Căn bệnh kia khi phát tác khá lạ. Mới đầu người bệnh sẽ chỉ hâm hấp sốt, nổi những vết bớt đỏ tím, sau một tối thì mấy vết bớt ấy lan khắp toàn thân, da sưng đỏ thối rữa nhiễm trùng, màu mấy vết bớt ấy cũng dần thay đổi, thành xanh lè và sưng phồng lên, hệt như mấy vết bớt của xác chết bị ngâm trong nước mấy ngày mấy đêm!
Sau đó người bệnh đầu tiên bắt đầu đau đớn, đau đến mức hận không thể chết quách đi cho xong, nếu không phải do người nhà quyết liệt ngăn cản thì chắc chừng đã đập đầu vào tường chết rồi. Tiếp sau đó lại có thêm vài người trong thôn nhiễm bệnh tương tự, tất cả mọi người luống cuống, ngay tức khắc trình báo lên trên.
Chỉ có lớp người già của cụ Ngụy là ngăn cản lớp con cháu không cho họ báo tin và không cho họ đưa cả người đến bệnh viện, nhưng sao họ lại nghe cơ chứ? Đều là cha mẹ vợ con mình, chẳng lẽ giương mắt nhìn người thân nằm trên giường chờ chết?
Thế nên họ không để tâm đến bất cứ điều gì mà chuẩn bị xe cộ đưa người ra ngoài, kết quả là chưa rời khỏi thôn thì kẻ lái xe và người đi cùng đồng loạt nhiễm bệnh và ngã gục xuống, còn những người đang bệnh thì có người chết ngay trong xe.
Lớp con cháu vẫn không tin chuyện dị đoan, tiếp tục đưa người đi, song cứ đưa một người lại chết một người, còn những ai không bị dịch chuyển thì có thể kéo dài nửa chết nửa sống. Vài lần như thế thì dù không rõ cũng hiểu ra, căn bệnh này tà ma quá, muốn vây hãm người chết rục ở đây rồi!
Qua vài ngày, dân cư thôn Ngụy giảm bớt một phần mười.
Ngụy Thời thông báo bệnh tình cho chính quyền cấp trên, lập tức nhiều người được phái tới nhưng chỉ bao vây thôn Ngụy không cho bất kỳ ai ra vào, vì lo sợ hiện trạng lạ thường này sẽ gây chú ý với bên ngoài. Song họ vẫn cung cấp lượng thuốc giảm đau và thuốc mê lớn, để tạm ngăn lại đau đớn của người bệnh. Còn những việc khác thì hoàn toàn không có biện pháp nào.
Mấy ngày nay Ngụy Thời luôn nghiên cứu chứng bệnh kia rồi chạy đôn chạy đáo khắp nơi, bận tối tăm mặt mũi. Cậu chưa từng nghe về loại bệnh này, dù là trong sách hay Từ lão tam cũng chưa hề dạy cậu. Dẫu cậu biết đây là thứ tà môn nhằm vào thôn Ngụy nhưng lại chẳng có cách nào.
Mấy ngày nay Ngụy Thời sốt ruột nóng nảy vô cùng, đến mức lở luôn miệng.
Nghe cậu kể lại Trần Dương như đăm chiêu, rồi anh lại nghe Ngụy Thời hỏi mình, “Còn anh sao lại quay về đây? Chẳng phải nói sẽ đi xa à?” Anh lơ đãng trả lời, “Thì bởi thằng quỷ con bảo Ngụy Lâm Thanh xảy ra chuyện, khóc lóc inh ỏi kéo tôi về cứu kẻ kia.”
Ngụy Thời sửng sốt, đột nhiên hai mắt lóe sáng, “Mau kêu thằng quỷ con ra đây, để tôi hỏi chuyện.”
Trần Dương gọi, thằng quỷ con lập tức xuất hiện trên vai anh, ôm chặt lấy anh không chịu buông tay, dù Ngụy Thời lừa gạt dụ dỗ thế nào nó vẫn lắc đầu không nhìn không mở miệng. Ngụy Thời hết cách, chỉ đành giao vấn đề khó khăn này cho Trần Dương.
Trần Dương cười khổ, “Tôi hỏi rồi, nó không biết gì hết.” Anh cầm lòng không được lại đế thêm một câu với Ngụy Thời đã tuyệt vọng có thể thử mọi chuyện, “Nó mới bấy nhiêu tuổi thì đã biết gì, biết cách tìm tôi đã lợi hại lắm rồi.”
Nghe anh khen, thằng cu con hai mắt tỏa sáng, còn bá lấy cổ anh rồi rúc vào lòng anh.
Ngụy Thời không có cách nào đành tiếp tục ngồi đó than thở, mặt ủ mày chau.
Trần Dương ngập ngừng, “Chuyện này mấy ông cụ không ý kiến gì ư?”
Ngụy Thời gật đầu, chẳng còn hơi sức đâu bảo, “Sao lại không ý kiến, một đám làm tổ trong nhà ăn chay niệm phật, bái Bồ Tát rồi.”
