Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 2 - Chương 112: Ác đấu




Trần Dương không té xuống, bởi do anh được một đôi tay đột ngột xuất hiện ôm lấy rồi bình an đứng trên đất. Tiếng động khá lớn, chưa nói đến tiếng mấy nhánh cây rời lào rào xuống, mà ngay cả tiếng đám cỏ dại lắc lư khi có người rơi vào cũng đủ kinh động toàn bộ người xung quanh.

Chú Khánh đứng phắt dậy, thấp giọng nói, “Ai ở đó, ra mau.”

Xung quanh đen đặc, từng trận gió thổi tới khiến cành lá đung đưa phát ra những tiếng phần phật kỳ lạ kéo dài không dứt, tựa như có vô số quỷ quái yêu ma đang âm thầm dõi theo, bất cứ lúc nào cũng có thể giương nanh múa vuốt nhào ra.

Giọng chú Khánh sắc buốt, nghe có vẻ mạnh mẽ nhưng bên trong lại đang sợ hãi.

Trần Dương siết tay thành đấm, các đốt ngón tay kêu răng rắc. Anh bước ra từ sau cây, đẩy đám cỏ dại cao tới thắt lưng mình ra, không nhanh không chậm tới trước chú Khánh.

Thấy anh, chú Khánh biến sắc, sau đó khẩn trương liếc qua con người giấy đặt bên cạnh giếng. Ánh sáng tù mù những vẫn nhìn rõ thứ khói đen phả ra từ miệng giếng đang hướng về con người giấy.

Bỗng chốc rất muốn giải quyết ngay mọi phiền hà, thấy Trần Dương mặt đầy sát khí, chú Khánh không tự chủ được căng cứng cả người, mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng. Nhìn Trần Dương, chú đánh đòn phủ đầu, lớn giọng hỏi, “Nửa hôm nửa đêm, cháu theo chú làm gì?”

Trần Dương lấy hộp quẹt ra bật tách một tiếng đốt điếu thuốc trong tay, sau khi rít vào một hơi anh phả ra vòng khói trắng, “Không phải đang đi tản bộ vào đêm thì đúng lúc gặp phải chú Khánh sao? Chú đang bái tế cô hồn dã quỷ nào đó?”

Lời của Trần Dương chẳng hề giữ lại chút lễ độ nào. Ở nơi anh sống, nói kẻ nào đó bái tế cô hồn dã quỷ là ý đang bảo kẻ đó giở tà thuật gì, làm chuyện không thể để người khác thấy, không phải hại người thì cũng là muốn giấu giếm tai tiếng cả thôi.

Chú Khánh run run miệng, “Dám nói chuyện với người lớn thế à? Không ai dạy, đúng là không ai dạy.”

Trần Dương biến sắc, anh vứt mẩu thuốc trong tay xuống, giẫm mạnh lên.

Anh nhìn chú Khánh đầy khinh thường, “Chú Khánh à, hai ngày nay cháu đưa bát tự của Hai Mập nhờ người xem giúp, chú đoán thử coi cháu xem được gì?” Liếc chú Khánh sắc mặt trắng bệnh, anh nói tiếp, “Thì ra bát tự và mệnh của Hai Mập không khớp nhau, mệnh hung như thế mà thân nhân trong nhà lại còn sống rất tốt, rất không khoa học. Chú Khánh à, chú có thể cho cháu biết thế là thế nào không?”

Chú Khánh sầm mặt, “Chú không biết cháu đang nói gì.”

Trần Dương bật cười. Hai Mập không biết bát tự của hắn, anh đã bóng gió hỏi dò được lúc chơi đánh bài với mẹ Hai Mập. Người bình thường rất hay dễ mở miệng trên bàn bài bạc, anh không hỏi trực tiếp mà chỉ hỏi qua loa về thời gian.

Hai Mập lớn hơn anh khoảng một tuần tuổi, sinh ra vào sáng sớm lúc gà gáy. Đối chiếu thế cũng dễ dàng suy ra được bát tự của Hai Mập, sai sót chút ít không quan trọng, dù sao anh không cần coi đại bát tự, chỉ cần tiểu bát tự là đủ.

