“Mình muốn gặp Lâm Tiễn.” Ôn Đồng nhíu mày, không thể biết mình đang kìm nén nỗi chua xót như nào trước khi nói ra lời này. Nếu cô không thể thuyết phục Tiêu Uyển Thanh chọn một con đường rộng mở hơn, kia có phải là cách duy nhất để làm cho con đường vốn đã khó của nàng bớt khó khăn hơn không?
Lâm Tiễn còn quá nhỏ. Cô biết quá nhiều về tính cách nội tâm cùng ôn nhu của Tiêu Uyển Thanh. Với tư cách là bạn thân nhất của nàng, lại xem gia đình của Tiêu Uyển Thanh như gia đình của mình, cô có trách nhiệm cần phải nói rõ cho Lâm Tiễn về Tiêu Uyển Thanh.
Làm sao cô có thể yên tâm người mà cô chăm sóc bao nhiêu năm, như vậy lại có thể dễ dàng giao đi?
Nhưng khi Tiêu Uyển Thanh nghe xong, nhướng đôi mắt đẹp lên, lo lắng khẩn cầu: "Đồng Đồng ..." Cảm giác cự tuyệt cùng che chở không thể nói thành lời.
Ôn Đồng sững người một hồi, thu bàn tay đang lau nước mắt cho Tiêu Uyển Thanh. Trong lòng cô nhói đau, đôi mắt sâu hiện lên một tia thương tổn cùng thất vọng: "Cậu không tin mình? Mình sẽ không làm nàng khó xử." Cô trừ bỏ tôn trọng cùng ủng hộ nàng, cô còn có thể làm gì khác?
Sau nhiều năm như vậy, Tiêu Uyển Thanh còn không biết mà tin tưởng cô sao? Trái tim Ôn Đồng có chút lạnh lẽo.
Tiêu Uyển Thanh nhận thấy ngữ khí của Ôn Đồng thay đổi. Nàng trong lòng lo lắng nắm lấy cánh tay cô, lắc đầu, chân thành giải thích: "Mình không có. Đồng Đồng, mình tin tưởng cậu. Mình biết cậu muốn gặp Tiễn Tiễn là không có ác ý, thậm chí còn có thể vì tốt cho mình, là vì muốn giúp mình. Đồng Đồng, cậu muốn giúp mình nói điều mà mình khả năng không nói ra được, phải không?” Hai người là bạn bè nhiều năm như vậy, cũng hiểu rõ bản tính của nhau.
Ôn Đồng yên lặng nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa hơn.
“Đồng Đồng, đừng tìm nàng, đừng nói được không?” Nữ nhân luôn ôn nhu cùng quật cường lại nhẹ giọng cầu xin cô.
Ôn Đồng quay mặt đi khỏi ánh mắt của nàng, bình tĩnh kiên quyết trả lời: "Tiêu, tuy Lâm Tiễn còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã trưởng thành rồi. Vì nàng đã chọn ở bên cậu, làm một người trưởng thành, làm đối tượng của cậu. Nàng có trách nhiệm cùng nghĩa vụ chia sẻ với cậu một vài việc. Cậu muốn mình tin vào lựa chọn của cậu, tin vào Lâm Tiễn, không coi nàng như hài tử không đáng tin cậy, thì không phải lúc nào cậu cũng có thể coi nàng như tiểu hài tử mà bảo hộ. Hai người không phải đang ở trong một mối quan hệ dựa vào lẫn nhau sao?"
"Nhưng, Đồng Đồng ..." Tiêu Uyển Thanh cười khổ, "Có một số việc, mình đã nói với Tiễn Tiễn rồi, lại có thể làm gì?"
"Đồng Đồng, đừng suy bụng ta ra bụng người, những gì chúng ta đã làm năm 19 tuổi, trong mộng tưởng về tình yêu, trừ bỏ phong hoa tuyết nguyệt, chúng ta có thể nghĩ đến bao nhiêu trách nhiệm cùng gánh vác đây? Tiễn Tiễn đã rất nỗ lực vì mình rồi, mình đều xem vào trong mắt. Nàng đã buộc bản thân phải trưởng thành nhanh hơn các bạn cùng lứa tuổi. Mình thực đau lòng nàng. Mình không muốn nàng phải mệt mỏi như vậy. Đây không phải là thanh xuân mà nàng nên có ".
Nàng dừng lại, chua chát nói: "Hơn nữa, cho dù Tiễn Tiễn có nỗ lực thế nào, trong mắt Chu tỷ cùng trong mắt mọi người, nàng vẫn là hài tử."
