Một cơn gió âm khẽ khàng thổi tới từ sau, Trần Dương dùng khóe mắt liếc thấy một người đang đứng kề sát mình. Kẻ này xuất hiện sau anh từ lúc nào? Thế mà anh lại chẳng hề cảm giác được, hơn còn chẳng thể xác định được đó là người quỷ.
Trần Dương nóng lòng hẳn, mồ hôi chảy từng giọt khỏi trán.
Chuyện này nếu không xử lý tốt thì Trần Dương thấy anh nên đến miếu thờ cúng thôi, gần đây xui liên tục cứ hay gặp phải mấy chuyện thế này. Anh chậm rãi đưa tay cầm lấy đôi bông tai trong túi mà Ngụy Lâm Thanh đã đưa cho. Đôi hoa tai đầu lâu lạnh buốt hiện đang tỏa ra âm khí dày đặc, dường như đang chống lại thứ âm khí xung quanh.
Đột ngột, sau lưng Trần Dương truyền đến một tiếng cười chế nhạo khe khẽ.
Như thể thanh âm vừa mới bật ra khỏi cổ họng đã bị rút về, tiếng cười khẽ này đã vạch trần hoàn toàn vị trí của Trần Dương. Chú Trương đã xong việc đang dọn dẹp đồ bỗng nhảy dựng lên, giọng run rẩy nhưng vẫn gắng hết sức bình tĩnh đe dọa, “Ai ở đó, ra mau!”
Trần Dương không chút do dự bước ra, theo sau anh là tên đàn ông đứng sau. Lúc hắn ta phát ra tiếng cười thì Trần Dương biết hắn không phải quỷ mà là người, hơn nữa còn là người quen. Hắn chính là nghi phạm lẩn trốn mà Phương Chí tìm đã lâu nhưng chưa tìm được, Đinh Mậu Thụ.
Về phần vì sao hắn lại xuất hiện trong biệt thự vào đêm hôm thế này, nguyên nhân không thể hiểu hết.
Chú Trương kinh ngạc nhìn Đinh Mậu Thụ, “Ngài Du, sao ngài lại tới đây?”
Ngài Du? Trần Dương chau mày, người chủ nhà đứng sau bức màn của tòa biệt thự này lại là Đinh Mậu Thụ đã thay tên đổi họ.
Đinh Mậu Thụ dùng tên giả Du Thụ, sắc mặt tệ hơn mấy hôm trước nhiều, mặt trắng bệch như tở giấy nhưng lại mang theo sắc đen rất rõ. Âm khí trên người hắn quá nồng, nếu không phải tận mắt trông thấy Trần Dương sẽ chẳng thể nào tin nổi âm khí trên người sống lại còn nặng hơn so với bọn quỷ bình thường.
Vừa rồi anh còn tưởng kẻ đứng sau mình là con quỷ hung ác.
Những múi cơ trên mặt Đinh Mậu Thụ giật giật, như thể hắn định cười nhưng chỉ khiến gương mặt hơi vặn vẹo biến thành quái lạ. Hắn u ám liếc chú Trương, dùng âm thanh dị dạng bảo, “Tôi tới xem thế nào, ông làm tốt lắm.”
Sau khi nghe Đinh Mậu Thụ nói thế, vẻ khẩn trương của chú Trương mới dịu lại, sau đó chú ấy nhíu mày liếc Trần Dương, như thể rất không đồng ý việc anh tùy tiện xuất hiện ở đây nhưng lại không hề nói gì. Nhưng Trần Dương thấy, tận sâu trong mắt chú ấy là đấu tranh, áy náy và kiên quyết.
Đinh Mậu Thụ dùng thanh âm quái lạ lầm rầm lời phép.
Bọn quỷ vừa rồi biến mất vào vạch tường giờ lại bước ra, chúng nhiều vô số kể, đến khoảng hai ba mươi con. Bọn quỷ ấy im lặng dịu ngoan bay giữa không trung chứ chẳng hề dữ tợn đáng sợ như bọn quỷ bình thường, khiến người cảm thấy áp lực và biến hóa kỳ lạ.
