Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 1 - Chương 45: Phỏng vấn




Đối với thầy bói Ngụy Ninh luôn có thái độ xin miễn cho kẻ bất tài, liếc mắt nhìn lão đầu trước mặt mình một cái. “Ông tìm nhầm người rồi.” Anh chỉ tay sang phía hai cô gái đối diện, một người còn đang thấp giọng an ủi người kia, mơ hồ nghe được giọng mũi. “Ở đó mới có mối làm ăn.”

Ông lão nhìn qua có vẻ sáu bảy mươi tuổi, người tỏa ra mùi rượu trên mắt đeo kính râm, ở cằm còn có sợi râu dê, mỗi khi nói sợi râu lại lắc lư: “Ây dà, chàng trai trẻ không hiểu chuyện rồi, ta còn có thể lừa cậu sao, cậu nhìn cậu xem, ấn đường biến đen, hai mắt vô thần, khí hư thần khuyết, cử động chậm rãi, giống như gặp quỷ chiêu tà, gần đây quanh cậu không yên ổn phải không?”

Lúc nói xong câu cuối còn cố ý đến gần Ngụy Ninh, đè thấp giọng, cúi đầu, xuyên qua kính râm nhìn Ngụy Ninh, trừng mắt mà nhìn.

Trong lòng Ngụy Ninh rơi lộp bộp một tiếng, thật sự bị ông ta nói đúng, nhưng mà ông ta vừa trừng mắt, ai biết có phải là bịa chuyện hay không. Mấy tên thầy tướng số không phải đều nhìn người mà nói sao, nhìn biểu tình người khác sau đó nói mơ hồ vớ vẩn này nọ, nói đúng là nói, nói sai cũng là nói, không phải thì có thể giải thích.

Hiện giờ kẻ lừa đảo rất nhiều, người ngốc để bị lừa còn không đủ.

Lúc ông lão nát rượu này nói mắt nhìn chằm chằm vào chai bia trong tay Ngụy Ninh, nước miếng chảy dài khiến người khác không dám nhìn thẳng, Ngụy Ninh cảm thấy chính mình nếu không phối hợp một chút thì hôm nay đừng hòng ra khỏi cửa tiệm này.

Ngụy Ninh vẫy tay, muốn nhân viên mang một chai bia nữa lại đây, anh đưa chai bia cho ông lão, nhẹ nhàng nói: “Cái này ngài từ từ uống, tôi đi trước, còn phải phỏng vấn.”

Ông lão kia đúng là không biết hai chữ khách khí viết thế nào, vội mở chai bia ra, vô tư mà uống một hơi, thấy Ngụy Ninh xoay người chuẩn bị đi mới vỗ bàn hô: “Hôm nay cậu sẽ gặp chuyện lớn, nếu cảm thấy ta nói đúng thì đến nơi này tìm ta.” Ông ta cầm lấy chai bia chạy theo Ngụy Ninh ra khỏi cửa hàng, nhét vào túi áo anh một tờ giấy.

Ngụy Ninh dở khóc dở cười mà nhìn ông lão say xỉn này nói nhảm, anh lấy tờ giấy kia ra, phía trên viết ngoáy địa chỉ và số điện thoại, địa chỉ kia là khu dân cư Vạn Giai thứ 14 tầng 4 phòng 404. Vừa nhìn địa chỉ này Ngụy Ninh lạnh cả người, thế này thì quá xui rồi, mà số điện thoại cũng lạ 13344441444—— một chuỗi con số không phải 3 cũng là 4, đây là cố ý phải không?

Chẳng lẽ ông lão này chính là kỳ nhân dị sĩ thật?

Vốn dĩ Ngụy Ninh muốn vứt tờ giấy này vào thùng rác ven đường, nhưng lúc chuẩn bị làm không biết đầu óc nghĩ gì mà lại nhét vào túi mình, xế chiều có một buổi phỏng vấn phải đi gấp.

Nơi này cách công ty khá xa, ngồi xe nhà nước mà phải chuyển xe hai lần mới đến, Ngụy Ninh vừa xuống xe liền phát hiện nơi này thuộc về một nơi khá hẻo lánh ở thành phố B, tòa nhà không cao lắm, xe cộ trên đường cũng không đông đúc, người đi đường không nhiều lắm, tuy không thể nói là cũ kỹ nhưng so với nội thành khó khiến người khác cảm thấy tiêu điều.

