Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 210: Thức tỉnh




Ngụy Thời cắn chặt răng, nhào tới trước, đu lên lưng Ngụy Hân, ôm chặt cổ cậu lại, kéo đầu cậu ra sau, kề sát lỗ tai cậu, kéo căng cả họng ra, “Dừng lại, Ngụy Hân, anh lệnh cho em  dừng lại, mày mau dừng lại cho ông a a a a!”

Đúng là gặp quỷ mà, chỉ chiêu một cái hồn cũng gặp chuyện không may.

Ngụy Thời thầm mắng một câu, bất đắc dĩ cầm lấy là bùa được vẽ bằng máu chó mực ụp lên cái tô. Nó tròng trành lắc lư mấy vòng, phát ra tiếng “Cành cạch, cành cạch”, sau khi bị lá bùa áp chế thì giống như cá nằm trong lưới,  tiếng động từ từ biến mất.

Ngụy Thời hắt hơi một cái, xoa xoa cái mũi.

Anh vừa mới thất thần, thì cái tô to kia lập tức giống như bị mất đi sự khống chế.

Tiếng ” Cành cạch” giòn tan vang, cái tô lập tức chia năm xẻ bảy thành từng mảnh lớn nhỏ, hồn phách bị vây ở trong tô bật lên bay về phía Ngụy Thời, Ngụy Thời nhanh chóng vỗ một lá bùa lên người mình, ngừng thở đứng tại chỗ không động, hồn phách kia dường như mất đi phương hướng, đứng một chỗ đảo qua đảo lại —— trên mặt đất bắt đầu hình thành một cái lốc xoáy nho nhỏ, tạo thành từ tro tàn.

Ngụy Thời lấy ra mấy cây nến trắng từ trong túi quần mình.

Anh có phần luyến tiếc nhìn đống nến trắng bự cỡ chừng ngón tay út, ước chừng có bảy tám cây, nhìn có vẻ giống đồ chơi thế nhưng lại là thứ rất tốt, không phải có tiền là mua được mà còn phải tùy dịp, do lần trước anh tới chợ quỷ, gặp được liền đổi, bảo bối tốt như vậy còn định để dành sau này dùng ở những trận lớn, không ngờ lại dùng ở chỗ này.

Ngụy Thời nhìn cái dòng khí xoáy càng lúc càng nhanh.

Đồ vật trong phòng bị quỷ hồn kia ném tứ lung tung, nó đang tìm Ngụy Thời, nó biết Ngụy Thời đang trốn. Lúc này Ngụy Thời cảm thấy mười hai vạn phần may mắn rằng bản thân chẳng những dùng trận pháp bảo vệ vây quanh giường ngủ của Ngụy Hân  mà còn chuẩn bị tốt đường lui.

Ngụy Thời bắt đầu đốt nến.

Anh lấy ra một cái bật lửa, dựa theo dòng địa khí* của tòa nhà này mà đốt từng cái từng cái một.

Dòng địa khí trong Mao Sơn Thuật được gọi là Thất Quan để phân biệt với chòm sao tương ứng Thất Tinh Bắc Đẩu ở trên trời. Địa khí này cũng đại diện cho hướng chảy của dương khí hoặc sinh khí, chỉ cần là vật sống, dù cho là động vật hay là thực vật thì trên cơ thể đều có sinh khí hoặc dương khí, mà hướng chảy sinh khí trên vật sống đều có một phương tương đối cố  định, sau khi được người phát hiện liền đặt tên là Thất Quan.

Thất Quan không chỗ không có, lớn đến mức chứa được núi Tu Di, nhỏ đến mức chỉ bọc được hạt cải*.

Mỗi một nơi, dù nhỏ đến mức nào, đều có dòng địa khí của chính mình, đồng thời gắn liền với môi trường xung quanh nơi nó tồn tại, từng vòng từng vòng, từ cọng cỏ cho đến cả vũ trụ đều ở trong đó.

Một khi có người cực kỳ mạo hiểm thay đổi dòng địa khí hoặc là cắt đứt nó, thì vật sống ở nơi đó sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, làm như thế là vi phạm trật tự trong trong trời đất, nhất định sẽ gặp phải báo ứng.

Mà chuyện Ngụy Thời hiện tại phải làm, chính là như thế.

Rất nhanh Ngụy Thời tìm được lục quan trong phòng, anh cắm nến trắng xuống mỗi cái “mắt mạch” của từng quan, đến cửa cuối cùng, cũng chính là cửa quan trọng nhất, Ngụy Thời giữ chặt cây nến đã đốt trong tay, mệt mỏi mà nhìn hồn phách bị vây trong cái vòng tạo bởi nến trắng, không ngừng trái xông phải phá, tự nhủ,  “Nếu như cô không chịu dừng lại, vậy thì cô nhất định phải chết.”

