Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 238: Thất gia




Edit: Hải Đường Tĩnh Nguyệt

Tân niên ở thôn Mã gia cũng chẳng khác bên ngoài là mấy.

Năm mới đến, đi thăm bà con, bạn bè chúc phúc năm mới, ăn uống nhậu nhẹt, nhưng mà, bởi vì thôn Mã gia gần như khép kín, cho nên rất ít người dù là ra ngoài thăm người thân hay là thân thích đến thôn Mã gia, thời gian này, con nít bị kèm cặp bức bối nguyên cả năm trời cũng được cha mẹ cho phép, đuổi nhau quậy phá tranh cãi ầm ĩ trong thôn, thường thường quăng đồ nghe bịch một cái rõ to, khiến người khác giật nảy mình.

Nhưng mà chính vì những cái này mới có chút không khí năm mới.

Ngụy Thời trải qua mấy ngày này đầy đau khổ, anh gãi gãi tóc, nhìn Ngụy Hân có chút bất đắc dĩ, từ đêm giao thừa hôm đó sau khi bị cậu tha ra khỏi từ đường, cậu vẫn luôn nắm chặt tay anh không chịu buông, lúc ăn cơm, đi ngủ này nọ thì có thể nhịn, nhưng mà ngay cả đi nhà xí cũng bị bám theo, cái này hơi quá đáng à.

Ngụy Thời đứng ở trước cửa nhà xí, chỉ vào cái nơi phát ra mùi là lạ kia, khuyên can Ngụy Hân mãi, muốn cậu buông tay anh ra trước, nhưng mà người ta mở to cặp mắt vô tội nhìn anh như là sao lạnh đêm đông, lại vẫn không chịu buông tay.

Ngụy Thời ngay cả tâm muốn khóc cũng đều có.

Cuối cùng, anh nghĩ ra một cách không tính là biện pháp hay, dứt khoát cởi áo ra, thừa dịp Ngụy Hân ngây người chưa kịp phản ứng thì chạy vọt vào trong WC xoay tay đóng cửa lại.

Chờ lúc anh xong việc ra khỏi WC, thì thấy Ngụy Hân cầm áo anh trong tay, vẻ mặt có phần ngu ngu dại dại, đứng tại chỗ nhìn cửa WC, nhìn mãi đến khi anh đi ra, tuy rằng vẻ mặt cậu không có gì biến hóa, nhưng mà Ngụy Thời rõ ràng cảm thấy cả người cậu sáng bừng lên, chỉ có điều chờ đến khi Ngụy Hân lại nắm tay anh không chịu buông thì mặt Ngụy Thời chẳng khác chi trái ổ qua là mấy.

Anh không biết vấn đề rốt cuộc là nảy sinh chỗ nào.

Hỏi ba gia lão đức cao vọng trọng trong thôn Mã gia kia, bọn họ ngoại trừ chậc chậc ra vẻ ngạc nhiên kỳ lạ, thì dường như không có chút ý kiến đóng góp xây dựng nào, Ngụy Hân thoáng cái trở nên giống như đứa trẻ chỉ số thông minh còn thiếu, thích dính người, tuy rằng cậu “hoạt bát” như bây giờ khiến Ngụy Thời cảm thấy cực kỳ vui mừng, nhưng là nếu cái “hoạt bát” này không phải dính người mà là ở những phương diện khác, anh sẽ càng vui hơn một chút.

Ngụy Thời kéo Ngụy Hân trở về nhà.

Mã Tú mang theo bánh dày nhà mình làm lại đây, Ngụy Thời đối với bánh dày nhà cô làm thèm nhỏ dãi ba thước, vừa có sắc lại vừa có hương, dù là chưng hay chiên cũng đều ăn rất ngon, Ngụy Thời kéo ghế dựa ngồi phía sau lò bếp vừa nói chuyện phiếm với Mã Tú vừa giúp đỡ thiêm củi lửa.

Về phần Ngụy Hân đã gần biến thành “thằng con ghẻ lớn”, đương nhiên cũng đeo theo sát bên người.