Nói thật, Ngụy Ninh thấy cảnh này cũng có chút do dự, nhưng mà phúc lợi và tiền lương công ty kia đưa ra cũng không tồi, mặt khác công việc cũng không tê, suy đi tính lại, anh quyết định thử một lần, nếu không được trực tiếp về luôn.

Ngụy Ninh máy móc tìm được địa chỉ công ty kia, vào đại sảnh, hai ông bảo vệ đang nhàm chán nói chuyện phiếm, thấy Ngụy Ninh tiến vào thì liếc mắt một cái. Ngụy Ninh bước vào thang máy, ở không gian khép kín Ngụy Ninh cảm thấy có chút bức bối, anh nới cavat rộng ra một chút, thở phào một hơi.

Trong thang máy yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng động cơ rất nhỏ.

Thời gian dường như chậm lại, Ngụy Ninh nghe được âm thanh răng rắc vang lên tỏng đầu, phía sau lưng chảy một tầng mồ hôi, không khí như bị hút hết khiến người ta khó thở, Ngụy Ninh nhìn chăm chăm vào cửa thang máy, lúc này, anh đột nhiên cảm giác từ phía trên có thứ gì đó rơi xuống, vừa vặn đặt vào vai anh.

Ngụy Ninh không dám quay đầu, chỉ muốn cái thang máy chết tiệt này chạy nhanh lên, mau tới nơi rồi dừng lại.

Đúng lúc này Ngụy Ninh nghe thấy “đinh” một tiếng, cửa từ từ mở ra, Ngụy Ninh xông ra ngoài, đâm vào một người đàn ông đang đứng trước cửa chờ, người đàn ông kia suýt chút nữa ngã xuống đất, mắng to: “Đệt, đi cũng không chịu nhìn, vội đi đầu thai à?”

Ngụy Ninh vốn định nói một câu thật xin lỗi, câu nói liền nghẹn ở họng. Hiện tại anh không muốn nghe mấy câu chửi xui xeo này, vốn muốn đáp lại nhưng khi vừa quay lại, nhìn thấy vật kia trong thang máy, miệng đơ luôn, xoay người chạy đi, không so đo với người đàn ông kia nữa mà chạy chối chết… Trần thang máy xuất hiện một cô gái, tóc dài đen rũ xuống, chớp xuất hiện rồi biến mất!

Đến đây mà cũng gặp chuyện này, tim Ngụy Ninh đập thình thịch, cho dù tiền lương cao thế nào cugnx không đổi được mạng, ngay lúc anh định xoay người đi về thì có tiếng giày cao gót vang lên phía sau, một cô gái với đôi chân rất đẹp, nhìn Ngụy Ninh nói: “Tới phỏng vấn sao? Mời vào.”

Cũng đã tới đây rồi, dù sao cũng muốn vào xem thử, chính mình gặp quỷ do hồn phách chưa vững, chờ hồn phách được củng cố rồi, đại khái thế giới này sẽ quay lại yên bình. Ngụy Ninh đi theo cô gái này vào đại sảnh, mới vào đã nhận một tờ giấy, bảo anh điền vào đó, sau đó ngồi chờ tới lượt anh vào phỏng vấn.

Trước Ngụy Ninh có năm người đàn ông tuổi tác cũng ngang nhau.

Bọn họ không nói một lời, không nói chuyện với nhau, cũng không nhìn xung quanh, cúi thấp đầu, nhin tờ giấy trong tay. Ngụy Ninh cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, không thấy họ phản ứng gì, nếu bình thường thì kiểu gì cũng phải liếc mắt nhìn một cái chứ, trong lòng Ngụy Ninh bồn chồn, sẽ không phải lại là ma quỷ đấy chứ?

Vì muốn kiểm tra, Ngụy Ninh dùng tay chọc chọc cánh tay người ngồi cạnh, lấy tờ giấy chỉ đại một chỗ: “Hỏi chút, điền vào đây như thế nào?”

Người đàn ông kia ngẩng đầu, rầu rĩ mà liếc Ngụy Ninh một cái: “Cái này cũng không biết anh còn tới phỏng vấn làm gì.” Nói xong, âm trầm mà hừ lạnh một tiếng, lại nhìn chằm chằm tờ giấy kia xuất thần. Ngụy Ninh cảm thấy hôm nay mình ra ngoài không nhìn lịch rồi, động tới đều loại khó chơi, nhưng mà điều này ít nhất cũng cho thấy người trước mắt này là người chứ không phải quỷ.

