Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 2 - Chương 104: Châm cứu




Trần Dương vốn định tới chỗ Ngụy Thời từ sáng sớm, nhưng còn chưa kịp ra khỏi cửa anh đã bị hai người canh giữ ngăn lại. Hai người ấy đồng thanh bảo anh cứ đợi trong nhà, họ sẽ phái người kêu Ngụy Thời ngay. Gân xanh trên trán Trần Dương giật giật, anh nửa cười nửa mếu nhìn hai phụ nữ vẻ mặt nghiêm túc trước mặt mình, sau đó một người xoay ra cửa hét bảo ai đó đi.

Trần Dương bực bội quay về phòng, anh không đánh phụ nữ và cũng không thích tranh chấp với phụ nữ.

Một lúc sau, đeo hòm thuốc trên lưng, Ngụy Thời lạch bạch chạy tới. Xông thẳng vào phòng Trần Dương, cậu quệt mồ hôi, cười nhạo, “Há há, hôm qua nói chuyện lại quên mất anh không thể ra khỏi chỗ này được.”

Trần Dương đập tay, “May là có mấy ngày, chứ không chắc tù túng chết mất.”

Ngụy Thời gật đầu đồng cảm, “Chính thế, tập quán của thôn bọn tôi là thứ chuyên dùng để khiêu chiến tính kiên nhẫn của con người đấy, nhưng không đến mức khiến kẻ khác nổi điên đâu, cùng lắm là điên nhưng không hóa rồ thôi.”

Trần Dương ngập ngừng, “Thế rốt cuộc cậu sẽ làm gì?”

Ngụy Thời tháo thùng thuốc xuống, “Châm cứu trước rồi cho anh uống thuốc.”

Trần Dương cởi sạch đồ chỉ còn chừa lại mỗi chiếc quần cộc, anh sải chân sải tay nằm ra giường. Ngụy Thời nhìn cơ thể rắn chắc thon thả của anh từ trên xuống dưới, cũng có cơ bắp đấy nhưng không khoa trương quá mức, cậu chàng khoác lên vẻ mặt rất bỉ mà nói, “Anh Trần à, anh luyện cơ bắp cũng đẹp quá nhỉ.”

Trần Dương thấy Ngụy Thời lấy ra một cái bọc vải từ thùng thuốc, mở ra thì bên trong chứa đầy kim châm nho nhỏ, có kim dài có kim ngắn. Anh thuận miệng đáp, “Luyện gì đâu, do trước kia bốc vác ấy mà.”

Lúc này, Trần Dương phát hiện Ngụy Thời đang nhìn mình chòng chọc, sắc mặt quái lạ. À mà không, không phải nhìn anh mà đang ngắm nghía bụng anh. Anh cười mắng, “Cậu trẻ à nhìn gì đó, muốn nhìn đến thấy hoa nở mới chịu hử!”

Ngụy Thời mân mê cằm, vẻ mặt sợ hãi than, “Đúng là có hơi nhô ra.”

Quả thật, nơi vùng bụng bằng phẳng rắn chắc với những cơ bắp của Trần Dương có hơi nhô ra không quá rõ, nhưng nếu so với cơ thể cân xứng của anh mà nói thì đúng là chỗ bụng không cân đối lắm so với những nơi khác.

Lời của Ngụy Thời khiến Trần Dương muốn ngay lập tức nhảy khỏi giường đánh người. Ngụy Thời mau mắn ngăn lại, “Anh Trần à, anh đừng động. Haha, chuyện này hiếm gặp chết được, để tôi sờ cái nhé? Ấy đừng trừng tôi nữa, tôi không sờ là được chứ gì?”

Nói xong, Ngụy Thời vẻ mặt tiếc nuối bắt đầu châm cứu. Cậu không châm nơi khác mà chỉ đâm vào huyệt vị tứ chi của Trần Dương, đâm đến lúc Trần Dương chẳng khác nào con nhím mới chịu dừng. Ngụy Thời rửa tay, sau đó bắt chéo chân ngồi lên giường nói đủ thứ chuyện với anh.

