Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 258: Công tác




Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

Sau khi từ Núi Bình Long trở về, thời gian nhoáng cái đã qua ba năm.

Trong khoảng thời gian ba năm này, sinh hoạt của Ngụy Thời vẫn bình thường, thỉnh thoảng ngẫu nhiên xen lẫn vài chuyện ngoài ý muốn, cũng không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ giống như Từ lão tam nói, xong chuyến đi này, cho dù nhắm mắt lại cũng có thể gặp những chuyện thần tiên ma quái kỳ lạ, trốn cũng không thoát, chỉ có thể đối mặt giải quyết. Trải qua mấy lần ngộ quỷ gặp tà khiến Ngụy Thời hiểu được vì sao Từ lão tam muốn đeo kính râm, chỉ sợ không phải vì đôi mắt âm dương trời sinh kia không tiện cho việc sinh hoạt, mà là bởi vì cái này có thể giảm rất nhiều phiền toái.

Ngụy Thời cực kỳ hâm mộ Từ lão tam có thể mang kính râm, anh lại khác với Từ lão tam.

Năng lực gặp quỷ của anh khi linh khi không, mang loại kính râm đặc biệt này cũng vô dụng.

Trong thời gian ba năm qua, quỷ con thường xuyên nhảy quanh bên cạnh anh, quỷ lớn ngược lại chỉ xuất hiện ít ỏi có mấy lần, có một lần tương đối nguy hiểm, Ngụy Thời dùng hết thủ đoạn cũng không có biện pháp thoát thân đành phải gọi quỷ lớn ra, chuyện qua đi, cũng phải trả “tiền lời” cực kỳ thê thảm khiến anh lúc này quyết định, sau này đánh nhau với mấy thứ quỷ quái kia có sức đầu mẻ trán hay có chết cũng không kêu quỷ lớn đi ra nữa.

Nhưng mà chuyện đời lại không như anh tính.

Trong một đợt khác, Ngụy Thời đang gắng sức chống trả thì quỷ lớn tự mình chạy đến.

Nó vừa ra, liền ăn sạch những hung hồn lệ quỷ quấn quanh Ngụy Thời không còn một con, sau đó bắt đầu hướng Ngụy Thời đòi “tiền lời”, Ngụy Thời trong lúc giãy dụa còn gào lên “Đờ mờ, ông không thấy mày ra lúc nào hết, mày từ đâu ra thì chạy về đó đi”, nhưng mà quỷ lớn chẳng mảy may động đậy, cần làm gì thì cứ làm, bởi vì Ngụy Thời kêu gào, càng thêm hung ác, động tác dưới tay cũng càng thêm nóng nảy.

Dù nói như thế nào, ba năm trôi qua cũng khá bình an.

Mục tiêu cuộc sống của Ngụy Thời cũng thay đổi thật lớn, trước kia mục tiêu cuộc sống của anh là tìm ra Ngụy Hân, mà hiện tại, mục tiêu cuộc đời anh ngoại trừ cái này, còn có một cái khác chính là nghĩ biện pháp thoát khỏi quỷ lớn quỷ nhỏ, khiến chúng nó hoàn toàn cút khỏi cuộc đời anh, trả lại cuộc sống đã bị phá đến rối tinh rối mù lại cho anh.

Nhưng mà, mặc kệ là mục tiêu trước, hay là mục tiêu sau, đều chưa thực hiện được.

Ngay cả một chút manh mối cũng không có.

Có lẽ là do hai mục tiêu này luôn quẩn quanh trong đầu Ngụy Thời, có khi, Ngụy Thời có cảm giác kỳ quái đặc biệt, đó là hai mục tiêu này hình như trùng nhau.

Ngụy Thời cũng đã đến cửa tốt nghiệp đại học.

Hai chuyện quan trọng nhất của sinh viên tốt nghiệp đại học, một cái là luận văn tốt nghiệp, một cái là tìm công việc, tầm quan trọng của việc tìm việc làm cao hơn luận văn tốt nghiệp nhiều, dù sao luận văn tốt nghiệp ngoại trừ trường hợp giống người khác thì cũng sẽ không có vấn đề gì xảy ra, việc làm thì không dễ nói, những lời như tốt nghiệp tức thất nghiệp, dường như là câu cửa miệng ưa dùng của nhiều người, lúc ở hội trường thông báo tuyển dụng, có thể khiến người cảm khái rằng người Trung Quốc thật con mẹ nó quá nhiều.

