Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 3 - Chương 174: Khế ước của quỷ




Editor: Thích Quấn Tã

Beta: Katherine Kim

Ngụy Thời cầm la bàn, lẩm nhẩm một mình giữa các nầm mồ hoang, từ khi đến nơi này, kim đồng hồ như dở chứng, lúc chuyển sang bên này khi lại nhảy sang bên nọ, khiến Ngụy Thời xác định phương hướng đến váng vất đầu óc.

Cậu nhìn theo hướng của la bàn, lúc thì chạy qua một ngôi mộ xay cao, khi lại dẫm vào bia mộ nọ, lúc thì hụt chân xuống hố. Ban đêm lạnh lẽo, Ngụy Thời hối hả ngược xuôi, thứ nhất là vì vận động nhiều, hai là do cảm giác sợ hãi khi một thân một mình giữa nghĩa trang, dần dần mồ hôi đã thấm đẫm cơ thể.

Ngụy Thời đứng thở dốc giữa những tấm bia đá xanh.

Kỳ thật tới lúc này Ngụy Thời biết dừng lại thì tốt hơn, nhưng mà, có một sức mạnh vô hình nào đó hoặc cậu đang gồng mình kiên định, giữ vững tinh thần, Ngụy Thời chọn đại một hướng, tiếp tục đi.

Mỗi nơi đi qua cậu đều đánh dấu, khi tìm được một mỏm đất khá cao theo la bàn, ngẩng đầu nhìn đám sương mù trong núi, cậu đột nhiên phát hiện những dấu hiệu cậu để lại bây giờ nhìn như một bức tranh vẽ, mà đáng nói hơn là nó giống hệt quẻ bói.

Ngụy Thời trợn tròn mắt, cậu gần như không tin vào mắt mình, những dấu hiệu đó còn phát ra những đốm sáng trắng, quả thật không nhìn lầm. Cậu gãi gãi cằm, Ngụy Thời nghĩ, có lẽ mình đã tìm được chút manh mối.

Ngụy Thời ngồi xổm trên mặt đất, bất giác cầm nhánh cây vẽ mấy công thức lên mặt đất, nhưng cánh tay không theo kịp suy nghĩ trong đầu, rất nhanh cậu đã tìm được thứ mình muốn. Men theo trận đồ bát quát quanh nghĩa địa đến một nơi ẩm thấp mới dừng lại.

Ngụy Thời nhíu mày quan sát.

Ngụy Thời cùng Ngụy Ninh đã tới đây vài lần, cái chết của người bạn thưở ấu thơ Ngụy Tích luôn canh cánh trong lòng Ngụy Ninh, cảm giác bất lực khi nhìn Ngụy Tích rơi xuống nước mà chẳng thể cứu nổi, nhưng Ngụy Thời không cho là vậy, canh ba Diêm Vương đến nhà gõ cửa đòi người, thì tuyệt đối không có chuyện sống đến canh năm, đôi lúc không phải muốn cứu là cứu được.

Hơn nữa Ngụy Thời cũng chẳng có tình cảm gì quá sâu sắc hay đặc biệt với Ngụy Tích, Ngụy Tích kém cậu hai tuổi, cơ thể lại yếu ớt, năm nào thím Ngụy Tam cũng bắt ở nhà nên số lần nó ra ngoài chơi chung là rất ít, mà tình bạn giữa con trẻ đều xuất phát từ việc cùng nhau vui chơi, thậm chí cậu còn chẳng nhớ nổi Ngụy Tích trông như thế nào, chỉ nhớ nó ngồi ở trong phòng, mong manh tựa cây xương bồ bên mép nước.

Song ngày ngày cậu lớn lên bên cạnh Ngụy Hân, nên không có cảm giác gì đặc biệt, dù sao xinh đẹp để làm gì khi chẳng phải con gái cơ chứ.

Ngụy Tích được chôn ở đây.

Trước kia khi cậu chưa học những thứ này, chỉ cảm thấy chỗ này thật u ám, đứng một lát sẽ khó chịu, nên chẳng qua giờ lảng vảng tới đây nữa ngoài lần đi cùng Ngụy Ninh. Còn bây giờ cậu biết rõ nơi này đại hung.

Chưa đến gần đã cảm thấy luồng âm khí chạy từ chân lan dần khắp người khiến lông tóc dựng đứng. Ngụy Thời còn ngửi thấy mùi nước tanh thoang thoảng, chính là mùi đặc trưng của đất đại hung. Đối chiếu với những miêu tả trong sách, Ngụy Thời khẳng định chắc chắn cậu không nhầm lẫn.

