“Chi Cẩn cho con ăn đường sao?” Tiêu Uyển Thanh vuốt ve má Lâm Tiễn, cười trêu chọc cô.
Mưa hơi nặng hạt, cho nên trì hoãn thời gian ở đây là không tốt. Lâm Tiễn buông Tiêu Uyển Thanh ra, xoay người sánh vai với nàng. Cô chu môi bắt bẻ: "Vậy ý dì là miệng con không đủ ngọt sao?"
Tiêu Uyển Thanh ôm cánh tay Lâm Tiễn, chặt chẽ dựa sát vào cô. Cả hai đồng loạt đi về phía tiểu khu. Tiêu Uyển Thanh giảo hoạt đáp lại: "Dì không có nói, là con nói."
“Ý dì là vậy.” Lâm Tiễn giả bộ không phục.
Cô thoáng thấy Tiêu Uyển Thanh đang nghiêng ô, vai nàng hơi ướt nước mưa, đôi mắt chìm xuống. Cô nâng cánh tay đang bị Tiêu Uyển Thanh ôm, đi vòng ra sau nàng, khoác lên đôi vai gầy của nàng, ôm chặt nàng vào vòng tay của mình.
Tiêu Uyển Thanh nhận thấy động tác của Lâm Tiễn, vừa định nói gì đó, Lâm Tiễn đã đưa tay còn lại ra cầm ô cùng với nàng. Cô bắt gặp ánh mắt do dự của Tiêu Uyển Thanh, nhướng mày cười nói: “Tiểu Tiểu Uyển đã tức giận rồi, vậy dì phải cho con chút cơ hội thể hiện, để con làm sugar nữ hài của dì a.” Từ "Sugar", Lâm Tiễn cắn uyển chuyển trầm thấp, như có một chút trêu chọc. Tiêu Uyển Thanh nhìn vào đôi mắt như sao của Lâm Tiễn, một biểu hiện nhiệt tình không thể giải thích được.
Nhìn nhau hồi lâu, Tiêu Uyển Thanh nới lỏng tay cầm ô như Lâm Tiễn muốn, quay đi, ánh mắt rơi vào vai nàng cùng Lâm Tiễn dán sát. Giống như vô tình nhận ra cái gì đó, Tiêu Uyển Thanh đột nhiên kinh ngạc nói: "Tiễn Tiễn, con cao lên sao?"
Lâm Tiễn ban đầu thấp hơn nàng, nhưng bây giờ hai người đi cạnh nhau, Tiêu Uyển Thanh thấy vai của Lâm Tiễn thậm chí còn muốn cao hơn nàng. Nàng đi chậm lại, nhìn sang Lâm Tiễn, quả nhiên là Lâm Tiễn có vẻ cao bằng nàng.
Lâm Tiễn không quan tâm. Cô nghiêng đầu đụng nhẹ vào đầu của Tiêu Uyển Thanh, đương nhiên nói: "Đương nhiên phải cao thêm nữa, như vậy mới có thể che mưa chắn gió cho Tiêu Tiểu Uyển của con tốt hơn."
Tiêu Uyển Thanh không khỏi ấm áp. Nàng vô thức nhìn theo chiếc cán ô nghiêng nghiêng trong tay Lâm Tiễn, nhìn thấy bờ vai ướt át của Lâm Tiễn, lòng nàng chợt như có mưa nhẹ, ướt át.
Đêm qua, sau khi nàng cùng Lâm Tiễn tâm tình, tuy rằng nàng không cho Lâm Tiễn có cơ hội giải thích tâm sự của nàng, nhưng sau khi hiểu được mối quan tâm của nhau, nàng mơ hồ cảm thấy trong lòng có chút khác lạ. Tảng đá đè lên tim nàng giống như nhẹ hơn.
Nàng phải thừa nhận rằng Lâm Tiễn rất quan tâm đến nàng, trong vô thức giống như mang lại cho nàng cảm giác an toàn lợi hại.
Dù là trong quá khứ hay hiện tại, Lâm Tiễn đều đang dùng những hành động để chứng minh cho nàng thấy những gì cô nói với nàng, trước chưa bao giờ là nói mà thôi.
