Mô tô khẽ nổ vang ở
trên đường cái, giống như sư tử hung dũng tràn đầy sức mạnh, một đường
không chút kiêng kỵ chạy về phương xa.
Vưu Khả Ý đội mũ bảo hiểm
của Nghiêm Khuynh, nghe gió lạnh thổi vù vù qua tai bên, đôi tay vòng
ngang hông anh bị đông cứng suýt nữa không thấy cảm giác. Cô muốn rút
tay về, nhưng quá nguy hiểm, lý trí không cho phép cô làm như vậy.
Sáng sớm mùa đông ngay cả trong không khí hình như cũng xen lẫn mảnh băng
vụn, hít thở một cái thì cả người giật mình. Cô ngửa đầu nhìn bóng lưng
Nghiêm Khuynh, lại phát hiện anh ăn mặc rõ ràng rất mỏng, lại vẫn an lqd tâm ngồi trước, giống như không cảm thấy rét lạnh.
Bóng lưng kia rất thon dài, có lẽ bởi vì khoảng cách quá gần, cô cảm thấy có được mấy phần cảm giác dày rộng như vậy. Vì vậy tự dưng nhớ lại ba nữ sinh tiểu
học non nớt từng hát một bài ca khúc được yêu thích: "Bả vai dày rộng,
ngón tay sạch sẽ mà thon dài, tiếng cười giống như biển rộng, trong ánh
mắt có ánh mặt trời."
Cô đột nhiên cảm thấy rất chuẩn xác, mùi
trong mũ bảo hiểm vẫn là mùi vị đặc trưng của anh, rất nhạt, nhưng lại
làm người khác an tâm.
Vưu Khả Ý để mặc cho mình đắm chìm trong loại trong cảm xúc xa lạ này, dựa vào một người còn xa lạ.
Ở trong nguy hiểm cực độ, cô nếm được một loại ấm áp cực hạn.
Vậy mà đúng là vẫn còn phải chia tay.
Nghiêm Khuynh dừng xe ở bên ngoài bến xe, nhận lấy mũ bảo hiểm cô đưa tới,
trong lúc vô tình liếc thấy cô lạnh đến mức tay đỏ bừng, dừng một chút.
"Vậy, tôi đi trước." Vưu Khả Ý lôi kéo dây balô đeo trên vai, "Cám ơn anh."
Cô bước nhanh trong đội ngũ đi tới chỗ bán vé, trên đường quay đầu phất phất tay với anh, vẻ mặt tươi cười.
Không nói nên được tâm tình cô lúc nhìn thấy anh đứng ở trong đám người yên
lặng nhìn cô, giống như trong bầu trời đầy sao duy chỉ có một ngôi sao
mới lóe lên ở nơi đó vì bạn. Người đưa tiễn nhiều như vậy, cũng chỉ có
anh mới đến trạm xe bởi vì cô.
Vưu Khả Ý quay người lại, thế nhưng vì thời khắc chia tay này mà cảm thấy mất mác.
Đây là không đúng, cô tự nói với mình.
Nhưng ngay khi xếp hàng, bỗng nhiên có người vỗ lqd vỗ vai của cô, cô quay
đầu nhìn lại, lại nhìn thấy Nghiêm Khuynh một lần nữa.
"Anh còn chưa đi?" Cô kinh ngạc hỏi.
Nghiêm Khuynh không lên tiếng, đưa tới một bình hồng trà, cô nhận lấy về sau
mới phát hiện là thức uống nóng, cả bình tròn vo nóng hổi.
"Ai?" Cô ngẩn người, "Vừa rồi uống một ly sữa tươi, hiện tại không khát."
"Cầm thôi." Giọng nói Nghiêm Khuynh như thường, cuối cùng nhỏ giọng dặn dò một câu, "Đi đường cẩn thận."
Lần này, cô đưa mắt nhìn anh đi khỏi bến xe, cưỡi mô tô, rốt cuộc đi mất.
Người phía sau thúc giục cô: "Tiểu thư, đến phiên cô, nhanh đi!"
Cô mới chợt hiểu ra mình đã xếp hàng đến cửa sổ, vội vàng bỏ tiền mua vé.
Sau khi ngồi lên rồi xe buýt, trong tay vẫn nắm bình hồng trà kia, tay
cóng đến mức đỏ bừng lúc trước rất nhanh khôi phục nhiệt độ.
Cô
cúi đầu nhìn bình hồng trà kia, hình như đã hiểu rõ ràng dụng ý của anh. Vì vậy đột nhiên không chỉ là đôi tay ấm áp, còn có một chỗ đột nhiên
rối loạn tiết tấu trong lúc đó.