Nghĩ đến điều này, Tiêu Uyển Thanh đột nhiên nghẹn ngào không kiểm soát được. "Khoảng cách giữa mình và nàng tồn tại một cách khách quan. Mối quan hệ hiện tại giữa mình và gia đình nàng không thể giải quyết bằng nỗ lực của Tiễn Tiễn. Tiễn Tiễn đã quá rõ ràng, chỉ có thể đi theo mình mà buồn phiền thôi. Đồng Đồng, như vậy không có ý nghĩa." Lâm Tiễn vẫn còn nhỏ, ngây thơ cùng lạc quan với mọi thứ. Đôi khi, Tiêu Uyển Thanh hâm mộ cô lạc quan như vậy.
Vượt qua áp lực, nói cho Lâm Tiễn biết áp lực tâm lý của nàng như thế nào, những gì nàng có thể phải đối mặt, con đường phía trước của họ khó khăn như thế nào. Ngoài việc khiến Lâm Tiễn phiền não, cũng không có cách nào giúp giải quyết vấn đề.
Dù Lâm Tiễn có nỗ lực đến đâu, ở tuổi của cô cũng khả năng có hạn. Đối với Lâm Mẹ, ngay cả với những người ngoài cuộc, lời nói của cô có thể thuyết phục đến mức nào? Cô dũng cảm, chân thành đã từng giống như bản thân mình, Tiêu Uyển Thanh sợ Lâm Tiễn sẽ làm những điều không lý trí.
Có lẽ, cách để giúp nàng xoa dịu mối quan hệ với Lâm Mẹ và giảm bớt khả năng sau này bị chỉ trích. Phương pháp chính là vào giờ phút mối quan hệ này chưa bị phát hiện, Lâm Tiễn trước nói cho Lâm Mẹ. Nhưng làm sao nàng có thể nấp sau Lâm Tiễn, trơ mắt nhìn Lâm Tiễn đơn thương độc mã ra chịu trận, gánh chịu những điều mà nàng đã từng trải qua. Làm sao nàng có thể cam tâm để Lâm Tiễn chịu đựng điều đó ở độ tuổi chưa chính chắn như vậy? Đi thừa nhận như vậy không biết khả năng hối hận cùng hậu quả thảm hại như thế nào.
Nàng không thể ích kỷ như vậy được. Nàng không thể vô liêm sỉ như vậy được.
Nàng lớn hơn Lâm Tiễn rất nhiều, nàng nên có trách nhiệm hơn. Nàng là người yêu của Lâm Tiễn, nàng cũng nên bảo hộ cuộc sống của Lâm Tiễn trước khi cô lớn lên cùng trưởng thành.
Ôn Đồng bị Tiêu Uyển Thanh nói không nên lời. Cô thích Tiêu Uyển Thanh, tự nhiên nghĩ nhiều hơn từ quan điểm của nàng. Lần đầu tiên cô băn khoăn cho Lâm Tiễn như Tiêu Uyển Thanh, lo lắng về những gì Lâm Tiễn đã phải chịu đựng, hoặc những gì sắp phải chịu đựng. Cô chỉ muốn Tiêu Uyển Thanh chia sẻ áp lực của mình với một người nữa, hiểu được nỗi đau của nàng, ở bên an ủi cùng bảo hộ nàng khi cần. Nó có thể không giúp ích gì, nhưng ít nhất, nàng có thể dựa vào một bờ vai nữa.
Nhưng Tiêu Uyển Thanh đang nghĩ cho Lâm Tiễn, tự cứa vào tim từng chữ một, dùng dao đâm thẳng vào tim. Lâm Tiễn biết điều đó thì có thể làm gì, ngoài lời an ủi bằng lời nói, cô có thể tin tưởng vào một nữ hài còn chưa quá tuổi phụ thuộc vào cha mẹ, không có nguồn lực xã hội, không có nguồn lực tài chính, vậy có thể làm gì?
Bản thân Tiêu Uyển Thanh cũng đã nhìn rõ như vậy, tại sao còn phải cố chấp như vậy nhận biết có hổ ở trêи núi, lại có hướng ngao du sơn thủy?
Lâm Tiễn, tốt như vậy sao?
“Vậy cậu muốn thế nào?” Cổ họng Ôn Đồng nghẹn ngào, khó nhọc hỏi nàng.
Cho nên, cậu liền phải như vậy, chính là một thân một mình chống đỡ sao?
"Đồng Đồng, mình muốn chờ nàng lớn lên, chờ nàng, tự mình trưởng thành."
Nàng không biết, nhưng nàng có thể đợi cho đến khi cô trưởng thành. Mẵ dù không biết khi cô trưởng thành, người bên cạnh cô vẫn là nàng hay không.