Không ngờ Thôn Ngụy có nơi đại hung như thế, lại còn dùng để an táng người chết.

Ngụy Thời nhíu mày, rốt cuộc chuyện này là do không biết kiêng kị tìm đại một nơi để làm nghĩa trang, hay là có mục đích mờ ám nào? Vấn đề này, Ngụy Thời nghiêng về giả thiết thứ hai nhiều hơn, bởi cậu đột nhiên nhớ ra, Ngụy Tích không phải là người đầu tiên chết yểu hay đột tử được chôn cất tại đây.

Dựa theo hướng la bàn, Ngụy Thời nhẹ nhàng tiến vào hang.

Như sợ quấy rầy thứ gì đó, cậu khẽ khàng hết sức, cố gắng giữ bản thân thật bình tĩnh.

Giờ chẳng còn đường lùi nên cậu chỉ có thể đi tiếp.

Nhất định phải tìm được Ngụy Hân, dù không còn sống thì cũng phải tìm thấy xác!

Ngụy Thời đi sâu vào trong, ánh sáng từ đèn pin khi bước vào sơn động cũng thành mở mịt, luồng âm khí tràn ra từ vách đá, Ngụy Thời có chút hối hận khi mặc áo phông đến đây, sớm biết vậy cậu sẽ khoác thêm áo. Khí lạnh khiến đầu nhói nhói đau.

Tay cậu run khe khẽ, đèn pin trong tay xém chút rơi xuống, ánh sáng chạy loạn trong hang động tối tăm, đột nhiên chiếu đến một góc nhỏ —— nơi đó bị một tảng đá che lấp, thấp thoáng có một bóng người.

Dáng người ấy rất quen thuộc, dường như đang tiến về phía Ngụy Thời.

Tay Ngụy Thời càng thêm run rẩy, bóng người kia sao có thể nhầm được, đó là đứa em lớn lên cùng cậu mười mấy năm – Ngụy Hân, cậu giơ đèn pin hướng về phía đó, miệng khẽ gọi "Ngụy Hân, là em sao? Ngụy Hân?" Cậu nhẹ nhàng đi tới, như sợ kinh động người kia, rón rén lại gần, nhưng càng lại gần mùi hôi thối càng nồng nặc.

Giống như mùi chuột chết lâu ngày dưới cống.

Tiếng vọng vang lên trong hang tối tĩnh mịch, xung quanh đen ngòm đáng sợ, lạnh ngắt như tờ, tựa như có vô số yêu ma quỷ quái đang ẩn nấp, chờ thời cơ vồ mồi, bởi vì không nhìn thấy nên trí tưởng tượng càng lúc càng phong phú, khắc sâu thêm sợ hãi. Ngụy Thời cảm thấy chân mình bắt đầu mềm nhũn, thiếu chút nữa đã xoay người chạy trốn.

Ngụy Thời hổn hển, nhưng lập tức phát hiện tiếng thở cực kỳ vang dội, khiến cậu không dám lớn tiếng.

Đến gần mới phát hiện góc hang chẳng hề có người, chỉ là tảng đá in bóng lên vách trông giống hình người mà thôi. Ngụy Thời rất thất vọng, cậu thấy việc mình làm thật vô ích, cũng bởi những chuyện phát sinh sau ngày Ngụy Hân biến mất, đặc biệt là đêm mất tích, khiến câu trở nên đa nghi, vốn dĩ chẳng hề tin vào quỷ thần mà cũng tự mình mày mò thành kẻ buôn thần bán thánh.

Có lẽ, cậu đã sai thật rồi.

Những đứa bé xấp xỉ tuổi Ngụy Hân bỏ nhà ra đi vì những lý do khác lạ chẳng phải không có. Huống chi tính cách Ngụy Hân lại cổ quái, thằng bé tự dưng muốn rời đi cũng không phải không có khả năng. Ngụy Thời trước kia chưa nghĩ đến chuyện này, có điều cậu không muốn tin Ngụy Hân bỏ đi như vậy, cam tâm tình nguyện tin tưởng em trai biến mất vì lý do bất khả kháng.

Ngụy Thời bỗng cảm thấy lạnh, cực kỳ lạnh, lạnh đến mức cơ thể run cầm cập, ngay cả việc cầm đèn pin cũng không xong, rơi xuống đất rồi lăn ra xa cậu khoảng ba bước, Ngụy Thời xoa xoa hai bàn tay rét cóng, khom người định nhặt đèn pin. Chính vào lúc đó, cậu phát hiện có một đôi chân đứng trước ánh đèn.