Hễ Ngụy Thời nhiều chuyện thật khiến kẻ khác phiền chết được, còn lúc không nhiều chuyện thì lại hệt một đứa câm, ngồi lâu lắc mà miệng không nói lời nào. Hiện đang là lúc cậu chàng mở máy. Cậu huơ chân múa tay hớn hở, kể tuốt tuồn tuột chuyện cậu và Ngụy Ninh đã trải qua ở thành Tiểu Động rồi mới tiếc nuối ngậm miệng lại.

Trần Dương vẻ mặt đăm chiêu, anh nói với Ngụy Thời, “Tôi biết thành Tiểu Động mà cậu nói. Tôi có bà cô ở đó, nhưng đã rất lâu chưa liên lạc, không biết hiện gia đình bà cô sao rồi.”

Ngụy Thời vỗ vai Trần Dương, “Phải nói thế nào nhỉ, bởi vì trái đất tròn nên sẽ gặp được nhau, bà cô anh tên gì, biết đâu tôi đã từng gặp.”

Trần Dương đưa tay ra, “Cái đó tôi không biết, nghe bà nội bảo thế chứ chưa gặp bao giờ. Nhưng tôi nghe nội kể bà cô sinh được hai người con gái, sống cũng không tốt lắm.” Lúc ấy nội anh còn than thở rằng người chị họ của nội không tốt số lấy chồng xa nên không được ai trong nhà chiếu cố, dù có bị bắt nạt thì chỉ có thể tự nuốt khổ vào lòng.

Ngụy Thời bĩu môi, tức giận bảo, “Hiểu rồi, là do không sinh được con trai chứ gì? Sinh con trai nhiều làm gì, sau này lớn rồi thì lại giành mấy cô em với chúng ta.”

Trần Dương nhìn Ngụy Thời không nói gì. Anh không kể một trong số hai cô con gái của bà cô anh đang ở thôn Ngụy, là thím Ba Ngụy. Vừa rồi anh chỉ thuận miệng nhắc tới, cũng không cần đào sâu thêm về vấn đề đó nữa.

Lúc này, một người phụ nữ luống tuổi đi đến đặt chén thuốc lên bàn, rồi xoay người ra ngoài mà không nói năng gì. Ngụy Thời để gối tựa giường để Trần Dương có thể dựa vào, sau đó đưa chén thuốc cho Trần Dương uống.

Trần Dương ngửa đầu uống ực một hơi hết chén thuốc nóng hổi ấy, “Chết tiệt khó uống quá, còn đắng hơn thứ thuốc lúc trước cậu cho tôi uống. Đệt, vừa tanh vừa đắng, cực phẩm trần gian chắc.”

Ngụy Thời lấy chén thuốc về, lại tiếp tục bắt chéo chân ngồi, “Tất nhiên, trong chén thuốc toàn là đồ tốt tôi tích góp lâu lắm, dùng cho anh hết đấy.” Ngụy Thời nhìn cái chén rỗng bằng vẻ mặt đau đớn vô hạn, như thể thuốc vẫn còn và cậu ta chẳng nỡ rời xa.

Thấy cái vẻ rất đáng bị đập đó của cậu chàng, Trần Dương bảo, “Được rồi được rồi, lát nữa tôi đưa cậu hai bình rượu ngon, rượu Mao Đài ba mươi năm đấy, tôi còn chưa dám uống nữa là, quá hời cho cậu rồi.”

Ngụy Thời mừng rỡ, “Là anh tự nói đấy, đừng hòng quịt.”

Trần Dương câm nín, cậu chàng này hễ muốn thứ gì thì sẽ chẳng để ý đến mặt mũi.

Hai người trò chuyện được dăm ba câu nữa thì bỗng nhiên Trần Dương tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng, “Ngụy Thời, cậu châm đúng không thế, sao tôi cứ thấy như có ai đang dùng dao chém vào bụng và tay chân mình.”

