Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 2 - Chương 123: Cha con




Sau cùng, đêm qua Trần Dương không ném thằng quỷ con mới chui từ bụng anh đi, nhưng anh lại quy nguyên nhân là vì do mệt mỏi quá chỉ muốn đánh một giấc say sưa mà mặc hết những chuyện khác, thế là thằng quỷ con bèn cuộn mình nằm nơi bả vai anh. Một người một quỷ, hai mái đầu dựa vào nhau, im lặng say ngủ.

Ngụy Lâm Thanh ngồi bên giường dõi theo hai kẻ đang ngủ mà chẳng yên. Trần Dương cứ đưa tay đẩy thằng quỷ con ra, còn thằng cu nhà ta thì cứ bám dính lấy tay anh. Thấy cảnh ấy, ánh mắt kẻ kia không khỏi càng thêm dịu dàng, hệt như ánh trăng ngoài cửa sổ được khoác lên tấm lụa sương mờ.

Ngủ thẳng giấc đến khi trời hửng sáng, Trần Dương mở bừng mắt, và rồi thấy thằng quỷ con đang nằm cạnh mình.

Anh nhíu chặt mày, dám ngủ cùng anh cả đêm cơ đấy. Không biết có phải Ngụy Lâm Thanh làm không mà hiện thằng cu con đang diện cả bộ đồ đỏ. Nếu không tính tới chuyện là một luồng sương mù đen đen, thì với diện mạo kia của nó thật đúng là cấp bậc kim đồng, tay chân bụ bẫm được bọc trong quần áo đỏ au, ngón tay đưa ra đang ngọ nguậy.

Qua cả đêm, nhìn thằng cu con Trần Dương không thấy quá đáng ghét nữa. Dù sao thằng nhóc khá giống anh, làm sao anh có thể chán ghét gương mặt chẳng biết vì sao mà giống mình được, chẳng phải tự ghét mình à. Nhưng anh vẫn không thích lắm.

Mà Trần Dương cũng lười hỏi vì sao thằng cu con lại giống mình.

Rõ ràng lần đầu tiên lúc gặp Ngụy Lâm Thanh, thằng bé trong tay kẻ ấy dù bộ dáng thông minh đáng yêu nhưng chẳng có điểm nào giống anh, thế mà chỉ mới đó thôi đã đổi bộ da bên ngoài, cũng thú vị gớm.

Nhưng anh khá bực bội vì sao thằng cu lại cứ quấn quýt lấy mình.

Trần Dương liếc thằng cu đang nằm tì lên vai anh, mày giật giật. Ngay vào lúc anh sắp nổi khùng thì Ngụy Lâm Thanh đẩy cửa ra, đến bên cạnh Trần Dương rồi đưa thứ gì đó cho anh, thuận tay bế ngòi nổ của quả bom – thằng cu nhà ta vào lòng.

Thằng cu ngoan ngoãn để phụ thân nó bế, tay còn vòng qua bá cổ Ngụy Lâm Thanh.

Trần Dương giật giật mày chẳng ừ hử gì ngó cảnh tượng cha hiền con hiếu ấy. Thật ra Ngụy Lâm Thanh là một người tốt, chẳng hạn như thứ kẻ ấy mới vừa đưa lại cho anh là bộ quần áo do tối hôm qua anh lăn lê bò lết nên dơ bẩn rách nát, chẳng những đã được giặt sạch sẽ mà mấy chỗ rách còn được cẩn thận tỉ mỉ vá lại.

Trần Dương nhìn những đường may kia, mặt vặn vẹo, “Việc này anh cũng biết làm?”

Ngụy Lâm Thanh lắc đầu, nhẹ giọng bảo, “Ta nhờ người giúp.”

Nghe xong Trần Dương thở phào. May quá may quá, nếu ngay cả khâu vá thêu thùa mà Ngụy Lâm Thanh còn biết thì anh thật là Alexander Đại Đế quách luôn rồi, luôn có cảm giác được bà xã quan tâm yêu thương, dù thực tế anh là kẻ nằm dưới.