Lâm Tiễn cũng nhận thấy ánh mắt của Tiêu Uyển Thanh, nụ cười trêи môi cô trở nên ôn nhu hơn. Cô cố tình chạm vào đầu Tiêu Uyển Thanh một lần nữa, thu hút sự chú ý của nàng, giả vờ không hài lòng lật lại nợ cũ: "Thực ra, con cũng đang đấu tranh cho chính mình. Hừ! Trước kia con thấp hơn dì, dì đều không để con cầm ô. Ghét bỏ chiều cao của con không tới không gian hô hấp của dì, về sau con cũng không cho dì cơ hội áp không gian hô hấp của con nữa! "
Tiêu Uyển Thanh đang trong lúc cảm động thì bị Lâm Tiễn chọc cười, nàng không nhịn được mà cười nhẹ. Nàng không nghĩ Lâm Tiễn thấp, nàng chỉ sợ cô cầm ô sẽ mỏi.
Nàng cũng biết Lâm Tiễn cố ý trêu chọc nàng, nhưng nàng vẫn làm theo lời Lâm Tiễn, liếc nhìn cô, uy hϊế͙p͙: "Tiễn Tiễn, con giống như đối với dì có nhiều bất mãn a?"
Lâm Tiễn chớp chớp mắt, trong nháy mắt khéo léo ý thức được tình huống hiện tại, nói: "Con không có. Con có thể nói cho toàn thế giới biết Tiêu Tiểu Uyển tốt nhất. Không biết con đây là tu luyện có bao nhiêu phúc khí, sao có thể bất mãn được. Để con nói cho dì biết nga, từ khi ở bên Tiêu Tiểu Uyển, con cảm thấy thế giới của mình trở nên khác lạ, có tình yêu, thấy trời xanh hơn, hoa thơm hơn. Cả đêm nay mưa dữ dội, đều bởi vì có dì ở bên mà phá lệ trở nên thơ mộng, rung động lòng người... A không đúng, mưa lại giảm, hiện tại lại nhẹ nhàng ... "
Độ cung khóe môi của Tiêu Uyển Thanh sâu hơn, nghe xong nàng có chút xấu hổ. Nàng không nhịn được đưa tay lên che lưỡi xán hoa sen của Lâm Tiễn. Lâm Tiễn bất mãn biểu tình không nói nên lời, đôi mắt dịu dàng ôn nhu.
Trong quá trình chơi đùa, hai người rẽ vào một góc, đi vào một lối đi giữa hai tầng có đèn đường bị hỏng.
Tiêu Uyển Thanh cố định mắt nhìn Lâm Tiễn đang bị che miệng, đôi mắt to chớp chớp ngây ngô, cảm giác được động tác mê người của nữ hài đang ɭϊếʍ láp trong lòng bàn tay mình, trong lòng mềm mại nóng lên.
Đột nhiên, quay lưng vào tường, nàng vươn tay ấn cán ô mà Lâm Tiễn đang cầm xuống.
Cơn mưa nhẹ như lụa, mát lạnh rơi vào đầu Lâm Tiễn, tỏa ra những luồng gió mát dễ chịu. Khoảnh khắc tiếp theo khi bóng tối buông xuống, Lâm Tiễn thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô cảm thấy có một thứ mềm mại chạm vào má mình, trái tim cô đột nhiên chạy nhanh theo hơi thở ấm áp.
Yết hầu Lâm Tiễn khẽ chuyển, vừa lúc cô cảm thấy trong lòng muốn khởi lên một ngọn lửa thảo nguyên, vừa muốn quay đầu lại tìm kiếm đôi môi đỏ mọng của Tiêu Uyển Thanh, đôi môi của nữ nhân kia nhanh chóng rời đi.
Trong vòng ba giây, chiếc ô lại được nâng lên. Nữ nhân cắn môi dưới, đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm vào Lâm Tiễn đang ngây người trong một giây, giống như cô hơi ngạc nhiên cùng xấu hổ về hành động của mình.