Một ngọn nến trên tay anh cắm xuống thì rất có khả năng hồn phách này sẽ bị hồn phi phách tán.

Hồn phách vốn dựa vào dòng chảy của địa khí và sinh khí để tấn công người khác, một khi ngăn lại dòng địa khí và sinh khí chung quanh, vậy cũng ngang ngửa với việc khiến nó mất đi đôi mắt, biến thành ruồi bọ không đầu, hơn nữa theo thời gian bị nhốt càng dài thì hồn phách cũng sẽ càng ngày càng suy yếu, đến cuối cùng, khi đã tiêu hao hết hồn khí rồi kết quả sẽ là hồn phi phách tán.

Kết cục này không khỏi có chút quá bi thảm, cho nên Ngụy Thời vẫn còn đôi phần do dự.

Cũng không phải không xuống tay được, nhưng nếu có cách nào khác, ví dụ như hồn phách trước mắt này có thể quay đầu là bờ, không hề tấn công anh, thì đương nhiên sẽ không cần dùng tới đòn sát thủ kia, hai bên cùng vui, cho nên Ngụy Thời mới tận tình dốc sức khuyên bảo vài câu, chính bản thân anh cũng cảm thấy vòng sáng thần thánh thiện sắp hiện lên sau ót mình rồi.

Đáng tiếc chính là, tuy anh có ý tốt nhưng quỷ hồn này lại không nghĩ như vậy.

Âm khí trong phòng rất nặng, “Phù Ẩn Thân” trên người Ngụy Thời rất nhanh đã biến thành màu đen, mép bùa cuộn lại, sờ lên ướt sũng, giống như bị nhúng vào nước, mất đi hiệu quả. Quỷ hồn lập tức phát hiện ra Ngụy Thời, vọt lại về phúa anh, ngay giữa lúc này Ngụy Thời lại đột nhiên phát hiện mình có thể nhìn thấy nó.

Một cánh tay trắng bệch, đột ngột hiện ra trước mặt anh.

Móng tay sắc nhọn gần như  chạm đến cổ Ngụy Thời.

Lưng Ngụy Thời lập tức toát ra mồ hôi lạnh, toàn thân lạnh lẽo, anh không hề có bất kỳ do dự gì cầm nến trắng cắm vào trong đất. Ngay  giây phút ấy,  toàn bộ không gian dường như đứng lại trong chốc lát, cánh tay quỷ hồn duỗi thẳng trước mặt Ngụy Thời lại đột nhiên buông thõng xuống, đi tới đi lui.

Nến trắng cháy rừng rực, ngọn lửa vọt lên cao. Nó không mang màu trắng cũng không phải màu vàng, mà là màu xanh lá đậm, nến cháy rất nhanh, từng giọt từng giọt sáp nến đọng lại trên sàn nhà, biến thành một vũng chất lỏng, toát ra mùi hôi rất nhẹ.

Trong vũng sáp nến đó có trộn lẫn tro cốt, có lẽ còn có thi dịch.

Quỷ hồn bị nhốt bên trong trận pháp trong di chuyển càng lúc càng nhanh, Ngụy Thời đã có thể nhìn được bộ dáng của nó. Nó nằm úp sấp ở trên mặt đất, thân thể trên mặt đất bò như bay, nó muốn thoát ra khỏi trận pháp này, nhưng chỉ cần đi tới gần trận phát liền phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết, một phần thân thể nó giống như bị đốt, biến thành một bãi chất lỏng tanh hôi, hòa thành một với sáp nến, khiến cho  không gian nó hoạt động càng ngày càng nhỏ.

Ngụy Thời đứng ở ngoài trận pháp, mặt không đổi sắc nhìn hết thảy mọi thứ diễn ra.

Tên đã trên dây, không thể không bắn,  sau khi bắn, cũng không cách nào rút lại đươc, có một số việc vốn đã được số mệnh định sẵn. Trong lúc Ngụy Thời đang miên man suy nghĩ, đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không ổn, cả người lạnh căm, cơn lạnh từ gan bàn chân vọt tới trên đỉnh đầu.

Ngụy Thời nhìn thấy một lọn tóc rũ xuống bên lỗ tai mình.

Mềm mại như nước, lại lạnh như băng,.

Có cái gì đó áp sát trên lưng Ngụy Thời.

Ngụy Thời kiềm chế bản thân xúc động, anh nắm chặt tay, trên người giống như mặc phải một cái áo bông ướt nhẹp, đè nặng anh đến mức thở không ra hơi, lạnh đến nỗi khiến anh chỉ biết run rẩy, đầu bắt đầu choáng váng, muốn ói ra. Cho  tới bây giờ Ngụy Thời chưa từng sợ đến mức như vậy, ngay cả khi ở chợ quỷ vùng Sở Giang Các, lúc bị quỷ hồn bao vây cũng không nặng nề tuyệt vọng giống như thế này.

