Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 1 - Chương 81: Tình khởi




Một lát sau, “Ngụy Tích” cũng quay lại.

Một luồng gió âm thổi tới cuốn theo vô số lá khô từ ngoài vào, tất cả rơi xuống đất, sương mù như tơ như lũ mà xuất hiện ở giữa rồi tụ lại, “Ngụy Tích” xuất hiện, nhoáng cái đã lại đứng bên cạnh Ngụy Ninh.

Sâu trong mắt “Ngụy Tích” dường như có ngọn lửa thiêu đốt, lúc nhìn người khác sẽ khiến người bị nhìn có cảm giác như bị kim châm, châm đến mức da đầu Ngụy Ninh run lên, toàn thân cũng run theo, không nói rõ là đau hay là cảm giác gì nhưng cứ như hồn phách sắp tan rã.

Loại cảm giác này thật đáng sợ, khớp hàm va lập cập vào nhau, muốn tránh đi nhưng không sao cử động được.

Ánh mắt của “Ngụy Tích” sao lại biến thành thế này, Ngụy Ninh khổ sở nghĩ, trong lòng không ngừng mắng mỏ “Ngụy Tích”: Được lắm, không bị đám xác chết kia kéo xuống dưới lại bị “Ngụy Tích” nhìn chết, thật sự là “bị nhìn chết”…. “Ngụy Tích” cũng đâu phải Medusa có thể biến người thành đá đâu.

Lúc Ngụy Ninh sắp không chịu đựng được nữa thì đôi mắt chỉ một màu xám trắng không có lòng đen của “Ngụy Tích” chớp một cái, sắc xám trắng như thủy ngân lay động, sau đó cậu từ từ nhắm mắt lại. Ngụy Ninh thoát khỏi tầm mắt cậu toàn thân lập tức mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngồi phịch xuống đất, chỉ đành chống tay vào tường há miệng thở dốc, may mà sống sót sau tai nạn.

Từ Lão Tam ở bên cạnh sau khi thấy “Ngụy Tích” trở về như thế này thì lập tức tay phải cầm kiếm gỗ đào, tay trái tạo thành một thế, nhìn “Ngụy Tích” như thể đối diện quân thù, miệng không ngừng mắng: “Đúng là xui xẻo, xui cực điểm, ông đây đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma, ai dè lại đụng phải “Quỷ dậy sớm”.”.

Đến khi “Ngụy Tích” nhắm mắt lại, tuy rằng dáng vẻ như không thèm để ý nhưng vẫn nhận thấy cậu đang nhẹ nhàng thở ra.

Cơ thể “Ngụy Tích” không ngừng run rẩy, từ sương mù ngưng tụ thành hình thể, khi thì tán loạn khi thì tụ lại, biến hóa không ngừng, Ngụy Ninh ở cạnh xem mà tim đập thình thịch, không biết vì sao anh lại có cảm giác như vừa rồi hồn phách cậu trôi vô định.

Anh đến cạnh Từ Lão Tam: “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Ngụy Tích bị làm sao thế?”

Đến nhìn Từ Lão Tam cũng không nhìn anh một cái, ánh mắt vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào “Ngụy Tích”: “Cậu ta đang là “quỷ dậy sớm”.”. Ông phất phất tay ý nói Ngụy Ninh không cần hỏi, rồi ông sẽ giải thích: “ “Quỷ dậy sớm” cũng có thể nói là quỷ phát điên, có đọc tiểu thuyết võ hiệp bao giờ không?” Ông hỏi Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh gật đầu: “Có đọc.”

Từ Lão Tam nói tiếp: “Giống cao thủ võ lâm đang luyện công thì bị tẩu hỏa nhập ma trong truyện ấy, nhưng mà “quỷ dậy sớm” còn đáng sợ hơn nhiều, một khi nó phát tác mà quỷ không giữ được tâm trí thì sẽ gặp người liền tấn công…” dường như Từ Lão Tam nghĩ đến cái gì, sắc mặt lại càng khó coi.

Ngụy Ninh nghe mà giật thót: “Sao đột nhiên Ngụy Ninh lại bị “quỷ dậy sớm”? Vừa rồi vẫn tốt mà.”

Từ Lão Tam lắc đầu: “Ta cũng không biết, chuyện này ta mới thấy một lần, đó cũng là một lần nguy hiểm vạn phần, phải đổi bằng mạng sống một người bạn của ta mới thu được con quỷ đang phát tác ấy. Không ai biết nguyên nhân gây nên “quỷ dậy sớm”, chúng ta không phải quỷ không biết được, có lẽ do bị trận pháp ở khu nhà xưởng này ảnh hưởng cũng nên. Tóm lại chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, nếu không làm tốt… sợ là phải liều cái mạng già này.”