Đây là bọn quỷ do xương đã bị nấu khô nên bị bắt ở lại biệt thự này canh giữ.
Cách làm này là nguồn gốc của việc ‘trấn trạch’. Vào thời xưa, phần lớn gia đình giàu có sẽ chôn xuống nền nhà chính một ít vật gì đó của người chủ lúc xây nhà, hoặc sẽ mời cao nhân làm phép cho vật gì đó để cầu xin quyền thế, tiền tài hoặc gia đình hòa thuận, con cháu hưng thịnh.
Tác dụng của mấy loại ‘trấn trạch’ ấy, tuy có nhưng không cao.
Thế là có chủ nhà không cam tâm mà chọn con đường khác, dùng tà pháp để đạt được mục đích của mình, trong đó có rất nhiều phương pháp tàn khốc và máu me đến mức khiến kẻ khác sợ hãi. Trần Dương biết một ví dụ. Đó là một kẻ chôn hài cốt của chính cha mẹ ruột dưới nền nhà, còn dùng bí pháp vây hồn phách họ lại khiến họ không thể đầu thai chuyển thế, để nhằm điều hòa phong thủy trong nhà, dùng cách ấy để bản thân mình phú quý hiển đạt.
Cách làm ấy rất hữu dụng, người con kia sống rất vui vẻ thành đạt trong xã hội, song việc làm độc ác vô tình đến mức ấy rất ít người làm được. Lúc nghe chuyện này, Trần Dương đã nghĩ thầm rằng, thật ra người này không cần làm như vậy, chỉ bằng lòng lang dạ sói của hắn cũng đã đủ để hắn thành đạt rồi.
Hiện phương pháp ‘âm hồn trấn trạch’ mà chú Trương thực hiện tại biệt thự này rất khác thường lạ lùng, chắc hẳn công dụng và uy lực còn lớn hơn nữa. Tuy hiện chỉ có hai mươi ba mươi con quỷ, nhưng nếu không bị Trần Dương phát hiện ra thì chắc sau đó sẽ càng nhiều hơn.
Dùng cả trăm linh hồn để ‘trấn trạch’, chỉ mới vừa nghĩ đến lúc bước chân vào biệt thự thì đã có cả trăm ngàn linh hồn bủa vây xung quanh, Trần Dương đã rét run cầm cập. Đúng là ý tưởng của kẻ thần kinh mà người thường như anh sẽ chẳng cách nào giải thích nổi.
Chỉ trong khoảng thời gian hơn hai mươi giây, trí não Trần Dương hoạt động nhanh như chớp hòng tìm được cách thoát thân. Nhưng sau khi Đinh Mậu Thụ thú nhận việc dùng linh hồn để trấn trạch thì anh đã biết, ngay từ đầu Đinh Mậu Thụ đã không dự tính để anh rời đi, hơn nữa…
Đúng vào lúc anh vừa mới nghĩ đến đó, bọn quỷ xung quanh đã bắt đầu hành động.
Chú Trương không thấy được bọn quỷ nên vẫn đứng lơ ngơ đứng đó, hoàn toàn chẳng hề biết được đằng sau mình là ba con quỷ đang cúi đầu bay giữa không trung. Chúng chậm rãi đưa tay về phía chú ấy, mãi đến khi cánh tay đâm vào cơ thể. Chú Trương trợn trừng mắt, nỗi sợ hãi tột cùng như đọng lại vĩnh viễn trên gương mặt, chú ấy dùng hắn mắt sững sờ và phẫn nộ chòng chọc vào Đinh Mậu Thụ.
Đinh Mậu Thụ lại chẳng hề liếc về phía chú ấy.
Tiếp theo, cơ thể chú Trương bị xé toạc thành nhiều mảnh.
Bọn linh hồn túm tụp lại cắn xé những tảng thịt trên đất. Không lâu sau trên đất sạch tinh tươm, như thể chú Trương chưa từng tồn tại.
Đến khi mặt đất bóng loáng rồi, Đinh Mậu Thụ mới dời ánh mắt rét giá đến Trần Dương.