Nhưng mà hình như do có thêm Ngụy Hân, vốn Mã Tú đã quen mặt nên nói nhiều một chút nay lại biến thành cái bình hồ lô kín miệng, nói với cô ba câu, cô mới dùng giọng nói như muỗi kêu trả lời lại cho anh một câu, hơn nữa đều chỉ trả lời một chữ, chỉ nói chuyện tào lao mà như thế thì thật chẳng có hứng để tiếp tục, nhưng mà người Ngụy Thời có thể nói chuyện ở thôn Mã gia thật sự quá ít, cho nên dù Mã Tú nói ít thế nào đi chăng nữa, thì anh vẫn câu được câu không trò chuyện với cô.

Bởi vì hơn một nửa tâm tư dừng ở chuyện nhóm lửa, còn một nửa thì chú ý trên người Ngụy Hân, chỉ còn lại chút tâm nói chuyện phiếm với Mã Tú, hơn nữa củi có chút ẩm, khói hơi cay mắt với sặc người, cho nên anh không chú ý tới sắc mặt Mã Tú có chút không tốt, tay cầm xẻng còn hơi run run.

Mã Tú cố gắng chiên cho xong bánh dày, đặt trên dĩa, sau đó vẻ mặt bất an nói với Ngụy Thời “Trong nhà còn có việc, phải đi trước “, đây là chuyện thường ngày, Ngụy Thời không để ý lắm nói với cô “Cám ơn” sau đó bưng cái dĩa bánh dày nóng hầm hập quay về phòng.

Kỳ thật nếu bỏ đi một số lúc không tiện thì bộ dáng Ngụy Hân bây giờ giống như chó con ỷ lại vào mình, Ngụy Thời vẫn rất thích, anh chưa từng tìm thấy cảm giác được làm anh từ Ngụy Hân, lúc này đây coi như là được bồi thường đi.

Vài ngày kế tiếp, Mã Tú không hề tới phòng.

Ngụy Thời cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi thím Quế tiếp nhận công việc nấu cơm hoặc đưa cơm của Mã Tú cho Ngụy Thời thì giống như cũng phần nghi hoặc, “Con nhóc kia không biết đang làm chuyện quỷ gì, cứ rúc ở trong phòng không chịu ra khỏi cửa, thím cũng cảm thấy kỳ lạ”.  Không có Mã Tú thường thường trò chuyện, Ngụy Thời cảm thấy những ngày sống ở thôn Mã gia càng lúc càng khó chịu.

Thời gian này, anh rốt cục nhớ tới Đinh Mậu Thụ vốn cùng anh tới thôn Mã gia đã lâu  không thấy, anh hỏi thím Quế, thím thuộc dạng hỏi một câu thì ba câu không biết, Ngụy Thời đành phải lại đến hỏi chú Quế, chú Quế cũng nói không biết, trong lòng Ngụy Thời bồn chồn, chắc không phải là bị người Mã gia làm thành thi thể rồi chứ?

Nhưng mà, thằng nhóc kia cho dù chết cũng chưa hết tội, Ngụy Thời không định tìm hiểu ra ngô ra khoai.

Thời gian trôi qua, thoắt cái đã đến mùng bảy.

Dựa theo tập quán sau lễ mừng năm mới thời xưa, phải tới tiết Nguyên tiêu thì mới coi là đưa năm cũ qua xong, bắt đầu năm mới, còn dựa theo tiết tấu cuộc sống bây giờ, năm cũ đã qua xong rồi, nhưng mà, ở trong thôn Mã gia thì hai loại này đều có, một số người Mã gia cần ra ngoài thì đã lục tục rời khỏi thôn, mà người ở lại thì vẫn còn đắm chìm trong không khí năm mới.

Khiến Ngụy Thời giận dữ chính là gã Mã Trác còn ở lại thôn Mã gia không chịu đi.

Buổi tối ngày nọ, Ngụy Thời đang định dẫn Ngụy Hân đi “phòng dưỡng thi” hấp thụ âm khí.

Trời rất tối, đêm rất lặng, thôn Mã gia ít nuôi gia súc, chó ngay cả một con cũng không có, sợ kinh động đến thi thể, cho nên trời vừa tối, liền thiếu một ít sinh khí so với các nơi khác, lúc mới tới nơi này, sẽ thấy không được tự nhiên, nhưng mà sau dần quên rồi, cũng sẽ không cảm thấy có gì.