Trên đôi chân mang một đôi giày thể thao màu đen, đó là giày Ngụy Hân đi hôm mất tích.

Ngụy Thời bật dậy, cơ thể chẳng còn run rẩy nữa, nhưng lại bị sặc một hơi, cậu vội đưa tay bịt miệng để kìm nén cơn ho, lúc này chắc chắn không phải ảo giác, rõ ràng là thực.

Ngụy Thời nhặt đèn pin đi về phía đó.

Quả nhiên là Ngụy Hân, nó đứng trong bóng tối, lúc ánh sáng chiếu đến, như sượt thẳng qua bên cạnh. Nó không nhúc nhích, rõ ràng đang đứng trong bóng tối thế nhưng Ngụy Thời lại nhìn rõ bóng dáng mờ mờ ảo ảo, tựa như hòa lẫn với vách đá phía sau.

Tim hẫng một nhịp.

Sắc mặt Ngụy Hân trắng bệch hết sức, giống như bông tuyết nhỏ rơi trong lòng bàn tay rồi tan thành nước đá lạnh buốt, đó là hình ảnh về Ngụy Hân bây giờ. Ngụy Thời thật muốn chửi ầm lên nhưng cổ họng không thể phát ra tiếng, đột nhiên cậu nghe thấy một tiếng nói.

"Quay về, mau quay về." Thanh âm trống rỗng như từ cõi âm vọng về.

"Gì cơ?" Ngụy Thời hỏi lại theo bản năng.

"Quay về, quay về đi." Ngụy Hân lặp đi lặp không ngừng.

Ngụy Thời ngẩn người nhìn nó, sau đó liền tức giận, cậu không biết Ngụy Hân sao lại phát điên, có nhà không về lại muốn ở đây, ở lại sơn động âm u này, bị cậu tìm ra còn đuổi cậu đi, rõ là muốn ăn đòn mà. Chẳng lẽ chỉ vì cả hai đều đã trưởng thành, không thể tùy tiện động tay động chân mà cứ để nó phát rồ sao?

Ngụy Thời cảm thấy ngứa tay.

Lúc này, Ngụy Hân đột nhiên lùi vào bóng tối.

"Quay về, quay về đi." Tiếng nói như chui ra từ các khe nứt.

Ngụy Thời hoảng hốt, đuổi theo không do dự, khó khăn lắm mới tìm được người sao có thể nói đi là đi? Ngụy Thời quyết định phải đem nó trở về, nhưng khi cầm đèn pin đuổi theo lại phát hiện hang động này có quá nhiều lối rẽ, cứ như vậy chưa đầy tích tắc, Ngụy Hân lại mất bất chẳng chút dấu vết.

Ngụy Thời nhìn bốn con đường phía trước.

Cậu nhìn hết đường này đến đường khác, song ở ngã rẽ ngoài cùng bên phải có những vệt nước như dấu chân. Ngụy Thời dùng dao nhỏ đánh dấu lên đá rồi tiếp tục đuổi theo.

Ngụy Thời vừa chạy vừa thở hổn hển, cũng chẳng còn để tâm đến tiếng chân quá vang, hay tiếng thở quá lớn, cậu chỉ muốn tìm được Ngụy Hân rồi cho một trận, Ngụy Thời nghe thấy tiếng nước ở đằng trước, trong hang đá nghe tiếng róc rách càng thêm tĩnh mịch và đáng sợ.

Bước chân Ngụy Thời chậm lại.

Cậu nuốt nước bọt, nỗi sợ hãi thình lình bủa vây lồng ngực, trực giác mách bảo nên rời khỏi đây, phía trước có nguy hiểm đang rình rập, nhưng lý trí lại thôi thúc cậu đuổi theo, có thể ngay lúc đang do dự thì Ngụy Hân đã chạy xa.

Cuối cùng lý trí vẫn chiến thắng trực giác, có lẽ do tình cảm dành cho Ngụy Hân tạo nên.

Ngụy Thời đi đến cuối mới biết đây là ngõ cụt.

Cậu soi đèn, bên trong là một hang động rộng gần trăm mét vuông, chẳng có gì ngoài một cửa hang đen ngòm trên bức tường đá, có một dòng suối ngầm róc rách chảy qua vách đá rồi biến mất vào cửa hang.

