Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh đứng ở khu vực đồ dùng vệ sinh của siêu thị, ngăn cách bởi một lối đi rộng ở giữa, phía đối diện song song với nhau là khu giấy vệ sinh.
Tiêu Uyển Thanh đang cúi người để lựa chọn cẩn thận dầu gội cùng dầu xả Lâm Tiễn luôn dùng. Lâm Tiễn cầm giỏ hàng đứng sau lưng nàng, nửa ghé trêи lưng nàng, cùng nàng thương lượng năm hai sẽ bắt đầu vào cuối năm nay. Cô không muốn đợi đến khi trường học chính thức bắt đầu. Trong vài ngày sau khi năm thứ nhất bắt đầu, cô sẽ đến trường để giúp đỡ nhận tân sinh viên. Mẹ cô có ý muốn cô ở nhà thêm vài ngày sau khi đón tiếp, nhưng cô muốn ở lại không về, hỏi Tiêu Uyển Thanh có tiếp thu cô không?
Tiêu Uyển Thanh mỉm cười, tự nhiên không có lý do gì từ chối cô: "Dì dọn phòng mỗi ngày, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại."
Lâm Tiễn nghe xong vui mừng khôn xiết, một ý tưởng nảy ra trong đầu cô. Cái nhìn cuối cùng trước khi đi ngủ trong khách sạn, lần đầu tiên thức dậy, cô có thể thấy cuộc sống sinh hoạt cùng Tiêu Uyển Thanh quá mức tốt đẹp. Cô bắt đầu ngo ngoe rục rịch, còn muốn nhìn một chút bên cạnh, khả năng từ học kỳ sau, cô có thể cắm rễ lâu trêи giường của Tiêu Uyển Thanh.
Cô vừa muốn nói: “Tiêu a di, dì dọn dẹp như vậy có thấy vất vả không?”, Theo động tác đứng thẳng của Tiêu Uyển Thanh, cô lắc đầu một cái, thản nhiên liếc mắt nhìn, đối diện cô liền nhìn thấy một điểm nóng. Đường nhìn khóa chặt vào Tiêu Uyển Thanh.
Lâm Tiễn hơi nheo lại mắt, quay đầu nghiêm túc nhìn lại. Ngay giây sau khi nhìn rõ mặt nữ nhân, cô đứng thẳng người, nụ cười lạnh như băng.
Lại là Nhan Giai!
Lâm Tiễn cúi đầu, di chuyển vị trí của mình ngồi xổm xuống. Tiêu Uyển Thanh đang lấy sữa tắm, không cảm thấy gì, cô nhíu mày nắm chặt tay.
Cô cúi đầu nhìn kỹ bản thân, hối hận hôm nay ra ngoài vội vàng, ăn mặc cũng không chỉnh tề. Nhưng cô lại nhìn Nhan Giai, thầm cảm thấy dù thế nào đi nữa, cô cũng không nên để Tiêu Uyển Thanh mất mặt trước mặt bạn gái cũ.
Nữ nhân rõ ràng đã sinh xong hài tử, nhưng so với hồi giáng sinh năm ngoái béo hơn một chút. Cô ta đang ôm một bé gái sáu bảy tuổi đứng trước quầy tã, giống như đang đi mua sắm đồ dùng cho trẻ sơ sinh.
Lâm Tiễn nhìn thấy ánh mắt thâm tình của cô ta dán vào cơ thể của Tiêu Uyển Thanh, trong lòng cô như có lửa đốt. Cô ta rõ ràng là đã có gia đình cùng có con rồi, còn đang bế sản phẩm phản bội Tiêu a di trêи tay, lộ ra vẻ thâm tình như vậy, cô ta không cảm thấy như trào phúng sao?
Lâm Tiễn bình tĩnh đứng ở bên phải Tiêu Uyển Thanh, khiến Tiêu Uyển Thanh đứng lên mà bởi vì phải nhìn chính mình, nàng sẽ chỉ quay lưng về phía Nhan Giai.
Cô nhìn thẳng lại Nhan Giai, ánh mắt sắc lạnh, lộ rõ
vẻ chán ghét.
Nhan Giai giống như nhận thấy ánh mắt của Lâm Tiễn đang nhìn lại, cô ta vội vàng thu hồi ánh mắt, giả vờ chọn tã.
Đột nhiên, Lâm Tiễn cúi xuống nhìn Tiêu Uyển Thanh, khi không có ai xung quanh, cô gọi Tiêu Uyển Thanh là “Tiêu Tiểu Uyển.” Sau đó, khi Tiêu Uyển Thanh ngước lên hoài nghi nhìn cô, cô vội vàng nghiêng người hôn lên má nàng.