Trong đại quân tốt nghiệp này, vận may của Ngụy Thời tuyệt đối xem như không tồi.

Bởi vì anh còn chưa có tốt nghiệp đã tìm được nơi làm việc, khiến phần lớp bạn học cùng lớp đều đỏ mắt ganh tỵ gần chết, đây là bởi vì nhờ quan hệ của cậu Ủy Thành Bân, từ lúc Ngụy Thời báo cáo nguyện vọng đại học, thì cậu anh đã nghĩ sẵn con đường sắp tới anh phải đi rồi, cái Ngụy Thời cần làm, chính là làm từng bước, chỉ cần không tạo ra rắc rối lộn xộn gì là được.

Ngụy Thời rời khỏi ngôi trường mình ngây người suốt bốn năm, mang theo quà tặng đi đến ký túc xá đơn vị.

Anh đánh giá gian phòng có lẫn buồng vệ sinh này một chút, điều kiện ký túc xá một người so với phòng ngủ trước kia tốt hơn không ít, khe khẽ thở dài, trong lòng anh có chút phiền muộn cũng chẳng hề mở cửa khám phá mà đi tới đi lui giống như thú bị nhốt trong chuồng, trên thực tế, anh quả thật giống như thú bị nhốt.

Kỳ thật Ngụy Thời tuyệt không muốn tới nơi này làm việc.

Anh vốn định học theo Từ lão tam học, tốt nghiệp đại học xong thì làm thầy bà xông pha bên ngoài một lần, giống như những tiền bối, sư tổ trước kia của anh, đó cũng là một trong những truyền thống còn lưu lại của phái bọn họ, lấy bản lĩnh hiện tại của anh, nuôi gia đình hẳn không thành vấn đề.

Nhưng khi anh lộ ra một chút quyết định với người cậu đang tìm việc làm cho anh, đã bị cậu anh mắng cho một trận xây xẩm mặt mày, mắng vài tiếng, Ngụy Thời chỉ đành đánh trống lui quân, trong lòng anh, cậu là một người cha khác, anh không đành lòng khiến cậu thất vọng, cũng không muốn cậu tiếp tục lo lắng cho mình, bên cạnh anh chỉ có vài người thân quan tâm lo lắng cho anh như vậy, Ngụy Thời nghĩ, quên đi, dù cho đi làm thì cũng có thể cùng lúc làm một chút chuyện mình muốn.

Ngụy Thời dọn dẹp, tắm rửa xong xuôi thì lên giường nằm.

Lúc này, quỷ con xuất hiện.

Nó tựa vào đầu giường Ngụy Thời, thân thể âm u lạnh lẽo tản ra từng đợt khí lạnh khiến Ngụy Thời đang giữa ngày nóng bức mà rùng mình mấy bận, Ngụy Thời nhíu mày, nhìn quỷ con, âm khí, sát khí, oán khí trên người quỷ con càng ngày càng nặng.

Trên người quỷ có âm khí, oán khí coi như là bình thường, thông thường trên người những quỷ hồn chết không bình thường đều có oán khí, cũng không nhất định phải là quỷ hồn bị người sát hại mới có, chỉ cần quỷ hồn dương thọ chưa hết mà đã chết ngoài ý muốn, đều có khả năng sinh ra oán khí. Mà quỷ mang sát khí trên người thì có điểm kỳ quái, sát khí cũng được gọi là khí hung sát, nói trắng ra chính là một loại sát khí, sát khí có thể sinh ra trên người mình, ví dụ như chỉ cần sát sinh thì có khả năng trên người sẽ sinh ra sát khí, mà giết người thì nhất định sẽ sinh ra sát khí, sát sinh càng nhiều, sát khí sinh ra lại càng nặng; sát khí cũng có thể lây dính từ những nơi âm sát, cái này cũng rất dễ hiểu, ví dụ như vợ của đồ tể, cô ta sớm chiều ở chung với đồ tể, sát khí trên người sẽ nặng hơn người bình thường, quỷ cũng vậy, nếu quỷ hàng năm bốn mùa đều ở nơi âm sát, như vậy trên người sẽ mang theo âm sát khí nồng đậm.

