Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 227: Đại biến




*Nhân vật Mã Nghĩa Tân chính là thầy Trần từng xuất hiện ở nhà họ Hoàng (vụ Hoàng Trung Cường), nhưng lúc đó tác giả lại viết là họ Trần, mà giờ nói họ Mã nên sau này mình sẽ sửa lại mấy chương trước thành Mã cho thống nhất.

Tiếng cười oán độc mà điên cuồng của người thủ mộ vang vọng trong không trung, đâm thẳng vào màng tai người khác.

Ngụy Thời theo bản năng lùi về phía sau một bước.

Vừa rồi lời người thủ mộ nói, lộ ra hai chuyện, một là người thủ mộ không biết dùng biện pháp gì đã biết thân phận con cháu Ngụy gia của anh, hai là người thủ mộ và người Ngụy gia có thù sâu oán nặng, cho nên vừa nhận ra thân phận của anh, liền lập tức lâm vào tình trạng điên cuồng.

Tuy rằng bà lão này vốn dĩ đã điên điên khùng khùng, nhưng theo tình huống bây giờ, nhìn bà ta giống như bị quỷ nhập vào người, đã hoàn toàn không còn lý trí gì nữa, bàn tay khô quắt queo của bà ta nắm cán dù đen tuyền, cây dù bắt đầu quay ngược chiều, từ chậm đến nhanh, mặt dù xoay dữ dội, dần dần, vượt qua khả năng người có thể điều khiển được, ánh mắt đã không thể bắt được quỹ đạo chuyển động của mặt dù, chỉ có thể mù mờ nhìn thấy một đám đen đen.

Ngụy Thời nhìn thoáng qua, rồi vội vã dời mắt đi.

Chỉ như thế, cả người giống như cũng bị cây dù kia hút vào. Trên trán Ngụy Thời rịn đầy mồ hôi con, gương mặt trắng bệnh, liều mạng chống cự lại lực hút của cây dù kia. Cây dù kia dường như cắn nuốt hết bóng đêm chung  quanh mình.

Gót chân Ngụy Thời gắt gao trì xuống đất, cố sức chống lại sức mạnh từ cây dù. Bỗng nhiên nghe được một tiếng “Rắc” nhỏ, thanh âm đó phát ra từ trong túi áo anh, ngón tay anh run rẩy với vào bên trong túi áo, rối gỗ bộ dạng giống anh như đúc kia đã biến thành mống đống vụn gỗ. Rối gỗ vừa vỡ, lực hút vốn rất mạnh lập tức lại lớn hơn vài lần.

Ngụy Thời chỉ cảm thấy mặt cây dù biến thành một không gian đen kịt.

Bên trong là một mảng đen mịt, tối tăm vô cùng tận.

Không có một thanh âm, không có ánh sáng, không có thời gian, cũng không có không gian, chỉ có một mảng hư vô, đó là nơi tử vong, đi vào sẽ không thể trở ra, vĩnh viễn đứng ở lại trong hư vô vô tận, yên lặng khôn cùng… Đó là kết cục đáng sợ như thế nào, so chết còn muốn đáng sợ.

Ngụy Thời không muốn đi nơi đó.

Nhưng mà mất đi rối gỗ, anh dần dần khó có thể ngăn cản lực hút của cây dù. Chân của anh trì trên mặt đất, để lại vết thật sâu, ngón tay bấu chặt vào vách tường. Quỷ con ở bên cạnh sốt ruột bay tới bay luôn, nó phát ra tiếng kêu bén nhọn, hai lần ba lượt muốn hướng lại đây, nhưng lại e ngại cây dù kia mà không dám tới gần, chỉ có thể đứng ở bên cạnh gấp đến độ xoay quanh.

