Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 257: Tục mệnh (kéo dài tính mạng)




Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

Trong phòng nhất thời vang lên một hồi âm thanh rào rạt, giống như có vô số xà,trùng, chuột bò tới bò lui, “cổ nữ” Chung gia dẫn theo mười mấy nam nữ kia vây quanh Chung bà bà muốn động thủ. Ngụy Thời cũng không thấy được bọn họ rốt cuộc là hạ cổ như thế nào, thân thể Chung bà bà run lên, sâu từ trên người đổ xuống rào rào, lớn nhỏ sống chết màu mè xanh biếc đủ loại màu sắc hình dạng, bộ dáng dữ tợn đáng sợ, quả thực khiến người khiếp sợ.

Chung gia thật không hổ là tổ tông chơi sâu.

Bộ quần áo đen Chung bà bà mặc trên người kia dường như đang sống lại, dưới ánh sáng mỏng manh, cũng có thể nhìn rõ những thứ màu đen kia đang nhúc nhích ngọ nguậy trên người, dường như bộ quần áo đó vốn được dệt thành từ những sợi chỉ sâu đen nọ.

Ngụy Thời nhìn đến mức lưng phát tê dại, không rét mà run.

Thừa dịp người Chung gia nội đấu không để ý tới bọn họ, Từ lão tam kéo Ngụy Thời vào trong góc phòng, nhường khoảng trống giữa nhà cho họ đánh nhau thoải mái.

Ngụy Thời len lén kề tai Từ lão tam nói nhỏ, “Sư phụ, chúng ta không chạy?”

Mắt Từ lão tam nhìn người Chung gia đấu pháp, “Chạy cái gì. Chung lão thái bà còn chưa ra hết lực, đám hậu bối này làm sao là đối thủ của  lão yêu quái sống hơn trăm, hai trăm tuổi được, chẳng qua Chung lão thái bà còn không chưa nhẫn tâm, bà không nguyện ý hại mệnh hậu nhân Chung gia ở chỗ này.”

Ngay lúc Từ lão tam nói chuyện, “cổ nữ” Chung gia” thấy được bộ quần áo dường như làm từ sâu trên người Chung bà bà kia, cô ả vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ hô lên, “Tổ bà bà, bà, bà  luyện thành ‘Cổ’ kia rồi sao?”

Hiện tại bộ dáng Chung bà bà thật sự đáng sợ, ác quỷ ở địa ngục có lẽ trông còn dễ nhìn hơn bà, những tuyến trùng màu đen đó cũng xuất hiện ở những bộ phận thân thể bà lộ ra ngoài, chui tới chui lui trong từng thớ thịt trên mặt trên gương mặt khô gầy cằn cỗi.

Ngụy Thời hỏi Từ lão tam, “Sư phụ, cổ mà ả nói là cái gì?”

Từ lão tam hạ thấp giọng nói với Ngụy Thời, “Ta nghe sư phụ ta, cũng chính là sư tổ bây nói qua, cổ nuôi trên người Chung lão thái bà không giống với những ‘cổ nữ’ Chung gia khác, đó là cổ lợi hại nhất Chung gia, tên là ‘Tục mệnh cổ’, nếu không có loại cổ này, bà đã sớm chết như những ‘cổ nữ’ Chung gia khác rồi, làm sao mà còn sống được đến tận bây giờ.”

Ngụy Thời nhìn thoáng qua bộ dáng đáng sợ bây giờ của Chung bà bà, cảm thấy thật ra bà cũng không thể coi như “còn sống” được.

“Còn sống” kiểu này này còn không bằng chết.

Nhưng mà, người có chí riêng, có lẽ Chung bà bà nghĩ chết tử tế không bằng còn sống.

“Cổ nữ” Chung gia” nhìn những cổ trùng đi ra trên người Chung bà bà, để cho những người bên cạnh mình khoan hãy ra tay, ả  nhìn Chung bà bà, trong ánh mắt dường như có chán ghét cũng có hâm mộ, “Tổ bà bà, trên người của bà có ‘Tục mệnh cổ’, chúng ta không phải là đối thủ của bà, nhưng mà, người trong tộc đã tìm được bà, cho dù lần này chúng ta không thể dẫn bà về, lần tới những người khác đến đây cũng giống nhau thôi.”