Nữ nhân đang đứng dưới ngọn đèn đường, ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu vào khắp người khiến nàng cười đến ôn nhu lại thống khổ, nụ cười của nàng khiến mũi Ôn Đồng chua xót.
"Tại sao ..." Tại sao không thể là mình. Ôn Đồng gian nan mới ngăn được bí mật bấy lâu nay đang kìm nén trong lòng, áp lực suýt chút nữa nói ra.
Cô đảo mắt thật nhanh, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
Là mình không có số mệnh đó.
Chỉ có thể chúc cậu hạnh phúc.
Cô chớp mắt, lau đi nước mắt, quay đầu lại, nhìn chăm chú Tiêu Uyển Thanh, giống như một trưởng bối, nghiêm túc mà trịnh trọng dặn dò: "Tiêu Uyển Thanh, cậu tự mình chọn con đường này. Mình tôn trọng cậu, vậy cậu phải bước đi thật tốt. Cậu phải chứng minh cho tất cả chúng ta thấy lựa chọn của cậu là đúng. Mình không muốn nhìn thấy cậu bị tổn thương một lần nào nữa".
Tiêu Uyển Thanh dùng đôi mắt có thủy quang nhìn cô.
Ôn Đồng xoay người lại, che giấu hết thảy thâm tình cùng quyến luyến, vừa đi về phía trước buông xuống một câu: "Mệt mỏi mời mình đi uống rượu. Mình miễn cưỡng có thể nghe cậu càu nhàu."
Tia chua xót cùng nặng nề trong lòng Tiêu Uyển Thanh từ từ tan biến, nụ cười dần nở trêи khóe môi. Nàng theo chân Ôn Đồng, trịnh trọng nói: "Thật sự là cám ơn cậu, Đồng Đồng."
“Thật sự cám ơn mình thì đừng để mình lo lắng nhiều như vậy.” Ôn Đồng bất mãn than thở.
Tiêu Uyển Thanh cười thành tiếng.
Dưới ánh đèn, bóng dài hai người đi cạnh nhau, không xa cũng không quá gần, không quá phận nhưng cũng không quá khoảng cách.
Trêи đường về, Lâm Tiễn gọi điện như thường lệ. Lần này, ngữ khí của cô hơi khác với mọi khi, có một chút thận trọng, cô ngập ngừng hỏi Tiêu Uyển Thanh đi ăn tối với mẹ cô thế nào.
Tiêu Uyển Thanh nghe thấy thanh âm trong trẻo của nữ hài, nở một nụ cười nhẹ trêи môi. Nàng mô tả ngắn gọn bữa ăn tối cho Lâm Tiễn bằng một giọng ôn nhu như thường lệ. Lời lẽ luôn nhanh nhẹn sống động, Lâm Tiễn lặng lẽ yên tâm.
Đôi khi, Lâm Tiễn ước mình có thể trưởng thành trong một sớm một chiều. Một đêm trưởng thành thành một người có thể che chở Tiêu Uyển Thanh cùng bảo hộ nàng, có thể thoát ly cha mẹ, có thể thuyết phục họ quyết định của mình.
Nhưng cô có thể nỗ lực vì nhiều thứ, nhưng thời gian là thứ duy nhất cô không thể nỗ lực. Ngoài đề phòng chờ đợi thời gian trôi qua, ngoài việc chờ đợi cô còn cố gắng để trở thành một người tốt hơn, để Tiêu Uyển Thanh trong khi chờ đợi cô trưởng thành sẽ không vì thất vọng mà rời đi.
Vì Tiêu Uyển Thanh vẫn đang lái xe, Lâm Tiễn cứ việc lưu luyến không rời, vẫn là không có nói nhiều mà hiểu chuyện cúp máy để Tiêu Uyển Thanh tập trung lái xe. Trước khi cúp máy, cô hào hứng thông báo còn năm ngày nữa cô liền có thể trở về bên cạnh nàng.
“Dì chờ con.” Câu nói mềm nhẹ đạm nhiên của Tiêu Uyển Thanh, Lâm Tiễn nghe được liền an tâm.
Cô mãn nguyện cúp điện thoại, bật đèn trêи bàn học. Bắt đầu chuẩn bị cho công việc gia sư.
Cô hứa sẽ dẫn Tiêu Uyển Thanh đi xem tuyết rơi, cô muốn sớm một chút thực hiện. Cô đã hứa với nàng mọi thứ, cô muốn mang nàng từng bước đạt được.
