Trong phòng im ắng, Ngụy Ninh không nói lời nào, “Ngụy Tích” cũng duy trì trầm mặc, dường như có một loại không khí giằng co giữa hai bên.
Ngụy Ninh vươn tay đẩy “Ngụy Tích” vẫn cứ đè trên người mình: “Cậu nói cái này vô ích, giả vờ không hiểu cũng vô dụng, cậu không ngốc như vậy, ý của anh cậu rất rõ ràng.” Ngụy Ninh một lời nói thẳng “Ngụy Tích” không khờ dại, cũng không phải không hiểu sự đời như vẻ ngoài của cậu.
“Ngụy Tích” vẫn cúi đầu không chút kháng cự, tùy anh đẩy cậu sang một bên, cậu ngồi trên giường nhìn xuống, Ngụy Ninh đứng trên vũng nước bẩn, trên gương mặt trắng bệch hiện lên một nụ cười: “Anh biết rõ vậy, nhưng thế thì sao?”
“Ngụy Tích” lắc đầu, dường như không đồng tình với việc Ngụy Ninh vẫn ngoan cố như vậy: “A Ninh, anh biết rõ em là quỷ nên đừng nghĩ đến việc có thể thuyết phục em. Chẳng lẽ Ngụy Thời không nói với anh cái này, hay anh quên rồi?”
Ngụy Thời có nói không cần nói lý với quỷ, nhất là với những đứa oán khí nặng, chấp niệm sâu, nói cũng vô ích. Bọn chúng cầu không được, quên không xong, yêu không được, hận cũng không đành, sau khi chết hóa thành chấp niệm. Do đó mấy người âm hồn bất tán là do khi sống họ kiên định ở một mặt nào đó, hoặc là người vô cùng chấp nhất, sau khi chết rồi liền đi ngăn cản việc mà người sống muốn làm, chặn những thứ mà họ muốn, cứ ở lại như vậy, tồn tại như vậy.
Lúc Ngụy Thời nói đến đấy thì hỏi Ngụy Ninh: “Anh Ninh, anh nghĩ xem chuyện này đáng sợ thế nào?”
Lúc đó Ngụy Ninh không nghĩ chuyện này là đúng nhưng hiện tại nhìn “Ngụy Tích”, rồi lại nhớ lại câu nói của Ngụy Thời mà anh lạnh cả người, vẻ mặt kinh sợ.
Ngụy Ninh há miệng thở dốc muốn nói gì đó nhưng “Ngụy Tích” đã giơ tay lên không cho anh nói: “Em biết anh muốn nói gì nhưng vô dụng thôi. A Ninh, anh không hiểu lúc bị những ác hồn kia dìm xuống nước em nghĩ đến anh nhiều thế nào.”
Tay cậu chậm rãi giơ về phía Ngụy Ninh, bàn tay tái nhợt thon dài: “Em nghĩ một ngày nào đó sẽ đến bên cạnh anh, ở cùng một chỗ với anh, để anh có thể thấy em, nghĩ đến đây em liền không thấy sợ hãi cũng không thấy đau nữa.”
Cuối cùng tay cậu cũng chạm vào tay Ngụy Ninh, khi bị cậu chạm vào Ngụy Ninh giật một cái: “Dù là linh hồn cũng thấy đau, so với nỗi đau mà người sống có thể chịu đựng được thì không biết lớn hơn bao nhiêu. Em nghĩ chúng cứ biến em thành một tàn hồn còn tốt hơn là sống không bằng chết như vậy, em nghĩ cách để gặp anh, nhưng mà sau đó anh lại rời khỏi thôn Ngụy, em không thấy anh được, em đợi lâu như vậy mới đợi được anh. A Ninh, sao anh lại nghĩ là anh nói vài câu, lập một đàn tràng, niệm vài câu mễ chú là có thể đuổi em đi?”
“Ngụy Tích” thở dài, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn: “Chỉ cần tìm được em sẽ không buông tay.”
Đã nói đến nước này, Ngụy Ninh còn có thể nói gì nữa.
Anh mệt mỏi xoa xoa mặt, vừa định nói gì, lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, gương mặt ông lão xuất hiện sau tấm thủy tinh, cố nhìn vào bên trong, nó vẫn muốn bước vào, đốm đen trên trần nhà đã lan gần hết trần nhà.
Đột nhiên “Ngụy Tích” kéo Ngụy Ninh đứng vào góc tường, sau đó cậu búng tay một cái, những thứ Ngụy Ninh đẩy ra để chặn cửa đều bị lôi ra. Ngụy Ninh vừa định kháng nghị lại bị “Ngụy Tích” ngăn lại, cậu đè vai Ngụy Ninh: “Đừng nói gì cả, anh không thỏa mãn chấp niệm của nó, cả đêm nó sẽ không rời đi.”