Đại bát tự không chỉ có thể xem được cuộc đời của một con người, ví như trước đắng sau ngọt, già rồi sẽ thế nào mà còn có thể tính cả được những trắc trở thăng trầm, nhấp nhô gập ghềnh hay giàu sang vinh hoa phú quý trong cả cuộc đời người đó. Những việc ấy cần tính toán vô cùng phức tạp và khổng lồ, đồng thời cũng cần chính xác thời điểm sinh ra.

Còn tiểu bát tự thì đơn giản hơn, không cần thời gian chính xác cũng tính được sơ lược nét chính của một người.

Tiểu bát tự rất hiếm khi chính xác do sẽ có nhiều sai sót trong ấy, nhưng cái khái quát bên ngoài vẫn đúng. Nếu đã tính ra đó chỉ là một người bình thường, thì kẻ ấy chẳng thể nào trở thành một quả trứng vàng trong ổ gà được.

Dù không tính ra Hai Mập là kẻ mệnh hung khắc hết người thân, nhưng lại khác khá xa mệnh hiện tại. Vô cùng đáng nghi.

Trần Dương chậm rãi bước về phía chú Khánh. Chú Khánh theo bản năng lùi về sau, lùi đến sát bên chiếc giếng, chú vấp phải hòn đá mém nữa đã ngã oạch xuống, phải vội vàng nắm lấy thành giếng mới đứng vững được.

Trần Dương dùng chân đá đá con người giấy kia nghiêng sang một bên. Không để ý sự ngăn cản của chú Khánh – người thấp hơn anh nửa cái đầu và gầy yếu hơn rất nhiều – anh vươn tay ra nhặt con người giấy kia lên.

Trên đó viết tên anh rất rõ ràng —— Trần Diệm Diệm.

Còn quấn một sợi tóc chắc là của anh, không biết chú Khánh lấy từ đâu, hoặc trong nhà Trần Dương, hoặc trong nhà Hai Mập, rất có thể là thế.

Trần Dương cầm con người giấy kia, khí đen cuồn cuộn định phóng tới người anh lại bị tấm chắn vô hình ngăn lại. Anh lắc đầu, giọng thương cảm, “Chú Khánh à, sao chú ác thế? Đổi mệnh cháu còn chưa đủ mà còn muống mạng cháu nữa, chú thật cho rằng cháu lành như cục đất ư.”

Anh dùng tay bóp mạnh, lập tức con người giấy kia thành mảnh vụn.

Thứ khí đen bị anh chạm vào không bám lấy con người giấy nữa mà túa ra ngoài, bay tán loạn trong không trung. Đám khói như lũ ruồi bọ không đầu định hướng về hai kẻ đang sống, một luồng khí bay thẳng lại anh, đánh vòng vài cái rồi quay đầu đi.

Thật ra chú Khánh không phải là kẻ pháp thuật rất mạnh, chủ yếu là do mượn sức của ác linh kia mà thôi. Thấy đám khói đen ập thẳng tới không thể trốn được, chú dùng tay quơ quào chống cự, “Tránh ra, tránh ra, tránh ra!”

Nhưng vô dụng, luồng khí đen đó chui vào cơ thể chú Khánh, gần như ngay lập tức, một luồng khí đen rất rõ hiện giữa mi tâm chú. Chú thở hổn hển chỉ vào Trần Dương, “Là tao đổi mệnh mày đó thì sao, đổi rồi thì chẳng đổi lại được, mày sẽ mãi mãi gánh lấy mệnh đó giúp con tao.”

Nói xong chú Khánh ngẩng đầu, phá ra cười thảm thiết.

Trần Dương nghe mà ngưa ngứa lỗ tai, anh chọt chọt lỗ tai mình. Thấy chú Khánh bị ác linh khống chế nổi điên lên, anh thừa nhận mình đang sung sướng. Nhưng có một chuyện anh nghĩ mãi không ra vì sao chú Khánh lại muốn mạng anh, nên anh mới nói với chú Khánh như đang nói chuyện việc nhà, “Chú Khánh à, nhiều năm thế rồi, sao tự dưng chú lại muốn mạng cháu?”