Đến khi Trần Dương mặc quần áo tử tế rửa mặt đâu đó xong xuôi rồi ngồi xuống ăn sáng, thằng cu con kia lại rời khỏi Ngụy Lâm Thanh, chỉ trong nháy mắt đã trèo lên vai anh, nước miếng nhỏ tong tong ngó phần điểm tâm trong tay Trần Dương. Đó là phần đùi gà còn lại từ hôm qua và một chén cháo.

Hừ, Trần Dương liếc nó, hừ lạnh trong bụng.

Trần Dương luôn ăn rất nhanh và mau, đó cũng là thói quen luyện được do lăn lộn bên ngoài. Hiện anh lại cố ý ăn thật từ tốn chậm rãi, ung dung thong thả gặm đùi gà trong tay, còn cố ý nhai chóp chép, vừa ăn vừa liếc thằng cu con đang nằm trên vai anh, nó đang dõi mắt theo cái đùi gà trong tay anh một cách vô cùng tội nghiệp.

Lúc còn lại nửa cái đùi gà, Trần Dương để cái đùi lại gần hít hít, rồi trưng ra dáng vẻ mùi mới ngon mới say mê làm sao. Rồi thì anh đưa cái đùi gà về phía thằng cu, ngay lúc sắp đưa đến miệng thằng cu thì đột ngột rụt nhanh tay về, sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp nhét ngay đùi gà vào miệng.

Tiếp đó còn cố tình ra vẻ ăn ngon lắm, chem chép miệng.

Vốn thằng cu còn tưởng Trần Dương sẽ đút nó ăn nên há cái miệng be bé ra thật to, nào ngờ hiện ngay cả góc chân gà cũng chẳng có, nhất thời nó tủi thân vô hạn, nước mắt đảo quanh rồi uất ức thút tha thút thít khóc.

Nó khóc đáng thương lắm, không phải kiểu khóc oa oa như đêm qua mà chỉ nhỏ giọng khóc thôi.

Thấy thằng cu con khóc tội nghiệp thế, vậy mà Trần Dương chẳng hề đồng cảm mảy may nào, anh vỗ đùi cái đét phá ra cười ha hả. Thấy anh cười ngặt nghẽo như thế, dù mới sinh ra thì thằng cu cũng biết anh đang cười nó, thế là từ khóc be bé thành khóc lớn hơn một ít.

Trong nước mắt ràn rụa ấy tràn ngập chỉ trích và lên án cùng cực.

Ngụy Lâm Thanh đứng bên chẳng nhịn nổi nữa, một lớn một nhỏ này thật khiến kẻ khác dở khóc dở cười. Trần Dương lớn đầu rồi mà còn trẻ con thế, đùa giỡn với thằng bé chỉ mới sinh ra chưa được bao lâu, chẳng biết phải nói gì nữa đây.

Ngụy Lâm Thanh vừa bước lại, thằng bé con như tìm được cha mẹ mà khóc òa lên. Trần Dương hừ lạnh, thằng cu sợ quá vội lén lút nhìn Trần Dương, rồi tiếng khóc ấy lập tức nhỏ lại, trở về khóc thút thít như lúc ban đầu. Trần Dương cũng lạ vì sao thằng cu lại nghe lời mình đến thế.

Ngụy Lâm Thanh bế lấy thằng bé rồi không biết tìm được một cái đùi gà từ đâu, kẻ ấy xé thịt ra đút cho thằng bé từng miếng từng miếng một. Một kẻ đút một kẻ ăn, khá vui vẻ ấm áp.

Trần Dương không cố ý bắt nặt thằng quỷ nhỏ nữa, ăn xong anh đứng lên chầm chậm đi tới đi lui cho tiêu. Bụng anh còn hơi đau, nếu làm gì mà biên độ động tác lớn quá sẽ càng đau khiếp nữa, thế là anh không dám sải bước dài mà bước mấy bước nhỏ và ngắn hệt như bà già, Trần Dương tự nhìn mà đau đầu nhức óc.