Ngẫu nhiên có một hai cỗ thi thể không cẩn thận đi đến gần cây dù, liền lập tức bị cây dù đó hút vào, tiếng kêu vù vù không dứt bên tai, giống như cây dù đó ăn phải thứ gì rồi phát ra thanh âm kỳ quái. Nếu không phải tình huống bây giờ đối với mình cực kỳ nguy hiểm, Ngụy Thời thậm chí sẽ cảm thấy cây dù kia là đang “Nấc cục”, suy đoán này có lẽ rất khó có thể tin được, nhưng mà không hiểu sao Ngụy Thời lại nghĩ đó chính là sự thật.

Ngụy Thời bị mồ hôi làm ướt quần áo, giống như bước ra từ trong hồ nước.

Đối mặt với cái chết gần ngay trước, Ngụy Thời cũng không sợ hải gì nhiều, chỉ có không cam lòng.

Chuyện anh cần làm còn chưa làm xong, sao lại chết cho được!

Ngụy Thời bắt lấy Ngụy Hân bên người, anh nhìn gương mặt đờ đẫn nhưng lại rất xinh đẹp của Ngụy Hân, người dưỡng thi Mã gia rất coi trọng Ngụy Hân, trăm phương nghìn kế không tiếc đắc tội người thủ mộ mà mấy trăm năm vẫn duy trì tình trạng nước giếng không phạm nước sông, năng lực Ngụy Hân nhất định rất mạnh, mà theo lời người dưỡng thi nói, Ngụy Hân bây giờ bị mình khống chế, tuy rằng đối với chuyện này, anh tạm thời không có manh mối gì.

Nhưng mà cái này cũng không cản anh nghĩ biện pháp cho Ngụy Hân xuất ngựa.

Người dưỡng thi Mã gia cho rằng anh hoàn toàn không hiểu chuyện dưỡng thi đưa thi, đây đều là Ngụy Thời cố ý để cho người dưỡng thi xem, bởi vì sợ ông ta nổi lên cảnh giác với anh, thậm chí là sát tâm, từ sau khi gặp Ngụy Hân, Ngụy Thời đã nghĩ đủ loại biện pháp, tra các loại tư liệu, liên lạc với nhiều người trong giới pháp thuật, ví dụ như Phan lão đầu gặp ở nhà Trịnh Đào.

Tuy rằng những gì Ngụy Thời biết về dưỡng thi đưa thi không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để coi là đang tiến dần từng bước.

Loại bí thuật đưa thi này, trên thực tế chính là nghĩ cách gọi hồn người chết về một khoảng thời gian, đương nhiên, muốn hoàn toàn gọi hồn người chết trở về là không thực tế, hơn nữa cũng không cần thiết, người có ba hồn bảy vía chỉ cần gọi một hồn trở về cũng đã có thể khống chế hành động và điều khiển thi thể, nếu như có thể gọi một hồn một phách về, vậy thậm chí có thể làm cho khối thi thể này có linh tính nhất định, đương nhiên, đây không phải là chuyện người bình thường có thể làm được, Ngụy Thời phỏng chừng cho dù là Mã gia núi Bình Long vốn có tiếng dưỡng thi đưa thi, cũng không có người có thể làm được.

Ngụy Thời không hiểu bí thuật đưa thi, anh cũng không biết làm sao để gọi hồn phách Ngụy Hân trở về hồn phách.

Nhưng mà bây giờ cũng không phải là không còn cách nào khác.

Ngụy Thời đưa mắt nhìn quỷ con còn ở bên cạnh gấp tới độ bay loạn xà ngầu trốn tới trốn lui, sống chết trước mắt, Ngụy Thời cũng không nghĩ nhiều đến hậu quả làm gì, ngay cả mạng cũng gần sắp mất, còn nghĩ nhiều như vậy để làm gì.

Ngụy Thời cắn đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu.

Đúng vậy, chỉ có thể nặn ra được chừng này, dọc đường đi, ngón tay của anh đã bị cắn nát, máu chảy cũng không ít, dương khí thoát ra ngoài, cương hỏa trên người đã cực kỳ thấp, tình huống của anh bây giờ, đi trên đường cũng có thể gặp quỷ.