Chung bà bà cũng dừng tay lại, “Cô về nói với những lão già kia đừng tới nữa, để chuyện này kết thúc xong xuôi, ta sẽ tự mình trở về.” Bà phất phất tay với “cổ nữ” Chung gia” cùng mười mấy người Chung gia khác, “Các người đi đi, mang những lời này của ta về bẩm lại.”

“Cổ nữ” Chung gia” không hề do dự, dẫn theo mười mấy người Chung gia rời khỏi.

Chờ bọn họ vừa đi, Chung bà bà vốn đang đứng vững vàng lập tức cả người lảo đảo, đỡ bàn thờ, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, trên mặt bà, những tuyến trùng màu đen đó cứ chui ra chui vào từng thớ thịt, ấy vậy mà bàn tay khô cằn vẫn còn nắm chặt đầu lụa hồng kia.

Khiến người cảm thấy vừa đáng sợ, lại vừa quỷ dị.

Chớ nói nhát gan, dù là người lớn gan có nhìn thấy, chỉ sợ lá gan cũng bị dọa cho vỡ ra.

Dù Ngụy Thời chỉ nhìn thoáng qua, cũng không có dũng khí nhìn lần thứ hai.

Những quỷ hồn xám đen trong phòng, cúi đầu, lặng im đứng ở nơi đó, âm khí dày đặc, minh hôn này, thật sự không giống hôn lễ, mà giống tang lễ hơn.

Từ lão tam hàng năm bốn mùa đều ở bên ngoài chạy tới chạy lui, gặp qua không biết bao nhiêu người, trải qua không biết bao nhiêu chuyện, cho nên mặc dù bộ dáng hiện tại của Chung bà bà ngay cả quỷ đều sợ, ông vẫn đi tới, “Chung bà bà, cổ trên người của bà phát tác?”

Chung bà bà ngẩng đầu có chút khó khăn, “Cậu đã nhìn ra? Sư phụ cậu dạy cậu không tệ. Năm đó ta vì để sống lâu vài năm, đã hạ loại ‘Tục mệnh cổ’ tổ truyền Chung gia ở trên người mình, nào ngờ đâu, mệnh vẫn tiếp tục, nhưng hiện giờ lại biến thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này, nếu lần này các người không đến, ta cũng không kiên trì được bao lâu, sớm hay muộn cũng vẫn phải về Chung gia.”

Từ lão tam thở dài, “Tội tình gì bà phải làm thế.”

Chung bà bà ngược lại nhìn rất thấu suốt, “Đều là mệnh, định mệnh gặp được người kia đã chạy không thoát rồi. Lúc đó ta vẫn còn luẩn quẩn trong lòng, gặp được người kia thì không muốn chết nữa, cho nên hạ loại ‘Tục mệnh cổ’ lên mình, người đi rồi, lại cứ chờ tiếp, liền biến thành bộ dạng hiện giờ còn phải làm nhiều chuyện thiếu đạo đức khác, trộm thi thể người khác dưỡng cổ trùng trên người mình. Hiện tại ta cũng không biết có nên hay không, có đáng giá hay không.”

Ngụy Thời nhớ đến Từ lão tam có nói qua, “cổ nữ” Chung gia” đều sống không được lâu.

Từ lão tam cũng có chút thổn thức không thôi.

Chung bà bà giữ vững tinh thần, “Mới vừa rồi bị phá ngang, chúng ta tiếp tục đi, cho dù chết, ta cũng phải hoàn thành tâm nguyện này của mình.”

Trong khoảng không vắng lặng, dưới ánh nhìn chăm chú của quỷ hồn chung quanh, Chung bà bà hành tam bái đại lễ cùng với cái bài vị kia, bái thiên địa xong, lại bái cha mẹ, không có cha mẹ tại đường, thì lại bái thiên địa thêm một lần nữa, tiếp theo là vợ chồng đối bái, kết thúc buổi lễ.

Chung bà bà nhận lấy bài vị từ quỷ hồn kia, cầm trong tay.

