Dư Sinh Vi Kỳ

Chương 12: Rất muốn... cắn một cái...




Chương 12: Rất muốn... cắn một cái...

Tiêu Uyển Thanh luôn luôn ngủ nông, thời đại học ở ký túc xá, bạn cùng phòng đi vệ sinh đêm chỉ cần một động tĩnh nhỏ là nàng sẽ tỉnh lại ngay.

Khuya khoắt không biết mấy giờ, Tiêu Uyển Thanh bị đánh thức bởi tiếng mưa gió cuồng bạo tàn phá ngoài cửa sổ. Nàng mở mắt ra nhìn phía ngoài cửa sổ, bóng đêm nặng nề, không một chút ánh trăng sáng, nàng chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy có nước mưa sáng ngời điên cuồng đập vào kính cửa sổ, một đợt chưa ngừng thì đợt khác lại lên.

Như là nghĩ đến gì đó, mi mày thanh tú của nàng hơi cau vào, đưa tay mở đèn bàn trên đầu giường lên, chậm rãi ngồi dậy, lại một lần nữa nhìn về bệ cửa sổ.

Quả nhiên, trên khe rìa cửa sổ có bọt nước đang kiêu ngạo nhảy lên, mà trên vách tường bên dưới bệ cửa sổ đã có nước mưa róc rách đang chảy xuống.

Nhà của Tiêu Uyển Thanh trang trí theo phong cách hiện đại giản lược trong lành, toàn bộ mặt sàn đều được dùng gỗ đặc để lát thành, tuy đẹp thì có đẹp, thế nhưng rất khó bảo dưỡng, nhất là dễ bị ngấm nước.

Tiêu Uyển Thanh khẽ thở dài một hơi, vén mái tóc ngổn ngang về phía sau tai, rồi rón rén xuống giường, ra phòng ngủ cầm cây lau nhà và vải chống thấm mà ngày thường nàng đã chuẫn bị sẵn. Khi về phòng, nàng trước tiên trải vải chống thấm lên trên cửa sổ để chặn đầu nguồn, sau đó lấy thêm cây lau nhà để lau khô vết nước. Chỉnh lý xong phòng ngủ của mình, nàng cầm cây lau nhà và vải chống nước đi sang cửa sổ các phòng khác để kiểm tra thu dọn một lần, cuối cùng, mới đi đến cửa phòng của Lâm Tiễn.

Nàng đứng ở cửa phòng ngủ của Lâm Tiễn, năm ngón tay khẽ vuốt nhẹ lên nắm cửa một hồi, có vài phần lưỡng lự. Gõ cửa, sợ đánh thức Lâm Tiễn, quấy rối giấc ngủ của Lâm Tiễn; không gõ cửa, cứ tự tiện mà xông vào phòng ngủ của người khác như vậy, nàng lại cảm thấy rất không lễ phép.

Do dự mãi, sau cùng thì sự đau lòng đối với sàn gỗ đặc đã chiếm giữ thượng phong.

Tiêu Uyển Thanh bất giác hít thở nhẹ đi, chậm rãi xoay nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chỉ mở ra một khe cửa đủ để mình đi vào, rồi lại rón ra rón rén mà đi vào bên trong.

Nàng sợ quấy rầy Lâm Tiễn, tất cả đều làm dè dặt, nhẹ chân nhẹ tay, cầm nhẹ thả nhẹ, cẩn thận từng li từng tí, nhưng lại không như mong muốn, Lâm Tiễn vẫn tỉnh.

Tiêu Uyển Thanh vừa mới dọn xong vết nước ở dưới bệ cửa sổ, khi chuẩn bị thu công hoàn mỹ đi khỏi, đột nhiên nghe được từ nơi không xa - trên giường truyền đến giọng mơ mơ màng màng, nửa sợ nửa ngờ, lại khàn khàn trấm thấp của Lâm Tiễn: "Dì...Tiêu?"

Công lao đổ biển, Tiêu Uyển Thanh tiếc nuối thở dài, quay người lại ngượng ngùng bảo: "Xin lỗi, đánh thức con rồi. Có lẽ là bão đổ bộ, mưa gió lớn quá nên dì vào kiểm tra cửa sổ một lúc."

Lâm Tiễn há miệng, định trả lời nàng "Không sao", nhưng lại không biết tại sao, cô cảm thấy cổ họng mình như bị lửa thiêu, khô khốc đau đớn đến khó chịu, vừa lên tiếng đã không nhịn được mà dữ dội ho mấy tiếng khụ khụ, cô khó chịu đến vô cùng.