Ngụy Thời vẫn ung dung ngồi đó, phẩy tay một cách rất chi vô tình, “Lo làm gì, đau là chuyện bình thường, chuyện bình thường thôi. Đây là chứng mình châm cứu có tác dụng, đang dẫn uế khí trong người anh ra đấy, ráng chịu đi.”

Trần Dương đau đến rúm ró mày mặt. Ngụy Thời bên cạnh lại thoải mái tự tại, còn liên tục bảo thế này có là gì, còn đỡ hơn một tên ăn mày đói bụng ba ngày ba đêm chẳng ăn được cơm mà phải nhìn ông chủ gặm chân gà trước mặt mình, mà còn gặm một cái ném một cái không cho kẻ khác gặm. Thật chứ thấy thế anh thật rất muốn hành hung cậu ta.

Trong bụng anh như có thứ gì đó đang tả xung hữu đột, xông tới xông lui. Nhìn thoáng qua Trần Dương thấy dường như trong bụng anh đang có vật sống, mà thứ vật sống ấy lại đang bị kích thích muốn phá bụng anh ra.

Đợi thêm một lát nữa, đến khi Trần Dương đã dần mờ hai mắt Ngụy Thời mới đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn —— bụng anh. Sau đó cậu chàng mới lấy ra thứ gì nhìn như khúc gỗ màu vàng, lấy dao cào cào xuống ít mảnh vụn rồi pha loãng với nước, tiếp đó đưa tới bên miệng Trần Dương.

Trần Dương nghiến chặt răng đến mức cả khớp hàm run lên, anh thở hổn hển uống sạch chén nước.

Đứng cạnh bên Ngụy Thời đau đớn nhìn thứ trong tay mình, “Ôi dương mộc ngàn năm, ôi tôi lỗ vốn quá. Nhưng anh rõ là một chàng trai kiên cường, kẻ khác mà đau thế này đã sớm kêu khóc ỏm tỏi, mà anh vẫn nhẫn nhịn được.” Ngụy Thời bật ngón cái khen Trần Dương.

Mồ hôi nhễ nhại, Trần Dương chẳng nói được lời gì.

Là một thằng đàn ông tất nhiên anh không thể lăn lộn ra đất gào khóc được, tuy rằng khốn khiếp cái đau này không phải thứ cho người chịu.

Đúng như lời Ngụy Thời nói, một lúc sau cơn đau bắt đầu giảm bớt, lồng ngực Trần Dương phập phồng kịch liệt. Ngụy Thời ở bên cạnh dùng khăn lau mồ hôi trên mặt trên đầu và cổ cho anh, cậu hỏi, “Giờ sao rồi? Có khó chịu gì nữa không?”

Trần Dương chẳng chút sức lực mở mắt ra. Hiện khắp người anh chỗ nào cũng khó chịu, nhưng nếu so với toàn thân mệt mỏi, tinh thần buồn ngủ, không tí sức nào của trước kia thì đúng là tốt hơn thật. Thế nên anh đáp, “Tốt lắm.”

Ngụy Thời gật đầu, “Vậy được rồi.”

Đang nói chuyện, bất chợt bụng Trần Dương co giật. Anh đau đến mức chỉ tí nữa là hét lên, phải cắn răng mới nhịn lại được. Một luồng khí đen bay ra khỏi bụng anh, luồng khí cực mỏng tựa như rất dễ bị gió thổi tan. Luồng khí ấy biến thành hình một đứa bé, nằm lên bụng anh.

Ngụy Thời sờ cằm, khoanh tay nhìn cảnh ấy. “Cứ để nó ra thế này đi, chờ dương khí về lại cơ thể, loại hết uế khí trong người anh rồi để nó trở lại cũng được.”

Trần Dương thở phì phò, anh đế thêm một câu, “Cậu không bỏ nó luôn được hử?”