Quỷ trên người có oán khí, càng dễ dàng sinh ra sát khí.

Quỷ con rốt cuộc là loại nào?

Ngụy Thời đột nhiên nhớ tới quỷ con này từ lần đầu xuất hiện ở trước mặt anh thì biểu hiện cũng đã rất hung ác, chẳng lẽ sở dĩ âm khí, oán khí cùng sát khí trên người quỷ con nặng như vậy là bởi vì nó đã ăn rất nhiều quỷ hồn? Hai mắt Ngụy Thời trống rỗng nhìn quỷ con nghĩ.

Quỷ con thổi khí bên tai Ngụy Thời.

Phía sau lưng Ngụy Thời tê rần, giật mình hồi thần, anh nghiêm mặt nhéo quỷ con đùa dai, ném nó vào tường, hơn phân nửa thân mình quỷ con chôn ở bên trong tường, chỉ lộ ra hai cái chân ngắn tũn, nó lộn một cái ngay tại chỗ, rồi lại bay về bên người Ngụy Thời, kéo Ngụy Thời không chịu buông tay.

Kỳ thật quỷ con không phải lúc nào cũng theo sát bên người Ngụy Thời.

Nó thường xuyên biến mất một khoảng thời gian  rồi lại đột nhiên xuất hiện, cũng không biết nó làm gì, dù sao Ngụy Thời hỏi nó, vẻ mặt nó mù mờ không rõ, hỏi một câu không biết ba câu, hỏi quỷ lớn cũng không ra manh mối gì. Lúc mới đầu, Ngụy Thời không cảm giác được nó rời đi, nhưng có lẽ do ở chung lâu, quỷ con có ở nhà hoặc đi theo bên người hay không, cho dù không nhìn thấy nó, Ngụy Thời cũng có thể biết.

Ngụy Thời hiểu được, điều này cũng chứng minh mối liên hệ giữa anh cùng quỷ con càng ngày càng sâu.

Liên hệ càng sâu, muốn thoát khỏi càng khó.

Nghĩ như vậy, Ngụy Thời nhíu mày sâu hơn.

Quỷ con ở trong phòng bay tới bay lui, đột nhiên quay lại nói với Ngụy Thời, “A Thời, nơi này không tốt, anh đừng ở nơi này.”

Ngụy Thời đang suy nghĩ, cũng không chú ý nó nói cái gì, không hề để tâm “Ừ?” một tiếng, quỷ con mất hứng, chạy đến bên người Ngụy Thời, chui xuyên qua bụng anh, đi ra từ dưới giường, sau đó dưới cơn tức giận của Ngụy Thời, sợ hãi biến mất.

Ngụy Thời cảm thấy như có khối băng tắc ngay trong bụng mình.

Quỷ con chạy đi, Ngụy Thời từ trên giường ngồi dậy, anh lấy ra một cái la bàn ở đầu giường chơi đùa với nó, trên la bàn này có chi chít những chữ nhỏ, không giống với la bàn phong thuỷ thường thấy, loại la bàn này chuyên môn dùng bởi đạo sư thuật sĩ để đo lường tính toán nồng độ âm khí chung quanh, và phương hướng lưu động.

Kim chỉ của la bàn quay một vòng, dừng ở vạch khắc 12 phân 5 ly.

Cái này chứng minh nồng độ âm khí xung quanh nơi này cao hơn những nơi khác, nhưng cũng không có quá cao, dẫu sao nơi đây là bệnh viện, nồng độ âm khí vốn dĩ cao hơn những nơi bình thường khác, cho nên cũng có thể coi như ở trong phạm vi bình thường đi.

Chỉ là  phương hướng lưu động của dòng âm khí có chút kỳ lạ.

Một đầu kim chỉ la bàn mặc dù chỉ vạch 12 phân 5 ly, nhưng một khác đầu lại chỉ vào quỳ sửu, dựa theo thuyết Âm Dương Ngũ Hành, Quý trong Thiên can thuộc âm thủy, sửu trong địa chi thuộc âm thổ*, đều là âm, nhìn kỹ lại, âm khí chung quanh đây đều chảy về một chỗ.