Đầu Lâm Tiễn mê man, cô nuốt nước miếng nhiều lần, mới gắng gượng bớt đi một chút đau đớn, cố hết sức trả lời Tiêu Uyển Thanh: "Cổ họng... đau quá..."

Không cần Lâm Tiễn giải thích nhiều hơn nữa, nhiệt độ bỏng người trên mu bàn tay Tiêu Uyển Thanh đã nói cho nàng biết đáp án. Lâm Tiễn đang phát sốt, nhận thức được điều này, khiến tâm trạng Tiêu Uyển Thanh chìm xuống, chỉ một thoáng, lại là đau lòng, lại là tự trách.

Nàng, có lẽ không thể nào chăm sóc tốt được Lâm Tiễn. Mới có mấy ngày, Lâm Tiễn đã ngã bệnh...

Nhưng trước mắt, không phải là thời gian để nàng tư lự. Nàng ảm đạm mắt, đưa tay mở đèn, lấy remote tắt đi máy điều hòa. Sau đó, nàng nhẹ nhàng sờ gương mặt nhỏ nóng hổi của Lâm Tiễn, dịu dàng nói: "Cổ họng đau thì trước tiên đừng nói chuyện, con phát sốt rồi, dì đi rót nước cho con, sẵn đo nhiệt kế cho con luôn."

Lâm Tiễn nghe vậy thì lòng lại "lộp bộp" một cái, cô mơ màng nghĩ, không phải chứ, từ khi nào mà cơ thể mình đã yếu ớt đến thế, mới dầm có một cơn mưa thì đã phát sốt rồi?!

Chỉ tích tắc, Tiêu Uyển Thanh lại bưng một ly nước nóng trở về. Nàng đỡ Lâm Tiễn nửa ngồi dậy, kéo chăn lên người cô cao hơn nữa, sau đó, mới bưng nước nóng đưa đến bên môi Lâm Tiễn, đút Lâm Tiễn uống nước.

Lâm Tiễn đến gần miệng ly, uống từng hớp nước vào miệng. Cô ngước mắt lặng lẽ nhìn Tiêu Uyển Thanh, thấy vẻ mặt lo âu và nặng trĩu của Tiêu Uyển Thanh, lòng không khỏi có phần khổ sở. Cô giấu Tiêu Uyển Thanh chuyện mình mắc mưa, chính là sợ phiền phức Tiêu Uyển Thanh, khiến Tiêu Uyển Thanh lo lắng, kết quả, lại dường như mang đến phiền phức lớn hơn nữa cho Tiêu Uyển Thanh. Quá nửa đêm, mà cô còn liên lụy Tiêu Uyển Thanh không thể đi ngủ đàng hoàng được.

Tiêu Uyển Thanh tất nhiên là không phát hiện được tâm tư của thiếu nữ mảnh mai trước mắt này, nàng chỉ cảm thấy lòng tràn đầy lo lắng và thương tiếc. "Có nóng quá hay không?"

Lâm Tiễn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tỏ ý nhiệt độ vừa vặn.

Đút Lâm Tiễn uống nước xong, Tiêu Uyển Thanh lại đỡ Lâm Tiễn nằm xuống, đưa cho Lâm Tiễn một cái nhiệt kế thủy ngân, bảo cô kẹp ở dưới nách, rồi nhẹ tay dịch góc chăn đàng hoàng giúp Lâm Tiễn, sau đó, lẳng lặng mà ngồi xuống ở bên giường Lâm Tiễn.

Lâm Tiễn đặt nhiệt kế xong, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh sầu lo mang theo mệt mỏi của Tiêu Uyển Thanh, cô cắn cắn môi, khuyên nhủ Tiêu Uyển Thanh: "Dì Tiêu, con không sao, ngủ một giấc là tốt thôi, dì trở về phòng nghỉ ngơi đi."

Tiêu Uyển Thanh đưa tay khẽ vỗ vỗ chăn của cô, cong cong khóe môi gượng gạo nở nụ cười, động viên nói: "Dì không sao, không buồn ngủ, tỉnh rồi thì ngủ không được nữa. Nếu con buồn ngủ thì nhắm mắt nghỉ ngơi đi, khi đến lúc thì dì kêu con."

Lâm Tiễn thật ra buồn ngủ cực kỳ, đầu lại mê man dữ dội, nhưng cô cũng không đồng ý nhắm mắt lại để một mình Tiêu Uyển Thanh chờ đợi. Thế là cô cậy mạnh nói: "Con cũng không buồn ngủ." Vừa dứt lời, lại bất giác mở miệng ra ngáp một cái, vô cùng sinh động. Khi cô phản ứng lại rồi cưỡng ép khép lại miệng, thì ngáp đã được nửa cái rồi.

Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy toàn bộ quá trình, cuối cùng không nhịn được ý cười chân thành, sóng mắt như nước. Nàng đứng lên, đi đến bên công tắc, nhấn nút bấm, trong nháy mắt, thế giới lại lâm vào bóng tối.

Lâm Tiễn nghe thấy, giọng nói dịu dàng êm tai của Tiêu Uyển Thanh, truyền đến trong bóng tối từ cách đó không xa, nhẹ nhàng mà dịu dàng: "Ngủ một hồi đi, dì ở đây với con."

Cô cố tìm kiếm gương mặt của Tiêu Uyển Thanh trong bóng tối, nhưng chỉ có thể mang máng nhìn thấy đôi mắt thấp thoáng ánh sáng của Tiêu Uyển Thanh, còn lại, không nhìn được bất cứ thứ gì...

Tiếng mưa gió ngoài cửa sổ còn đang gào thét, bên trong, lại là một bầu không khí yên tĩnh, bất tri bất giác, ý thức của Lâm Tiễn dần dần mơ hồ đi...

Bốn phút sau, Tiêu Uyển Thanh cực kỳ nhẹ tay rút nhiệt kế ra khỏi dưới nách Lâm Tiễn, sau đó, đi ra phòng ngủ của Lâm Tiễn, đến phòng khách sáng choang để kiểm tra nhiệt độ.

38,5 độ...

Nhiệt độ này, đã xem như là sốt cao rồi. Lông mày Tiêu Uyển Thanh sít sao nhíu lại, nhất thời cảm thấy bối rối.

Khi nàng lấy nhiệt kế cũng có kiểm tra qua hộp thuốc trong nhà. Trách nàng ngày thường không quá để ý đối với những thứ này, tất cả thuốc phòng sẵn ở trong hộp đều đã hết hạn. Mà bây giờ bên ngoài mưa to gió lớn, căn bản là không cách để đến bệnh viện.

Tiêu Uyển Thanh nắm thật chặt nhiệt kế trên tay, lòng loạn như ma.

Không có thuốc, không có điều kiện đến bệnh viện, phải làm sao đây? Nàng chưa từng chăm sóc người bị bệnh dưới tình huống thế này bao giờ, nên hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm gì. Nàng bình tĩnh lại, bắt đầu nhớ lại lúc còn nhỏ khi nàng ngã bệnh, mẹ nàng đã chăm sóc nàng như thế nào.

Một lát sau, nàng lấy lại bình tĩnh, đến phòng tắm lấy hai cái khăn mặt, nhúng nước nóng xong rồi vắt khô, sau đó lại đi rót một ly nước nóng, mới lần nữa trở về phòng ngủ của Lâm Tiễn. Nàng gấp một cái khăn nóng, khẽ đắp lên trên trán Lâm Tiễn, cái khăn còn lại thì để dùng lau mặt và hai tay Lâm Tiễn.

Lâm Tiễn lại lần nữa mơ mơ màng màng mà mở mắt ra, đôi mắt ướt rượt vô tội như nai con yên lặng nhìn lom lom vào trên người Tiêu Uyển Thanh.

Tiêu Uyển Thanh sờ sờ mặt cô, ngồi xuống ở đầu giường, đưa tay thò qua dưới cổ Lâm Tiễn để kéo vai Lâm Tiễn vào, khẽ ôm lấy nửa người trên của Lâm Tiện để cô tựa vào trong lòng mình. Sau đó, nàng lấy ly nước ra đưa đến bên môi Lâm Tiễn, đút Lâm Tiễn uống nước.

Lâm Tiễn yếu ớt mà ngoan ngoãn dựa vào trong lòng Tiêu Uyển Thanh, vừa uống nước, vừa mơ mơ màng màng mà lén lút dùng dư quang quan sát Tiêu Uyển Thanh. Đây là lần đầu tiên cô được ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn Tiêu Uyển Thanh, lông mày thanh tú có khuôn, lông mi dài dài tinh tế, chiếc mũi xinh đẹp rất cao, đôi môi hồng hào mềm mại, còn cả, đường nét khuôn mặt khéo léo đẹp đẽ...

Cô nhìn khuôn mặt trắng óng phúng phính của Tiêu Uyển Thanh, bỗng nhiên liền sinh ra một loại ham muốn lạ thường, rất muốn... cắn một cái...

"Hửm? Gì đó?" Tiêu Uyển Thanh giọng điệu dịu dàng hỏi cô.

Lâm Tiễn gắng sức chớp chớp mắt, mới phát giác được tinh thần trấn tĩnh được một chút. Dường như, cô không cẩn thận nói ra miệng rồi sao?