***
Theo địa chỉ Lục Đồng cho, tìm được nhà cô ấy thì đã đến gần một giờ chiều.
Đó là một tòa nhà vô cùng cũ kỹ, Lục Đồng mở cửa, nhìn thấy Vưu Khả Ý liền đỏ mắt trước tiên.
"Khóc cái gì mà khóc? Không có tiền đồ!" Vưu Khả Ý đâm trên trán cô ấy, "Bình thường hung dữ giống như mẹ ghẻ, sao hôm nay thì trở thành cô dâu nhỏ
rồi hả?"
Lục Đồng ôm cổ cô, vừa khóc vừa cười, "Khả Ý, Khả Ý!"
"Kêu la cái gì vậy? Mình còn chưa chết, sao giống như nhào vào trên thi thể
mình gọi hồn vậy?" Vưu Khả Ý oán giận cô ấy, sau đó theo cô ấy vào nhà,
"Được rồi được rồi, đừng làm vậy, lấy tác phong anh hùng của cậu ra đi,
nếu không đợi đến tối nay thì mình bị cậu ghê tởm chết!"
Thường
ngày luôn là Lục Đồng hung dữ với cô, hôm nay rốt cuộc phong thủy luân
chuyển. Cũng mặc kệ là bản thân Vưu Khả Ý hay là Lục Đồng, đều biết phần "Ghét bỏ" này cũng chỉ là vì để cho Lục Đồng hiểu bằng tốc độ nhanh
nhất, sóng gió cũng không có thay đổi gì, tin tưởng người của cô vẫn như cũ tin tưởng.
Chân tướng chuyện này rất nhanh rõ ràng.
Thứ nhất, người đàn ông kia tên là Phùng Ngạn Đình, nếu như nói hôn nhân
với Phùng phu nhân cũng chỉ là một cuộc hôn nhân lqd chính trị tồn tại
trên danh nghĩa, ngay cả sinh hoạt vợ chồng cũng chưa từng thực hiện.
Thậm chí trước hôn nhân từng ký một phần điều khoản, nếu như giữa song
phương có bất kỳ bên nào tìm được người yêu, cũng có thể lập tức dừng
đoạn hôn nhân này.
Thứ hai, Lục Đồng thật sự thích Phùng Ngạn
Đình, nhưng chưa bao giờ có hành động vượt qua quan hệ bạn bè với anh
ta, cho dù bởi vì không quản được tim của mình, nhiều lần gặp mặt với
anh ta, nhưng ngay cả tay cũng chưa từng cho anh ta nắm.
"Đoạn
hôn nhân kia buồn cười hơn nữa, cho dù anh ấy có được tự do yêu đương
tuyệt đối, nhưng vẫn là người đàn ông đã kết hôn." Lục Đồng nói với Vưu
Khả Ý, "Mình vừa tự nói với mình tuyệt đối không thể làm người thứ ba,
lại vừa hi vọng anh ấy có thể ly hôn, đến lúc đó mình liền có đầy đủ tư
cách ở cùng với anh. Thế nhưng những lời này vẫn không nói ra miệng, bởi vì một khi nói ra khỏi miệng, mình liền thành người thứ ba phá hư hôn
nhân của anh ấy."
Cho nên cô trở nên không quả quyết, trở nên lòng tham không đáy, trở nên ngày đêm khó ngủ.
Cuối cùng, Phùng Ngạn Đình bày tỏ quan điểm với vợ mình, hi vọng ngưng hẳn
cuộc hôn nhân không có ý nghĩa này. Nhưng vợ anh ta lại đột nhiên không
đồng ý nữa, cũng gạt anh ấy tìm đến đại học C, gây ra hỗn loạn.
Lục Đồng cảm thấy không mặt mũi nào gặp người, tâm loạn như ma, dĩ nhiên
liền bỏ chạy về quê nhà như vậy, mặc kệ Phùng Ngạn Đình lqd gọi bao
nhiêu cuộc điện thoại, gửi bao nhiêu tin nhắn, cô cũng không dám nhìn
tới.
Trong nhà Phùng phu nhân tham chính, mà trong nhà Phùng Ngạn Đình theo thương, cho nên mới có đám cưới chính trị này. Cô không dám
đánh cược phen này, đánh cuộc mất đi đoạn hôn nhân này thì Phùng Ngạn
Đình sẽ có kết quả gì, lại không dám đánh cuộc mình thân bại danh liệt
thì về sau sẽ có tiền đồ gì.
Vưu Khả Ý không nói ra được rốt cuộc Lục Đồng có lỗi gì, nhưng thân là một người bạn bao che khuyết điểm, cô tự nhiên có thể hiểu tâm tình của Lục Đồng. Cô ở Huyện Dương đợi ba
ngày, ngồi chung xe với Lục Đồng ngắm cảnh vùng sông nước trấn cổ hàng
đầu này, hi vọng Lục Đồng có thể vui vẻ hơn một chút.