Ánh mắt khinh miệt như đang diễn vở tuồng khỉ của hắn khiến cơn tức trong lòng Trần Dương bùng nổ, anh lấy lá bùa Ngụy Thời đưa cho mình rồi không nói nằng gì bước tới dán lên người Đinh Mậu Thụ. Đây là là bùa Ngụy Thời đặc biệt đưa cho anh để đối phó với hắn ta.
Ngày đó, Ngụy Thời và ngũ sư huynh Phương Chí của cậu đã cùng nhau nhiên cứu rất lâu, họ thấy sở dĩ Đinh Mậu Thụ trốn tới thành G tìm nơi trú thân, là bởi tuy chiếm lấy cơ thể của Đinh Mậu Lâm để thoát thân và tự do hành động, song thời gian qua lâu thì thân thể và hồn phách bắt đầu bài trừ nhau, dần mất đi sự sống.
Loại pháp thuật ‘thay hồn’ tuy rất lợi hại nhưng chẳng thể nào đạt đến trình độ cải tử hồi sinh cho được. Vì để tự cứu mình, Đinh Mậu Thụ chỉ cón cách dùng phương pháp luyện hồn để tăng sức mạnh cho chính hồn phách của mình, nhằm áp chế những phản ứng bất lợi cho cơ thể. Chắc ngay cả bản thân Đinh Mậu Thụ cũng chẳng ngờ được đến việc này.
Đinh Mậu Thụ đi lại không được nhanh nhẹn lắm nên Trần Dương đánh lén thàng công, nhưng anh lại bị bọn linh hồn Đinh Mậu Thụ gọi ra ép phải lùi về sau. Vừa bị dán lá bùa lên, Đinh Mậu Thụ đã rú lên đau đớn, sau đó toàn thân bốc ra luồng khói đen, mắt chỉ còn tròng trắng chứ chẳng còn đồng tử nữa. Hắn trợn trừng mắt nhìn về phía Trần Dương.
Không một giây do dự, Trần Dương chạy ngay xuống lầu.
Bọn quỷ xung quanh định ngăn anh, nhưng mỗi lần nhe răng nhào tới thì luôn bị một luồng âm khí xám trắng cản lại. Đôi hoa tai đầu lâu trong tay Trần Dương run bần bật rồi bay giữa không trung, sau đó tự động quàng vào cổ anh.
Lúc thấy cánh cổng khu biệt thự và tưởng rằng mình sắp thoát khỏi, đột nhiên Trần Dương tuyệt vọng phát hiện ra cánh cổng vốn mở đã chẳng biết đóng lại từ lúc nào. Lúc anh cầm chìa khóa mở cửa thì Đinh Mậu Thụ bị lá bùa giữ chân đã đuổi tới. Hắn chỉ huy bọn hồn ma xung quanh bao vây anh lại. Bọn hồn ma không ngừng trồi ra từ khắp mọi nơi xung quanh, chắc là bọn hồn ma hắn đã từng khống chế trong tòa nhà khi trước.
Trần Dương phản ứng rất dứt khoát, dù bọn quỷ xung quanh có nhiều hơn nữa thì Trần Dương không hề ngẩng đầu nhìn.
Trên cổ anh đeo đôi bông tai đầu lâu, nó đang bay giữa không trung, một trước một sau chống đỡ bọn hồn ma đang ập đến. Lúc thấy đôi bông tai đầu lâu ấy, ánh mắt Đinh Mậu Thụ vừa si mê vừa nồng cháy, hắn ra lệnh cho bọn linh hồn ráo riết tấn công.
Trần Dương mọ mẫm đi trong đêm tối. Vừa rồi rõ là anh đã liều lĩnh mở toang cửa chạy ra khỏi biệt thự, nhưng sao mãi chẳng thể tìm được đường ra thế này. Cứ sải bước liên hồi vậy mà xung quanh vẫn đen thẳm, ướt nhèm và dinh dính, chỉ cần đưa tay là thể nào cũng vơ phải thứ gớm ghiếc tanh hôi lạnh buốt và trắng mịn gì đó.