Ngụy Ninh quay đầu lại kỳ quái nhìn ông, rốt cuộc ông lão này có chấp niệm gì, nhất định phải đến căn phòng này sao, anh còn tưởng ông lão này đến tìm anh, thì ra không phải?
Cửa bị phá ra, sức của xác sống đúng là rất mạnh.
Trên người ông lão kia chỉ mặc một chiếc quần đùi, lộ ra tứ chi, phía trên là vết thương cũ vết thương mới, gần như đã thối rữa. Một màn này đã đủ dọa người rồi nhưng đáng sợ hơn chính là những vết tàn nhang trên mặt ông nhìn y như những đốm đen trên trần nhà, phủ gần như kín mặt.
Ông cứng nhắc nhảy vào tầng ngầm, nhìn vào góc phòng đối diện hai người Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh ngừng thở, không dám cử động dù chỉ một chút.
Trong không khí tràn ngập mùi hôi thối, trộn vào đó là vị mốc của căn phòng, mùi nến cùng với vị sắt, thật sự khiến người buồn nôn.
Ông lão kia đứng đó chốc lát đột nhiên ông xoay người, trừng mắt nhìn vào Ngụy Ninh, Ngụy Ninh bị ông nhìn đến mức da đầu run lên, nghĩ là ông sẽ nhảy tới xé nát một người một quỷ đứng đây nhưng mà “Ngụy Tích” phẩy tay một cái ông lão kia lại ngửi ngửi bốn phía, sau đó lại xoay người đi về phía góc tường kia.
Ngụy Ninh ngẩn người, anh dùng ánh mắt ý nói rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Giọng nói “Ngụy Tích” vang lên trong đầu anh: “Nhìn xuống đi, anh sẽ hiểu.”
Còn thừa nước đục thả câu nữa, Ngụy Ninh bực bội, anh hít một hơi nhìn cái xác sống kia xem rốt cuộc nó định làm gì.
Ông lão kia thật không khiến Ngụy Ninh thất vọng, ông ngồi xổm xuống, một tiếng rít chói tai vang lên. Ngụy Ninh thấy ông dùng móng tay vừa dài vừa đen cào trên nền xi măng, anh lại hít vào một hơi, đoán là chẳng mấy thì gãy móng, nhưng chuyện tiếp theo lại hoàn toàn ngược lại, nền xi măng bị bới ra như đậu phụ.
Ngụy Ninh trợn mắt há mồm nhìn ông lão xác sống kia bắt đầu đào hầm.
Bên ngoài vẫn mưa to tầm tã, nước mưa ngấm vào chảy về phía chiếc hố xác sống đang đào, tầng xi măng không quá dầy, động tác của ông lão nhìn thì cứng ngắc nhưng không quá chậm, đào vài phút đã lộ ra lớp đất. Nước chảy vào làm nước bùn bắt ra, trong phòng một mảng vẩn đục cứ như một cơn lũ vừa quét qua, Ngụy Ninh kéo chiếc ghế nhựa ra đặt lên mặt đất, giẫm lên đó.
Trên người cái xác sống kia toàn là bùn trộn với máu và nước đen, người nhát gan sợ là nhìn một cái thôi cũng ngất, Ngụy Ninh thấy mình vẫn còn chịu được đã vậy còn muốn xem nó định làm gì, chứng tỏ anh tu thành chánh quả rồi.
Đào thêm vài cái ông lão kia đột nhiên ngửa đầu rít một tiếng, trên dưới phối hợp, trên trời cũng truyền đến một tiếng sấm, cả phòng cứ như bị động một cái, bóng đèn tạch tạch hai cái rồi tắt.
Có lẽ vì có tiếng sấm, đường truyền bị ngắt nên trước mắt Ngụy Ninh tối sầm, vừa rồi còn cảm thấy mình không sợ nhưng vì bóng tối này khiến anh cảm nhận rõ mình đang ở chung phòng với một cái xác sống, đã vậy còn gần trong gang tấc, khiến Ngụy Ninh lần thứ hai kinh hồn táng đảm, thiếu chút nữa là ngã khỏi ghế.
Anh vô ý thức đưa tay ra tìm, một bàn tay lạnh lẽo tự động đưa tới.
Mấy con ma trơi xuất hiện trong tầng ngầm, xung quanh là một mảng xanh lục nhưng cũng có thể nhìn rõ mọi thứ, Ngụy Ninh không cần quay đầu cũng biết đây là kiệt tác của “Ngụy Tích”. Cậu vẫn đứng trên ghế với anh, dán sát vào người anh.
Mà giờ phút này bàn tay thon dài của “Ngụy Tích” vẫn thả ra một viên ma trơi nữa.