Cô khàn giọng, che giấu bảo: "Không có gì, hình như con có hơi mê mang, không biết mình đang nói cái gì."

Tiêu Uyển Thanh nghe xong, chỉ cảm thấy càng ngày càng khổ sở. Đôi mắt của nàng tràn đầy lo âu và đau lòng, nàng không hỏi nữa, mà chỉ nhẹ nhàng thả người Lâm Tiễn nằm xuống, động viên cô nói: "Không sao đâu, ngủ một giấc là tốt thôi. Xin lỗi, trong nhà không có thuốc hạ sốt, dì chỉ có thể liên tục đút nước cho con, có lẽ không thể để con ngủ yên ổn được rồi."

Lâm Tiễn cười suy yếu, vẫn linh động đáng yêu như ngày thường mà bảo: "Dì Tiêu, dì ngốc quá, tại sao phải xin lỗi với con? Rõ ràng là con liên lụy dì không ngủ được."

Tiêu Uyển Thanh cong môi cười, yêu thương mà đưa tay nhẹ nhàng bóp bóp mũi Lâm Tiễn, quở cô: "Không lớn không nhỏ, dám nói dì ngốc."

Lâm Tiễn híp mắt, cười mắt cong cong.

Cả một đêm, Tiêu Uyển Thanh cũng không chợp mắt thêm nữa. Nàng cầm một cái ghế nhỏ đến ngồi ở bên giường Lâm Tiễn, cách nửa tiếng thì gọi Lâm Tiễn tỉnh, đút cô uống nước. Trong lúc đó, cũng đã đo nhiệt độ thêm hai lần cho Lâm Tiễn, may mà nhiệt độ không tăng thêm, mà là đang vững chãi giảm xuống.

Trong bóng tối, Tiêu Uyển Thanh lẳng lặng mà quan sát gương mặt ngủ điềm tĩnh của Lâm Tiễn, lòng không khỏi mà cảm thấy chua xót.

Từ khi cha mẹ đi rồi, sống đơn độc nhiều năm như vậy, Tiêu Uyển Thanh gần như quên mất cảm giác khi lo lắng, sốt ruột, đau lòng, tự trách mà chân thành như vậy vì một người là như thế nào.

Dường như trong một đêm, nàng cảm giác dường như mình có một bộ phận đã phủ bụi rất lâu nào đó đang lặng lẽ sống lại...

Cuối cùng, lúc 5h30 nàng lại lần nữa đo nhiệt độ cho Lâm Tiễn, nhiệt độ giảm xuống đến 36,9 độ, đã khôi phục được nhiệt độ bình thường rồi.

Tiêu Uyển Thanh thở phào một hơi dài nhẹ nhõm, cơn buồn ngủ cưỡng ép mình quên đi thoắt cái ùn ùn kéo đến. Tiêu Uyển Thanh dùng điện thoại đặt báo thức 6h30, ngồi ở trên ghế nhỏ, men theo giường Lâm Tiễn mà nằm nhoài vào, mê man ngủ thiếp đi.

Sáu giờ, Lâm Tiễn vô ý thức tỉnh lại, liền nghe thấy tiếng mưa to vẫn còn đang rơi xuống bên ngoài cửa sổ, mưa gió mịt mù... Cô thoáng cúi đầu, bèn nhìn thấy Tiêu Uyển Thanh nằm nhoài bên giường cô, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp đối mặt với cô, đôi môi luôn luôn mang theo nụ cười dịu dàng giờ khắc này lại hơi vểnh lên, bất ngờ có vài phần đáng yêu.

Lâm Tiễn không hề chớp mắt mà nhìn lom lom Tiêu Uyển Thanh, ma xui quỷ khiến mà đưa tay, định nhẹ nhàng mô tả khuôn mặt nàng, định vuốt lên nếp nhăn nhúm trên lông mày của nàng, mà khi sắp được chạm vào Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn lại đột nhiên thu tay về. Cả bản thân cô cũng không rõ, tại sao phải đưa tay ra, mà tại sao, lại phải thu về.

Cô nhìn Tiêu Uyển Thanh ngủ say, hồi lâu, mới dịu giọng mềm mại bảo: "Chào buổi sáng, xin lỗi, khiến người lo lắng rồi. Tiêu Uyển Thanh."

===

*Lời tác giả:

Tiêu Uyển Thanh: lần bướng bỉnh này mấy người hài lòng rồi chưa?

*Lời editor: Hôm nay bảo bảo cũng dầm mưa, nhưng không ai chăm sóc bảo bảo, dịch cái chương này thật sự sao mà xót xa cho phận single dog...