Từ Lão Tam lấy vài thứ từ cái bọc trên lưng của ông, một thứ rồi lại một thứ, tất cả đều là bùa và pháp khí.

Ngụy Ninh biết là Từ Lão Tam đang chuẩn bị, nếu “Ngụy Tích” phát tác thì chỉ có thể liều chết mà đánh một trận, nhưng mà, nhưng mà…

Ngụy Ninh rối rắm, anh nghĩ tới “Ngụy Tích” luôn ở cùng mình ngày đêm không rời, cảm thấy dù thế nào cũng không thể nhìn “Ngụy Tích” biến thành một ác hồn thần trí không rõ, thiện ác không phân.

Thừa dịp Từ Lão Tam bày trận không rảnh chú ý đến mình, anh từng bước từng bước lại gần “Ngụy Tích”, anh không biết mình có thể làm gì, cũng biết anh không có pháp thuật căn bản không thể giúp được gì. Nhưng có lẽ dựa vào trực giác anh biết mình có thể làm một thứ gì đó, cũng có thể làm được gì đó.

Càng đến gần mới thấy có một phần sương mù biến thành băng, bao xung quanh một đám sương mù nồng đậm không ngừng xoay tròn ở giữa. Ngụy Ninh vươn tay ra liền cảm thấy như bị đông lạnh, nhưng anh không lùi lại mà vẫn kiên trì vươn tay về phía trước, nhẹ giọng hô: “Ngụy Tích, A Tích, không cần phải sợ, không phải chỉ là “quỷ dậy sớm” thôi sao, so với những chuyện trước kia có là gì. Cậu sẽ không sao đâu, nếu cậu biến thành ác hồn Ngụy Tam Thẩm sẽ rất đau lòng, anh cũng…”

Đám sương mù ấy cuốn cả Ngụy Ninh vào trong.

Băng chạm vào người, Ngụy Ninh lạnh đến run rẩy, môi xanh tím nhưng đầu óc anh lại chưa bao giờ thanh tỉnh như bây giờ. Tất cả ký ức bị chôn dấu đều theo đó đi ra, thế nên Ngụy Ninh nhớ lại cảnh tượng mà anh đã quên mất kia.

Cái bóng trắng kia một lần rồi lại một lần đẩy cậu thiếu niên vào sông âm, toàn thân cậu chìm dưới dòng nước lạnh không ngừng nhìn về phía anh cầu cứu. Cậu thiếu niên từng rất nhiều lần ngồi trước cửa sổ dõi theo anh, ánh mắt vẫn luôn nhìn anh chưa từng rời đi.

Ngụy Ninh cảm thấy trái tim nhói một cái đau đớn, khóe mắt có chất lỏng không biết là gì chảy ra, rơi vào trong sương mù biến thành băng, băng đá lại cứ như sông băng gặp xuân tới mà tan ra thành nước, rồi lại hóa thành sương mù.

Sương mù xám trắng bay lên, quay cuồng, bao bọc lấy Ngụy Ninh, gió âm thổi bừa bãi, trong khu nhà xưởng toàn là nước đóng thành băng.

Ngụy Ninh mặc cho chỗ sương mù ấy không ngừng xuyên qua cơ thể mình, tuy rằng koong thoải mái, cứ như bị nước đá dội vào người, thỉnh thoảng lại rùng mình một cái; nhưng anh có thể cảm giác được chỗ sương mù này không có ý xấu, thậm chí sương mù xuyên qua cơ thể anh càng ngày càng ít.

Ngụy Ninh nghe thấy Từ Lão Tam gọi anh nhưng anh không sao trả lời.

Dần dần Ngụy Ninh cảm giác được chỗ sương mù ấy không di động không có mục đích nữa mà bắt đầu hướng về một vị trí trung tâm, vị trí kia ngày càng rõ ràng. Cùng lúc đó, tầm mắt bị sương mù che lấp giờ cũng thấy rõ ràng hơn.

Từ Lão Tam vẫn đứng ở đó, vì hành động đột ngột của Ngụy Ninh mà ông giậm chân.

Mà lúc này đột nhiên lại nảy sinh dị biến, Ngụy Ninh cùng Từ Lão Tam đều trợn mắt há mồm, bọn họ thấy từ bốn phương tám hướng, dưới mặt đất, trên tường, trên nóc nhà đều là sương mù dày đặc, trước kia sương mù như tơ như lũ mà giờ lại có hình cánh tay người.