“Ngụy Tích” giơ lên, Ngụy Ninh thấy mặt cậu như một viên lục ngọc, bên kia xác sống đã tìm được thứ nó muốn tìm. Nó đào ra được một cái xác gần như biến thành xương khô, nó ôm cái xác kia ngửa đầu mà rít.
Rõ ràng là âm thanh của quỷ nhưng trong vô hình lại lộ ra một cỗ bi thương.
Bộ quần áo trên người cái xác kia vẫn chưa phân hủy hết, vẫn nhìn ra được đấy là một người phụ nữ tóc hoa râm, có lẽ đấy là bạn già của ông lão kia. Nhìn dáng vẻ không muốn rời xa, đến chết cũng không quên tìm kiếm nhau. Ngụy Ninh thấy ông đào ra một cái xác thì trong lòng thầm mắng “cái đệt”, không ngờ tầng ngầm này còn có càn khôn, mấy ngày nay anh dẫm phía trên cái xác này.
Sự thật này khiến Ngụy Ninh muốn tìm chủ thuê nhà mà tính sổ.
Khó trách “Ngụy Tích” nói là chấp niệm.
Trong tiếng sấm ầm ầm, ông lão đã biến thành xác sống kia ngửa đầu rít vài lần rồi đột ngã đè lên bộ hài cốt ông mới đào ra, không nhúc nhích. Ngụy Ninh đợi một lát, lúc này bóng đèn lại chớp tắt, tạch tạch vài cái rồi sáng lên.
Ngụy Ninh nơm nớp lo sợ mà bước xuống ghế, anh không dám tới gần mà đứng cách đó vài bước xa. Hai cái xác chết ngã vào bùn lầy, ông lão kia ôm cái xác chết vào trong lòng. Ngụy Ninh nhìn thoáng qua rồi quay đầu hỏi “Ngụy Tích”: “Sao nó không cử động gì cả?”
Chẳng lẽ xác chết vùng dậy mà cũng làm giả được, hay nghỉ giữa trận? Anh nghĩ với xác chết vùng dậy chỉ có thể đốt cháy mới xong, nếu không nhất định không được yên tĩnh.
“Ngụy Tích” đến bên cạnh Ngụy Ninh, anh đã thu mấy con ma trơi vào: “Chấp niệm đã tiêu, hồn phách tan, sẽ không vùng dậy nữa.”
Sợ bóng sợ gió một hồi, Ngụy Ninh cảm thấy tim mình lại được rèn luyện không ít: “Đây là bạn già sao? Sao lại chôn ở đây? Chẳng lẽ bị người ta hại? Hay lại là án giết người iên hoàn.” Ngụy Ninh nghĩ vậy rồi nhăn mày, dạo gần đây anh báo công an nhiều lắm rồi.
Nhưng là vẫn phải báo, tầng ngầm này anh ký hợp đồng, muốn trốn cũng không được, Ngụy Ninh ủ ê lôi di động ra, lần này không phải gọi về cục mà trực tiếp gọi cho số của Phương Chí, nói hết mọi việc rồi cúp điện thoại.
Không lâu sau Phương Chí mang theo cấp dưới của mình đội mưa tới đây.
Lúc hắn tới Ngụy Ninh đang đứng cách đó không xa hút thuốc, cảnh phục của Phương Chí hơi ướt một chút, nhìn thoáng qua cảnh tượng đáng sợ bên trong hắn liền sai cấp dưới tự làm phần việc của mình, hắn bước tới cạnh Ngụy Ninh: “Sao tên nhóc cậu lại luôn gặp mấy chuyện thế này vậy?”
Ngụy Ninh cũng thấy đắng, chuyện này còn xảy ra thì sớm muộn gì cũng thành người điên, mọi người coi anh như ôn thần mà tránh xa mất: “Tôi cũng không muốn mà, chuyện tìm tôi, tôi cũng không có cách gì. Tôi sắp chán chết rồi.”
Phương Chí rút nửa điếu thuốc còn lại của anh: “Nói đi, kể lại từ đầu đến cuối xem.”
Ngụy Ninh kể lại những điểm mấu chốt, chủ yếu là nói việc mình nhìn thấy gia đình kia, cũng thấy hơn một lần họ cãi nhau, về việc vì sao anh lại thuê tầng ngầm này thì Ngụy Ninh chưa nói mà Phương Chí cũng không hỏi.
Rất nhanh, một nhà nữ chủ nhân kia đã quay lại, còn cả ông chủ quanh năm khúm núm không ngẩng nổi đầu lên kia nữa, thấy cảnh sát cứ như chuộc tháy mèo, lúc nhìn thấy trong tầng ngầm có hai cái xác chết mặt cắt không còn giọt máu.
