Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt
Nói thì nói vậy, nhưng đến lúc làm thật, Ngụy Thời vẫn có chút do dự.
Không phải vì nguyên nhân gì cả, chủ yếu là do anh sợ đau.
Mắt thấy hai ông già kia đã gần nói chuyện xong xuôi hết rồi, mặc cho trong lòng hai người rốt cuộc có ý định gì, ít nhất thì trên mặt vẫn mang theo nét cười, nếu đợi nói xong chuyện, hay đợi họ mang Ngụy Hân về, thì đến lúc đó, có vết xe đổ trước mắt, nếu muốn lén đưa Ngụy Hân đi thì càng khó khăn.
Ngụy Thời cắn răng một cái, lấy một cái bọc vải nhỏ ra khỏi túi quần, anh cẩn thận mở từng lớp vải ra, bên trong là một hàng ngân châm lớn lớn nhỏ nhỏ, đầu ngân châm ân ẩn hiện lên chút tia sáng đỏ.
Loại châm này gọi là phân hồn châm, do Từ lão tam giao cho anh, lúc ông đưa châm cho anh, còn suy xét rất lâu, bởi vì loại châm này rất tà tính, thầy Từ cảm thấy Ngụy Thời học còn chưa tới đâu, đưa châm này cho anh, thật giống như đưa dao bầu cho đứa trẻ hai ba tuổi, rất có khả năng làm hại người hại mình. Cuối cùng Ngụy Thời phải hứa hẹn cam đoan “Tuyệt đối không dễ dàng dùng phân hồn châm”, mới miễn cưỡng đưa nó cho anh.
Phân hồn châm không phải dùng để châm cứu, tác dụng của nó y như tên gọi, chỉ dùng để chia lìa hồn phách, dựa theo thể chất người, giới tính, bát tự, cùng với vị trí thi châm khác biệt, có thể chia lìa ba hồn bảy phách của người khác.
Thông thường, hồn phách người trừ phi là chết, hoặc dưới tình huống đặc biệt nào đó, thì thường không thể chia lìa được, mà những tình huống đặc biệt khiến hồn phách chia lìa lại có đủ tên gọi, thí dụ như nơi Ngụy Thời ở, bọn họ gọi tình huống này là đi tà, cũng có nơi gọi nó là hồn lạc. Dù là đi tà hay là hồn lạc thì đều cực kỳ nguy hiểm, hồn phách chia lìa nếu không tìm lại được, người rất có khả năng biến thành ngu ngốc rồi dần dần chết đi, hoặc trực tiếp tắt thở.
Mà phân hồn châm, là biện pháp chia hồn phách mà sư tổ Từ Diễn âm thầm nghĩ ra. Biện pháp như thế đối với người bị chia lìa hồn phách mà nói thì cực kỳ hung hiểm, hơi chút vô ý, thì rất có khả năng lên trển ngồi. Cho nên Từ lão tam mới nghiêm túc dặn dò như vậy, hết lần này đến lần khác muốn Ngụy Thời cam đoan tuyệt đối không dễ dàng dùng thủ đoạn này.
Nói đến đây, ngày đó lúc thầy Từ đưa Ngụy Thời tới nghĩa địa công cộng để luyện gan, thì dùng loại phân hồn châm này lấy đi một phách của Ngụy Thời. Bởi vì chỉ lấy đi một phách, hơn nữa Ngụy Thời lúc bị châm lại không hề có bất kỳ cảm xúc chống cự nào, cho nên thầy Từ dù là hạ châm, thu phách, hay là đưa phách kia về lại trong cơ thể Ngụy Thời thì cũng rất thuận lợi.
Đó cũng là một trong những bí quyết của phân hồn châm.
Lúc đầu, sở dĩ Từ lão tam cực kỳ cẩn thận dặn dò đủ kiểu lúc đưa phân hồn châm cho Ngụy Thời như vậy, nói trắng ra là vì sợ anh làm như thế với những người khác, Từ lão tam chỉ sợ nằm mơ cũng không ngờ rằng đồ đệ này của ông, lần đầu tiên dùng phân hồn châm, không phải dùng trên người người khác, mà là định dùng trên thân mình. Nếu như ông ta biết, chỉ sợ sẽ nhảy dựng lên mắng Ngụy Thời đến đầu rơi máu chảy.