Không biết chỗ sương mù kia từ đâu tới mà lại cũng chui vào giữa khu nhà xưởng, vì thế đám sương mù cứ như một quả cầu tuyết càng ngày càng to, nó đẩy Ngụy Ninh ra khỏi vòng sương mù.

Ngụy Ninh bị một lực lượng đẩy mạnh xuống đất.

Anh chống tay, không đứng dậy mà ngồi trên mặt đất, ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mặt.

Đám sương mù dày đặc kia không ngừng dũng mãnh xâm nhập, nếu tiếp tục như vậy Ngụy Ninh không biết tất cả âm khí, sát khí hoặc sương mù của thành phố B có bị kéo hết đến đây hay không. Đột nhiên Ngụy Ninh bị Từ Lão Tam kéo dậy.

Từ Lão Tam bình tĩnh: “Trước tránh ra một chút đi.”

Ông và Ngụy Ninh đi tới trước cửa khu nhà xưởng nhìn vào bên trong.

Dị biến vẫn tiếp tục, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, Ngụy Ninh sốt ruột mà nắm chặt tay, anh không biết sao mình lại sốt ruột vậy nữa: “Từ sư phụ, rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại có nhiều sương mù như vậy?”

Từ Lão Tam không lên tiếng, một lúc sau mới trả lời: “Vì Ngụy Tích chống cự lại “quỷ dậy sớm” nên mới kéo cả chân thân đang ở chỗ cậu ta được mai táng tới đây, sở dĩ nhiều sương mù như vậy vì cả âm khí, sát khí, thậm chí cả địa khí cũng bị kéo tới đây. Xem ra ta coi thường thực lực chân chính của con quỷ này rồi. “ Từ Lão Tam hừ một tiếng

“Không chừng con quỷ này có thể kháng cự được cũng nên.” Ông đột nhiên nói

Ngụy Ninh nhớ trước kia anh có nghe Từ Lão Tam nói qua “Ngụy Tích” luôn ở bên cạnh anh chỉ là phân thân, mà cái bài vị nhỏ ấy là phân thân của phân thân, vừa nghĩ đến đây anh liền cảm thấy trước ngực lạnh lẽo. Một luồng sương mù xám trắng bay ra từ túi gấm, như tơ như lũ mà dung nhập vào bên trong.

Không biết đã qua bao lâu, bóng tối trôi đi, bầu trời dần sáng hơn.

Từ Lão Tam nhìn sắc trời một lúc đột nhiên nói: “Không được, chúng ta không thể chờ thêm được nữa, chỉ cần trời vừa sáng mà Ngụy Tích còn không áp chế được “quỷ dậy sớm” thì chắc chắn sẽ bị biến thành ác hồn, đợi đến lúc đó thì không kịp nữa.”

Ông vừa định ra tay thì bị Ngụy Ninh đứng cạnh giữ lại: “Đừng, Từ sư phụ, đừng, ông chờ một chút, chờ thêm một chút.” Trán Ngụy Ninh toàn mồ hôi, xung quanh lạnh lẽo như vậy anh lại không ngừng chảy mồ hôi. “Chắc chắn Ngụy Tích sẽ chống lại được, chắc chắn, chắc chắn, chờ một chút, chờ thêm một chút…” Ngụy Ninh không ngừng lặp lại, tự thì thào.

Từ Lão Tam nhìn anh một cái: “Đúng là nghiệp chướng…”

Ngụy Ninh mờ mịt nhìn ông, anh không hiểu một câu “nghiệp chướng” kia là có ý gì, đột nhiên anh giật mình một cái, nghiệp chướng, thế nào là nghiệp chướng, anh che chở một con quỷ chẳng lẽ lại không phải nghiệp chướng? Từ Lão Tam nói không sai, là nghiệp chướng, là nghiệp chướng, chắc là kiếp trước anh làm nhiều chuyện thiếu đạo đức nên kiếp này mới có tâm tình này với quỷ.

Ngụy Ninh vừa khóc vừa cười, miệng hơi nhếch lên nhưng chỉ phát ra tiếng ấm ách, nước mắt không ngừng chảy.

Từ Lão Tam nhìn anh, thở dài: “Tùy mệnh đi.”

Ngụy Ninh không nói gì.

Cuối cùng không hề có sương mù từ ngoài bay vào nữa, sương mù dày đặc trong nhà xưởng hợp thành một khối, dần chuyển động, sương mù ở bên trong cứ như biển mây, mây che sương mù, dần dần sương mù chậm rãi hóa thành một người.