Phương Chí còn không biết mình nên phỏng vấn thế nào thì người phụ nữ kia đã không chịu nổi, đặt mông xuống đất khóc rống lên, nước mắt nước mũi nói hết mọi chuyện: “Đồng chí cảnh sát, bọn tôi không giết người, kia là ông bà ngoại của chúng tôi, đều là bệnh chết, chúng tôi vì tiếc tiền mai táng nên mới chôn ở đây.
Ngụy Ninh nghe vậy mà gân xanh nổi lên, cái này ai nghe xong cũng tức cả.
Người phụ nữ kia còn tố khổ, nói không có tiền, chỉ có thể như vậy nuôi gia đình, người đàn ông của bà ta lại không nói gì ngồi xổm bên cạnh, mặc kệ vợ mình có nháy mắt vẫy tay thế nào cũng không phản ứng.
Phương Chí là ai chứ, hắn lạnh lùng liếc người phụ nữ kia một cái: “Bà không có tiền chôn, hay là vì tiền lương hưu?” Cái kiểu vì lấy vài năm lương hưu mà người nhà chết cũng không báo này hắn đã gặp qua mấy lần. Phương Chí để pháp y ra kiểm tra hai cỗ thi thể kia, đồng thời sai một người khác tra thông tin tiền lương hưu của hai người kia, hắn tin tưởng phán đoán của mình không sai.
Ngụy Ninh đứng không xa nên nghe thấy, nghe được khá trọn vẹn.
Thì ra xác chết vùng dậy là vì muốn lôi người bạn già của mình ra khỏi chỗ ẩm thấp quanh năm không thấy mặt trời kia ra sao? Nên mới liều mạng đập cửa, xương cốt trên người gần như nứt ra, cong vẹo nhìn thê thảm vô cùng, tuy rằng biến thành xác sống đau đớn vô cùng, nhưng mà…
Ngụy Ninh không biết vì sao trong lòng lại có một cảm giác không thể nói rõ.
Có một người như vậy, vô cùng nghiêm túc, chịu bao đau khổ cũng chấp mê bất ngộ. Thế nên đêm hôm đó lúc ngồi ở trước đống lửa âm, lão yêu mới nói với anh: “Mệnh không tốt, nhưng cũng là tốt” sao?
Mệnh không tốt nên mới bị một con quỷ quấn quýt si mê không buông, người quỷ không chung đường, chung thì không phải chính đạo, nếu ở bên nhau thì phải trả một cái giá rất đắt.
Mệnh tốt vì có thể gặp được một người mình thích mà đối phương cũng thích mình. Đây là chuyện có thể gặp được nhưng lại khó cầu, hẳn là nên cảm tạ duyên phận của trời.
Đối với người như vậy, anh mắt như vậy, sao có thể không quý trọng, không tiếp nhận đây?
Ngụy Ninh nhìn “Ngụy Tích” đứng ở phía xa, cơ thể như ẩn như hiện nhưng ánh mắt vẫn bướng bỉnh dõi về phía anh, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy nhưng lại thuần túy, sạch sẽ như ngày hè nắng, nhiệt liệt như vậy, chấp nhất như vậy, đơn thuần không hề có tạp chất.
Nghĩ đến đây, Ngụy Ninh nhịn không được mà nở nụ cười.
Sinh mệnh quá ngắn, nhân sinh lại quá dài, là độc thân bước tiếp hay nắm tay nhau đi tiếp, phải đưa ra lựa chọn thôi.
Là đau là sướng, là khổ là vui, chỉ tự mình biết, để cậu mãn nguyện đi.
Ngụy Ninh đi về phía “Ngụy Tích”, lúc bước đến cạnh cậu anh ghé vào tai cậu nói một câu.
“Anh đồng ý.”
“Ngụy Tích” nghe xong, đầu tiên là không hiểu, sau đó ngẩng đầu lên dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Ngụy Ninh. Ngụy Ninh cười với cậu, chủ động vươn tay nắm lấy tay cậu, ý tứ trong đó “Ngụy Tích” không nghĩ cũng hiểu. Vì thế, cậu ngẩn ngơ, ngây dại.
Thân thể cậu cứng ngắc, một lúc lâu sau mới kích động mà hôn lên mặt Ngụy Ninh một cái, lộ ra nụ cười ngượng ngùng.
Tác giả nói lên suy nghĩ: Câu chuyện của Tích Ninh tạm thời dừng tại đây, sau sẽ có phiên ngoại, nhưng mà phải viết hết câu chuyện chính đã.
Kế tiếp là câu chuyện của Trần Dương, thứ nhất là chuyện quỷ Trần Dương mang âm thai khác hoàn toàn với việc nam nam sinh tử bình thường, thứ hai là trên cơ bản quyển nào cũng lấy tình cảm làm nền móng, thứ ba là về thời gian, câu chuyện của Trần Dương diễn ra sau khi Ngụy Ninh rời khỏi thôn Ngụy…
Cảm ơn các vị đón xem…