Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 183: Bái sư




“Anh cảm thấy cô gái này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến anh không thể kháng cự được…”

Mọi thứ xung quanh đều thay đổi, sương mù mênh mông nhìn qua không phân được thật giả, sương mù xám trắng nặng nề chầm chậm lửng lơ trên không. Những mộ bia san sát hoặc lớn hoặc nhỏ, hoặc đơn sơ hoặc tráng lệ trong không gian tựa như bị kéo dài vô hạn, khiến cho nghĩa địa vốn chật chội lại trở nên vô cùng bao la, giống như một chốn dân cư đông đúc.

Ngụy Thời nhìn thấy những bóng dáng màu đen qua lại ở giữa màn sương ấy.

Ở cạnh  anh cách đó không xa chợt xuất hiện một tòa nhà nhỏ hai tầng, Ngụy Thời đang muốn tránh nhưng lại phát hiện chân mình nặng nề không cách nào động đậy được, không thể điều khiển được chân, còn toàn thân dường như không có trọng lực, không thể dùng sức.

Vầng trăng trên trời bị đám mây mù che khuất mất.

Giữa những tầng mây lộ ra chút ánh sáng le lói, không đủ để rọi rõ bên dưới, nhưng thật lạ là Ngụy Thời lại cảm thấy mình nhìn rất rõ. Anh đứng ở đằng kia bị quỷ hồn kề bên đụng một chút thì nháy mắt bị bắn ra xa.

Ngụy Thời bắt lấy một gốc cây thấp lùn bên cạnh để dừng lại.

Từ trong gian nhà ấy rất nhiều quỷ hồn bước ra, bọn chúng tụ thành từng nhóm đi về hướng Ngụy Thời, dẫn đầu phía trước là một cô gái xinh đẹp mới hai mươi tuổi đầu mặc một chiếc váy ngắn dễ thương. Váy ngắn theo từng bước chân còn thấp thoáng thấy được nội y màu trắng bên trong, cô gái ấy cứ như vậy khoe đôi chân dài thon thả đi về phía Ngụy Thời.

Vòng eo nhẹ nhàng xoay, câu hồn đoạt phách, Ngụy Thời sống ở vùng nông thôn sinh hoạt có phần giản dị, làm sao gặp được cô gái trong sáng xinh đẹp như vậy. Huống chi cô gái này còn cười với anh, trong nụ cười còn lộ ra tình ý lại thêm ba phần ngượng ngùng.

Ngụy Thời cảm thấy xương cốt mình đều như rã ra.

Khi cô gái đi đến bên người Ngụy Thời, thân thể cô bỗng dưng lảo đảo một tý tựa như bị vấp cái gì đấy dưới chân mà ngã lên người Ngụy Thời. Chân tay anh luống cuống đỡ lấy cô, một mùi hương ngọt liệm nhanh chóng quẩn quanh chóp mũiNgụy Thời.

Anh cảm thấy cô gái này thật sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến anh không thể kháng cự được.

Ngụy Thời chủ động vươn tay ôm cổ cô gái này, cô ta nhẹ nhàng kêu đau một tiếng tựa như Ngụy Thời dùng sức hơi mạnh, làm đau cô. Ngụy Thời lúng túng buông ra trên mặt cũng đỏ bừng, chỉ sợ một đốm lửa nhỏ cũng đủ đốt anh.

Cô gái thấy bộ dạng Ngụy Thời bối rối ngượng ngùng, thoáng nở nụ cười. Đôi mắt quyến rũ, mềm mại như tơ nhìn anh. Ngụy Thời bị nhìn đến mức phải cuối đầu xuống trong lòng mơ hồ nghĩ có gì không đúng lắm, nhưng lại không biết không đúng ở chỗ nào, anh nhanh chóng xoay lưng đi để mình tỉnh táo lại.