Chú Khánh cười lạnh, mặt rúm ró lại, “Tao nghe bảo thằng ranh mày từ ngoài trở về đã học được không ít thủ đoạn, mày hỏi Đông lão tiên, hỏi Mao lão tiên, còn nói với thằng Hai Mập ngu ngốc kia chuyện mày hỏi âm. Lúc hỏi âm ngăn không được mày, nên nếu không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, không thể để lại hậu họa.”

Trần Dương gật đầu vẻ hiểu biết, chú Khánh đúng là một kẻ phải ra tay đến khi đạt được mục đích mới thôi.

Không hề tỏ vẻ chột dạ, chú Khánh nhìn Trần Dương đầy oán độc, thật đầy đủ tố chất làm chuyện xấu thì không thẹn với lòng và vô cùng muốn trả thù, “Mày tưởng thời gian này tao sống tốt chắc, mười năm này sống hệt như cô hồn dã quỷ, bị nắm mũi dẫn đi mà phải lo lắng đề phòng, cãi nhau với người nhà, quanh năm suốt tháng nói chẳng được mấy câu.”

Những múi cơ trên mặt giật giật vặn vẹo, gân xanh đập thình thịch trên cổ, chú Khánh quát, “Đều là do trời cao tuyệt đường! Khiến tao không còn cách nào khác, không còn đường để đi, tao không thể nhìn mình nhà tan cửa nát!”

Trần Dương nhướng một bên mày, không biết chú Khánh đang gào lên như trút bỏ nỗi lòng làm gì, nếu nói gã ta không muốn cửa nát nhà tan thì anh có thể hiểu, nhưng chuyện ấy liên quan gì đến anh? Anh và người nhà đều vô tội cả. Anh chỉ biết kẻ trước mắt đang bị oán khí của ác linh vây lấy, đang lên cơn điên cuồng kia là kẻ thù của mình.

Hơn nữa, chú Khánh nói dễ nghe thật, cứ như là bị ép buộc, nhưng thực tế lại ích kỷ và mặt dày mày dạn vô cùng. Năm đó nếu muốn sửa mệnh cho Hai Mập thì vẫn có khả năng dùng cách khác, chẳng qua cái giá phải trả sẽ đắt hơn và không đơn giản như đổi mệnh.

Nói trắng ra, mệnh kẻ khác không phải là mệnh, chỉ cần ra tay không ai phát hiện là được.

Mới nghĩ đến đó, tim Trần Dương đã nhen nhóm lửa, anh hận không thể trực tiếp đánh chết gã ta ngay đây. Song anh vẫn cố gắng khắc chế xúc động bản thân, hít sâu vài hơi. Nếu anh đánh chết gã thì phải ngồi tù, vì một tên súc sinh như thế mà phí cả nửa đời sau của mình, không đáng.

Chú Khánh chạm vào thành giếng, miệng lẩm bẩm. Trần Dương biết gã đang triệu ác linh ra, anh không ngăn lại mà chỉ đứng đó nhìn.

Trong giếng nhanh chóng vang lên những tiếng sột sà sột soạt, rồi là tiếng cười khanh khách. Cách tay xương trắng ấy lại thò ra khỏi giếng, nó phóng vọt lên chế trụ cánh tay phải còn lành lặn của chú Khánh. Dưới sự cắn xé điên cuồng của nó, tay phải chú Khánh mau chóng hệt như tay trái, hiện rõ xương trắng, máu thịt lẫn lộn.

Máu rơi từng giọt lên đất, nhuộm đỏ cánh tay trắng chạch kia.

Từng đợt tiếng cười lạnh lẽo truyền tới từ trong giếng khiến người nghe đau nhức màng tai, răng lập cập va vào nhau. Trần Dương xoa lỗ tai, im lặng đứng đó nhìn xem còn thứ gì có thể chui ra từ miệng giếng.