Bà nói với những con quỷ bên cạnh, “Các người đi đi, để các người đến đây một chuyến thật sự là gây phiền phức cho các người ra.”

Những con quỷ đó hướng về phía bà chắp tay hành lễ, chỉ chốc lát sau, tán đi không còn một mảnh.

Chung bà bà nhìn hai người Từ lão tam, “Ta cũng không giữ các người, các người cũng đi đi.”

Trước khi Ngụy Thời đi, dưới chân có chút chần chừ, lúc sắp sửa ra khỏi cửa, anh lại xoay người, quay trở về, một mình Chung bà bà ở đó cầm bài vị cô độc ngồi ở trong phòng, chỉ có cái dải lụa hồng kia là điểm sáng, lại càng lộ ra không khí trầm lặng, Ngụy Thời từ trong bao lấy ra khối xương tay của lão quỷ kia, đặt ở trên bàn thờ, “Chung bà bà, cái này là… di cốt của ông, con nghĩ vẫn nên để lại chỗ này cho bà, dường như ông vẫn luôn tìm bà.”

Hai mắt Chung bà bà vô thần, “Ông ấy vẫn không chịu ra gặp ta, vẫn còn đang trách ta.”

Ngụy Thời không biết nên nói cái gì mới tốt.

Anh lại không biết những chuyện trước kia của hai người, vừa rồi lấy xương cốt ra, vừa là muốn vẹn toàn trước sau chuyện đã đáp ứng với lão quỷ, về mặt khác cũng là cảm thấy bộ dạng này của Chung bà bà nhìn thật sự là có chút đáng thương.

Ngay lúc Chung bà bà nhắc tới, một cái bóng màu đen rốt cục cũng xuất hiện ở trước mặt bà, nương theo đó là một tiếng thở dài nặng nề, Chung bà bà ngẩng đầu, trong đôi mắt vẩn đục mang theo chút kinh hỉ không thể tin được, nhưng mà, lập tức, bà lại bối rối lấy ra một cái khăn màu đen phủ lên đầu, giống như sợ bị lão quỷ nhìn thấy bộ dáng hiện của mình.

Sống đã không biết bao nhiêu năm, lúc nhìn thấy người trong lòng vẫn sẽ hoảng hốt, vẫn sợ người ấy nhìn thấy những mặt không tốt của mình. Gương mặt kinh khủng như thế mà lại làm ra bộ dáng như vậy, hóa ra lại không đáng sợ mấy, bầu không khí trầm lặng cũng vì thế trở nên có sức sống một tí.

Lão quỷ Cố Ngôn Thành đi qua, dùng tay kéo tấm khăn ấy xuống, “Đừng che, còn bộ dáng nào của nàng mà ta còn chưa thấy qua nữa.”

Cả người Chung bà bà run rẩy, “Ta, ta, ta, bộ dáng, hiện tại nhìn không ra người.”

Cố Ngôn Thành im lặng một hồi lâu, “Người đều chết hết, quan tâm làm gì đến mấy thứ bề ngoài chứ.”

Chung bà bà vẫn không chịu buông chiếc khăn che mặt xuống, thanh âm hiện giờ của bà nghe ra cực kỳ kích động, “Ta, ta xin lỗi chàng, hại chết nhiều anh em của chàng như thế, còn, còn hạ, hạ cổ trên người chàng, ta biết chàng hận ta, nhiều năm như vậy, ta vẫn muốn nói câu ‘xin lỗi’ với chàng.”

Cố Ngôn Thành miễn cưỡng nở nụ cười một chút, “Quên đi, quên đi, chuyện đã qua lâu như vậy, còn nói làm gì, đời này đã hết, bất cứ chuyện gì sớm muộn cũng đều phải buông, ta cũng chưa từng hận nàng, chuyện nàng làm cũng do nàng chẳng còn cách nào khác, cuối cùng còn không phải nàng đã cứu ta sao.”

Hai người còn nói với nhau mấy câu.

Cố Ngôn Thành xoay người nói với Ngụy Thời vẫn luôn đứng ở bên cạnh, “Còn chưa có cảm ơn cậu giúp ta tìm được người rồi.” Nói xong, ông cúi người thật thấp vái chào Ngụy Thời.