Cô gái kia tiện thể dán sát lên lưng Ngụy Thời, đôi tay trắng lạnh vòng qua cổ anh, càng vòng càng chặt. Ngụy Thời cảm thấy mình càng lúc càng khó thở, anh muốn giãy dụa nhưng đường cong mềm mại kề sát phía sau anh cùng mùi hương liên tục xông vào mũi làm rã ý chí anh, tựa như có tiếng nói không ngừng vang bên tai, “Theo em đi, theo em đi…”

Giọng nói này cực kì dịu dàng, giống như tiếng mẹ thủ thỉ với con.

Tay Ngụy Thời từ từ buông xuống cứ như hoàn toàn mất đi chống cự, chỉ còn thiếu một chút nữa thì thân thể này đã thuộc về cô ta. Đúng lúc đó Ngụy Thời bất chợt giơ tay lên bắt lấy cánh tay cô ta đang quấn trên cổ mình tàn nhẫn bẻ xuống.

Cô gái kia kêu thảm một tiếng, nhìn cánh tay bị cụt của mình.

Ngụy Thời quay đầu tiện thể ném cánh tay kia xuống đất rồi lạnh lùng nhìn cô gái kia. Ả tức giận trừng mắt, bộ dạng vốn xinh đẹp đã dần dần trở nên nhăn nhó dữ tợn, tóc tai bù xù ánh mắt trắng dã, đầu lưỡi sưng tấy khô đen nhô ra như nhồi đầy cả miệng. Trên cổ còn lộ ra dây thừng và vết thương xanh tím loang lổ, Ngụy Thời thấy ả như thế thì sợ tới mức phải lui một bước.

Nhìn ả thì biết đó là quỷ treo cổ.

Phàm là chết vì người tự sát đều sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, trừ khi tìm được kẻ chết thay mới có thể đi đầu thai chuyển thế. Bộ dạng thật của cô ta đã bại lộ, một tay cầm dây thừng trên cổ mình tròng vào cổ Ngụy Thời, miệng nói, “Thật muốn chết… thật muốn chết…”

Ngụy Thời quyết định thật nhanh, anh không chút suy nghĩ gỡ dây thừng trên cổ mình xuống, buộc ngược trở lại trên cổ nữ quỷ kia đồng thời còn quấn thêm một vòng rồi mới cầm dây bắt đầu dùng sức kéo.

Nếu nữ quỷ này là quỷ treo cổ thì ả nhất định sẽ sợ chiêu làm mình chết. Quả nhiên, sau khi Ngụy Thời vừa kéo thì nữ quỷ lập tức hoảng hồn giãy dụa. Ngụy Thời cảm giác dây thừng trong tay mình trở nên mềm oặt, nhớt nhợt còn có mùi hôi thối xông vào mũi.

Ngụy Thời xanh mặt nhìn tay mình.

Dây thừng đang cầm trên tay không biết khi nào đã biến thành khúc ruột, không chịu được sức mà đứt thành mấy khúc rơi trên đất. Nữ quỷ ôm lấy cổ mình còn tàn ác trừng mắt liếc Ngụy Thời một cái, cuối cùng không dám tác quái nữa, còn chạy như bay trốn khỏi nơi đó.

Ngụy Thời cũng không đuổi theo, bởi anh nghe thấy phía sau có người gọi anh.

Một cụ bà dắt theo thằng bé bốn năm tuổi nhìn qua thì giống cháu trai. Cụ chống gậy run run rẩy rẩy đi đến trước mặt Ngụy Thời, tóc bạc đầu đầy, mặt có nếp nhăn, mặc quần áo màu đen kiểu dáng cổ quái giống như áo liệm. Tay bà dắt thằng bé mặt mũi thanh tú, môi hồng răng trắng, có vẻ rất lanh lợi  nhìn Ngụy Thời.

Hai người đi đến trước mặt Ngụy Thời, cụ bà thở dốc, “Chàng trai, già đến nơi đây tìm con, nhưng tìm mãi không thấy, cậu giúp già nhìn thử địa chỉ trên tờ giấy xem coi có phải nơi này hay không?” Nói xong, bà vươn cánh tay nhăn nheo đưa tờ giấy qua.

