Nghiêm Khuynh kéo tay của cô, lúc mang cô trở lại căn phòng nhỏ, Vưu Khả Ý cho rằng anh sẽ
không đuổi cô đi. Vậy mà Nghiêm Khuynh đóng cửa lại, theo ánh sáng ngọn
đèn bàn mờ nhạt, chỉ nói: "Vậy, nghe tôi kể chuyện xưa, sau khi nghe
xong, cô tốt nhất suy nghĩ một chút, rồi quyết định cô muốn đi hay
không?"
Giọng điệu của anh hờ hững tỉnh táo, giống như chắc chắn sau khi cô nghe xong nhất định sẽ đi.
Ở trong chuyện xưa này, có một bé trai từ khi bắt đầu biết chuyện liền mất đi mẹ.
Ba đứa bé trai là một dân cờ bạc, năm xưa làm chút hoạt động phi pháp qua
ngày, đi theo người gọi là đại ca đánh đánh giết giết, cùng nhau lăn lộn được thuận buồm xuôi gió, năm đó thậm chí muốn gió có gió, muốn mưa có
mưa ở trong thành phố. Chỉ tiếc loại nghề nghiệp côn đồ này nhất định
không phải công ăn việc làm ổn định, cho tới bây giờ chỉ nghe người mới cười. Ngày lành cũng không lâu lắm,
thế lực mới liền nổi lên, ở trong một cuộc tranh đấu, ba què một chân,
chỗ thế lực cũ cũng sụp đổ, rất nhanh tan rã.
Từ một trong những
thủ lĩnh côn đồ được mọi người tôn kính lúc trước biến thành người ngay
cả đi đường cũng không yên, một đám anh em ban đầu nên đi thì đi, tan
rã.
Mà năm ba què chân, chính là năm bé trai ra đời. Cậu còn ê ê a a ở trong tã lót mở mắt nhìn thế giới này, không biết con đường phía
trước nhấp nhô.
Mẹ là người đẹp có chút nhan sắc, ban đầu tuổi
quá nhỏ, bị cái gọi là "Young and Dangerous" che mắt, làm việc nghĩa
không được chùn bước đi theo người đàn ông này. Ai biết làm chị dâu nở
mày nở mặt trong miệng mọi người không đến mấy năm, người đàn ông đột
nhiên thất thế, còn què chân.
Trong nhà không có nguồn kinh tế,
người đàn ông tàn tật, đứa bé còn nhỏ tuổi, người phụ nữ rất thất vọng.
Tệ hơn chính là, người đàn ông quen cuộc sống nở mày nở mặt trở thành
người tàn tật trong một đêm, còn thường bị kẻ thù trước kia trả thù, vì
vậy từ từ dưỡng thành thói quen uống rượu, một khi uống say, gặp họa
chính là người vợ.
Lúc bé trai lớn mấy tháng, mẹ đi, mang theo
tất cả thứ đáng giá trong nhà, để lại một phòng bừa bãi và "Anh hùng"
ngày xưa làm cô tâm tâm niệm niệm.
Anh hùng không còn là anh hùng gì nữa, bởi vì cuộc sống không được như ý, rất nhanh trở thành quỷ say
và dân cờ bạc. Anh đánh bạc cả ngày, thắng cuộc liền tùy ý tiêu xài,
nhưng thời điểm thua càng nhiều hơn. Sau khi thua, anh liền vay tiền
xung quanh, cách đoạn thời gian thì vận khí tốt có thể thắng một lần,
trả tiền lại; vận khí không tốt, vậy cũng chỉ có thể hối hả trốn nợ
ngược xuôi, đi huyện thị lân cận trốn tránh sóng gió.
Về phần đứa bé kia, suốt ngày đi theo ba trốn nợ khắp nơi, ăn bữa có bữa không, còn thường bị ba ném ở trong nhà, liên
tục mười ngày nửa tháng cũng không thấy bóng dáng của ba —— nhưng mà
điều này cũng xem như chuyện tốt, bởi vì lúc có thể thấy ba, ba cũng sẽ
trút toàn bộ bực tức ở trên người cậu. Trong nhà đồ có thể đập gần như
đều bị đập, hơn nữa không ngoại lệ đều nện ở trên người của cậu.
Chẳng bằng không thấy.
Trong cuộc sống ba không có về nhà, đói bụng đến mức khó chịu nhất thì anh sẽ đi từng nhà gõ cửa xin ăn, thậm chí xin tiền ở ven đường nữa. Vận khí
hơi tốt, sẽ có hàng xóm tốt bụng hoặc một người đi đường cho chút đồ ăn
và tiền lẻ, vận khí không tốt, vậy cũng chỉ có thể đói bụng. Từ nhỏ đã
nhìn thấy lòng người dễ thay đổi, đối với cậu mà nói ăn đói mặc rách
cũng hoàn toàn không tính là gì.
Đứa bé trai kia, đương nhiên chính là Nghiêm Khuynh bây giờ.
Nghiêm Khuynh đốt điếu thuốc thứ hai trong tối nay, hít sâu một cái, trong
giọng nói nghe không ra tâm tình gì: "Tôi không có văn hóa gì, đi học
cũng bởi vì người bên trong xã khu đưa tôi đi tiếp thu giáo dục bắt
buộc. Vừa bắt đầu là cả ngày lẫn đêm hối hả ngược xuôi theo ba trốn nợ,
sau này cho dù có lòng đi học cũng học không vào, lúc trung học cũng bởi vì trốn học quá nhiều mà bị trường học đuổi."
Anh phun ra vòng khói trở thành mỏng manh trong không khí, sau đó biến thành không dấu vết.
"Lúc tôi mười hai tuổi, bởi vì thiếu nợ quá nhiều, ba tôi trực tiếp trốn
chạy, sau đó cũng chưa từng trở về nữa. Cách mấy năm, tôi nghe người ta
nói ông ấy bị bệnh chết rồi."
Vưu Khả Ý cũng không nói ra được một chữ.
Không khí rét lạnh cũng lấp kín phổi cô, hô hấp đều giống như ngưng kết thành băng, chỉ có chỗ lồng ngực vẫn còn nhúc nhích từng phát từng phát.
Dường như Nghiêm Khuynh lại nghĩ tới cái gì, cười cười: "A, đúng rồi, về
chuyện của mẹ tôi, tôi cũng nghe được từ trong miệng hàng xóm." Anh có
ngụ ý nhìn ngoài cửa sổ, "Chính là gia đình vừa mới đi qua kia, căn nhà
có hai vợ chồng mắng thô tục chơi mạt chược gây gổ ba ngày hai bữa, ầm ĩ không đủ liền động thủ đánh, hiện tại già rồi không đánh nổi nữa, liền
đập đồ hả giận. Ba tôi chưa từng có đề cập tới bà ấy, khi còn bé tôi có
hỏi, ông ta cũng chỉ nói một câu ‘mẹ mày chết rồi’."
Sau khi trầm mặc thật lâu, Vưu Khả Ý khó khăn mở miệng: "Vậy anh. . . . . . Vậy anh đi như thế nào tới hôm nay vậy?"
Khóe môi Nghiêm Khuynh khẽ nâng lên, ánh mắt nhẹ nhàng rơi vào trên người
cô: "Tôi? Không có đọc nhiều sách, chưa ăn no quá mấy ngày cơm, không có tương lai gì, ngay cả người thân duy nhất cũng không có, cô cảm thấy
tôi có thể làm gì?"
". . . . . ."
"Tôi cũng không làm được cái gì, nhưng tôi muốn tiếp tục sống. Trước kia tôi khinh bỉ nhất chính là loại côn đồ bẩn thỉu như cha tôi, mà tôi không làm được gì khác, chỉ có thể đi theo con đường của ông ta. Tôi tự nói với mình tôi muốn sống giống người một chút,
cho dù tất cả mọi người xem thường tôi, nhưng tôi muốn cho bọn họ cung
kính mà biết vâng lời trước mặt tôi."