Ngụy Thời nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt, xem xét hang đá này thì khẳng định Ngụy Hân không ở trong này, chẳng hề rẽ lối này, cậu biết mình đã đi nhầm hướng, cảm giác đau đầu vì âm khí càng thêm nhức nhối. Cậu vươn tay xoa xoa gáy, nơi đó nhức mỏi không thôi.

Ngụy Thời thở dài, giữ vững tinh thần, xoay người định tìm tiếp.

Đột nhiên, cậu nghe thấy những âm thanh kì lạ phát ra từ phía sau, tiếng rít gào khóc thét, âm u nghẹn ngào, kéo dài không dứt, Ngụy Thời rùng mình rồi từ từ xoay người, cùng lúc đó rút một lá bùa vàng tự mình vẽ cẩn thận từ trong túi.

Chẳng biết tự khi nào ma trơi đã lập lòe ánh xanh trong động, không cần đèn pin cũng có thể lờ mờ trông thấy mọi thứ xung quanh, dòng nước vốn lặng yên cũng bắt đầu gợn sóng, lăn tăn rồi càng lúc càng mạnh, sóng va vào bờ tung bọt trắng xóa.

Ngụy Thời nhìn thấy có rất nhiều bóng trắng bóng đen trồi lên khỏi mặt nước, bọn họ đang trành giành thứ gì đó rồi lăn lộn khiến nước hồ cũng dậy sóng, Ngụy Thời hốt hoảng lùi ra khỏi cửa động.

Đột nhiên một tiếng tru dài vang lên làm đầu cậu đau như búa đổ.

Tiếp đến mồ hôi bắt đầu thấm dần, quần áo ướt đẫm, dính vào cơ thể lạnh băng, cậu thấy rõ thứ chúng đang tranh cướp là Ngụy Hân, Ngụy Hân mặc cho bọn chúng cấu xé không phản kháng, chỉ cúi thấp đầu, mái tóc đen che đi một nửa khuôn mặt trắng bệch, như chẳng thấy đau đớn, hay nói đúng hơn là không hề có cảm xúc.

Ngụy Thời không thể chịu được nữa, cậu chạy đến ném lá bùa trong tay về bọn chúng, bùa rớt xuống nước lập tức biến thành mảnh giấy nhão, những cái bóng này rõ ràng không sợ, Ngụy Thời nhảy xuống nước để cứu Ngụy Hân.

Những cái bóng đang vây quanh Ngụy Hân, lập tức như cá ăn thịt ngửi thấy mùi máu tươi, chen lấn xông về phía cậu, Ngụy Hân đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt méo mó nhìn Ngụy Thời, ánh mắt vừa thống khổ tột cùng vừa âm trầm hung ác, Ngụy Thời hoảng sợ, không biết việc cậu lao xuống nước cứu nó đúng hay sai.

Ngụy Thời vừa chạm nước liền cảm thấy bất ổn, cái lạnh lập tức xộc vào cơ thể như đang vừa rơi vào hầm băng, cả người đông cứng mất phản ứng, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Ngụy Thời cố gắng mở to mắt trông theo Ngụy Hân, Ngụy Hân ở đó dùng ánh mắt vặn vẹo nhìn cậu.

Ngụy Thời nghĩ bụng, được lắm, mẹ nó chứ, lần này khỏi phải cứu, vừa nghĩ vừa nhích chân bước đến.

Đúng lúc này một âm thanh vang lên, là giọng nói của Ngụy Hân.

"Lặp lại theo em." Âm thanh đó bảo với cậu.

"Được." Ngụy Thời thầm đáp.

"Quỷ là âm, người là dương, âm dương cách biệt; hành là ác, niệm là thiện, thiện ác vô phân, nhập Quỷ Môn, gần Quỷ đạo, chung mệnh đồng tử, khế ước này..." Âm thanh kéo dài nhẹ như tiếng thì thầm.

Ngụy Thời nhẩm theo.

"Quỷ là âm, người là dương, âm dương cách biệt; hành là ác, niệm là thiện, thiện ác vô phân, nhập Quỷ Môn, gần quỷ đạo, chung mệnh đồng tử, khế ước này..."

...

Cho dù đã ra khỏi sông âm, nhưng người Ngụy Hân vẫn không ngừng nhỏ nước.

Xin cảm ơn nhà Blovez nhiều nhiều a~~~ Từ đây trở đi là bản dịch của Hải Đường Tĩnh Nguyệt, hì hì J