Tiêu Uyển Thanh trở lại căn nhà trống trải, nhìn bóng tối trong phòng, trong lòng lại dần dần trở nên nặng nề, trăm vị tạp trần. Nàng nghĩ đến những gì Lâm Tiễn vừa nói bên tai, có thể sớm về bên cạnh nàng, nàng không khỏi cong mày cười. Nhưng ngược lại nàng nghĩ đến cái cau mày của Lâm Mẹ khi nói về tương lai của Lâm Tiễn, nụ cười vừa rồi biến thành một nụ cười chua chát.
Kể từ sau cơn ác mộng đó, nàng bắt đầu mất ngủ, thỉnh thoảng rất hiếm khi chợp mắt, chẳng mấy chốc lại tỉnh giấc đột ngột. Hai ngày trước, nàng đã uống thuốc ngủ vì sợ thiếu năng lượng vào ngày phải làm việc. Ngày mai là chủ nhật, nàng kiểm soát bản thân, cố gắng không uống thuốc.
Nhưng cuối cùng rạng sáng nàng mới chìm vào giấc ngủ. Không biết sau bao lâu lại gặp ác mộng, nàng hoảng hốt tỉnh dậy sau giấc mơ.
Tiêu Uyển Thanh chật vật tỉnh lại sau cơn mơ, đổ mồ hôi lạnh, giống như người bị dìm trong nước lâu rồi cuối cùng cũng lên được bờ, thở hồng hộc, nhịp tim rối loạn.
Nàng nhớ lại sự ấm áp cùng trấn an mà nữ hài đã mang lại cho nàng, có thể khiến nàng nhắm mắt lại ngủ cho đến bình minh. Nàng quay đầu nhìn về phía đầu giường, Lâm Tiễn không ở bên cạnh.
Trong bóng tối, chú gấu Teddy thay thế nữ hài lặng lẽ ở bên giường cùng nàng làm bạn.
Tiêu Uyển Thanh nhớ đến tin nhắn mà nữ hài gửi cho nàng khi về nhà: Buổi tối nhớ con, hoặc là không ngủ được, liền ôm Teddy nhỏ, giống như ôm con.
Nàng xoay người lại, trong đêm đen tỉnh lại sau cơn ác mộng, rốt cuộc không thể che giấu được vẻ mong manh của mình nữa, bất lực vươn tay ra ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Teddy, giống như ôm nữ hài của mình.
"Xoạt Xoạt ..." Đột nhiên một giọng nói lạ vang lên trong đêm tĩnh lặng.
Cơ thể Tiêu Uyển Thanh ôm tiểu Teddy đột nhiên cứng lại, nỗi sợ hãi lấn át mọi thứ, khiến nàng quên đi cơn đau thấu tim do ác mộng gây ra. Tóc tai nàng dựng đứng vì tiếng động đột ngột.
Nàng có phải vẫn chưa tỉnh dậy sau cơn ác mộng? !!
Nín thở yên lặng lắng nghe, trong lòng run sợ.
Giây tiếp theo, điều bất ngờ xảy ra là giọng nói trong trẻo cùng vui vẻ của nữ hài vang lên, trầm thấp ôn nhu, giống như cười nhẹ: "Bảo bối bảo bối của ta, cho ngươi một chút ngọt ngào. Để ngươi tối nay đều ngủ ngon..."
"Tiểu quỷ tiểu quỷ của ta, trêu ngươi mặt mày, làm cho ngươi thích thế giới này ..." Tiếng hát nhẹ nhàng mềm mại vang lên trong đêm cô độc, rơi vào trái tim khô khốc của Tiêu Uyển Thanh.
Tiếng hát dường như phát ra từ bụng của chú gấu Teddy nhỏ mà nàng đang ôm.
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt, sau đó là vui mừng khôn xiết, trong phút chốc muốn dở khóc dở cười. Tiễn Tiễn tên ngốc này ...
Nàng đặt tai lên chiếc bụng mềm mại của Teddy, lắng nghe giọng nói động lòng người của nữ hài truyền vào tai, giống như Lâm Tiễn giờ phút này đang ở bên tai dỗ dành nàng.
Lòng dần lắng lại ...
Nước mắt làm ướt lông tơ của Teddy.
Làm sao có thể đáng yêu làm người thích như vậy?
Tiễn Tiễn, ngươi như vậy như thế nào ta có thể nguyện ý để cho ngươi đi?
Tiêu Uyển Thanh tự hỏi nếu nàng không có điểm mấu chốt. Khi nghe Lâm Mẹ nói Lâm Tiễn sẽ không rời đi, ngoài cảm giác áy náy cùng hổ thẹn, nàng thực sự cảm thấy an tâm một chút.