Sau đó kéo dài chừng mười
năm. Anh không sợ chết, không sợ đau, không sợ bị đánh. Anh liều chết
sống trên thế giới này, để đại ca gọi đi đánh đi giết, vết thương chằng
chịt cũng không cần gấp, chỉ cần còn có sức lực ở đây nữa.
Anh cũng hung ác hơn ai khác, cũng mãnh liệt hơn ai khác, rất nhanh sẽ leo lên.
Anh nói cho Vưu Khả Ý: "Tất cả mọi người đều cho rằng không có gì có thể
khiến cho tôi cảm thấy sợ, bởi vì ngay cả chết tôi cũng không sợ. Nhưng
bọn họ cũng không biết, so sánh với chết, tôi càng sợ cả đời phải sống
giống như ba tôi vậy, hai bàn tay trắng. Nếu thật sự như vậy, còn không
bằng chết nữa."
Cứ như vậy một đường đi tới hôm nay.
Đi tới hôm nay mới nhìn qua giống như bình thản an toàn.
Nhưng ai cũng biết cuộc sống như thế hoàn toàn không có hôm nay ngày mai an
ổn gì đó, bởi vì bất cứ lúc nào cũng sẽ có người thay thế được bạn, bất
cứ lúc nào cũng sẽ có ngày mưa gió biến sắc. Có lẽ đến ngày đó, anh lại
sẽ rơi vào kết quả giống ba anh như đúc.
Vưu Khả Ý đứng tại chỗ nhìn anh, khoảng cách của hai người không quá nửa bước, nhưng cách khói mù mơ hồ, lại giống như cực xa.
Nghiêm Khuynh dụi tắt khói, nghiêng đầu tới bình tĩnh nhìn cô: "Vưu Khả Ý, tôi kể xong chuyện xưa của mình, hiện tại cô nên hiểu tôi là người như thế
nào chứ? Tôi có hai bàn tay trắng, sống mò mẫm lăn lộn ở tầng thấp nhất
xã hội này, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu còn khả năng ngay cả mạng sống cũng không còn. Người như vậy, đáng giá để cô lưu lại sao?"
". . . . . ." Cô nói không ra nửa chữ.
"Trở về đi thôi, trở về nhà của cô, trở lại bên cạnh cha mẹ. Tuổi tác cô
vậy, trải qua thất bại lớn nhất chính là ầm ĩ đấu võ mồm một chút cùng cha mẹ, cô cho rằng một chút tranh chấp liền hủy gần hết thế giới của cô rồi, nhưng không biết trên
thế giới này có nhiều người yêu cầu xa vời về tất cả chán ghét hôm nay
của cô. . . . . . Chỉ tiếc ngay cả nằm mơ cũng không được."
Anh
vốn là như vậy, mặc kệ nói gì, mặc kệ nội dung là quan tâm săn sóc hay
sẽ làm cho người ta nước mắt lưng tròng, đều là bình tĩnh lại xa cách
như vậy, làm cho người ta có cảm giác xa cách.
Chỉ là hôm nay, hình như Vưu Khả Ý có thể hiểu cảm giác xa cách từ đâu tới.
Anh chưa từng được ai quan tâm, cho nên anh từ chối đi vào thế giới của bất kì người nào, hoặc là nói cho dù trong lúc vô ý anh đi vào thế giới của ai, cũng sẽ từ chối đối phương đi vào trong lòng anh theo bản năng.
Nhưng so với người nặng tình, tình cảm dạt dào hồi tưởng lại tuổi thơ bi thảm của mình, Nghiêm Khuynh không để lại dấu vết như vậy, che giấu cảm xúc
để miêu tả lại càng làm cho người ta chấn động.
Đó là vết sẹo không cần ngôn ngữ tận lực phác họa.