Sắc mặt Ngụy Thời bắt đầu trở nên lo lắng.

Anh bôi máu lên ấn đường Ngụy Hân, ấn đường đỏ tươi trên gương mặt trắng bệnh nhìn cực kỳ bắt mắt, có một loại mỹ cảm yêu dị. Ngụy Thời nhìn đôi mắt Ngụy Hân xám trắng, trước kia anh vẫn không muốn nhìn đôi mắt khác hẳn người sống của Ngụy Hân, bởi vì cái này nhắc nhở anh rằng Ngụy Hân bây giờ chính là xác sống. Đôi mắt kia yên ắng như vậy, không có một chút sinh khí, khiến anh mỗi lúc nhìn thấy khó tránh khỏi đau đớn.

Ngụy Thời luống cuống tay chân từ trong túi tiền lấy ra hai lá bùa vẽ đầy ký hiệu, tay giơ lên, hai lá bùa kia một tấm bay đến trên mặt Ngụy Hân, một tấm lại hướng đến quỷ con đang bay giữa không trung. Ngụy Thời cắn răng, vừa kiệt lực chống lại lực hút của cây dù, vừa lo lắng nhìn lá bùa trên không trung giống như bị cái gì kéo lại.

Hiển nhiên, cây dù cũng có lực hút rất lớn đối với lá bùa.

Lá bùa lung lung lay lay ở trên không trung, giống như người say rượu, ánh mắt Ngụy Thời trừng lớn, không dám chớp mắt, lá bùa hướng tới Ngụy Hân căng ra, bởi vì khoảng cách khá gần, lơ lửng trên không trung một lát sau, sau đó lại như một ông lão đi đường không tiện tà tà lướt đến, dán lên trên mặt Ngụy Hân, trái tim Ngụy Thời đang treo không giờ mới hạ xuống được một nửa, sau đó toàn bộ lực chú ý đều đặt lên trên lá bùa khác.

Thoáng chốc, lá bùa kia tiến lên trên phía trước được một chút, thoáng chốc lại bị lực hút kéo lui về phía sau, tim Ngụy Thời hết lên rồi lại xuống theo nó, cái này cũng chưa tính, khiến cho Ngụy Thời nóng vội chính là, lá bùa kia từ từ bị âm khí nồng đậm chung quanh ảnh hưởng, bên rìa đã có phần bị ướt, biến thành đen, nếu không nhanh chóng bay đến chỗ quỷ con, cho dù cuối cùng có bị quỷ con bắt được, cũng không thể dùng.

Nói thật, Ngụy Thời đã có phần tuyệt vọng.

Đây đã là thủ đoạn cuối cùng anh có thể nghĩ đến, nhưng mắt thấy đã không còn hy vọng.

Lúc này, quỷ con ở bên cạnh không ngừng bay tới bay lui, rít lên chói tai, bất chấp tất cả nhào qua lá bùa kia, Ngụy Thời bị động tác bất thình lình của nó làm cho hoảng hồn, theo bản năng liền hô lên một câu, “Không cần ——” trong nháy mắt, Ngụy Thời hoàn toàn lâm lo lắng cho hành động nguy hiểm của quỷ con mà quên rằng hành động này thật ra có lợi với anh.

Ngụy Thời cảm thấy tim mình như bị vật gì đập mạnh một cái, vừa buồn vừa đau.

Thân thể thằng nhóc rất nhẹ, làm sao có thể chống đỡ được lực hút của cây dù, sự thật cũng đúng là như thế, quỷ con vừa mới xông đến, thân thể vốn được khí đen tụ lại thành bị lực hút của cây dù chia năm xẻ bảy, quỷ con lộ ra gương mặt xanh trắng, quỷ khí dày đặc, mặt mũi hung tợn, lê thân thể tàn phá, rít gào nhào về hướng lá bùa kia.

Ngụy Thời ngay cả hô hấp cũng quên.