“Ngụy Tích” đứng giữa không trung cứ như một người sống, chỉ là toàn thân cao thấp tỏa ra ánh sáng như ngọc, ánh sáng đó tản dần, cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thật lâu sau mới lại mở ra.

Ngụy Ninh đứng ở trước cửa vẫn luôn nhìn cậu.

Ánh mắt hai người giao nhau, một ánh mắt trước sau vẫn luôn kiên định, một ánh mắt mang chút đau lòng cùng nhẫn nhịn. Ngụy Ninh nhìn cậu một lúc mới dời tầm nhìn sang chỗ khác, mà lúc này “Ngụy Tích” ở giữa không trung bước một bước, chớp mắt đã xuất hiện ngay cạnh Ngụy Ninh.

Cậu nắm tay Ngụy Ninh: “Anh làm sao thế?”

Ngụy Ninh kiềm nén cảm giác đau đớn trên tay: “Không sao, chỉ bị mấy cái xác chết cào vài phát.”

“Ngụy Tích” vén tay áo anh lên, thấy trên cánh tay rắn chắc có vài vết cào, lại còn rỉ ra chút máu đen tanh hôi, cậu vươn tay hút một phần khí đen từ miệng vết thương, mà chỗ vốn đang chảy máu cũng chỉ còn một mảng hồng hồng.

“Ngụy Tích” buông tay anh: “Thi khí bị em lấy ra rồi, không sao nữa đâu.”

Không biết dây thần kinh nào của Ngụy Ninh có vấn đề đột nhiên lại thốt ra một câu: “Cảm ơn.”

“Ngụy Tích” kỳ quái liếc anh một cái, Ngụy Ninh có chút không được tự nhiên vội quay đầu đi. Anh cảm thấy chỗ bị bàn tay lạnh lẽo của “Ngụy Tích” chạm vào nóng cứ như hỏa thiêu, anh vội giật tay “Ngụy Tích” ra đi sang bên cạnh hai bước thì cảm xúc đang dâng trào trong lòng mới lắng xuống một chút.

“Ngụy Tích” còn muốn nói gì, Từ Lão Tam ở cạnh đã cắt ngang: “Tiếc là để Đinh Mậu Thụ chạy mất, aii.”

“Ngụy Tích”  vẫn dõi theo Ngụy Ninh, không chú ý mà đáp lại: “Ừ, lúc đuổi theo tôi đột nhiên cảm thấy cơ thể có vấn đề liền quay lại luôn.”

Ngụy Ninh đột nhiên nói: “Ngụy Tích, cậu mang thân thể ở thôn Ngụy đến cả đây, sẽ không có chuyện gì chứ?”

“Ngụy Tích” lắc lắc đầu: “Sắp tới phải về thôn Ngụy một lần, em không thể rời chỗ đó quá lâu.”

Từ Lão Tam ở bên cạnh nhìn cờ chiêu hồn, đột nhiên vỗ đầu, hô lên: “Không được, không được, ta nhất định phải thử lại một lần, mới tìm được lão Nhị, lão Đại còn chưa tìm được. Nếu có thể tìm thấy lão Nhị thì khẳng định có thể tìm thấy lão Đại, không lý nào chỉ có một người.” Còn chưa nói xong ông lại bắt đầu bày bố “phó trận.”.

Ngụy Ninh hoảng sợ, vừa rồi chính “phó trận” suýt chút nữa lấy mạng hai người bọn họ, còn làm nữa sao? Không phải muốn tìm đường chết chứ?

“Ông còn làm nữa? Không muốn sống nữa sao?”

Từ Lão Tam lẩm bẩm, râu mép vểnh lên: “Thằng nhóc như cậu thì biết cái gì? Chẳng lẽ ta là loại ăn quả đắng một lần còn chịu thiệt lần hai sao? Tên Đinh Mậu Thụ kia hãm hại ta một lần, ta nhớ rõ các bước, sửa “phó trận” này một chút là được rồi.”

Thấy ông có vẻ nắm chắc như vậy Ngụy Ninh cũng không ngăn cản, nhưng mà anh nghe thấy “Ngụy Tích” nhẹ giọng nói một câu: “Vô dụng.”.

Ngụy Ninh lập tức nhìn cậu bằng vẻ nghi vấn, chợt nghe thấy giọng nói lạnh như băng của “Ngụy Tích” vang lên trong đầu: “Nơi này không có bất kỳ tàn hồn nào khác.”

Ngụy Ninh trầm mặc không nói, cũng quyết định không kể lại cho Từ Lão Tam.

Có một số việc nhất định bản thân phải trải qua mới có thể tiếp thu sự thật.