Còn những vật thể bị anh quơ được thì liên tục bủa vây lấy anh.
Xung quanh tối đen như mực, cái tăm tối chẳng thể thấy nổi ngón tay. Dù là ánh nắng hay ngọn đèn đường hoặc ráng chiều đều chẳng thấy được. Tối mịt tối mù, nơi tăm tối ấy lại có vô số ma quỷ đang rình rập, ở cạnh gần bên. Trần Dương bắt đầu sợ, tay run run, nhưng càng bị vây vào khốn cảnh anh lại càng không cam lòng bị bọn ma quỷ xé nát.
Hơn nữa chắc chừng bởi tại đôi hoa tai kia, dù thất vọng nhưng anh không hề tuyệt vọng.
Trần Dương ngừng lại, anh biết mình đã gặp được ‘quỷ góc tường’.
Đôi bôgn tai đầu lâu nho nhỏ kia bất chợt vùng ra khỏi sợi dây đeo màu đen rồi bay tới bay lui vòng quanh Trần Dương, hơn nữa chúng ngày một lớn dần. Dần dà, chúng lớn bằng cái đầu lâu thật, một trái một phải đứng trên vai Trần Dương. Trong tròng mắt của cái sọ khô quắt ấy bốc lên ngọn ma trơi xanh biếc, ngọn lửa hừng hực cháy phá nát bóng đem nặng nề xung quanh. Trần Dương phát giác ra mình vẫn còn trong biệt thự, đứng ngay cánh cửa.
Còn Đinh Mậu Thụ chỉ cách anh khoảng năm bước chân, đang cầm trong tay một con dao sáng loáng.
Xem ra, sau khi phát hiện bọn quỷ dưới tay không làm được gì Trần Dương, Đinh Mậu Thụ đã dự tính để bọn quỷ góc tường mê hoặc anh sau đó dùng tấn công vật ly đưa Trần Dương vào chỗ chết. Kế hoạch tiến triển khá thuật lợi, nếu không phải vì hai cái đầu lâu kia thì chắc chừng đã thành công.
Trần Dương xông tới túm chặt tay Đinh Mậu Thụ rồi đoạt lấy con dao, tiếp đó anh dùng sức bẻ khiến xương cổ tay Đinh Mậu Thụ kêu răng rắc, tay hắn đã bị Trần Dương bẻ gãy. Nhưng Đinh Mậu Thụ bị bẻ tay lại chẳng mảy may nhăn mặt nhíu mày, tựa như với hắn xương tay gãy nát hoàn toàn không đau. Hắn âm u nhìn Trần Dương, miệng lầm rầm lời chú, tiếp đó trượt ra khỏi tay Trần Dương hệt như con cá chạch, trong chớp mắt đã xuất hiện cách xa đó hơn mười thước.
Bọn linh hồn xung quanh vây tới, nhắm thẳng về phía Trần Dương.
Hai đầu lâu đang ở trên vai Trần Dương bay đến trước mặt anh, rồi một luồng sương mù quay cuồng dày đặc tỏa ra từ đó. Một cách nhanh chóng, bóng dáng mơ hồ của Ngụy Lâm Thanh và thằng quỷ nhỏ hiện ra, cả hai nhìn Trần Dương. Thằng quỷ con nhào vào lòng anh, bá lấy cổ anh, “Ba ơi, con và phụ thân đến đây, ba đừng sợ!”
Trần Dương giật giật miệng, kêu anh một thằng đàn ông phải thừa nhận mình sợ đấy hử, còn khuya.
Ấy vậy nhưng thằng quỷ nhỏ và ngay cả Ngụy Lâm Thanh đều không giống dáng vẻ bình thường lắm, cả người mờ mở ảo ảo, cơ thể khi thì tụ lại khi thì tản ra. Ngụy Lâm Thanh bước tới, đưa bàn tay như sương mù nắm lấy tay Trần Dương. Trần Dương cảm giác như tay mình vừa tiếp xúc với một vật vô hình không có thật
Ngụy Lâm Thanh kéo Trần Dương về phía cửa, vừa đi vừa nói, “Đây không phải bản thể của ta.”