Ngụy Thời lắc đầu, “Không được, nó mượn bụng anh đầu thai kiếp khác, không thành công sẽ bám dính lấy anh, thôi thì cứ để nó thuận lợi đầu thai.” Câu trả lời của Ngụy Thời thật khiến kẻ khác nhụt chí nhưng cũng không làm Trần Dương quá mức ngoài ý muốn, Ngụy Lâm Thanh đã từng nói lời tương tự.

Luồng khí đen đó chậm rãi bò trên cơ thể trần trụi của anh hướng về phía lồng ngực. Ngụy Thời nhìn rất hứng thú. Trên người đang đầy kim châm nên Trần Dương không thể tự tiện cử động được, anh chỉ có thể mở to mắt nhìn thứ khói đen ấy sau khi tới trước ngực anh rồi thì biến thành một thằng cu nho nhỏ, cuộn mình nằm vào lòng anh.

Trần Dương nhìn cái cục be bé kia, sao lại nhỏ thế nhỉ, không phải tối qua còn là đứa nhóc hai ba tuổi à? Thế sao hôm nay lại thành đứa bé chỉ mới mấy tháng tuổi? Ngụy Thời thấp giọng như thể sợ quấy rầy đến cái thai quỷ ấy, nhẹ giọng nói với Trần Dương, “Ấy, nó xem anh như mẹ nó thật đấy.”

Nghe vậy, Trần Dương khịt mũi khinh bỉ, rồi nhìn cái đống nho nhỏ kia, miệng anh lại giật giật.

Hai tiếng sau, Ngụy Thời mới bắt đầu rút kim châm trên người Trần Dương. Lúc rút kim, máu đen tanh hôi trào ra, cậu bèn lấy một miếng khăn trắng tới. Trần Dương cứ tưởng cậu chàng sẽ lau cho mình, ai ngờ được cậu chàng lại đi lau cho đám kim châm với vẻ đau lòng vô hạn.

Đến khi rút hết kim châm ra rồi, Trần Dương mới cảm giác người mình nhẹ nhõm hẳn, còn luồng khí đen co ro nơi lồng ngực anh cũng chậm rãi chui lại vào bụng dưới mấy câu bùa chú của Ngụy Thời. Thấy cảnh tượng đó thêm một lần, Trần Dương cảm giác tinh thần mình phải chịu khiêu chiến thêm lần nữa.

Ngụy Thời lại đưa tới một chén nước bỏ bùa cho Trần Dương, “Uống hết ngay đi.”

Trần Dương rất biết nghe lời mà một hơi uống cạn, lập tức bụng anh vang lên thứ âm thanh òng ọc. Ngó Ngụy Thời đang gắng gượng nín cười, anh hừ lạnh, sau khi túm lấy đống quần áo khoác lên người thì phóng ngay vào nhà vệ sinh. Đến khi sảng khoái vô cùng bước khỏi nơi đó, cuối cùng anh mới thấy thứ ứ đọng trong cơ thể mấy ngày nay đã biến mất dạng.

Trần Dương trở về phòng, đi đường vững vàng, gần như chẳng khác gì lúc bình thường. Anh nói với Ngụy Thời, “Thuốc của cậu hiệu quả gớm.”

Ngụy Thời vẻ mặt đương nhiên, “Tất nhiên rồi, tôi chứ có phải bọn lang băm quảng cáo bịp đâu.”

Trần Dương cũng hùa theo, “Đúng đúng, ngài là cao nhân.”

Ngụy Thời thản nhiên nhận lời tâng bốc, kế tiếp cậu lại nghiêm mặt, “Cách mười ngày anh phải châm cứu một lần, uống thuốc nữa. Sau ba lượt sẽ loại hẳn uế khí trong người. Còn âm thai trong bụng thì anh đừng nghĩ cách bỏ nó, thật ra nó cũng không xấu lắm, ít nhất cũng biết bảo vệ mạng anh.”

Trần Dương nhướng mày, “Thế là sao?”

Ngụy Thời gãi cằm, rất không hình tượng phóng lên ghế, “Vì bảo vệ anh nên âm thai đã mất không ít âm khí, anh không thấy nó nhỏ hơn lần trước à?” Ngụy Thời nhìn Trần Dương, vẻ mặt thế-nào-anh-cảm-động-không.