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một chút, chớp chớp mắt, hai má trắng nõn vì thẹn thùng mà lập tức đỏ đến tận gốc mang tai. Nàng không dám nhìn xung quanh xem có ai, vén tóc, cúi đầu, khẽ nói với Lâm Tiễn: “Tiễn Tiễn, đây là ở bên ngoài, ở nơi công cộng a.” Nàng nhút nhát rụt rè, nhưng không thực sự tức giận.
Lâm Tiễn nhíu mày ngồi xổm xuống, vòng tay ôm Tiêu Uyển Thanh, vùi vào vai nàng, nhẹ giọng thì thầm: "Thực xin lỗi, càng nhìn dì càng thích. Con không nhịn được."
Tiêu Uyển Thanh có chút oán giận lại nghe lời nói nhẹ nhàng của cô. Người yêu như vậy mê luyến nàng nên cũng không đành lòng thực sự trách móc, chỉ có thể nhẹ nhàng nói với cô: “Làm chuyện thân mật nơi công cộng là bất lịch sự, lần sau đừng làm như vậy nữa.” Không chỉ vì nàng quan tâm đến giới tính mà còn vì nàng luôn như vậy. Trình độ học vấn của nàng khiến nàng không cho phép mình làm những điều thái quá trước đám đông.
Lâm Tiễn đột nhiên nhếch mép, "Trong xe có tính là nơi công cộng không?"
Tiêu Uyển Thanh sửng sốt một lúc, không biết phải trả lời như thế nào.
Lâm Tiễn ái muội nói: "Vậy lần sau con chịu đựng đến khi vào xe, có thể đòi thêm phúc lợi a."
Tiêu Uyển Thanh cảm thấy tai mình càng ngày càng nóng theo hơi thở ấm áp của Lâm Tiễn. Nàng nhẹ nhàng đẩy Lâm Tiễn ra, nói: "Tiễn Tiễn, con càng ngày càng nói bậy. Mau tránh ra, còn chưa mua đồ xong."
Lâm Tiễn cười hì hì, bị Tiêu Uyển Thanh đẩy ngồi trêи sàn nhà, than khóc: "Dì đẩy con ô ô ô. Tiễn Tiễn ngã rồi, muốn Tiêu Tiểu Uyển ôm một cái mới ngồi dậy. "
Tiêu Uyển Thanh bị nàng đùa không khỏi buồn cười. Giây tiếp theo, nàng căng thẳng biểu cảm, đứng dậy, không để ý đến cô, cầm lấy giỏ đi qua Lâm Tiễn.
Lâm Tiễn thấy thế vội vàng đứng dậy, khóc lóc kể lể, "Dì thật nhẫn tâm a", trong khi theo kịp bước chân của Tiêu Uyển Thanh, một tay nắm lấy giỏ hàng trêи tay Tiêu Uyển Thanh, tay kia siết chặt năm ngón tay của nàng.
Cả hai quay mặt lại, không khỏi mỉm cười với nhau.
Nhan Giai thẫn thờ nhìn toàn bộ quá trình động tác giữa Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn, nhìn thấy rõ ràng nữ nhân mình muốn gặp nhưng không dám gặp suốt bao năm qua. Trong cuộc sống tẻ nhạt ngày qua ngày dằn vặt cô. Mà người cô luôn thầm nhớ đối mặt với cô gái trẻ kia, như thế nào mà thân mật khăng khít như vậy.
Nếu như thế gian thực sự có lưỡng toàn phương pháp, làm sao cô có thể nguyện ý rời bỏ Tiêu Uyển Thanh. Vào năm kết hôn, cô cầu xin Tiêu Uyển Thanh đợi cô hoàn thành trách nhiệm sẽ quay về. Cô là thật tình. Nhưng cha mẹ của Tiêu Uyển Thanh gặp tai nạn, cho cô biết kiếp này cô và Tiêu Uyển Thanh sẽ là điều không thể.
Cô gái tốt bụng bị mình phụ bạc cuối cùng cũng có được hạnh phúc.
Nhan Giai biết mình hẳn là nên chúc phúc. Cô áy náy nhiều năm như vậy, không phải đang cầu cho Tiêu Uyển Thanh được hạnh phúc sao? Nhưng khi nhìn thấy nàng thuộc về người khác, trong lòng cô như bị kim đâm.
Hơn nữa cô gái kia có hơi quá trẻ không? Đã học đại học chưa? So với năm đó trẻ hơn cô rất nhiều. Nhan Giai trong tiềm thức nghĩ, làm sao có thể ở cùng một đứa trẻ tuổi này lâu được, cô có chút lo lắng không biết Tiêu Uyển Thanh có bị tổn thương lần nữa không.
Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh cùng nhau đến quầy thanh toán, có rất nhiều người, hơi đông nên Lâm Tiễn đã đi ra ngoài đợi Tiêu Uyển Thanh bên ngoài quầy. Đang lúc buồn chán thì bất ngờ thấy một bé gái bước ra quầy kế bên dẫm phải túi ni lông, bước tiếp theo, bé gái vấp chân xuống đất rồi khóc.
Thân thể Lâm Tiễn di chuyển nhanh hơn não, cho nên theo phản xạ, cô tiến đến gần cô gái nhỏ hai bước, cúi người giúp cô bé. Giây tiếp theo, mẹ của cô bé thanh toán hóa đơn từ quầy vội vã đi ra, bế cô bé lên đau lòng hỏi: "Con có sau không? Không có việc gì, không có việc gì, chúng ta dũng cảm, không khóc."
Lâm Tiễn sững sờ nhìn Nhan Giai và con gái, cau mày, không khỏi thầm than một tiếng: “Oan gia ngõ hẹp.” Cô nhất quán luôn là người tọc mạch, nhưng khi nhìn thấy Nhan Giai liền trong lòng có lửa, cô chỉ muốn nhân cơ hội khiển trách Nhan Giai một vài câu như "Đứa trẻ còn nhỏ như vậy, sao làm mẹ lại bất cẩn để nó chạy ra ngoài một mình", giọng nói ấm áp xúc động của Tiêu Uyển Thanh vang lên sau lưng cô: "Tiễn Tiễn, được rồi, chúng ta đi thôi."
Lâm Tiễn nhìn thấy Nhan Giai đang ngồi xổm trước mặt cô, lúc nghe thấy thanh âm ngay lập tức sững người. Sau đó, cô ta ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào nơi phát ra giọng nói sau lưng Lâm Tiễn.
Sau bao nhiêu năm, Nhan Giai vẫn có thể dễ dàng nhận ra giọng nói của Tiêu a di sao?
Trước khi Lâm Tiễn có thể quyết định quay lại kéo Tiêu Uyển Thanh đi để ngăn họ nhìn thấy nhau, vẫn là nghiêng người để Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy Nhan Giai, Tiêu Uyển Thanh tự nhiên bước đến bên Lâm Tiễn, hỏi, "Có chuyện gì vậy?" Nàng theo tầm mắt của Lâm Tiễn nhìn về phía trước, nhìn thấy nữ nhân đang ngồi xổm cùng nữ hài trong tay, dưới tầm mắt của nàng, cô ta đứng dậy ngẩng đầu lên, lộ ra một bộ dáng nàng đã từng rất quen thuộc nay lại trở nên xa lạ. Ánh mắt thật phức tạp lại mờ mịt.
Tiêu Uyển Thanh đã trưởng thành, xinh đẹp cùng mê người hơn thiếu nữ trẻ trung trong trí nhớ của cô, năm tháng giống như chỉ để lại trong nàng sức hấp dẫn của thời gian. Trong chốc lát, Nhan Giai cảm thấy muốn che giấu, Tiêu Uyển Thanh vẫn là Tiêu Uyển Thanh nữ thần chói mắt, nhưng Nhan Giai đã không còn là Nhan Giai có thể sánh với nàng.
Khi Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy Nhan Giai, nàng nhất thời giật mình, sắc mặt bất giác thay đổi, lông mày khẽ cau lại.
Lâm Tiễn và Tiêu Uyển Thanh đứng cạnh nhau, cô lặng lẽ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay dịu dàng mát mẻ của Tiêu Uyển Thanh.
Tay nữ hài ấm hơn so với tay của nàng.
Tiêu Uyển Thanh híp mắt lại, nhất thời nở nụ cười nhẹ, trực tiếp bình tĩnh nhìn Nhan Giai, giọng nói dễ nghe bình tĩnh, chào hỏi Nhan Giai: "Thật trùng hợp, đã lâu không gặp." Giống như người kia chỉ là bạn học cũ đã nhiều năm không gặp.
Nhan Giai mặt tái đi, "ừm" một tiếng, trút hết huyết sắc. Cô rõ ràng nhận ra mình tham lam, tham lam đến như thà rằng Tiêu Uyển Thanh nhìn thấy cô liền xoay người rời đi.
Điều đó cho thấy Tiêu Uyển Thanh ít nhất vẫn quan tâm đến cô một chút. Nếu không yêu có thể hận, ít nhất, nàng vẫn nhớ tới cô, trong lòng vẫn có thể chiếm một chút vị trí.
