói chung, miễn là không có vấn đề gì lớn, cuộc họp biểu quyết kiểu này chỉ là đi ngang qua sân khấu, cho nên Lâm Tiễn không để trong lòng.
Cho đến thời điểm bỏ phiếu.
Ba học sinh còn lại đều toàn phiếu thông qua. Nhưng Lâm Tiễn có một phiếu chống và hai phiếu trắng, mọi người đều hơi ngạc nhiên.
Mặc dù tỷ lệ của ba phiếu bầu này không đủ cũng không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của cô, nhưng Lâm Tiễn vẫn cảm thấy có chút không thể hiểu được.
Cô không nghĩ ra mình đã đắc tội với ai trong chi bộ.
Thời Mãn ở cùng chi bộ với cô. Nàng ở vị trí dự bị, năm học vừa rồi được chuyển sang chính thức. Sau cuộc họp, Thời Mãn cùng cô đi tới bãi đậu xe, không nhịn được bất công mà bênh vực Lâm Tiễn: “Thật độc ác a, ai bỏ phiếu chống với bỏ phiếu trắng vậy không biết.” Nàng nhìn bộ dạng trầm ngâm của Lâm Tiễn, sợ cô để ý, liền cười an ủi cô: "Mình biết rồi, Tiễn Tiễn, khả năng bạn học nữ nào đó ghen tị với cậu vì cậu lớn lên quá xinh đẹp, quá hoa nhường nguyệt thẹt."
Lâm Tiễn bị nàng chọc cười: “Xem ra mình lớn lên không đẹp bằng cậu.” Thời Mãn lúc lấy cũng là toàn phiếu thông qua.
Cô không phải là người đa sầu đa cảm thì không hiểu nên cũng không nghĩ nhiều. "Không sao đâu, cứ để chuyện này qua đi, dù sao cũng không ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng."
Bây giờ cô chỉ muốn về nhà rèn luyện tốc độ tay, vội vàng đẩy nhanh tốc độ công lược cùng ván cờ vua tự bày mà cô đã chuẩn bị cho Tiêu Uyển Thanh, rồi nhanh chóng đón lấy kỳ nghỉ hoàn hảo của hai người.