Trần Dương thấy thế thì hồ đồ quá, con người hễ tuyệt vọng cùng cực rồi thì làm liều thôi. Anh hỏi, “Còn cụ Ngụy? Cụ ấy cũng không làm gì?” Cụ Ngụy nhìn đâu giống người hễ xảy ra chuyện là sẽ cắm đầu cầu thần bái phật được, cụ ấy còn ngồi yên như thế thì thật lạ.
Ngụy Thời im lặng một thoáng, “Cụ Ngụy không mỗi ngày bái Bồ Tát, nhưng lúc tôi đi tìm cụ hỏi chuyện thì cụ đóng cửa bảo tôi đừng xen vào việc này, mở miệng ra thì luôn nói đây là do số phận, người Ngụy gia tránh không thoát. Chẳng hơn gì mấy ông cụ ở lì trong phòng cúng bài Bồ Tát cả.”
Trần Dương vỗ vai Ngụy Thời an ủi cậu, “Thế phải làm sao? Chẳng lẽ cứ như vậy?”
Ngụy Thời miễn cưỡng phấn chấn tinh thần, “Tất nhiên không rồi! Gần đây tôi mới biết, thì ra ——” Ngụy Thời tiếp tục nói, “Cứ khoảng sáu mươi năm thôn Ngụy sẽ bị nhiễm ôn dịch, mỗi lần đều chết rất nhiều người. Tôi truy cứu hỏi cụ Ngụy rốt cuộc là chuyện gì, cụ bảo chính cụ cũng không rõ, chỉ biết là do tổ tiên ghi lại, hễ gặp sự tình này thì chỉ có thể để nó tự qua đi, còn sống bao nhiêu người thì cứ sống bấy nhiêu, tổ tiên có linh, sẽ không tuyệt Ngụy gia.”
Nói đến đây, Ngụy Thời ném mạnh thứ thảo dược trong tay xuống, vẻ ác độc tỏa ra khắp người, “Đệt nó.”
Thoáng chốc cả căn phòng yên ắng vô cùng, chỉ có tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái nhà kéo dài liên miên, như thể muốn xuyên thủng nóc.
Thằng quỷ con vốn đang im lặng nằm trên người Trần Dương bất chợt nhảy ra lôi tay anh, hét lên the thé đinh tai nhức óc, “Ba ơi, chúng ta đi cứu phụ thân, chúng ta đi cứu phụ thân.”
Trần Dương và Ngụy Thời hai mặt nhìn nhau, thấy rõ đối phương hai mắt tỏa sáng.
Trần Dương nhấc bổng thằng quỷ con lên hỏi, “Con biết phụ thân con ở đâu?”
Thằng cu bám lấy tay Trần Dương treo mình trong không trung, “Dạ biết!”
Bên ngoài gió mưa rền rã, nhưng dù Trần Dương hay Ngụy Thời vẫn chẳng thể chờ nổi. Ngụy Thời tìm hai bộ áo mưa trong phòng rồi đưa cho Trần Dương một bộ, hai người chuẩn bị xong thì định ra ngoài. Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa dồn dập.
Ngụy Thời còn chưa kịp ra mở thì người bên ngoài đã phóng vọt vào, là Ngụy Ninh. Cánh tay lạnh như băng tựa kìm sắt của anh túm lấy tay Ngụy Thời, “A Thời, mau lên, đến nhà xem mẹ anh cái! Mẹ anh sắp không ổn rồi!” Ngụy Ninh bối rối đến mức nói năng lộn xộn.
Ngụy Thời lật tay lại nắm lấy tay anh, điên cuồng lắc anh, “Anh Ninh, anh bình tĩnh lại nào, bệnh đó em không trị được, em đang nghĩ cách.”
Ngụy Ninh bình tĩnh lại, đầu đầy mồ hôi lạnh, anh liếc cách ăn mặc như phải ra ngoài của Ngụy Thời, “Hơn nửa đêm nửa hôm, em ——” lúc này anh mới chú ý tới Trần Dương sau lưng Ngụy Thời, “Em định đi đâu với Trần Dương?”
Ngụy Thời rót cho anh ly trà nóng rồi bắt anh uống, “Bọn em biết được một tin chẳng rõ có phải manh mối không, đang định đi xem thử.”
Vừa nghe Ngụy Ninh đã uống một hơi cạn sạch ly trà trong tay, trong trà có ít vị thuốc đông y, chẳng rõ Ngụy Thời đã bỏ gì vào. Uống xong thì dòng khí nóng lan ra khắp toàn thân khiến cả người ấm áp hẳn. Ngụy Ninh vội vàng bảo với Ngụy Thời, “Anh cũng đi.”
Ngụy Thời đang định khuyên bảo thì thấy Ngụy Ninh vẻ mặt quả quyết, cậu biết không thể khuyên anh nên thôi chẳng làm nữa. Cậu đành bung dù rồi sang nhà hàng xóm mượn một bộ áo mưa để Ngụy Ninh mặc. Ba người cầm đèn pin, đội gió mưa tầm tã vội vã hướng về phía núi.