Cánh tay trắng chạch đó uống no máu xong thì đổi hướng, nó bò trên đất, loạt soạt tới chỗ Trần Dương. Tốc độ rất mau, chỉ nháy mắt đã tới trước mặt anh. Đứng cách xa ba mét, nó phóng vọt tới bám vào đùi Trần Dương.

Trần Dương phản ứng rất nhanh, anh xoay người bắt lấy bàn tay đang bám vào quần mình ném mạnh xuống, sau đó giẫm chân lên nghiền nát nó như nghiền nát mẩu thuốc.

Bàn tay đó phát ra thứ âm thanh lạo rạo, Trần Dương giẫm mạnh lên khiến nó nát bét ra, đến lúc nó không cựa quậy nữa anh mới nhấc chân khỏi.

Thấy Trần Dương làm một hơi mau chóng như thế, chú Khánh biến sắc, và rồi càng dịch đến gần chiếc giếng kia hơn, như miệng giếng là bùa hộ mệnh của gã. Thấy thế Trần Dương nheo mắt, có phải cứu tinh không còn phải xem sẽ gặp ai.

Cùng lúc bàn tay trắng kia bị Trần Dương giẫm nát, trong giếng vang lên một tiếng rít phẫn nộ.

Một luồng khí đen phóng vọt lên cao, rồi thứ âm thanh lộc cộc vang lên trong giếng cạn. Ngay sau đó, một bộ xương khô mất tay phải bò ra, kéo theo tiếng sột sà sột soạt, nó quay đầu, đôi mắt tối om nhìn xoáy vào Trần Dương.

Trần Dương gọi với ra sau, “Ngụy Lâm Thanh, đến phiên rồi.”

Tục ngữ nói rất đúng, ‘vật tẫn kì dụng’, phải biết mình có thể làm gì và không thể làm gì, giao chuyện mình không thể làm được cho người có thể làm, đó mới là điều người thông minh nên làm. Thấy bộ xương khô Trần Dương biết bản thể của ác linh đã xuất hiện, anh đối phó sẽ hơi khó khăn, không bằng giao cho Ngụy Lâm Thanh.

Dưới ánh sáng mờ ảo, một bóng dáng mơ mơ hồ hồ xuất hiện bên cạnh Trần Dương, yên lặng không nói lời nào, như thể sự vật bên ngoài không hề ảnh hưởng gì đến mình. Ngụy Lâm Thanh nhìn Trần Dương rồi nhẹ nhàng thở dài, sau đó chặn lại bộ xương khô đang rít lên nhào tới. Bộ xương ấy nhìn qua thì kinh khủng nhưng sức chiến đấu chẳng mạnh lắm, ít nhất Ngụy Lâm Thanh ứng phó rất tự nhiên, đủ sức.

Trần Dương nhìn thêm một lát thì yên lòng, anh tập trung chú ý đến chú Khánh.

Bộ xương vừa ra khỏi chú Khánh đã mềm oặt hai chân quỳ trên đất, đầu chạm đất miệng không biết đang lầm rầm gì. Trần Dương nghe thì hình như là những lời cầu xin tha thứ. Xem ra bộ xương trắng này thế lực rất mạnh, chắc chú Khánh đã chịu không ít đau khổ.

Một con quỷ không có thực thể, một ác linh bám vào bộ xương trắng, cả hai đánh nhau làm dấy nên từng trận âm phong, cây cối cỏ dại xung quanh tự chuyển động dù không có gió, bọn côn trùng rỉ rả cả đêm cũng tự biết trốn mất.

Bộ xương rắng rít lên rồi bắn ra một cuộn khói đen đặc. Thứ sương mù xám trắng quanh người Ngụy Lâm Thanh mờ ảo mông lung, chẳng thể thấy rõ kẻ ấy đang làm gì. Chỉ chốc lát sau, bộ xương kia bỗng bị rã ra, phần rơi trên đất, phần bị nát, phần lại hóa thành bột phấn.

Xương trắng rơi trên đất biến thành đen xỉn, rồi rất nhanh hóa thành vụn nát.