Ngụy Thời chọn cây phân hồn châm nhỏ nhất.
Mang theo tia sáng đỏ đậm yếu ớt như ánh tuyết giữa ngày đông, có thể thấy được.
Mặc dù đã quyết định trước, Ngụy Thời vẫn có khả năng do dự, nhưng là khi anh bắt đầu làm theo quyết định, lại không hề có chút chần chờ dây dưa nào. Đây cũng là một trong những ưu điểm của Ngụy Thời.
Ngụy Thời trước tiên áp bàn tay lạnh cóng đến cứng lại lên trước ngực, tránh cho lúc phân hồn lại vì động tác không linh hoạt mà để xảy ra chuyện, vậy thì quả là tự tìm đường chết. Tay lạnh như băng khiến Ngụy Thời nhíu mày, hít vào một hơi.
Chờ khi tay ấm lại, anh mới cẩn thận vê vê cây châm nhỏ xíu yếu ớt như lông tơ kia, nhìn thoáng qua, rồi lại dùng tay lần mò tìm ấn đường của mình, tìm được vị trí rồi thì nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ấn nam châm đâm xuống ấn đường.
Ấn đường tê rần, đồng thời, một giọt máu đậm từ đó chảy ra, cùng lúc, một luồng khí đen cũng theo đó tràn ra ngoài, Ngụy Thời rút ngân châm ra, lấy ngân châm còn dính chút máu đưa vào cái bình nhỏ, ngay lúc ấy, luồng khí đen kia cũng chui theo vào bình.
Bước đầu tiên của phân hồn đã hoàn thành. Một trong bảy phách của Ngụy Thời, phách nhanh nhạy linh hoạt, đã được chia ra.
Ngụy Thời cảm thấy trước mắt tối sầm, cả người trở nên nhẹ nhàng.
Người thiếu hồn phách, một nửa tại dương thế, một nửa tại âm phủ, đã không thể xem như người sống.
Ngụy Thời phát hiện mình bất kỳ động tác gì mình làm đều cần phải cố hết sức, rõ ràng là tay muốn sờ phía sau lỗ tai, vậy mà cứ mãi đụng vào mặt, anh bắt đầu nóng nảy, chỉ cần ngón tay run rẩy dọc theo mặt sờ ra sau lỗ tai thì tay kia cũng không ngừng run theo, ngón tay vê vê một cây ngân châm thô hơn cây vừa rồi một chút, thiếu chút nữa đã rơi xuống đất.
Chung quanh không ngừng có gió lạnh thấu xương thổi đến, khiến thân thể cùng hồn phách Ngụy Thời không ngừng phát run, tựa như trời không phải đang nổi gió mà là đang dùng dao chém người, Ngụy Thời cảm thấy lạnh quá, thật tối, anh gần như bay lên khỏi mặt đất, chung quanh như có cái gì đó đang kéo anh, muốn lôi anh đi.
Tay Ngụy Thời rốt cục cũng chạm đến sau lỗ tai, tay kia thì run run rẩy rẩy đưa ngân châm cắm xuống vị trí dưới vành tai, lại thêm một giọt máu đậm đặc nữa chảy ra, Ngụy Thời liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng mới đưa cây châm ấy vào trong bình nhỏ.
Người có tam hồn, thiên hồn, địa hồn, mệnh hồn. Nghe nói, sau khi người chết đi thì thiên hồn sẽ quy thiên, địa hồn sẽ xuống địa phủ, còn mệnh hồn thì quẩn quanh ngôi mộ của mình.
Ngụy Thời lấy thiên hồn mình ra, dường như là ngay tức khắc, anh liền ngã ập xuống mặt đất.
Thân thể Ngụy Thời vô thức co rúm trong chốc lát, sau đó, anh chậm rãi đứng lên, nhưng mà lúc này, trên mặt anh không có chút cảm xúc gì, ánh mắt trống rỗng, anh ngẩng đầu, nhìn quanh bốn phía, thấy được Ngụy Hân đứng ở đằng kia.
Anh đi đến chỗ Ngụy Hân, không chút do dự, bước đi rất nhanh, giống như rừng cây rậm rạp chắn ở phía trước không gây chút trở ngại gì cho anh, thực tế cũng giống như vậy, anh xuyên qua những nhánh cây đó, tựa như chúng chưa từng tồn tại.