Cô nghẹn họng, không biết cố gắng thế nào mới kéo ra được nụ cười, trước lời chào hỏi của Tiêu Uyển Thanh, đáp: “Đã lâu không gặp.” Đây là câu đầu tiên họ nói khi gặp lại nhau sau nhiều năm. Nó khác với những gì cô nghĩ.
Tiêu Uyển Thanh mím môi, không định nói thêm với cô ta, gật đầu biểu thị: "Chúng ta đi trước."
Ánh mắt Nhan Giai rơi vào Lâm Tiễn đang ở bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, biết không nên hỏi, nhưng vẫn là không khỏi thấp giọng hỏi: "Không giới thiệu một chút sao?"
Tiêu Uyển Thanh dừng lại.
Lâm Tiễn đã yên lặng hồi lâu, nghe đến khi nghe được lời này không khỏi nhíu mày, trong lòng lửa giận bừng bừnh. Giới thiệu một chút? Cô ta là ai? Lại không nghĩ đến mặt mũi sao?! Là một người bạn cũ đến ôn chuyện sao? Nếu là cô, cô đã kẹp chặt đuôi rời đi rồi.
Tiêu Uyển Thanh còn chưa kịp trả lời, Lâm Tiễn đột nhiên buông tay nàng ra, từ trong túi quần lấy ra một viên kẹo, đưa cho tiểu hài tử đang đứng bên cạnh Nhan Giai, ngồi xổm xuống hỏi nhỏ: "Tiểu hài tử bao nhiêu tuổi rồi?"
Ánh mắt của Tiêu Uyển Thanh cũng rơi vào tiểu hài tử.
“Bảy tuổi.” Tiểu hài tử cộc lốc đáp.
"Tỷ tỷ thoạt nhìn trẻ tuổi, nữ nhi lại lớn như vậy rồi. Là kết hôn xong liền có con sao?" Lâm Tiễn ngẩng đầu lên nhìn Nhan Giai, nở nụ cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng. Như một người trẻ tuổi nói không lựa lời, ý vị thâm trường trêu ghẹo nói: "Tỷ tỷ, vợ chồng chị hẳn là tình cảm lắm".
Sắc mặt Nhan Giai trở nên tái nhợt, cô ta hoảng sợ liếc nhìn Tiêu Uyển Thanh. Tiêu Uyển Thanh đang nhìn con gái của cô ta, ánh mắt nặng nề không thể nhìn ra cảm xúc.
Lâm Tiễn giống như một tỷ tỷ thích trẻ con, chạm vào mặt Tiểu hài tử cười nói với Tiêu Uyển Thanh: “Tiêu Tiểu Uyển, con bé lớn lên thật đáng yêu nga.” Cô quay đầu lại nói chuyện với Nhan Giai như thường lệ: "Con bé giống ba hay giống mẹ?"
Cô bé không đợi mẹ trả lời, tự hào nói: “Người khác nói con giống ba, ba của con rất soái a”.
“Ồ, thật lợi hại nha.” Lâm Tiễn đứng lên cười nhẹ. Cô đứng lại bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, ôm lấy cánh tay của nàng, đặt cằm lên vai nàng, thân mật nói: “Tiêu Tiểu Uyển, con cũng muốn con của con sau này xinh đẹp như dì a. Dễ thương, mềm mại cùng đáng yêu giống như một phiên bản thu nhỏ của dì, sẽ khiến mọi người nhìn vào chắc chắn sẽ yêu thích." Cô vừa nói mắt bắt đầu sáng lên, nhưng là thực sự mong đợi.
Tiêu Uyển Thanh chớp chớp mắt, nghe giọng nói thanh tú mềm mại của cô, trong đầu nhất thời trống rỗng: "???"
Lâm Tiễn đang nói cái gì vậy? Tiểu hài tử giống nàng? Tiểu hài tử ở đâu?
Ngay sau đó, nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng ngời của cô, giống như nàng đã thực sự nhìn thấy tia mong đợi cho tương lai từ đôi mắt của cô. Nàng không khỏi thâm tình bóp mũi Lâm Tiễn, bẽn lẽn dịu dàng nói: “Giống con cũng khá tốt.” Khi Lâm Tiễn còn nhỏ, cô thực sự rất rất đáng yêu, được khen ngợi hết lời.
Nàng không khỏi nghĩ đến lời nói của Lâm Tiễn oanh động toàn trường cầu gả hôm đó, độ cong của môi nàng càng rõ ràng hơn.