Thì ra còn có chuyện như vậy. Trần Dương cười khẽ. Anh cảm động mới lạ, nếu không phải tại thằng cu con thì anh vốn sẽ không dính vào mấy chuyện phiền lòng thế này, hơn nữa những việc thằng cu ta làm chẳng qua chỉ là để bảo vệ thứ sẽ giúp nó đầu thai mà thôi. Mà suy cho cùng, dựa theo những gì đã từng thấy, Trần Dương không hề tin bọn quỷ mà cũng biết nói đạo nghĩa với con người.

Ngụy Thời nhìn biểu tình của anh thì biết ngay anh nghĩ thế nào, nhưng cậu không nói gì cả.

Hai ngày nhanh chóng trôi qua. Thời gian năm ngày, nói mau cũng không mau, nói chậm cũng không chậm, nhưng rất nhanh đã đến ngày âm hôn.

Hôm ấy tiết trời không tốt lắm. Từ sáng sớm đã mưa dầm liên miên. Vào thu rồi thì những cơn mưa thu lạnh buốt kéo đến, tí tách tí tách, mưa rơi không ngừng, mưa thấm ướt khắp cả trời đất. Nếu là kẻ đa sầu đa cảm thì khó tránh khỏi cảm xúc cũng sẽ dằng dai rối rắm. Những người cụ Ngụy mời đến đang làm những bước chuẩn bị cuối cùng.

Đêm Ngụy Thời châm cứu cho anh, Ngụy Lâm Thanh đã tới một lần. Cơ thể kẻ ấy không ngưng tụ như bình thường, chẳng rõ có phải là do bị thương gì vào đêm lễ quỷ hay không. Trần Dương không hỏi chuyện ấy, anh chỉ hứng thú hỏi, “Nghe em anh cũng tức là cụ Ngụy nói, trước kia anh có vợ rồi, còn có cả con nữa, vậy sao còn muốn kết âm hôn làm gì, sao không xuống sống hạnh phúc với vợ mình ở dưới đó đi!”

Ngụy Lâm Thanh hết sức thản nhiên, “Ta chưa từng kết hôn.”

Nghe thế Trần Dương sửng sốt, “Sao thế được, cụ Ngụy không thể bịa chuyện được.”

Ngụy Lâm Thanh thở dài rất nhẹ, vẻ thẫn thờ mê man, “Thật ra nói thế cũng đúng, chẳng qua ta và thê tử không phải phu thê bình thường. Chưa kết hôn mà cô ấy đã có thai, cùng đường rồi nên mới van xin ta, người đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Vừa khéo cũng bởi một chuyện mà ta đã quyết định cả đời không kết hôn, nên là, cứ thế mà ——”

Hóa ra còn có nội tình thế này, Trần Dương bỗng nhiên chợt hiểu.

Bất chợt, anh nghĩ tới chuyện ấy, “Vậy, vậy thằng quỷ nhỏ kia không phải con ruột của anh?”

Ngụy Lâm Thanh đặt tay lên bụng Trần Dương, một luồng khí âm u lạnh lẽo ập mạnh vào cơ thể anh, trấn an âm thai trong bụng anh, “Sao lại không phải, con của A Quỳnh cũng là con ta. Dù sao ta và cô ấy đã bái đường, A Quỳnh muốn đứa bé này có một xuất thân chính đáng.”

Trong khoảnh khắc, Trần Dương cảm giác dường như mi mắt rũ xuống của Ngụy Lâm Thanh tỏa ra thứ ánh sáng trắng như thứ ánh sáng tỏa ra từ Bồ Tát được thờ cúng trong chùa miếu, thiếu chút nữa anh đã bị ánh sáng chói lóa đó đâm mù mắt. Hóa ra loại đàn ông tình nguyện bị phản bội nuôi thay con cho kẻ khác thật sự tồn tại.

Thật là trăm lời muốn nói chỉ hóa thành một câu —— cái đệt.