Không ai có thể nói rõ chuyện tương lai, nhất là chuyện tình cảm này.
Lục Đồng nói "Cây cao to phía nam, không thể ngừng suy nghĩ".
Vưu Khả Ý suy nghĩ một chút, chỉ có thể nói "Sông có khúc, người có lúc. Mình không lấy, không lấy, sau đó cũng hối hận".
Lời nói này cũng thực có chút zhuang¬bil¬ity, phiên dịch đơn giản thành
người bình thường đọc được ngôn ngữ, đó chính là Lục Đồng cảm thấy "Thật vất vả tìm được một cây gậy có thể được lòng người trên thế giới, lại
không thể ở chung một chỗ", nhưng Vưu Khả Ý nói "Nếu như ở trong lòng
cậu người kia tốt như vậy độc nhất vô nhị như vậy, cậu mà tùy tiện liền
buông tha anh ta, tương lai nhất định sẽ hối hận".
Cô theo Lục
Đồng đi quán rượu trên một con đường nổi tiếng nhất vùng sông nước, con
phố kề sát bên dòng sông, đến ban đêm đèn lồng treo trên cao, nến đỏ
chập chờn. Càng nhìn lầu các bằng gỗ thì càng có nét giống như quán cà
phê, mà không phải là quán rượu.
"Mua một đêm say đi, say hết là
tốt rồi." Cô thay Lục Đồng rót tràn đầy một ly rượu, lúc Lục Đồng uống
rượu thì nhàm chán quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn thấy mấy
người vội vã xuyên qua ở trong ngõ hẻm.
Một người trong đó mặc áo khoác màu đen, trên đầu lqd đội mũ lưỡi trai, lúc đi bộ hơi thờ ơ, bóng lưng lạnh lùng mà thẳng tắp.
Người kia!
Vưu Khả Ý bỗng nhiên đứng lên, không nói hai lời liền chạy ra phía ngoài,
vậy mà đường phố rất hẹp, đám người nhộn nhịp, cô vừa ra khỏi cửa đã
không thấy được bóng dáng đám người kia.
Đó không phải là Nghiêm Khuynh sao?
Cô đẩy đám người đi theo phương hướng anh ta rời khỏi, rốt cuộc nhìn thấy
người áo đen có đội mũ phía trước, vội vàng kéo cánh tay của anh lại,
"Nghiêm Khuynh ——"
Người nọ nghi ngờ quay đầu lại, lại là gương mặt hoàn toàn xa lạ.
". . . . . . Thật xin lỗi." Vưu Khả Ý buông lỏng tay, ánh mắt dần dần tối đi, "Tôi nhận lầm người, xin lỗi."
Cô đang suy nghĩ gì? Nơi này là Huyện Dương, cũng không phải là thành phố
C, cô hoa mắt mới có thể cho rằng mình nhìn thấy Nghiêm Khuynh?
Cô xoay người trở về, sau đó gần như buồn cười hỏi ngược lại mình: Cho dù
Nghiêm Khuynh thì thế nào đây? Giống như bị bệnh tâm thần đuổi tới, gặp
được anh thì phải nói những gì?
Có mấy giọt mưa lớn như hạt đậu đánh vào trên mặt, cô xem nhìn bầu trời, lại là một cơn mưa bất ngờ.
Cô tự dưng hơi hoảng hốt, bởi vì phát hiện mình lại có thể liên tục nhớ
tới người kia, người tiếp xúc với cô vô số lần, mà cô lại vẫn không biết gì cả. Nhưng cô lại trở nên dễ dàng nhớ tới anh khi ở trong trạng thái
lqd không biết gì cả, dễ dàng lệ thuộc vào anh, hơn nữa không chút nghi
ngờ mà tin tưởng anh.
Hai phố cổ bên ngoài đầu đường có một cửa
hàng tiện lợi, cô cúi đầu chạy đến đó, muốn chuẩn bị chút hồng trà hay
trà xanh gì đó cho Lục Đồng giải rượu. Vậy mà chuyển qua góc đường, thấy bóng dáng cửa hàng tiện lợi phía xa xa thì cuối cùng cô lại nhìn thấy
Nghiêm Khuynh một lần nữa.
Thì ra anh thật sự đến Huyện Dương.
Lần này, cô thấy rõ ràng dáng vẻ mấy tên côn đồ mô đứng ở ngưỡng cửa của
cửa hàng tiện lợi hút thuốc lá, dáng vẻ nuốt mây nhả khói không chút
kiêng kỵ, chỉ nhìn cũng đã gọi người kính trọng từ xa.