Thậm chí ngay cả đèn dầu Ngụy Thời cũng chẳng thèm thắp, cầm lấy cái bật lửa, thỉnh thoảng đánh chút lửa, rọi xuống đường, con đường này đi nhiều lần như vậy, trên đường chỗ nào có đá anh đều nắm trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại cũng có thể tìm đúng hướng đi, Ngụy Thời nắm tay dắt Ngụy Hân, từ từ đi dọc theo đường. Trước kia còn sợ tối, bây giờ cảm thấy đêm tối tuy khiến cho người sợ hãi, nhưng mà có lẽ là do bên cạnh có thêm một người, cho nên không đến mức đáng sợ như vậy.

Đang lúc Ngụy Thời nghĩ hươu nghĩ vượn thì bỗng dưng Ngụy Hân giật anh lại.

Ngụy Thời sửng sốt một chút, sau đó đã bị Ngụy Hân kéo đi, Ngụy Thời muốn giữ cậu lại, nhưng sức lực giữa hai người kém nhau xa, Ngụy Thời bị nắm chặt, vừa định mở miệng nói chuyện, thì phát hiện miệng cũng bị bàn tay lạnh như băng của Ngụy Hân bịt kín, Ngụy Thời chỉ có thể phát ra thanh âm cổ quái “Ớ ớ ——”.

Động tác Ngụy Hân cực kỳ đơn giản, thô bạo, trực tiếp.

Cậu hết tha lại kéo Ngụy Thời đi, lúc phát hiện Ngụy Thời không ngừng giãy dụa, khiến cậu giữ không xong, cậu rất dứt khoát mà dùng cánh tay kẹp lấy thắt lưng Ngụy Thời, cứ như vậy trực tiếp xách anh đi, Ngụy Thời cảm thấy mình giống như một cái bao tải đựng đầy đồ rách giày nát, bị Ngụy Hân tha lới tha lui, đầu óc choáng váng, ngay cả sức giãy dụa cũng dần dần yếu đi.

Anh không giãy nữa, động tác của Ngụy Hân cũng nhẹ đi một chút.

Ngụy Thời hít sâu một hơi, làm dịu đi cảm xúc nóng nảy của mình, không thể đánh nhau với người bên cạnh này, nghiêm túc với nó thì mình cũng xong, Ngụy Thời an ủi chính mình như vậy mấy lần, nó cũng không thể xem như người sống thực sự được, cũng không có lý trí suy nghĩ rõ ràng, cho nên không đáng tức giận với nó làm chi.

Anh bị Ngụy Hân bí mật kéo đi đi trong bóng đêm.

Không bao lâu sau, đã im hơi lặng tiếng ra khỏi thôn Mã gia, đi vào ngọn núi bên cạnh.

Ngụy Thời nghe được từ trong núi truyền đến tiếng chim hót.

“Cô cô—— cục cục —— cô cô —— cục cục —— cô cô —— cục cục —— ”

Tiếng chim hót cổ quái nhưng rất có tiết tấu.

Ngụy Hân đi về hướng truyền đến tiếng chim hót kia, đi được một hồi, nhánh cây rậm rạp quẹt vào người Ngụy Thời, bụi gai chọc vào người khiến anh bị thương, Ngụy Thời cảm thấy đêm nay Ngụy Hân hành động có phần kỳ lạ, cho nên chịu đựng đau đớn không phát ra tiếng, tiếng chim hót càng lúc càng nhanh, trong rừng cây yên tĩnh, như tìm phối ngẫu, lại như đang gọi cái gì về.

Giờ đang là đêm giữa mùa đông, tầm nhìn rất ngắn, nhưng mà, Ngụy Thời vẫn nhìn thấy trong rừng cây xuất hiện vài bóng dáng lén lút.

Bọn họ lén lút núp ở cách đó không xa.

Ngụy Thời lại giẫy dụa một cái, ngoài dự kiến của anh, lúc này anh dễ dàng tránh khỏi tay Ngụy Hân.

Ngụy Hân đặt anh xuống đất,còn mình lại tiếp tục đi về phía trước.

Ngụy Thời đương nhiên không chút do dự bám theo sau.

Anh nghe được phía trước có người đang nhẹ giọng nói chuyện, giọng nói kia làm anh cảm thấy có chút quen thuộc, là giọng nói nghe quen từ nhỏ đến lớn, khàn khàn già nua, thường thường xen lẫn vài tiếng ho khan.

Giọng nói này anh không có khả năng nhận sai, đây là Ngụy Thất gia, là lão tộc trưởng Ngụy gia!