Ngụy Thời vội vàng nhảy tránh qua một bên, cái này anh nhận không nổi.

Cố Ngôn Thành còn nói, “Ta sẽ ở lại nơi này, mời cậu cứ tự tiện.”

Ngụy Thời gật đầu, “Tôi đi đây.”

Nói xong, anh cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.

Lúc tách ra khỏi quỷ, không thể nói “Gặp lại” “Tạm biệt”, cũng không thể quay đầu lại, lỡ có gì không tốt, sẽ lại xảy ra chuyện liên lụy tối mình, đến lúc đó sợ là khiến người muốn khóc cũng khóc không được.

Sự tình có thể giải quyết thuận lợi như vậy khiến Ngụy Thời cực kỳ vui vẻ, cũng có hứng thú muốn biết một số chuyện trong đó, Từ lão tam đứng ở nơi cách cửa không xa chờ anh, Ngụy Thời đi qua kể lại những chuyện đã xảy ra một lần, sau đó hỏi, “Sư phụ, thầy nói hai người bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngụy Thời nhớ tới lúc trước từng nghe qua, có đội quân vào núi không thấy trở ra nữa.

Chớ nói đó là đội ngũ Cố Ngôn Thành mang theo?

Từ lão tam sờ sờ mép râu dê của mình, khuya khoắt rồi mà ông vẫn đeo đôi kính râm giả kia, cũng không biết ông có thể nhìn rõ đường phía trước hay không, “Sư phụ ta trước kia đã từng tra qua, đó là một gã quân phiệt không biết từ đâu biết được Chung gia núi Bình Long có một loại thuốc có thể làm cho người sống thật lâu, liền phái một đội quân dưới tay hắn vào núi tìm, không nghĩ tới toàn quân bị diệt trong núi, hóa ra là chết dưới tay người Chung gia.” Vẻ mặt Từ lão tam trào phúng cười, “Làm gì mà có thuốc, không phải là cái ‘Tục mệnh cổ’ kia sao, thật sự là suy nghĩ viển vông, còn cho rằng mình là Thủy* hoàng đế.”

*tức Tần Thủy Hoàng

Từ lão tam vừa đi vừa nói với Ngụy Thời, ” ‘Tục mệnh cổ’ làm gì dễ luyện như vậy, bằng không nhiều thế hệ Chung gia như vậy làm sao chỉ có mỗi Chung lão thái bà kia luyện thành, hơn nữa, cho dù là luyện thành, cũng không phải là trường sinh bất tử, mà là khiến người sống không bằng chết mấy chục, mấy trăm năm như vậy.”

“Tục mệnh cổ” tục chính là mệnh, muốn cũng là mệnh.

Sau khi bọn họ rời khỏi, Chung bà bà không còn xuất hiện ở thôn nhỏ này nữa, mà gian nhà kia, buổi sáng hôm sau liền sập ầm ầm, người nhà bên cạnh đợi vài ngày sau mới nơm nớp lo sợ đi nhìn đống phế tích kia, phát hiện trần nhà, đồ dụng sớm đã bị mọt ăn thành bột, đáng ra nên sập vài chục năm trước rồi, bọn họ tôi nhìn ông ông nhìn tôi, không dám lại gần thêm chút nữa, mà từ bên ngoài tạt vào không ít xăng dầu, đốt cháy đống phế tích kia suốt một ngày một đêm.

Mà ba ngày sau, trước cửa Chung gia sâu trong núi Bình Long, có một lão thái bà khuôn mặt xấu xí đáng sợ đứng đó.

Người Chung gia chen chúc bước ra, tiến lên đón.

Thời điểm nửa đêm, Chung bà bà dẫn theo vài người Chung gia từ mặt sau Chung gia tiến vào trong núi, đi qua vài đỉnh núi tới một sơn động, không còn ra nữa.

Mà nếu Ngụy Thời còn ở đây, anh sẽ kinh ngạc phát hiện, cái sơn động này, nhìn có chút quen mắt.

Dường như trước đây anh đã từng tới rồi.

Trong sơn động, hai hàng chum quan tài mang đầu người thối rữa, khô héo, trống trơn, hốc mắt đen kịt, vẫn luôn nhìn cửa động.