Ngụy Thời cảm thấy sau lưng mình càng ngày càng lạnh, ngực càng lúc càng nặng.

Chân không ngừng run, phải dùng hết sức mới đứng vững được, cũng là chút sức lực sau cùng.

Ngụy Thời ngẩng đầu, cố gắng mở to hai mắt nhìn ngọn lửa bốc cháy lên từ nến trắng, ngọn lửa xanh đậm cứ vọt lên vọt xuống theo quy luật tự nhiên, ánh mắt Ngụy Thời cũng chuyển động theo ngọn lửa, ánh mắt dần dần trở nên trống rỗng vô định, anh dường như thấy được hình dáng của thứ đang áp sát lên lưng mình.

Một cô gái tóc dài đang ôm eo, dán sát lên lưng anh, khuôn mặt kề trên vai, tóc rũ xuống, bị gió âm thổi bay phất qua phất lại, gương mặt cô mờ mờ ảo ảo, nhìn không rõ. Ngọn lửa con đột nhiên lại vọt cao lên một chút, đồng tử Ngụy Thời chợt mở lớn, anh nhìn thấy rõ ràng hơn, khuôn mặt tươi cười đang dán vào cổ mình kia chính là Trình Dao.

Gương mặt tái nhợt ấy ngẩng lên, đầu lưỡi tanh hôi còn đang chảy mủ thè ra liếm cổ Ngụy Thời một chút, để lại một dòng chất nhầy nhơm nhớp.

Trong chốc lát Ngụy Thời cảm thấy mình như bị liếm tróc một lớp da. Cái thứ ghê tởm này đáng sợ ngang ngửa với gặp ác mộng ba ngày ba đêm.

Cũng nhờ chính động tác này của nữ quỷ khiến anh từ trạng thái mông lung mịt mờ chợt hồi tỉnh lại. Tình huống bây giờ rất nguy hiểm, Ngụy Thời không có thời gian suy nghĩ tại sao hồi nãy anh có thể nhìn thấy nữ quỷ phía sau mình thông qua ngọn lửa đang cháy.  Cho dù  đang ghê tởm đến muốn ói, anh vẫn không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng đều không có một tia biến hóa, giống như nữ quỷ phía sau căn bản không tồn tại.

Không thể để cho nữ quỷ biết mình phát hiện ra ả, không thể kinh động đến ả.

Nữ quỷ đang ôm ngang eo Ngụy Thời, đôi tay trắng bệch kia đang mò xuống bụng anh mò mò khoét khoét, Ngụy Thời run rẩy cả người, cảm thấy chỗ bụng mình có một luồng âm khí xông vào khiến anh quặn đau từng cơn.

Sắc mặt Ngụy Thời trắng bệch, không muốn nhìn thêm bất kỳ động tác nào của nữ quỷ nữa.

Anh từ từ nâng tay lên một cách khó nhọc, đồng thời trong lòng nảy sinh ra suy nghĩ ác độc, thù này nhất định phải trả lại gấp mười gấp trăm lần, nếu không thì rất có lỗi với sự tra tấn mà ông đây nhận đươc nãy giờ, Ngụy Thời rốt cục đưa tay tới bên miệng, đang định hé môi cắn mạnh xuống thì anh phát hiện quỷ hồn do bị trận pháp bao vây, vốn đã an tĩnh  lại đột nhiên giống như bị thứ gì đó  kích thích, kích động hẳn lên, đồng thời, lọn tóc buông xuống trên bả vai anh, lập tức biến mất không thấy.

Thân thể anh cũng thoải mái một chút.

Ngụy Thời không biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà, anh nghe được thanh âm loảng xoảng vang lên, hướng đó—— Ngụy Thời có chút cứng ngắc, cũng có chút không thể tin được, từ từ quay đầu, quả nhiên liền nhìn thấy Ngụy Hân vốn hẳn là đang thành thành thật thật nằm ở trên giường thì đã bước xuống giường rồi, bởi vì các khớp xương còn cứng nên động tác không quá linh hoạt cho nên đụng ngã một cái ghế.

Ngụy Thời mở mắt, trong đôi mắt đen nhánh lại xen lẫn chút sắc đỏ quỷ bí không ngừng hiện lên.

Cậu giơ tay lên, vèo một tiếng, lướt qua lỗ tai Ngụy Thời, tìm kiếm phía sau đầu anh, nhưng mà, Trình Dao cảm giác được nguy hiểm cho nên đã chạy trốn rồi.