Trong giây tiếp theo, nàng xoay người, quay lưng về phía Lâm Tiễn, như không có chuyện gì xảy ra, rất tự nhiên nói: “Đi thôi, về nhà nhanh lên.” Nhưng tốc độ mạc danh có chút hoảng loạn. Nàng thậm chí không phản ứng khi Lâm Tiễn không đi theo ngay rồi đi thẳng vào cơn mưa phùn.
Loại chuyện này khi còn trẻ yêu cuồng nhiệt sẽ xấu hổ khi làm loại sự tình này, hiện tại thật sự là nàng chủ động...
Mặc dù xác định trời đã khuya không có ai, xác định sẽ không có ai nhìn thấy động tĩnh của hai người nàng mới dám ôn. Nhưng không có gì khác biệt cho dù đó là một dịp ngoài trời đối với Tiêu Uyển Thanh, người luôn tuân thủ các nguyên tắc "thận trọng" và "lịch sự".
Vào lúc đó, nàng rất muốn hôn Lâm Tiễn. Sau đó nàng không tự chủ được liền làm. Tiêu Uyển Thanh chỉ có thể cảm nhận được sau khi kết thúc, vô cùng ngạc nhiên cùng xấu hổ về hành vi của mình.
Lâm Tiễn nhìn chăm chú vào tấm lưng xinh đẹp cùng thân hình cao gầy của Tiêu Uyển Thanh. Đầu tiên là ngọt ngào, sau đó là vui mừng khôn xiết. Tiêu a di, đây là làm sao? Đối nàng cầm lòng không đậu, sau đó liền ngượng ngùng tán tỉnh xong bỏ chạy?
Đằng sau là tiếng cười trong trẻo của nữ hài, từ xa đến gần, bước chân lộn xộn của Tiêu Uyển Thanh hơi loạng choạng. Nàng ổn định thân thể, dừng lại, mi mắt chợt trầm xuống, khóe môi chậm rãi nhếch lên.
Quên đi.
Nàng đứng ở cuối con đường, đứng trong ánh sáng, quay người lại, ôn nhu như nước nhìn Lâm Tiễn.
Mưa đã tạnh, Lâm Tiễn cất ô đi. Đôi lông mày cong, cô vui vẻ chạy về phía Tiêu Uyển Thanh, nhào vào vòng tay của nàng.
“Bắt được dì rồi, người trộm hái hoa.” Nữ hài cười nói.
Ít nhất vào lúc này, Lâm Tiễn hạnh phúc vì nàng.
Sau khi về nhà tắm rửa, Lâm Tiễn cùng Tiêu Uyển Thanh nói lời chúc ngủ ngon rồi trở về phòng. Lâm Tiễn ngồi vào bàn làm việc trong phòng ngủ không có đèn, bắt đầu tra cứu câu trả lời cho những câu hỏi mà Hạ Chi Cấn để lại cho cô.
Màn đêm yên tĩnh, càng nhìn, suy nghĩ của cô càng sôi động. Càng nghĩ, cô càng cảm thấy giống như mình đang tiến gần hơn đến những tâm tư ẩn giấu của Tiêu Uyển Thanh. Cô bắt đầu mơ hồ cảm thấy mình có thể chạm vào pha lê trong trái tim Tiêu Uyển Thanh đang đối mặt với cô. Nhưng mà lờ mờ như nhìn hoa trong sương, cô vẫn thấy có chút không rõ ràng.
Hơn ba giờ sáng, cô không nhịn được nữa, tắt máy, lên giường nghỉ ngơi.
Trước khi vào giấc ngủ, Lâm Tiễn tự ngẫm lại: Chị Chi Cẩn đã đúng. Cô luôn nghĩ đến quá ít, cho nên Tiêu a di mới vì nàng nghĩ quá nhiều phải không?
*
Tối thứ ba, Lâm Tiễn kết thúc cuộc họp thường lệ của đội tranh luận liền về nhà. Sau khi tắm xong, cô ôm gối, chuẩn bị đi ngủ lại phòng của Tiêu Uyển Thanh.