Ngụy Thời nhíu mày có chút do dự nhận lấy, bên trên chỉ viết mấy chữ “Nghĩa địa công cộng XX”. Hình như Ngụy Thời hoàn toàn không biết dòng “Nghĩa địa công cộng XX” có gì không đúng. Anh nhìn chung quanh một chút nhưng mọi thứ đều lờ mờ không rõ, anh chỉ về một phía, “Cụ ơi, chỗ cụ muốn tìm là chỗ này.”

Cụ bà nhìn thoáng qua hướng Ngụy Thời vừa chỉ, tựa như có chút khó xử, “Già rồi nên nhìn không rõ cũng không tìm thấy đường. Cậu là người tốt, cậu dẫn già đi đi, cậu dẫn già đi đi…” Ngụy Thời cảm thấy nếu để một cụ bà bảy tám mươi tuổi cầu xin như vậy mà mình không chịu giúp đỡ thì hình như không tốt mấy.

Nhưng trong lòng Ngụy Thời lại cảm thấy kỳ kỳ, có vẻ đầu óc anh chậm chạp hoàn toàn không linh hoạt như lúc bình thường, anh cố sức ngẩng đầu nhìn cụ bà và cháu trai đi cùng, trong lòng có một thanh âm nói cho anh biết không nên đi, nếu đi sẽ không về được. Ngụy Thời nghe theo tiếng lòng mình, đẩy tay cụ bà ra.

Lão bà vươn tay chìa bộ vuốt giống như móng gà bắt lấy tay Ngụy Thời kéo anh đi về phía trước, mà thằng bé bên cạnh lại đứng ở đấy cười, tròng mắt tối đen như mực. Ngụy Thời nhìn hai con quỷ này thì cảm thấy trong đầu mình như có cái gì đó lóe qua nhưng lại không bắt kịp.

Một tay cụ bà nắm tay thằng bé một tay kéo Ngụy Thời đi đến một gian phòng, ngón tay Ngụy Thời run rẩy lấy cái bóp da từ trong túi quần, rút ra lá bùa vàng ném lên người bà ta. Bà ấy bị lá bùa quăng trúng, hét thảm một tiếng, da thịt trên người rớt hết xuống đất nhưng vẫn liều chết cũng không buông tay Ngụy Thời ra, ngược lại tăng tốc độ, mau mau kéo Ngụy Thời đi qua phòng kia.

Thằng bé lại ở nơi đó cười với Ngụy Thời, trong đôi mắt đen như mực đều là ác ý.

Ngụy Thời ngửi thấy một mùi tanh nồng, là từ trên người thằng bé kia truyền đến giống như mùi thịt dê ươn, vừa khai vừa thối cực kì khó ngửi.

Ngụy Thời lại bất ngờ lấy ra một lá bùa khác, lúc này anh không ném lên người cụ bà kia mà ném vào người thằng bé. Bà ấy vừa thấy đã hét lên một tiếng, chắn ở trước người thằng bé, thân thể bà ta bị lá bùa đốt đau đến mức không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Thằng bé ấy lại không ngừng cười, nụ cười u ám tàn nhẫn, làm cho Ngụy Thời trong bụng có chút giật mình.

Ngụy Thời đang mê man đột nhiên trong đầu nhớ tới một thứ.

Ma cọp vồ, thứ này nhất định là ma cọp vồ *.

(*) Theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt sẽ biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại cò giúp cọp ăn thịt người khác.

Chỉ trên người ma cọp vồ mới có mùi thối này, cũng chỉ có chúng mới có thể khống chế được quỷ hồn khác, thậm chí còn làm cho bọn họ cam tâm tình nguyện chết thay hoặc làm lá chắn. Ma cọp vồ  không phải là quỷ hồn thật sự, mà là thứ đặc biệt ở nơi âm sát này. Bọn chúng chỉ có thể dựa vào những quỷ hồn khác hoặc tà vật để sinh tồn, lợi dụng máu thịt và hồn phách mới.