Ngay lúc thân thể quỷ con sắp bị lực hút của cây dù đập cho vỡ vụn thời điểm, tay nó rốt cục cũng bắt được lá bùa kia, sau đó, quỷ con liền chui đầu vào trong lá bùa đó, lá bùa vàng quay đầu, dùng tốc độ nhanh hơn so với bình thường vọt tới bên người Ngụy Hân, dán ở phía sau lưng cậu.

Âm khí trong không khí dường như bắt đầu ngưng đọng lại, khiến độ ấm chung quanh hạ xuống dữ dội. Hoa sương từ âm khí tạo thành nổi lên khắp bốn phía. Ngụy Thời nghe được tiếng bình bịch bình bịch, đây là tiếng tim anh đập đầy lo lắng, lòng bàn tay anh âm ẩm, không thể phân biệt được là mồ hôi hay âm khí.

Ngụy Hân đứng ở nơi đó, không hề có dấu hiệu bị ảnh hưởng bởi cây dù.

Sức lực Ngụy Thời đã tiêu hao gần hết, đã gần chống đỡ không nổi, anh từ từ bị cây dù kéo tới, để lại trên mặt đất một dấu kéo thật dài, Ngụy Thời gian nan quay đầu lại, nhìn Ngụy Hân hề không có bất kỳ động tĩnh gì.

Chẳng lẽ anh thất bại?

Đây là phương pháp điều khiển thi thể duy nhất mà anh biết, có phần giống với biện pháp mà Mã Nghĩa Tân dùng trên người Hoàng Trung Cường, Mã Nghĩa Tân cũng dùng quỷ trong tay mình chiếm lấy thân thể của Hoàng Trung Cường, nhưng thời điểm ấy mặc dù Hoàng Trung Cường đang ở trong tình trạng sống thực vật, tuy rằng đã không còn hồn phách, nhưng thân thể hắn vẫn còn sống, cho nên Mã Nghĩa Tân mới có thể thành công.

Bây giờ Ngụy Hân sớm đã biến thành một xác sống, muốn dùng biện pháp cho quỷ con chiếm lấy thân thể cậu, không biết có thể thành công hay không.

Ngụy Thời kéo đi khoảng một trượng, mắt thấy càng lúc càng gần người thủ mộ.

Đúng lúc này, Ngụy Hân vốn không nhúc nhích, toàn thân bắt đầu run rẩy rất nhẹ, mắt của cậu từ xám trắng lập tức biến thành màu đen, giọt máu tươi nơi ấn đường đỏ au, cậu từ từ nâng tay mình lên, dường như còn chưa quá quen.

Cậu từ từ cúi người, dùng cánh tay rắn chắc và lạnh như băng nắm chặt lấy cổ chân Ngụy Thời, kéo anh về phía này, Ngụy Thời bị kéo về, trong nhất thời không biết nên cảm thấy mừng rỡ như điên vì pháp thuật cuối cùng cũng thành công, mình tìm được đường sống hay nên xanh cả mặt vì mình bị người kéo lê trên đất.

Mắt thấy gần sắp kéo được Ngụy Thời về đây nhưng lại thua ngay khúc quan trọng nhất, người thủ một càng phát điên hơn, bà kêu lên “Khặc khặc”, cây dù trong tay chuyển động càng nhanh, bắt đầu giằng co với Ngụy Hân, nhưng mà, Ngụy Hân vẫn chiếm thế thượng phong, tuy rằng động tác có chậm lại một chút, nhưng cậu vẫn từng bước một kéo Ngụy Thời ra khỏi phạm vi lực hút của cây dù.

Sắc mặt Ngụy Thời dịu xuống, rốt cục, rốt cục cũng không cần đối mặt với cái chết hư vô vĩnh viễn yên tĩnh này nữa.

Anh nhìn Ngụy Hân, đột nhiên phát hiện, ánh mắt của cậu không còn là màu đen, mà là màu đỏ thật đậm.