Nhưng lần này cô đến với một nhiệm vụ.
Vừa bước vào phòng, cô đã nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh đang ngồi dựa vào giường, nhắm mắt lại, mệt mỏi xoa xoa cổ và vai.
Trái tim Lâm Tiễn thắt lại, bước nhanh về phía trước, đặt cái gối lên giường của Tiêu Uyển Thanh, quan tâm hỏi: "Dì bị trẹo cổ sao?"
Tiêu Uyển Thanh mở mắt cười nhìn Lâm Tiễn, có chút xấu hổ: “Ân, vừa rồi vật gì đó rơi xuống đất, dì cúi xuống nhặt lên, đột nhiên bị trẹo.” Quả nhiên người đã già, xương cùng cơ cũng bắt đầu cứng lại đi?
Lâm Tiễn nhíu mày, nhanh chóng leo lên giường, nửa quỳ bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, nghiêm túc nói: "Dì nằm sấp xuống đi, con xoa cho dì."
Trong đáy lòng Tiêu Uyển Thanh, suy nghĩ muốn ngủ cùng nàng của Lâm Tiễn thật không có bài xích, thậm chí nàng còn rất thích ngủ với Lâm Tiễn. Nàng chỉ thỉnh thoảng nghĩ đến chuyện bị Ôn Đồng thẩm vấn liền cảm thấy xấu hổ.
Nhưng lần này, nàng không hỏi Lâm Tiễn tại sao lại ôm cái gối qua, mà là giúp Lâm Tiễn đặt cái gối bên cạnh gối nàng, âm thầm đồng ý Lâm Tiễn đến ngủ cùng.
Nàng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Tiễn, hơi nhếch môi, ngoan ngoãn xoay người nằm trêи gối, nhẹ giọng nói đùa, "Phiền toái Lâm lão sư."
Lâm Tiễn dừng tay trêи vai Tiêu Uyển Thanh. Giây tiếp theo, cô nhào mạnh hơn một chút, Tiêu Uyển Thanh không khỏi hít một hơi.
Lâm Tiễn lại cảm thấy đau lòng, ngay lập tức hối hận vì đã trêu chọc nàng. Cô mềm mại động tác, vẫn là không có buông tha nàng, đùa bỡn nói: "Lại gọi Lâm lão sư xem?"
Tiêu Uyển Thanh nằm trêи gối, nhẹ giọng nhếch mép: "Không dám, không dám."
Lâm Tiễn kiểm soát sức mạnh rất tốt, mức độ nhất định, việc này làm dịu cơn đau của Tiêu Uyển Thanh. Vừa xoa xoa, cô vừa nói nhỏ với Tiêu Uyển Thanh: “Con thấy dì làm việc ở nhà thường dùng máy tính, ngồi cũng phải mất một hai tiếng. Không biết ở công ty thế nào. Như vậy xương cổ làm sao chịu được. Từ giờ, tối đa cứ nửa tiếng dì phải đứng dậy đi lại ”.
Tiêu Uyển Thanh nghe theo lòng tốt của cô, ngoan ngoãn đáp ứng tình yêu nhỏ của nàng. Nàng sợ Lâm Tiễn mỏi tay, để Lâm Tiễn xoa xoa một hồi, liền lật người nói cô đã khá hơn rồi, không cần tiếp tục nữa.
Lâm Tiễn tiếp tục nhào nặn một lúc, không khỏi lo lắng, khi Tiêu Uyển Thanh khẳng định khá hơn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nằm xuống bên cạnh Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Theo tự nhiên kéo máy điều hòa lên rồi kéo chăn che người cô lại. Trái tim Lâm Tiễn ngọt ngào, nụ cười rực rỡ trong mắt cô.
Cô nhìn Tiêu Uyển Thanh ở một bên, giống như không chút để ý hỏi: "Dì đoán xem buổi tranh luận hôm nay đội chúng ta đang thảo luận cái gì?"
Tiêu Uyển Thanh tắt đèn, nằm xuống, hợp tác hỏi Lâm Tiễn, "Là cái gì?"