Thắng bại đã rõ, bộ xương trắng không cầm cự được lâu, thứ khí đen cuồn cuộn cũng bị âm khí xám trắng trên người Ngụy Lâm Thanh nhốt lại ăn mòn từng chút từng chút một. Có lẽ không phải bộ xương đó hoàn toàn không có trí khôn, ít nhất nó còn biết bỏ chạy.

Nó quay đầu nhào tới bên giếng, trước khi chui vào thì kéo theo chú Khánh đang đứng bên không kịp tránh đi. Chỉ nghe chú Khánh thét lên một thiếng thảm thiết, sau đó tất cả im phăng phắc, khí đen xung quanh dần biến mất.

Chỉ trong nháy mắt, ngoài trừ thứ vụn đen trên đất thì chẳng còn gì nữa.

Như thể đợt đánh nhau kịch liệt vừa rồi chưa từng xảy đến, Trần Dương chậm rãi đi vòng quanh chiếc giếng cạn vài vòng, anh ngẩng đầu nhìn Ngụy Lâm Thanh vẫn vẻ mặt hững hờ thờ ơ, hỏi, “Không dụ nó ra lần nữa được à?”

Ngụy Lâm Thanh lắc đầu, “Nó không đơn giản đâu.”

Không đơn giản à, Trần Dương ném một viên đá vào trong, ngoài trừ tiếng vang nặng nề thì chẳng còn động tĩnh lạ thường nào khác. Trần Dương không cam lòng, anh lại ném vào mấy cục đá nữa nhưng vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, xem ra bộ xương kia đã quyết định phải làm rùa đen rút đầu.

Trần Dương bực bội, vất vả lắm mới có kẻ đánh thuê, vậy mà kẻ thù lại không xuất hiện.

Anh hậm hực bỏ ý định dụ địch xuất hiện, xoay người rời khỏi căn nhà cũ kỹ.

Trước khi anh rời đi, Ngụy Lâm Thanh nhìn thoáng qua chỗ giếng cạn rồi cau mày. Dường như không đúng lắm. Không phải bộ xương ấy không có thực lực, mà thực lực đó lại không hề tương xương với thứ áp lực không khí xung quanh.

Trần Dương không về nhà, anh đến nhà chú Khánh.

Côn trùng rỉ rả chim hót vang, cây cối um tùm rừng sâu thẳm, những tiếng lào xào phát ra dưới chân. Ánh trăng chẳng biết xuất hiện từ khi nào, để lại bóng sáng heo hắt trên cây. Bước đi trong ánh sáng ấy, Trần Dương thoáng cảm giác như mình đang trong cảnh mơ.

Dù rằng đã biết chân tướng, nhưng có những thứ đã mất đi sẽ mãi không tìm về được.

Lỗ hổng trống rỗng trong tim như vẫn bị gió lùa vào, chẳng được chút an ủi và đền bù nào khác. Trần Dương thở dài trong lòng, tự phấn chấn lên. Dù thế nào thì vẫn phải sống tiếp, phải sống cho thật tốt mới không khiến người thân đã chết thất vọng.

Ngụy Lâm Thanh dõi theo Trần Dương, có lúc anh bị bóng cây bên đường nuốt lấy, khi lại xuất hiện trở ra. Bỗng dưng Ngụy Lâm Thanh lo lắng, chỉ sợ mỗi lần Trần Dương bị cái bóng ấy nuốt rồi sẽ không xuất hiện trở lại nữa.

Ngụy Lâm Thanh nghĩ ngợi một thoáng, tiếp đó búng ngón tay.

Trần Dương vừa đúng lúc đi tới nơi không bị cây cối che, bất chợt anh dừng lại sờ vào bụng, mặt nhăn mày nhíu, thấp giọng gọi ai kia, “Ngụy Lâm Thanh, thằng quỷ con lại giở trò rồi, mẹ nó đau chết mất, mau làm nó yên coi.”