Sau khi được Ngụy Lâm Thanh cho ăn no, chẳng rõ có phải do vô vàn tin tưởng Trần Dương hay không mà dù bị bắt nạt thằng cu vẫn bám dính lấy anh. Hiện nó lại nằm tì trên vai anh. Trần Dương quay đầu lườm nó vẻ không hài lòng. Thằng cu rùng mình nhưng không chịu buông tay mà chỉ đổi chỗ, nó giấu mình trên lưng Trần Dương.

Cứ như thế, Trần Dương địu thằng cu con trên lưng, lúc ẩn lúc hiện sải bước.

Thoắt cái mặt trời đã ló dạng. Nhiệt độ trên núi thấp hơn bên ngoài một hai độ, hiện đang vào tháng Mười Một, trên núi sẽ lạnh hơn. Trần Dương quyết định mai sẽ xuống núi, anh ở trên này gần hai tháng rồi, chẳng còn kiên nhẫn nổi nữa. Giờ âm thai đã rời khỏi cơ thể, sau khi đổi mệnh lại anh sẽ rời nhà tiếp tục rong chơi bên ngoài. Nhiều năm trôi qua, anh phát giác mình đã lỡ yêu cuộc sống rày đi mai đó.

Đúng lúc này, Ngụy Thời lên núi.

Trần Dương thấy Ngụy Thời dễ dàng đi trên con đường núi, chỉ chốc lát sau đã tới gần. Cậu vẫy tay với Trần Dương, câu đầu tiên cất lời là, “Tối qua anh có xảy ra chuyện gì không?”

Trần Dương nhìn cậu một cách kỳ lạ, “Sao lại hỏi thế?”

Ngụy Thời mân mê cằm, trên gương mặt thanh tú là vẻ suy tư và khó hiểu, “Tôi cũng không biết tại sao, nhưng cứ thấy hình như hôm qua thôn Ngụy đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa chắc rằng chẳng phải chuyện tốt lành gì. Sáng nay thức dậy mắt tôi lại giật giật liên hồi.”

Giật mắt trái là tài, giật mắt phải là tai, dù đó là cách nói vô căn cứ nhưng nếu với Ngụy Thời – pháp sư thuật sĩ đã đạt đến một trình độ nhất định mà nói thì đó không phải là lời vô căn cứ mà là có nguyên do cả đấy. Đó là ‘cảm ứng với thiên đạo’, pháp lực càng cao cảm ứng sẽ càng nhiều và chính xác hơn. Ngụy Thời cũng thuộc cấp bậc cao thủ, nên cậu chẳng dám khinh thường cảm ứng của mình.

Trần Dương không giấu Ngụy Thời, nếu bảo trong thôn Ngụy ai sẽ tin lời anh, vậy người này chỉ có thể là Ngụy Thời. Anh tường tận tỉ mỉ kể lại đầu đuôi mọi chuyện xảy ra tối qua.

Nghe kể xong, đột nhiên Ngụy Thời mở trừng mắt nhìn chòng chọc Trần Dương.

Trần Dương bị cậu chàng ngó nghiêng đến mức rợn da gà. Anh nhìn qua theo tầm mắt Ngụy Thời thì thấy cơ thể đen như mực của thằng quỷ con đang nằm sấp trên vai anh, nó đang nghiêng đầu nhìn Ngụy Thời. Trần Dương đưa tay túm thằng cu lại, nhấc bổng nó trong tay.

Ngụy Thời chậc chậc hiếu kỳ đi lòng vòng quanh thằng cu mấy vòng, ngó thằng cu vung cánh tay và đôi chân bụ bẫm của nó trong không trung muốn với lấy tay Trần Dương rồi trèo lên đó, nhưng Trần Dương không cho nó toại nguyện. Hễ mỗi lần nó trèo lên, Trần Dương sẽ tóm nó xuống.

Trèo lên rồi bị tóm xuống, trèo lên rồi lại bị tóm xuống – quá trình này không ngừng lặp đi lặp lại, mãi đến khi thằng cu bị bắt nạt đến mức rơm rớm nước mắt rồi nhỏ giọng nức nở thì Trần Dương mới hừ lạnh, sau đó để mặc thằng cu leo lên tay mình.