Không quơ được Trình Dao, Ngụy Hân lập tức chuyển hướng về nữ quỷ còn bò tới bò lui trên mặt đất.

Nữ quỷ bò càng nhanh.

Ngụy Hân vừa nhấc chân đã đạp nát cái máy sưởi ấm Ngụy Thời tùy tiện đặt ở trên mặt đất, tiếng răng rắc vang lên, Ngụy Thời lập tức ngăn ở trước mặt Ngụy Hân, không cho cậu đi qua, nhìn dáng dấp Ngụy Hân hẳn là cậu định trực tiếp đi vào bên trong trận pháp bắt lấy nữ quỷ kia.

Trận pháp này chỉ có thể đi vào chứ không thể đi ra.

Nhưng Ngụy Hân tỉnh bơ tông vào Ngụy Thời, cậu hiển nhiên coi anh như hòn đá chắn đường, chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ tự động văng ra.  Thân thể cứng ngắc thẳng tắp bước tới, không thèm quẹo cũng không thèm chần chờ khiến Ngụy Thời vốn cao hơn cậu một chút cũng phải lảo đảo lùi ra hai bước.

Một tay Ngụy Thời lập tức bắt lấy góc bàn, một tay nắm chặt lấy cánh tay Ngụy Hân, dùng sức kéo cậu lại hướng này, nhưng mà, sự thật nói cho Ngụy Thời biết, người sống thì đừng mơ đọ sức với xác sống, dù cho có liều mạng cũng chẳng được nửa phần thắng, Ngụy Hân giống như chẳng vướng phải trở ngại nào kéo Ngụy Thời —— cùng với cái bàn trong tay anh —— tiếp tục đi về phía trước.

Trong lòng Ngụy Thời không đã mắng bao nhiêu câu bà mẹ nó.

Nhưng hoàn toàn không thể làm nên chuyện gì.

Khoảng cách gần như vài bước này, cho dù Ngụy Hân đi chậm đến đâu, cũng là chuyện trong nháy mắt, muốn nghĩ ra cách ngăn cản Ngụy Hân trong thời gian ngắn như vậy, quả thật là chuyện không thể. Ngụy Thời cắn chặt răng, nhào tới trước, đu lên lưng Ngụy Hân, ôm chặt cổ cậu lại, kéo đầu cậu ra sau, kề sát lỗ tai cậu, kéo căng cả họng ra, “Dừng lại, Ngụy Hân, anh lệnh cho em  dừng lại, mày mau dừng lại cho ông a a a a!”

Đồng thời, thừa dịp động tác Ngụy Hân không biết vì cái gì mà dừng lại trong chốc lát, anh cắn đầu lưỡi, phun hết ngụm máu lên mặt Ngụy Hân, bởi vì gần nhau quá cho nên miệng anh gần như chạm vào gương mặt lạnh như băng của Ngụy Hân.

Ngụy Thời đã không còn biện pháp, ngay cả chiêu ngang ngửa vô lại này đều lôi ra dùng tất.

____________________

* Khí thuộc về quả đất được gọi là “địa khí”, nó là tinh khí của quả đất, chỉ năng lượng của quả đất và điểm ngưng tụ năng lượng của quả đất chính là huyệt (long huyệt).Phong thuỷ địa lý rất coi trọng “địa khí”. Vì quả đất có một từ trường hình thành từ Bắc đến Nam, do đó có thể dùng những thiết bị vật lý để đo năng lượng “khí địa từ” và “dòng địa điện” của quả đất.

Trong địa lý phong thuỷ, người ta quan niệm “khí tạo ra hình thế, hình thế lại dẫn khí chảy theo”. Tức là địa hình được hình thành do khí tự nhiên, đến lượt khí tự nhiên lại theo địa hình đó mà lưu động. Do đó, ngoài biết “xem khí” ra còn cần phải biết “xem địa hình”

*Núi Tu Di, hay còn gọi là núi Sumeru, là núi chúa của các núi trong Phật Giáo. Trong Kinh Phật có câu, « Núi Tu-di chứa hạt cải, hải cải đựng núi Tu-di » Câu này có nghĩa: Tất cả các pháp, có khi được nói đến trên mặt hiện tượng (sự), có khi được giải thích từ mặt bản thể (lý). Cần phải biết rằng, mọi việc trong vũ trụ nhân sinh, trong sự đều có lý, trong lý đều có sự. Núi Tu-di mà chứa hạt cải, thì đó là sự ; hạt cải mà chứa đựng núi Tu-di, đó là lý. Những ai có khả năng thông hiểu rõ ràng lý – sự vô ngại, thì người đó hiểu rõ mọi pháp viên dung.