* Theo Ngũ hành thì Sửu tương ứng với Thổ, theo thuyết Âm-Dương thì Sửu là Âm.

*Theo Ngũ hành thì Quý tương ứng với Thủy, theo thuyết Âm-Dương thì Quý là Âm.

Khó trách quỷ con nói nơi này không tốt.

Đúng là có chút vấn đề.

Ngày hôm sau Ngụy Thời dạo mấy vòng quanh bệnh viện, đến từng ngõ ngách nơi này, cuối cùng mới hiểu được vì sao ngày hôm qua kim chỉ lại chỉ hướng như thế, bệnh viện này cũng không biết là do người nào thiết kế, phong thuỷ nơi đây hóa ra là hung, toàn bộ bệnh viện bọc trong một cái túi thắt miệng, dương khí khó nhập, âm khí không tan. Âm khí không thể tán đi, đương nhiên sẽ chảy về nơi có âm khí nặng, dần dà sau này hình thành hiện tượng tụ âm.

Bệnh viện này tích âm khí rất nặng, nhất định sẽ xảy ra đủ loại chuyện xấu

Ngụy Thời đi một hồi, cả người đổ đầy mồ hôi.

Sau khi biết rõ mọi chuyện, anh không những không thoải mái mà ngược lại còn lo lắng thêm.

Với cái thể chất dễ gặp quỷ này của anh, vốn âm khí tại bệnh viện nặng, người chết nhiều, làm việc tại nơi quỷ dừng chân nhiều nhất ở dương thế này, cũng đã có áp lực tâm lý rất nặng rồi, hơn nữa tình huống bệnh viện này cổ quái như vậy, đây tuyệt đối là chuyện họa vô đơn chí. Ngụy Thời cảm thấy bây giờ mình nên bắt đầu suy nghĩ cách đối mặt với cơn giận của cậu với việc mình từ chức như thế nào.

Anh thừa dịp nghỉ trưa đến chỗ nghỉ ngơi làm quen với mấy người y tá ở đó

Ngụy Thời trưng cái gương mặt khiến người thích ra, nhìn qua có chút ngại ngùng, cử chỉ nhã nhặn, mang theo chút ngây ngô mới ra trường, muốn để cho người khác nảy sinh hảo cảm là chuyện rất đơn giản, anh dễ dàng làm quen với một người trong nhóm y tá đó, nghe cả nhóm ba người họ ríu rít nói chuyện, anh thỉnh thoảng dẫn chuyện một chút, hỏi thăm những chuyện mình muốn biết. Bệnh viện thường là một trong những nơi phát sinh nhiều chuyện lạ nhất, nhưng ở bệnh viện này, cũng rất ít khi xảy ra mấy chuyện này, dù là công việc của bác sĩ hay là tình huống của người bệnh, đều gần giống như những bệnh viện khác.

Nếu nhất định phải có chuyện lạ gì, thì phải là những người mang bệnh mà những bệnh viện khác trị không dứt được, đến bệnh viện này thì có khả năng chữa khỏi. Điểm này, những y tá đó đều dùng vẻ mặt tự hào nói ra, trình độ bệnh viện cao, người bệnh nhiều, đương nhiên phúc lợi cũng rất tốt, cũng khó trách các cô sẽ như vậy.

Ngụy Thời nghe xong những chuyện này, không cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, mà ngược lại cảm giác khác thường trong lòng càng nặng hơn.

Trong nháy mắt, anh làm việc ở bệnh viện này được nửa tháng.

Người mới vừa đi làm, đều phải nhận một số việc khó khăn, dơ bẩn, những chuyện mà những người có kinh nghiệm  cao hơn không muốn làm đều đổ xuống trên đầu anh. Ngụy Thời vội đến mức đầu óc choáng váng, mỗi ngày về đến ký túc xá liền ngã xuống giường, ngay cả sức lực nghĩ đông nghĩ tây cũng không có, một ít lo lắng tồn đọng ổ trong lòng cũng bởi vì công tác bận rộn mà dần dần quên mất.

Ngày hôm ấy, lúc anh đang giữa giờ làm việc thì nhận được điện thoại từ nhà gọi tới, là chú Hai anh gọi.

Chú Hai anh nói mẹ Ngụy sinh bệnh.