“Là đồng tính luyến ái bẩm sinh hay mắc phải?” Thực ra họ không bàn về chủ đề này, Lâm Tiễn chỉ muốn trải lòng của mình với Tiêu Uyển Thanh thông qua việc này.
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, nhất thời không lên tiếng.
Lâm Tiễn nói tiếp: "Thực ra, con nghĩ có vấn đề với quan điểm tranh luận này. Nếu đồng ý đồng tính là bình thường như khác giới tính, thì không cần phải nêu ra cùng thảo luận về vấn đề này. Bởi vì mọi người sẽ không thảo luận. Khác giới là bẩm sinh hay mắc phải, đây chỉ là chuyện tất nhiên, nhưng theo quan điểm chung của chúng ta, câu trả lời cho câu hỏi này vẫn có một ý nghĩa nhất định. Đặc biệt là đối với một số người hoàn toàn không hiểu về khía cạnh này. "
“Tiêu Tiểu Uyển, nếu là thành viên tổ tranh luận, dì chọn bên nào?” Lâm Tiễn nhẹ giọng hỏi.
Có lần, Lâm Tiễn hỏi nàng đồng tính có bình thường không, lúc đó hai người chưa ở bên nhau, Tiêu Uyển Thanh không thể nói nhiều. Bây giờ hai người đã ở bên nhau, Tiêu Uyển Thanh vẫn không chắc việc để Lâm Tiễn đi trêи con đường này là đúng. Nhưng ít nhất, hai người có thể nói chuyện thẳng thắn về một số điểm.
“Tiễn Tiễn, dì đồng ý đây là bẩm sinh, tuy rằng hoàn cảnh cũng sẽ sinh ra đồng tính luyến ái tạm thời trong một môi trường nhất định, nhưng một khi con rời khỏi môi trường đó, tạm thời này sẽ biến mất.” Trong mờ mịt, Tiêu Uyển Thanh nheo mắt lại nghiêm túc trả lời.
Thực tế, khi còn là một nghiên cứu sinh nhiều năm trước, trong Ngày Quốc tế về kỳ thị người đồng tính 17/5, nàng đã dẫn đầu một cuộc phổ biến khoa học chủ đề liên quan thông qua xã hội văn học, hiểu biết lý thuyết của nàng về khía cạnh này tương đối thấu đáo. Tiêu Uyển Thanh thỉnh thoảng nghĩ lại việc đó, nhưng nàng cũng cảm thấy kinh ngạc cùng hâm mộ với chính mình khi còn là sinh viên. Trong nhiều năm sau khi làm việc, trêи các tạp chí tương đối bảo thủ của họ, để tránh thêm tin đồn, nàng không còn dám thẳng thắn chủ trì lên kế hoạch cho các chủ đề liên quan nữa.
Lâm Tiễn khi nghe câu trả lời, vui vẻ nói: “Con có cùng quan điểm với dì.” Cô tiếp tục, “Cho nên, con đã tiếp tục suy nghĩ về một câu hỏi trong suốt cuộc thảo luận. Con đang nghĩ, may mà con đã gặp dì. "
Tiêu Uyển Thanh không rõ, cho nên nàng lặng lẽ chờ đợi những lời tiếp theo của Lâm Tiễn.
"Con đồng ý với những người thay đổi từ thẳng sang cong. Thực ra, họ có xu hướng cong hoặc khả năng cong, nhưng họ không nhận ra điều đó trước khi thực sự cong đi?"
Tiêu Uyển Thanh cau mày suy tư một lúc, thận trọng gật đầu "Ân" một tiếng.
Cũng giống như, trong hai năm đầu chia tay với Nhan Giai, nàng ghét sự lừa dối cùng ích kỷ của Nhan Giai trong mối quan hệ này, cũng như ghét nhiều điều không hài lòng xảy ra với nàng màn không đặt mình vào vị trí của Nhan Giai. Hơn nữa còn đem trách nhiệm về con đường này đổ trêи đầu cô ấy.