Nghiêm Khuynh đứng ở giữa cửa, nghe bọn họ cười cười nói nói, cũng không có nói chen vào.
Thế nhưng giờ khắc này Vưu Khả Ý mới chợt ý thức được, coi như nhìn anh
không giống tên côn đồ, thân xác quang vinh chói lọi rất nhiều, nhưng
những điều này cũng không thay đổi được sự thực anh là tên côn đồ. Anh
đứng ở trong đám người đó giống như hạc đứng trong bầy gà, nhưng trong
xương anh lại không có gì khác bọn họ.
Tại sao phải gặp lại ở
Huyện Dương hình như cũng trở nên không có vui mừng đáng nói, cô nhìn
bọn họ từ xa xa, nhìn có một người phụ nữ quần áo lộng lẫy tóc quăn đi
qua bọn họ, mấy tên côn đồ huýt sáo, lkêu gào "Người đẹp, quay đầu lại". Người phụ nữ kia bước nhanh hơn, cũng không quay đầu lại, vì vậy lqd
một số lời nói xấu xa xông ra từ trong miệng bọn họ, xen lẫn một chút
thô tục không chịu nổi, tiếng cười có dụng ý khác.
Đột nhiên,
Nghiêm Khuynh xoay đầu lại đốt thuốc, lại vừa vặn đối diện với tầm mắt
cô, tay cầm bật lửa liền dừng ở giữa không trung.
Nhịp tim của cô đột nhiên hơi chậm lại, không biết mình có nên cười một cái, hoặc là phất tay một cái với anh hay không?
Vậy mà một giây kế tiếp, Nghiêm Khuynh dời tầm mắt đi, giống như lần ở quán bán hàng, chỉ là giống như người xa lạ, ánh mắt chạm vào nhau trong lúc vô tình, dời ánh mắt đi sẽ không có đoạn sau.
Anh tiếp tục đốt
thuốc, tư thế thản nhiên đứng ở trong đám người, động tác lưu loát đẹp
mắt, gò má có vài phần mông lung ở dưới đèn đường.
Giống như bị người giơ trái tim lên tới trời cao, sau đó lqd người nọ lại đột nhiên buông lỏng tay, làm cô rơi tự do một hồi.
Vưu Khả Ý không có dũng khí tiếp tục đến cửa hàng tiện lợi, nhưng cũng vẫn
không quay đầu đi. Cô chỉ đứng ở nơi đó nhìn bọn họ, cách cự ly hơn 10m, cũng cách cả cuộc đời.
Đó không phải là thế giới của cô.
Người chứa chấp cô, đối đãi dịu dàng với cô hình như cũng không phải là anh.
Bọn họ chỉ là người xa lạ mà thôi. Người xa lạ, mà thôi.
Lại có mấy hạt mưa đánh vào trên mặt, nhiệt độ lạnh như băng làm cả người
cô run lên, sau đó mới ý thức được mình đứng ở đầu đường nhìn anh như
vậy thật ngu đến đáng thương. Cô vội vã xoay người đi theo phương hướng
quán rượu, càng chạy càng nhanh, nhưng bất kể như thế nào cũng không
nhanh bằng những suy nghĩ nhanh chóng lóe lên trong đầu.
Những
khó chịu kia, đã từng có mấy phần kiều diễm, cười nhạo mình lại đặt sự
chú ý lên người anh, có thể lý giải vì không hiểu được, nhìn lqd qua lại có giống như động lòng, suy nghĩ buồn cười.
Cô không hiểu nổi đây là chuyện gì.
Cho đến khi vội vàng trở lại quán rượu, trên người bị mưa rơi từ từ dính
ướt thì cô mới phục hồi tinh thần lại từ trong suy nghĩ hỗn loạn.
Bởi vì không thấy. Lục Đồng
Lúc trước Lục Đồng vẫn còn uống rượu ở bên cửa sổ, giờ lưu lại một bàn đầy vỏ chai rượu bừa bãi, biến mất khỏi thế gian rồi.
Dòng máu toàn thân Vưu Khả Ý cũng đông lại, bắt được tay phục vụ liền hỏi:
"Nữ sinh kia đâu? Nữ sinh ngồi ở cạnh cửa sổ chạy đi nơi nào?"
Phục vụ không hiểu gì cả, lqd nhìn cô, "Đi cùng bạn trai cô ấy, hơn mười phút trước liền tính tiền đi rồi."
Bạn trai?
Bạn trai cô ấy từ đâu tới?
Tay Vưu Khả Ý buông lỏng, cả đại não cũng trống rỗng.