Rất nhanh, anh đã tới trước mặt Ngụy Hân.
Mà những người đứng ở bên cạnh, dù là người Ngụy gia, hay Mã gia, bọn họ đều không nhìn thấy Ngụy Thời, Ngụy Thất gia còn đang cùng Mã gia đại gia lão nói chuyện, vừa nói vừa đi về hướng Ngụy Hân, trên gương mặt già nua của Ngụy Thất gia còn ẩn giấu một chút đắc ý, xen lẫn với một chút tức giận, nhưng mà rất nhanh, lại quay về vẻ ung dung thản nhiên.
Ngụy Thời vươn tay, nắm lấy Ngụy Hân.
Miệng anh thì thầm, “A Hân, theo anh đi.”
Người bên cạnh, dường như không nhìn thấy anh, cũng không nghe được lời anh nói. Anh cứ lôi Ngụy Hân như thế, Ngụy Hân không chút nào phản kháng bước theo sau anh, mới đi được hai bước, đám người Mã gia cùng Ngụy gia lập tức phát hiện Ngụy Hân không bình thường, bọn họ đứng trước mặt Ngụy Hân, muốn chặn cậu lại, một người xuyên qua thân thể Ngụy Thời nắm lấy bả vai Ngụy Hân, người này rùng mình một cái, gã có chút nghi hoặc nhìn nhìn bốn phía, vừa rồi gã giống như ngâm mình trong bồn nước đá, lạnh buốt. Nhưng mà, chung quanh chẳng có gì cả, gã lắc lắc đầu, nghĩ chắc là mình cảm giác sai rồi.
Ngụy Thất gia gào lên, “Ngăn nó lại, mau ngăn nó lại.”
Đại gia lão cũng gào, “Bốn đứa mi, ba đứa ở lại cản nó, còn một đứa về thôn gọi Ngụy Thời tới đây.”
Ngụy Thất gia nghe được đại gia lão nói, ngây ngẩn cả người, “Ngụy Thời?”
Sắc mặt lão lập tức đại biến, “Ngụy Thời ở trong thôn Mã của các ông?” Lão quay đầu trừng bốn người Ngụy gia kia, chửi ầm lên, “Cả đám bọn mi thật là ăn hại, trông coi nơi này mà vẫn không phát hiện Mã gia ba bọn họ bắt người Ngụy gia chúng ta.”
Bốn người nọ Ngụy gia nọ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, sắc mặt trông chẳng tốt miếng nào.
Nghe ý Ngụy Thất gia thì bọn họ vẫn luôn ở vùng phụ cận thôn Mã gia giám thị tình hình trong thôn, chủ yếu hẳn là vì chuyện Ngụy Hân.
Đại gia lão nghe thấy Ngụy Thất gia chửi ầm lên, có chút khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
Ngụy Thời mặc kệ bọn họ đang làm những gì, gọi những gì, anh chẳng nghe được, cũng không thấy được, anh chỉ kéo Ngụy Hân, đi thẳng một đường về phía trước, mặc cho thứ chặn đường phía trước là người sống, hay là cây cối cũng đều như nhau. Những người đó lôi kéo Ngụy Hân không cho cậu đi, nhưng chẳng có tác dụng, sức lực Ngụy Hân rất lớn, Ngụy Hân cũng muốn đi theo anh, bọn họ giữ không nổi.
Rất nhanh, Ngụy Thời đã dẫn Ngụy Hân vào rừng cây.
Bọn họ phải xuyên qua núi Bình Long, đến một cái trấn gần đó, ở đó, người Mã gia cùng Ngụy gia không dám trắng trợn lớn gan đuổi theo nên cả hai có thể tạm thời an toàn, Ngụy Thời không nhớ đường lắm, đầu óc anh mơ mơ màng màng, nhưng mà anh biết mình muốn tới nơi nào có hơi người nhiều nhất.
Tay Ngụy Hân lạnh như băng, giống như bàn tay anh.
Đi mãi đi mãi, Ngụy Thời cảm thấy mình dường như đã hòa làm một với người bên cạnh này, cả hai dùng chung thân thể đi đường, dùng chung ý thức suy nghĩ, anh có thể rõ ràng cảm giác từ tận đáy lòng mình tràn ngập vui sướng, hạnh phúc đến mức muốn bay lên, bước chân nhẹ bẫng, dường như cả hai chẳng phải bôn ba giữa chốn rừng già núi sâu mà là đang trên sàn nhảy nhẹ nhàng xoay tròn.