Nhan Giai không ép buộc nàng, chỉ để nàng tự mình khám phá. Nàng có lựa chọn, có thể lừa dối chính mình chấp nhận hay không chấp nhận. Nhưng nàng đã chấp nhận chính mình.
Sự thật cũng đã chứng minh trước Nhan Giai hay sau Nhan Giai, nàng đều không hề bị nam nhân cám dỗ. Nhiều năm sau, nàng lại bị cám dỗ, đó là Lâm Tiễn vẫn là một nữ hài. Đây là định hướng của chính nàng, nếu không có Nhan Giai, sớm hay muộn, nàng có lẽ đại khái cũng phát hiện ra.
Lâm Tiễn cười nói: "Cho nên, con cảm ơn dì, may là con đã gặp dì ở tuổi này, yêu dì mới phát hiện ra con là ai."
Với tư cách là trưởng bối, là người chịu trách nhiệm cùng chịu gánh nặng cho Lâm Tiễn, ngay từ đầu việc này vẫn luôn tra tấn Tiêu Uyển Thanh, đến nỗi nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu Lâm Tiễn từ góc độ khách quan này.
Trong nháy mắt, Tiêu Uyển Thanh cảm thấy như nàng có thể nghe thấy trái tim mình đang đập khi đang đấu tranh để thoát khỏi xiềng xích.
Nhưng có lẽ Lâm Tiễn chưa bao giờ phát hiện ra con người thật này có thể sống tốt hơn khi thoát ra?
Nhưng Lâm Tiễn đưa tay ra ôm lấy vai Tiêu Uyển Thanh, vùi vào cổ nàng, tiếp tục: “Con đã xem nhiều ví dụ khi kiểm tra thông tin, con cũng thấy rất nhiều cuộc hôn nhân đã có con cái mới thực sự hiểu rõ bản thân mình. Con người, họ đang giằng xé nỗi đau giữa trách nhiệm cùng bản thân. Con đã nghĩ, nếu con hiện tại không gặp dì. Vậy sau nhiều năm kết hôn rồi sinh con như họ, con mới nhận ra con không thích nam nhân, vậy thì con có bao nhiêu đau khổ. Dì biết không, con không phải người thích che giấu, lừa mình dối người. "
Tiêu Uyển Thanh nghe thấy, trong lòng như có tiếng xiềng xích rơi xuống ...
Có lẽ, nàng thực sự không có tội ác tày trời, không thể tha thứ?
Giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Tiễn tiếp tục an ủi nàng, cô nửa ngồi dậy, cúi người hôn lên cằm của Tiêu UyểnThanh, chạm nhẹ, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng: "Cảm ơn dì, Tiêu Tiểu Uyển.Cảm ơn dì đã xuất hiện để cho con tránh được nhiều con đường vòng sau này có thể xuất hiện trong cuộc sống của con. Cảm ơn dì đã đến bên con trước khi mọi điều đáng sợ không nên bắt đầu, để con tìm ra con đường mà lẽ ra con phải đi trong cuộc đời. . "
Lâm Tiễn như không còn ngây tho như trước khiến nàng cảm thấy lạc quan đến hoảng hốt. Sau khi cô nghiêm túc hiểu hết vấn đề này, lựa chọn không trách nàng mà còn cảm ơn nàng.
Tiêu Uyển Thanh nhìn chăm chú vào gương mặt trẻ trung cùng trang trọng của Lâm Tiễn trong giây lát, trái tim nàng bắt đầu cảm thấy chua xót. Nàng khó khăn mở môi, há miệng ra mới nhận ra giọng mình run rẩy như thế nào. Nàng nói, "Tiễn Tiễn, con nhìn vấn đề từ một góc độ rất khác."
“Vậy thì góc độ của con sai rồi sao?” Lâm Tiễn hôn lên lông mày nàng, ôn nhu an ủi: “Tiêu Tiểu Uyển, dì có muốn cùng con thử đứng ở một góc độ khác để nhìn lại thế giới không?"
Tiêu Uyển Thanh nhìn chăm chú vào cô, một lúc lâu, trêи môi nụ cười nở rộ.