Ma cọp vồ  này nhất định đã hại chết cháu trai cụ bà rồi đoạt hồn phách của thằng bé sau lại hại chết cả bà ấy, lợi dụng tình cảm của bà đối với cháu trai khống chế hồn phách bà trong tay.

Ngụy Thời nhìn ma cọp vồ  bằng ánh mắt lạnh băng, anh cũng cười khẩy một cái, đầu óc như bị dội nước đá, đột nhiên thanh tỉnh không ít. Anh lấy ra đồng tiền cổ chuẩn bị sẵn từ trước, tốc độ cực nhanh cạy miệng thằng bé bắt nó nuốt vào, cụ bà bên kia thấy một màn như vậy thì thét lên thê lương thảm thiết.

Thằng bé ôm bụng quỳ rạp trên mặt đất thân thể hóa tro, từ từ tan rã ra bốn phía, ở nơi đó không còn là đứa nhỏ ngây thơ đáng yêu nữa mà là một con chó đen hung dữ, nó nhe răng nanh chảy nước dãi, hướng Ngụy Thời mà sủa. Đây mới là bộ mặt thực của ma cọp vồ.

Cụ bà kia trợn mắt há mồm nhìn cảnh này.

Bây giờ, bởi vì ma cọp vồ hiện hình mà cụ bà vốn đang mù mờ rốt cuộc cũng ý thức được có chuyện không đúng. Bà liếc mắt nhìn ma cọp vồ một cái lại liếc mắt nhìn Ngụy Thời. Ngụy Thời thở dài một hơi, cụ bà này không biết chết vì nguyên nhân gì mà oán khí trên người rất nặng, khó trách ma cọp vồ luôn mang bà theo bên người, hoặc căn bản bà chết là do ma cọp vồ làm hại.

Ngụy Thời lấy ra một lá bùa, ánh lửa màu xanh sáng lên giữa màn sương mù.

“Âm ty có đường, địa phủ mở cửa, đi ___”

Lá bùa rơi xuống đất, mở ra một cái động đen sâu không thấy đáy, âm khí bên trong cuồn cuộn chẳng rõ sâu cạn. Bà ấy nhìn Ngụy Thời, hình như hiểu được cái gì, bà lảo đảo đứng lên nhảy xuống cái động ấy, trong nháy mắt đã bị những âm khí đó bao phủ.

Ngụy Thời thở dài một hơi, anh đưa cụ bà ấy xuống địa phủ, chờ oán khí trên người bà tan hết mới có thể đầu thai làm người lần hai.

Lúc này con chó kia đã tấn công đến bên người anh, Ngụy Thời không né không tránh trực tiếp vươn tay nắm cổ con chó, vặn mạnh một cái đầu con chó kia rũ xuống, Ngụy Thời tùy tay ném nó trên mặt đất.

Sở dĩ gọi là ma cọp vồ là bởi vì bản thân nó không có năng lực gì mà hoàn toàn nhờ vào âm hồn nó khống chế. Một khi âm hồn ấy bị người trừ bỏ thì nó chỉ là miếng thịt trên thớt mặc người xâu xé, huống chi bản thân nó không hề nhanh nhạy, tất cả mọi thứ đều dựa vào bản năng, không đáng gây sợ hãi.

Con chó nằm rạp trên  đất vẫn không nhúc nhích, rồi sau đó chậm rãi tan ra thành một bãi nước đen đầy tà khí dung nhập vào đất. Ngụy Thời hứng thú đứng xem, mấy quỷ hồn bên cạnh bu lại gần đấy, chưa hết sóng này đã đến sóng khác, không dứt.

Ngụy Thời ngẩng đầu hướng về phía xa xa hô to, “Ông già, ông chơi đủ rồi chưa?”