Thằng quỷ con không dẫn họ đi nơi khác mà đi thẳng đến nhà Ngụy Thất gia.
Đêm hôm khuya khoắt, nhà Ngụy Thất gia không một ánh sáng. Kể từ sau khi Ngụy Đông Lai gặp chuyện không may, Ngụy Thất gia thì còn đỡ, ít ra vẫn xuất hiện trước mắt người trong thôn vài lần, chứ còn vợ ông thì chưa xuất hiện lần nào cả, tựa như chưa từng tồn tại. Ngay cả lúc Ngụy Minh người được chọn làm thừa tự mang theo quà cáp đến gặp mặt tặng lễ thì bà vẫn ở trong phòng không xuất hiện. Người trong thôn ai cũng biết sau khi Ngụy Đông Lai rời đi tính tình bà trở nên rất kỳ lạ, lần này Ngụy Đông Lai vừa trở về đã gặp chuyện không may, bà gặp đả kích quá lớn. Thấy thế mọi người ngầm sụt sịt vài tiếng, không cưỡng ép bà.
Hiện căn nhà hai tầng của Ngụy Thất gia tối om om, im phăng phắc chẳng một tiếng động.
Bọn Trần Dương thử gọi cửa vài lần, cửa phát ra tiếng rung vang trời nhưng bên trong chẳng động tĩnh gì. Ba người liếc nhìn nhau. Trần Dương dùng sức tông vào cửa nhưng cánh cửa chẳng hề hấn gì, thế không phải là cách. Trần Dương liếc lên bức tường rồi ra hiệu để hai người kia lui về sau. Anh lùi ra sau cả chục bước rồi lấy đà nhảy bật lên, không thèm để tâm đến mấy mảnh ngói vụn vỡ nát dính nơi bờ tường. Anh lại dùng sức bật lên, người đã ở trên bờ tường.
Máu me bết trán bị mưa to rửa đi hết, Trần Dương nhảy xuống đất mở cửa ra. Ngụy Thời và Ngụy Ninh hai người một trước một sau bước vào.
Vừa bước vào, lập tức Ngụy Thời giữ chặt họ lại, thấp giọng nói, “Đừng cử động, nơi này không đúng lắm.”
Trong mưa tỏa ra mùi hôi thối tựa như mùi xác chết, trong này có người chết hơn nữa oán khí rất nặng. Ngụy Thời xoay người lấy hai lá bùa dùng máu gà vẽ thành rồi đưa cho Trần Dương và Ngụy Ninh, “Cầm đi.”
Sau khi thấy hai người họ cầm lấy bùa rồi, Ngụy Thời mới nhẹ nhàng thở ra rồi bước về trước.
Thật ra cậu thà tới một mình còn hơn đi cùng hai kẻ gà mờ kia, vừa không biết pháp thuật mà lại gây phiền cho cậu nữa dù rằng không tệ lắm, nhưng mà, cậu nghiêng đầu nhìn hai người nọ, nếu mà nói ra thật thì chắc sẽ bị ăn đập quá.
Mưa tầm tã nên trong nhà ngập nước. Đã khuya lắm rồi và bầu trời tối âm u. Không có ánh sáng, đèn pin chỉ chiếu được dòng nước đen ngòm lẫn lộn bùn đất phía trước, một mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Thứ nước dơ bẩn ấy mang theo cả cành khô lá úa, xác côn trùng chim chóc tụ lại quanh chân.
Có cả một xác con quạ đen dang rộng đôi cánh đen xì, người còn đầy giòi bọ trắng như tuyết.
Trần Dương liếc nhìn rồi đưa chân đá thứ tởm lợm sắp chạm tới mình qua một bên, mấy thứ từ này là do mưa cuốn từ núi xuống. Trần Dương nhíu chặt mày cùng Ngụy Thời và Ngụy Ninh đi vào nhà Ngụy Thất gia.
Dọc đường đi Ngụy Ninh im lặng không lên tiếng, dù thấy những thi thể hư thối ấy vẫn mặt không đổi sắc.
Trong phòng im ắng, trong nhà Ngụy Thất gia chỉ có hai người già cả ờ nhà, hiện bọn Trần Dương ba người đồng loạt tiến vào thì dù có là người chết nằm trong quai tài cũng bị tiếng ồn ầm ĩ của họ sống lại, chứ huống chi lại là hai người sống. Nhưng hiện lại yên tĩnh đáng sợ thế này, Trần Dương và Ngụy Thời liếc nhau rồi trầm mặt xuống, đều biết tình huống không đúng. Và rồi, bất chợt lầu trên vang lên tiếng lộc cộc. Ngay sau đó, một ông già lưng đã còng thường ho khan xuất hiện ngay đầu cầu thang.
Ngụy Thất gia tóc hoa râm đứng trước cầu thang nhìn ba người bọn Trần Dương, “Hơn nửa đêm nửa hôm, các người đến nhà ta làm gì.”