Ngụy Lâm Thanh cười khổ trước sự giận dữ mắng mỏ của anh, sau đó mới kéo tay Trần Dương lại rồi chạm vào bụng anh. Cơn đau quặn thắt của Trần Dương lập tức ngừng lại, anh ngó tay Ngụy Lâm Thanh đang để trên bụng mình, mắng tiếp, “Rốt cuộc thì chừng nào thằng quỷ con mới ra được?”

Ngụy Lâm Thanh rút bàn tay đặt trên bụng Trần Dương lại, nhưng không buông bàn tay đang nắm lấy tay Trần Dương, “Còn hai tháng nữa.”

Có đáp án, Trần Dương hít sâu một hơi, áp chế cơn tức, rồi tiếp tục bước tới trước.

Sự việc xen ngang ấy khiến sầu não nhanh chóng tan thành mây khói.

Tới trước nhà chú Khánh, Trần Dương dùng chút mánh khóe mở cánh cửa đã khóa, mở loại khóa này cũng chẳng cần kỹ thuật gì, nắm chút bí quyết là được. Trần Dương vào nhà, bật đèn pin nhặt được rồi chiếu sáng gian nhà chính tối om. Dù gì thì đây là căn nhà không có bàn tay phụ nữ, thế nên đồ vật đầy bụi và lộn xộn, lung tung hết cả, trên bàn còn cả đồ ăn thừa còn đó.

Lúc bước vào, Trần Dương thấy mấy con chuột đang bu lại chỗ thức ăn ấy, bị đèn chiếu sáng chúng nó lủi hết vào góc tường.

Trần Dương bước tới trước bàn thờ rồi lần mò phía sau, quả nhiên phát hiện được một bọc giấy. Thời điểm đổi mệnh, tốt nhất là để pháp khí nơi bàn thờ hoặc trong phần mộ tổ tiên, như thế có thể nhờ tổ tiên trấn áp giúp để tránh xảy ra hỗn loạn, vì đổi mệnh là một chuyện rất mạo hiểm. Trần Dương vốn nghĩ nếu không có thứ này ở bàn thờ thì phải đến khu mộ tổ tiên của chú Khánh xem thử, may là không cần làm thế.

Anh lấy bọc giấy dính đầy tro bụi ra, bên trong là một lá bùa quấn vào một túi tiền vải nhỏ. Trần Dương xé bùa, mở chiếc túi dốc thứ bên trong ra, là một con người gỗ bị đâm vào bảy lỗ[1] trên người, trên con người gỗ là tên và bát tự của anh, ngoài ra còn vài thứ màu đen bốc mùi tanh hôi chẳng biết là gì.

Trong bọc giấy ngoại trừ túi tiền vải, còn có một quyển tập Trần Dương thường dùng khi đi học lúc bé.

Trần Dương mở ra thì thấy trên quyển tập ấy viết ngoáy vài thứ, ngày tháng rõ ràng nhưng sự việc lại rất mập mờ, chẳng hạn như trang đầu viết, “Ngày X tháng X năm 199X, tại thành Tiểu Động, tiếp xúc với XX, hạ nguyền rủa thành công, hoàn thành nhiệm vụ, ghi chép lại. Đáng tiếc.”

Hai chữ ‘Đáng tiếc’ sau cuối ấy như thế kẻ viết cũng không dễ chịu với những chuyện mình đã làm.

Quyển vở ghi lại không nhiều, chỉ khoảng hơn mười trang, Trần Dương xem ghi chép gần nhất.

“Ngày X tháng X năm 201X, tại thành B, trận pháp bị phá, bị người phát hiện, phải diệt khẩu. Kêu Trương XX đến là được.”

Trần Dương cầm quyển vở trong tay hơi suy tư, thứ này là những chuyện chú Khánh đã làm bao năm qua, dù là ở thành Tiểu Động hay thành B đều có liên quan đến chuyện anh nghe được từ chỗ Ngụy Thời. Thế thì càng khiến người khác suy nghĩ sâu xa. Trần Dương quyết định đưa quyển vở này cho Ngụy Thời.

Xem Ngụy Thời nói thế nào.

./.


[1] Gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng.