Thời tiết rất lạnh, lạnh đến mức có thể chết rét người. Mà đến Ngô Trấn một tuần, Vưu Khả Ý chỉ từng thấy cảnh tuyết vào ban ngày, ban đêm vẫn ngoan ngoãn đợi ở bên lò lửa, sẽ không ra ngoài giả bộ văn nghệ ở dưới thời tiết chừng mười độ.
Mà cả đêm, cô dùng bông vải thật dầy bọc mình, cùng nhau tản bộ ở lề đường phố trên trấn không người với Nghiêm Khuynh.
Thế nhưng cũng không cảm thấy lạnh.
Trên mái hiên có một tầng tuyết đọng thật mỏng, mặt đất hơi trơn.
Lúc Vưu Khả Ý ra cửa suýt nữa trượt xuống từ trên bậc thang, cũng may Nghiêm Khuynh nhanh tay nhanh mắt đưa tay đỡ cô, trọng tâm của cô không vững, anh sẽ đưa một cái tay khác ra đè bả vai của cô lại.
Vưu Khả Ý cảm giác mình quả thật giống như con quay chỉ, rốt cuộc ở dưới sự giúp đỡ của Nghiêm Khuynh mới dừng lại, trên mặt đỏ ửng.
Nghiêm Khuynh nhỏ giọng hỏi cô: "Không sao chứ?"
Cô ngập ngừng lắc đầu nói, "Không có việc gì, không có việc gì. . . . . "
Không ngờ chính là phút đầu tiên gặp lại liền xuất hiện loại tình trạng này, quả thật lúng túng đến nỗi cô muốn đào một cái lỗ chôn mình.
Nghiêm Khuynh lại giống như thật sự nhìn thấu cô lúng túng, lấy tay từ đầu vai của cô ra thì nhỏ giọng nói một câu: "Trời tuyết đất trơn, không chú ý sẽ dễ dàng té ngã, không cần thẹn thùng."
Vưu Khả Ý cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ đi theo phía sau nửa bước của anh, khi cùng nhau bước ra sân nhỏ với anh thì ngẩng đầu nhìn bóng lưng của anh.
Có lẽ anh đi bộ thật lâu ở trong gió tuyết, cho nên đầu vai đầy tuyết đọng, một vùng trắng xám, có chút chói mắt.
Trong tay của anh cầm mũ lưỡi trai màu đen tuyền, mặc áo khoác đạp tuyết mà đến, mà lúc gặp mặt không có ôm cuồng nhiệt hoặc là cái gì khác, chỉ có một bóng lưng cô độc.
Thế nhưng khoảnh khắc này, lại chính bóng lưng cô độc này làm Vưu Khả Ý cảm thấy vô cùng thực tế, giống như mấy ngày liên tiếp không xác định rốt cuộc cũng tan thành mây khói.
Hốc mắt cô hơi ướt át, bị gió thổi qua lại lạnh lạ thường. Cô tiến lên nửa bước, chợt kéo sau lưng anh.
Cô nhìn đường ban đêm phía trước, rốt cuộc cong khóe miệng lên.
"Anh cũng không biết chờ em một chút, thật là không hiểu phong tình."
Nghiêm Khuynh trả lời như vậy: "Em chạy trốn cũng nhanh hơn người khác, địa chỉ cũng không để lại liền nhảy lên tàu hỏa, hại anh tìm không dễ dàng. Rốt cuộc là ai chờ ai, ai không hiểu phong tình?"
Vưu Khả Ý cười khanh khách không ngừng, liếc oán phụ họ Nghiêm một cái, nói: "Không phải anh cũng đã tìm tới sao?"
Cô nhìn đồng hồ, "Ừ, 11 giờ 41 phút rồi, hôm nay là đêm ba mươi, em còn tính nếu bước qua năm mà anh vẫn không tìm được em...em sẽ quên anh!"
"Anh biết rõ." Anh liếc cô một cái, không mặn không nhạt nói, "Đức hạnh của nữ sinh trẻ tuổi chính là thế này, muốn coi trọng lãng mạn gì đó, đúng giờ gì đó, tâm ý tương thông gì đó. Anh đoán nếu ngày cuối cùng của năm nay còn chưa tìm được em, em nhất định muốn nói đông nói tây giận dữ anh."
"Cho nên anh tìm tới?" Cô vẫn còn cười khanh khách.
"Ừ, tìm tới." Anh nắm chặt tay của cô, bên môi cũng hiện ra một chút ý cười, "Tra xem có những chuyến tàu hỏa nào rời khỏi Thượng Hải lúc em gửi tin nhắn, tra lần lượt từng tuyến đường, thật vất vả tìm được chỗ này, sau đó lại phải hỏi thăm từng nhà có một cô gái nhỏ bướng bỉnh bốc đồng chạy tới trấn hay không. . . . . ." Anh nghiêng đầu nhìn cô chằm chằm, "Vưu Khả Ý, em nói xem, anh với em ở chung một chỗ thì anh dễ dàng sao?"
Đúng lúc đi qua một chiếc đèn đường mờ nhạt, bông tuyết bay múa đầy trời, rơi đầy đất.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lại mượn ánh sáng nhìn thấy mí mắt anh hơi thâm, da hơi tái nhợt, thần thái có chút mệt mỏi.
Trong lòng cô dừng lại, hỏi anh: "Anh không nghỉ ngơi tốt à?"
Anh lắc đầu một cái, không lên tiếng.
"Chẳng lẽ chừng mấy ngày không ngủ chứ?" Giọng nói của cô bắt đầu nôn nóng, chân mày cũng nhíu lại.
Nghiêm Khuynh buồn cười nhìn cô, "Anh giống như loại đàn ông si tình đó sao? Tìm em thì tìm em, ngủ vẫn ngủ có được hay không?"
Vưu Khả Ý vừa mới vặn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh lạnh nhạt bổ sung một câu: "Nhưng cuối cùng cũng không ngủ được. Ngủ sẽ giật mình tỉnh lại, suy nghĩ không biết em ở địa phương xa lạ chờ anh một ngày một đêm, có ngủ an ổn hay không? Cho nên vốn nhắm mắt lại như vậy đến trời sáng, sau đó lại lên đường tìm em một lần nữa."
Hốc mắt cô lại ướt.
"Sao anh đoán được em ở chỗ này?"
"Cuộc sống trong giấc mơ của chúng ta." Nghiêm Khuynh cúi đầu tái diễn nội dung tin nhắn, sau đó cười, "Anh đoán cuộc sống trong giấc mơ của chúng ta cũng không có điểm gì đặc biệt, có lẽ chính là giống như người bình thường, sống ở một chỗ không có ai biết chúng ta, cũng không có nhiều dư luận và phức tạp như vậy. Ngô Trấn và Huyện Dương giống nhau, đều là loại địa phương thích hợp để ở, có hơi thở gia đình."
Anh vừa lắc đầu vừa than thở, "Cũng may tuyến đường này chỉ có chỗ này là một trấn nhỏ không biết tên, những nơi khác đều là thành thị lớn hoặc là thắng cảnh du lịch, bằng không. . . . . ."
"Bằng không em cũng sẽ không cho anh gợi ý đơn giản như vậy." Vưu Khả Ý tiếp lời nói, "Ngộ nhỡ anh không tìm được em, vậy chẳng phải là em gài bẫy mình sao?" Cô bĩu môi, "Em cũng không muốn gả cho một người đàn ông ở nơi này, sau đó làm người phụ nữ nông thôn mở tiệm nhỏ, coi chừng một đám con nít, cả ngày lo lắng vì củi gạo dầu muối tương dấm trà hạt."
Nghiêm Khuynh nhíu mày, "Anh cho rằng em gọi anh tới chỗ này tìm em chính là vì để cho anh làm anh nông dân, sau đó em gả cho anh làm người phụ nữ nông thôn mở tiệm nhỏ, coi chừng một đám con nít ——"
Còn chưa nói dứt lời, Vưu Khả Ý nhảy dựng lên che miệng của anh, vừa cười vừa giả bộ tức giận quở trách anh: "Vừa thấy mặt đã cãi vả với em, không vui không vui!"
Thế nhưng anh đột nhiên bắt được cổ tay của cô, sau đó đặt lòng bàn tay của cô ở trên môi rồi khẽ hôn.
Đó là một nụ hôn ấm áp lại mềm mại.
Vưu Khả Ý đột nhiên không nói ra lời, chỉ có thể đứng ngơ ngác tại chỗ, mặc cho anh kéo vào trong lòng anh.
Ngẩng đầu là màn đêm đen không trăng sao, bối cảnh là vùng tuyết trắng rực rỡ chói mắt.
Ánh sáng đèn đường mờ nhạt giống như lụa mỏng rơi đầy đất, bao phủ ở trên người của hai người, im hơi lặng tiếng, mông lung nhẹ nhàng.
Đây cũng giống nhưmột cảnh trong mơ đã khát khao nhiều năm, vui vẻ lạ thường.
Nghiêm Khuynh cúi đầu xuống hỏi cô: "Vưu Khả Ý, hôm nay anh thật sự mất tất cả, em còn đồng ý ở cùng với anh, bắt đầu lại từ đầu, trải qua những ngày tương lai mịt mù hay không?"
Vưu Khả Ý cười, "Đây cũng là lời em muốn hỏi anh. Bây giờ em cũng thật sự mất tất cả, thẻ căn cước duy nhất còn không dám dùng, sợ mẹ em tìm ra từ ghi chép điện tử." Dừng một chút, cô còn nói, "Em không biết làm cơm lắm, làm việc nhà cũng không tốt lắm, điều duy nhất biết chính là múa, nhưng sợ rằng trấn nhỏ này thật sự không tìm được nghề nghiệp gì liên quan đến múa. Cho nên từ trên tổng hợp lại, em không chỉ có hai bàn tay trắng, còn có thể sẽ trở thành một người thất nghiệp. Vậy Nghiêm Khuynh tiên sinh, hiện tại em trịnh trọng hỏi anh một vấn đề, anh ——"
"Anh đồng ý." Nghiêm Khuynh bình tĩnh hùng hồn ngắt lời cô.
Ánh mắt kia vẻ mặt kia giọng nói kia, hiển nhiên là đang trả lời lời thề kết hôn của cha xứ.
Vưu Khả Ý ngây người chốc lát, gò má nổ đỏ. Cô đưa tay đẩy anh một cái, vừa bực mình vừa buồn cười nói: "Em còn chưa hỏi, anh gấp cái gì chứ?"
"Sao không gấp chứ? Đợi lâu như vậy, từ thành phố C đuổi tới Thượng Hải, lại đuổi đến chỗ này, anh gấp đến độ tóc bạc ——" Anh đặc biệt nghiêm chỉnh bắt tay của cô sờ trên tóc của mình, "Em xem một chút, nơi này đều trắng!"
Trắng cái gì mà trắng? Những thứ kia rõ ràng là tuyết!
Vưu Khả Ý lại bắt đầu cười ha ha, vừa cười vừa khen anh: "Kỹ năng kể chuyện cười của đại ca xã hội đen lại thăng cấp rồi!"
Cô cười sang sảng thanh thúy, ở trong đêm tối yên tĩnh như vậy thì tiếng cười cực kỳ rõ ràng, giống như bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng sẽ quấy rầy tuyết đọng ở đầu cành mái hiên, không cẩn thận sẽ rơi đầy đất.
Thật ra thì Nghiêm Khuynh mệt chết đi được.
Anh thật sự chưa từng ngủ một giấc an ổn, vô số lần thức tỉnh từ trong mộng, lo lắng cô ăn không đủ no mặc không đủ ấm, lo lắng cô gặp chuyện không tốt gì ở nơi xa lạ.
Trong lòng có một tư vị nhớ thương giống như chạy vội trên vùng hoang dã không bờ không bến, cho dù mê mang giống như con ruồi không đầu, trái tim cũng nặng nề không thể buông lỏng chút nào.
Anh chỉ muốn chạy như bay đến bên cạnh cô gái nhỏ của mình.
Anh chỉ muốn dùng thân thể gầy yếu của mình chống lên một bầu trời cho cô, cho dù không đủ sáng sủa rộng lớn, chỉ cầu bảo vệ cô không lo lắng qua mưa gió.
Thế nhưng khi anh nghe tiếng cười của Vưu Khả Ý, những mệt mỏi và lo lắng kia đều cách xa anh.
Anh ôm cô thật chặt vào trong ngực, giống như đang ôm toàn thế giới.
***
Lỗ Tấn tiên sinh đã từng viết một đoạn văn như vậy:
Mưa miền nam, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi được bông tuyết lạnh lẽo cứng rắn lại rực rỡ.
Tuyết Giang Nam, thật sự xinh đẹp vô cùng dễ chịu, đó vẫn còn là tin tức thanh xuân mơ hồ, là da xử nữ khỏe mạnh.
Nhưng, sau khi bông tuyết phương Bắc bay tán loạn, lại vĩnh viễn như phấn, như cát, chúng quyết không dính, rơi ở trên nhà, trên đất, trên cỏ khô, chỉ là như vậy. . . . . . Gió lốc đột ngột, liền mạnh mẽ xoè cánh bay, phát sáng ở trong ánh nắng lập lòe, như sương mù che kín ngọn lửa, xoay tròn rồi lại bay lên, tràn ngập không gian, khiến cho không gian xoay tròn hơn nữa lấp lánh bay lên.
Vưu Khả Ý cũng không phải người phương bắc, cô là một cô gái phương nam, là cô gái nói tiếng Ngô* mềm mại được miêu tả trong sách trong tiểu thuyết, là cô gái có tính tình hơi không quả quyết, có lúc không đủ quả cảm kiên cường.
*tiếng Ngô (Ngô Ngữ): là thứ tiếng dùng phổ biến thứ hai (sau tiếng Quan Thoại) ở Trung Quốc.
Nhưng mọi người sẽ thay đổi.
Bởi vì trong quá trình trưởng thành từ từ tích lũy kinh nghiệm cho nên làm cho tính tình cũng thay đổi có chút mềm mại yếu ớt của nhà nho, bởi vì tình yêu và mơ ước đổ vào, đột nhiên từ một hạt mầm yếu ớt chọc thủng bùn đất vùn vụt, xòe ra cành và dây leo màu xanh lá, cuối cùng lớn thành đại thụ che trời.
Giống như bông tuyết của trấn nhỏ ở phương Bắc, sau khi bay tán loạn thì vĩnh viễn như phấn như cát, tuyệt đối không dính rơi vào trên nhà, trên đất, trên cỏ khô, chỉ lang thang, tự do như vậy, sau đó phát ra ánh sáng óng ánh chói mắt.
Lòng của cô là một hạt mầm, nhưng dũng khí của cô đến từ đại thụ che trời.
Mà Nghiêm Khuynh chính là bùn đất của cô. Bùn đất cho cô sự ủng hộ, khích lệ và lòng tin.