Đó là ở trong thế giới khác mà cô không quen thuộc, khiến cô cảm thấy cùng cảnh ngộ cô độc.
Cô lại cảm thấy không cách nào khống chế hốc mắt ẩm ướt, chỉ có thể vụng
về mà đưa tay cầm tay Nghiêm Khuynh, "Tôi không đi, tôi không đi. . . . . ."
Cô rất muốn an ủi anh, mặc dù cô hoàn toàn không biết nên nói cái gì.
Nghiêm Khuynh cúi đầu nhìn tay hai người sát ở một nơi, tay cô trắng nõn thon
dài, mỗi một tấc da thịt đều giống như sứ trắng thượng hạng, sáng bóng,
vừa nhìn liền biết cũng chưa từng làm việc nhà. Mà tay anh đây? Có vết
chai, có vết thương, cuộc sống gió thổi nắng chiếu đã rơi ở trên da.
Anh rút tay ra không lộ ra dấu vết, nhẹ nhàng xoa hai cái ở đỉnh đầu của cô giống như đối xử với đứa bé, "Ngoan, đừng làm chuyện sẽ khiến mình hối
hận, đi về nhà thôi."
Vưu Khả Ý vẫn lắc đầu, "Tôi không trở về."
Nghiêm Khuynh trầm mặc chốc lát, sau đó nói với cô: "Coi như cô tùy hứng, dù
sao cũng nên suy nghĩ cảm nhận của tôi một chút. Loại người như tôi đây, kẻ thù khắp thiên hạ, bình thường người muốn làm khó dễ tôi cũng đã nhiều như vậy, huống hồ hôm nay còn bị thương? Nếu có người mượn cơ hội tới trả thù, tôi tự lo thân mình
không xong đồng thời còn phải tới chăm sóc cô…. cô cảm thấy tôi có bản
lĩnh kia sao?"
Vưu Khả Ý trợn tròn mắt.
Cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Nghiêm Khuynh gọi xe cùng đưa cô đến cửa chung cư, sau đó theo cô đi tới trước cửa nhà.
Đêm khuya yên tĩnh, giống như thời khắc biển ngân nga kéo dài.
Suy nghĩ của cô vẫn đắm chìm trong câu chuyện kia, hoàn toàn không tránh
thoát được. Cô cảm thấy ngực cực kỳ buồn bực, vì quá khứ của người đàn
ông này, vì anh cô độc, vì cuộc sống cô đơn của anh.
Cô đứng ở dưới đèn điều khiển bằng giọng nói, ở khoảnh khắc nó tắt thì nghiêng người ôm lấy Nghiêm Khuynh.
Cô không giỏi nói chuyện, không hiểu an ủi, nhưng cô muốn nói cho anh nghe tiếc nuối và hoảng hốt của mình thông qua phương thức như thế.
Nghiêm Khuynh không nhúc nhích mặc cho cô ôm, thân thể có cứng ngắc trong nháy mắt. Sau đó anh chậm rãi mở miệng nói: "Vưu Khả Ý, tôi không cần cô an
ủi."
". . . . . ."
Anh cầm tay cô từ ngang hông mình
xuống, sau đó lui về phía sau một bước, bình tĩnh nhìn cô, "Tôi sống rất tốt, ban đầu nghĩ đến hôm nay đều
chiếm được tất cả, cũng không có gì để tiếc nuối. Cho nên cô không cần
thông cảm cho tôi, tôi đều không cần những thứ đó."
Bởi vì giọng
nói của anh mà đèn điều khiển bằng giọng nói sáng lên lần nữa, dưới ánh
đèn bất ngờ xảy ra như vậy, Vưu Khả Ý trơ mắt nhìn anh xoay người rời
đi.
Bóng lưng kia cô đơn lạnh lùng, giống như sắp dung nhập vào
trong màu đen chỉ có chút ánh sáng, rất nhanh biến mất không thấy gì
nữa.