Nhan Giai nhìn Tiêu Uyển Thanh và Lâm Tiễn như không thấy ai bên canh, răng cô ta gần như bị nghiền nát. Mũi chua xót, sợ mình mất bình tĩnh không trụ được nữa, cầm tay con gái, xoay người ném một câu: "Tôi có việc phải làm, đi trước."
Tiêu Uyển Thanh nhìn bóng dáng nữ nhân chật vật cùng thống khổ rời đi, khẽ mỉm cười, vẻ mặt nhàn nhạt.
Nụ cười trêи mặt Lâm Tiễn cũng khép lại, cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tiêu Uyển Thanh, có chút lo lắng.
“Con là cố ý sao?” Tiêu Uyển Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn nghiêng về phía Lâm Tiễn, khẩu khí không nghe ra cảm xúc. Nàng không biết thế nào Lâm Tiễn đoán ra đó là Nhan Giai, nhưng nàng biết Lâm Tiễn chắc chắn đoán được.
Lâm Tiễn luôn dám hành động cùng cư xử, bất kể Tiêu Uyển Thanh nghĩ gì. Cô nhìn thẳng vào nàng, bĩu môi, làm ra vẻ ghen tị, chua xót nói: "Con chính là cố ý."
Tiêu Uyển Thanh lặng lẽ nhìn chằm chằm Lâm Tiễn, Lâm Tiễn bướng bỉnh nhìn lại.
"Xì" một tiếng, Tiêu Uyển Thanh bật cười sảng kɧօáϊ, giống như gió xuân. Nàng duỗi tay ra điểm cái trán Lâm Tiễn, nói: "Con tại sao một chút cũng không sợ hãi a."
Trái tim treo lơ lửng của Lâm Tiễn giảm xuống ngay lập tức. Thật tốt, trong lòng Tiêu Uyển Thanh thực sự chỉ có cô.
Cô kiều bực: “Hừ, Tiêu a di, dì cư nhiên cố ý làm con sợ hãi a.” Cô nắm chặt tay Tiêu Uyển Thanh, ngang ngược nói: “Con cậy sủng mà không thể kiêu ngạo một chút sao?
Tiêu Uyển Thanh cười nhẹ. Nàng nắm tay Lâm Tiễn hơi siết chặt, cùng nhau thong thả đi ra ngoài, đột nhiên nàng nói thẳng với Lâm Tiễn: “Tiễn Tiễn, dì từng nghĩ khi nhìn thấy nàng sẽ hoảng sợ, sẽ liền quay đầu rời đi, sẽ không cam lòng mà oán giận. Nhưng khi thực sự nhìn thấy, dì mới thấy bản thân bình thản hơn dì nghĩ”.
"Dì vẫn không muốn gặp nàng nhiều hơn. Nhìn nàng luôn gợi cho dì nhiều chuyện không vui, nhưng dì không còn cảm xúc nào khác đối với nàng nữa". Nhiều năm sau khi chia tay, những lần cãi vã, trách móc trong quá khứ cũng không ít. Một chút một chút bị phóng đại, hạnh phúc đã từng bị nỗi không cam lòng cùng hối hận tra tấn hết, cái tên Nhan Giai chỉ để lại cho nàng nỗi đau. Nàng đã từng nghĩ loại đau đớn cùng sợ hãi này sẽ không bao giờ nguôi ngoai, giống như di chứng của căn bệnh có tên Nhan Giai vậy.
Nhưng bây giờ nàng nói, "Tiễn Tiễn, dì có vẻ rộng rãi hơn dì nghĩ một chút."
Lâm Tiễn dừng lại, quay lại nhìn Tiêu Uyển Thanh. Ánh đèn đường lờ mờ chiếu vào khuôn mặt tươi sáng của nữ hài, giống như có một chút ánh sao, lóe lên trong đôi mắt sáng của cô: "Dì biết tại sao không?” Nữ hài nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Uyển Thanh nghĩ, giống như biết đây là vì cái gì.
Bởi vì Lâm Tiễn, cuộc sống của nàng đã lấy lại màu sắc của nó, cho nên màu trắng đen bị áp đảo bởi vẻ lộng lẫy của Lâm Tiễn, dần dần bị trục xuất.
Được yêu có thể làm cho một người hạnh phúc, bình tĩnh cùng khoan dung.
"Bởi vì, quá khứ đã qua, nhưng dì cho rằng không có quá khứ. Tiêu a di, cuộc sống của dì lại bắt đầu." Nữ hài nâng tay lên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của nàng, ôn nhu nói.
Từ khoảnh khắc chúng ta gặp lại, câu chuyện một lần nữa lại mở ra.