Ngụy Thời nghệt mặt ra xem, cậu cảm thán liếc Trần Dương. “Nó thật coi anh là mẹ nó rồi.”

Vừa nghe thế mặt Trần Dương đã giật giật, anh biết Ngụy Thời cố tình nói thế để kích thích anh, nên dù vẫn liếc mắt hù dọa thằng quỷ con đang bám vào tay rồi định bò lên vai mình để thằng cu ngoan ngoãn ôm tay anh không dám buông, nhưng anh không hề nổi cơn tam bành hay làm gì nó hết.

Lần này Ngụy Thời lên núi, thứ nhất là do chuyện cảm ứng tối qua, thứ hai là để thăm Trần Dương, thứ ba là bởi mấy ngày nay trong thôn xảy ra chuyện. Liên hệ với những gì xảy ra tối qua Trần Dương kể thì khá ẩn khuất. Chuyện là sáng nay Ngụy Thất gia thông báo với lớp người già trong thôn rằng rốt cuộc ông đã tìm được đứa con mất tích ba mươi năm của mình, phải mở từ đường nhận hậu tự.

Trần Dương thương lượng với Ngụy Thời, quyết định xem tình hình rồi sẽ tùy thời cơ hành động.

Con quái vật làm ra từ ‘hoàn dương trận’ kia chẳng lẽ có thể công khai xuất hiện? Dù phần lớn người trong thôn đều không biết những bí ẩn trong đó, nhưng đừng tưởng tất cả đều ngốc nghếch dễ lừa gạt, nước cờ này Ngụy Thất gia đã đi nhầm rồi.

Từ đường được định sẽ mở vào ba ngày sau, trước đó Trần Dương sẽ ở tại trạm y tế nhỏ của Ngụy Thời. Ngụy Thời là người thông minh, cậu đã có kế hoạch vạch trần bộ mặt thật của Ngụy Thất gia nhưng cần Trần Dương phối hợp.

Vốn Trần Dương đã nợ cậu khá nhiều ân tình, giờ cậu cần giúp thì tất nhiên anh không từ chối.

Cùng ngày, họ không xuống thẳng núi quay về thôn Ngụy mà đi con đường khác, đi qua vài đỉnh núi rồi tới thôn Trần gia gần đó mà bác Ngô đang ở, tiếp đó lại ngồi xe đến trấn trên. Ngụy Thời và Trần Dương mỗi người một ngả, cậu tự đi mua vài thứ linh tinh gì đó, còn Trần Dương bắt đầu sải bước đi dạo trên đường.

Trên đường người đến người đi, ồn ào vồn vã náo nhiệt, mới hai tháng không tiếp xúc với nhiều người mà đã có cảm giác như cách cả mấy đời.

Trần Dương thấy hèn gì hòa thượng đều phải ngồi thiền đối diện bức tường, ngồi lâu như thế không bị thần kinh thì chắc chắn sẽ bị, họ cứ lơ lửng trên trời tự nhiên sẽ xuất hiện đủ loại suy nghĩ thần kỳ, nói là ngộ đạo cũng được mà cảm ứng cũng chẳng sai, tóm lại, các loại huyền diệu đều ở trong đó.

Tất nhiên Trần Dương chẳng thấy gì với cách nghĩ khá đại nghịch bất đạo ấy.

Anh hai tay đút túi, chậm rãi đi về trước, trên vai còn cả một thằng quỷ nhỏ đang nằm. Có lẽ thằng quỷ nhỏ đúng là lai lịch bất phàm thật, tại nơi nhân khí nhiều dương khí thịnh vậy mà vẫn xuất hiện được, dù chẳng cục cựa dính cứng ngắc trên người anh. Trần Dương liếc thấy thằng cu có hơi gắng gượng, cơ thể bụ bẫm nhỏ xíu hơi run lên không thoải mái, vậy mà còn tỏ vẻ không chịu rời khỏi người Trần Dương.

Trần Dương thấy rõ cả, lòng anh hơi khó chịu. Rồi đôi chân vô thức đi về phía ít người.