Vui mừng, hạnh phúc, hưng phấn, kích động, quấn quýt, yêu thích…
Những loại cảm xúc này đều là vì cậu mà đến.
Ngụy Thời đã không còn có năng lực suy nghĩ như bình thường, cũng chẳng phải kẻ tinh tế trong tình cảm, anh bị những cảm xúc tột độ đó mê hoặc, không khỏi làm ra một ít hành vi đáp lại, tiếp thu được phản ứng của anh, bên kia bỗng chốc lặng im trong nháy mắt rồi sau lập tức bùng nổ lớn lên, tình cảm giống như thủy triều ào ạt ùa tới.
Ngụy Thời có chút sợ hãi, nhưng mà chuyện lúc này cũng không phải do anh điều khiển.
Lúc này, phía trước xuất hiện một ít cô hồn dã quỷ lang thang giữa núi, chúng nó vừa sợ hãi Ngụy Hân, vừa lại thèm thuồng nhỏ dãi ba thước nhìn Ngụy Thời, cuối cùng, chúng nó vẫn là nhịn không được sức hấp dẫn từ cơ hội trở lại dương thế bèn đánh về phía Ngụy Thời. Cả đám còn chưa tới gần, đã bị Ngụy Hân bắt từng con một, hoa văn như dây leo trên mặt cậu bắt đầu chuyển động, gương mặt trắng nõn nổi lên một tầng khí đen, quỷ hồn bị Ngụy Hân trực tiếp nuốt vào, ngay cả tiếng rít còn chưa kịp phát ra.
Quỷ hồn chặn đường vốn không nhiều, phần lớn quỷ hồn gần đó nếu không phải bị đốt trong nghi thức vừa rồi thì đã bị Ngụy Hân nuốt sống.
Đám người Mã gia cùng Ngụy gia vẫn không chết tâm, bọn họ luôn đuổi theo phía sau. Đường rừng không dễ đi, cả đám lảo đà lảo đảo, thường thường té nhào mấy vòng, nhưng vẫn không thể cắt đuôi, Ngụy Thời không biết đã đi bao lâu rồi, đã đi rất xa rồi mà anh không hề có chút cảm giác mệt mỏi nào có lẽ là anh không cảm nhận được cơn mỏi mệt.
Chân trời đã có chút sáng, cách bình minh không lâu nữa.
Ngay khi trời sáng hẳn, Ngụy Thời đã bị người cản lại, ngăn lại anh là hai gia lão khác của Mã gia. Nhị gia lão tóc bạc muối tiêu, lưng còng, vừa đấm đấm thắt lưng mình vừa cầm tẩu thuốc rít một hơi dài, thanh âm lép bép lép bép không ngừng truyền đến, Ngụy Thời muốn đi qua, lại phát hiện dù anh có thể tùy hứng xuyên qua thân thể những người khác nhưng lại không có cách nào đi xuyên qua Nhị gia lão, dù cho anh đi bên nào thì Nhị gia lão đều chặn lại ở phía trước.
Ngụy Thời mất đi một hồn một phách, giống như một con trâu điên cứ đấu đá lung tung.
Nhị gia lão rít một hơi thật dài rồi cẩm tẩu thuốc lá, vươn ra một chút, gõ lên đầu Ngụy Thời.
Ngụy Thời tức khắc ngừng lại. Anh ngẩng đầu, nhìn Nhị gia lão, ánh mắt vẫn trống rỗng như trước, không chút gợn sóng.
Nhị gia lão lại đấm đấm thắt lưng mình, “Thật sự là chẳng so được với đám người trẻ tuổi mấy cậu, đi đường có chút mà thắt lưng đã muốn gãy đôi, cậu cũng được lắm.” Những lời này là lão nói với Ngụy Thời, “Ba lão già chúng ta vẫn luôn xem thường cậu, người Ngụy gia các cậu quả là có chút tài cán, nửa người nửa quỷ vậy mà cũng nghĩ ra được.”
Trong giọng nói của lão còn có chút tán thưởng.