Ngụy Ninh cầm lấy tờ giấy của mình, ngồi xuống một chỗ khác bắt đầu điền rồi chờ vào phỏng vấn.

Chờ anh cẩn thận nhìn kỹ tờ giấy này mới phát hiện nội dung và hạng mục trong giấy có một số chỗ khác lạ, phần ghi ngày sinh phải điền cả dương lịch và âm lịch, còn phải ghi giờ, phía dưới là xuất thân, quê quán, thậm chí mấy tuổi sống ở đâu cũng phải ghi rõ.

Trong lòng Ngụy Ninh trầm xuống, mới viết một cái tên liền dừng lại, xảy ra nhiều sự kiện ly kỳ quỷ dị như vậy, tuy rằng với những việc này Ngụy Ninh vẫn không rõ ràng, nhưng từ Ngụy Thời cũng biết được là nơi sinh giờ sinh, địa điểm cư trú của một người là tin tức vô cùng quan trọng, nếu bị người có ác tâm biết được có khả năng sẽ bị bỏ bùa.

Anh trộm liếc tờ giấy của hai người bên cạnh, đều điền kín.

Ngụy Ninh cảm thấy vì bảo vệ bản thân… án binh bất động trước đã.

Trong phòng ngày càng lạnh, Ngụy Ninh đứng lên đi lại vài bước, chà xát cánh tay đã nổi da gà, anh đi tới đi lui, dưới lòng bàn chân có một cỗ âm hàn tỏa ra, ngọn đèn trên đỉnh đầu không biết từ bao giờ cũng đã ảm đạm hơn, một cái bóng xuất hiện dưới đất, dường như còn cử động…

Ngay lúc đầu Ngụy Ninh nghĩ do mình hoa mắt, nhưng rất nhanh anh phát hiện ra cái bóng kia đúng là có dodognj.

Xung quanh không có động tĩnh gì, Ngụy Ninh cảm thấy không đúng, bàn đón khách không thấy đâu, toàn bộ đại sảnh chỉ có ba người bọn họ, Ngụy Ninh mạnh quay người lại, đối mặt với hai người kia hỏi. “Các anh có phát hiện có chỗ nào không bình thường không?”

Hai người kia rốt cục ngẩng đầu lên, hai mặt nhìn nhau, cười nhạt: “Không bình thường chỗ nào, tôi thấy là anh không bình thường thì có, cứ lén lén lút lút.” Nói xong liền tỏ vẻ khinh thường.

Nếu diêm vương muốn người canh ba chết, sẽ không để người sống đến canh năm.

Mệnh trong tay mình, sống chết do trời.

Ngụy Ninh lười cùng người đàn ông ngu ngốc này đấu võ mồm, anh nhắc nhở hai người bọn họ là đã hết lòng, còn bọn họ có nghe hay không là chuyện của họ. Anh vo viên tờ giấy kia vứt vào thủng rác, tính toán rời khỏi nơi này.

Trên vách tường rỉ ra rất nhiều nước, ướt sũng, dọc theo vách tường chảy xuống đất, trên mặt đất hình thành từng dòng nước uống éo.

Ngụy Ninh nắm tay nắm, dùng sức đẩy, cửa không xê dịch, anh không tin lại dùng sức kéo lần nữa, vẫn không nhúc nhích. Trong lòng Ngụy Ninh thầm mắng một câu “đệt”, quả nhiên có qury, Ngụy Ninh kéo không được liền dùng chân đá, đá đến đau cả chân cửa vẫn đứng nguyên.

Hai người đàn ông bên cạnh kia tròn mắt kinh ngạc nhìn Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh nóng nảy, trên đỉnh đầu những bóng đèn tiết kiệm năng lượng phát ra tiếng “tạch tạch”, cứ lập lòe không ngừng hoàn toàn không bình thường, hai người đàn ông kia không hề cảm thấy sự kỳ quái ở đây, Ngụy Ninh cảm giác họ bị quỷ che mắt.

Vì vậy mà suy đoán từ sáng sớm bọn họ đã rơi vào bẫy, không thoát ra được.

Lúc Ngụy Ninh còn đang vật lộn với cánh cửa kia, anh nghe thấy tiếng “cộp…cộp…cộp”, Ngụy Ninh toát ra một tầng mồ hôi lạnh. “Anh đang làm gì vậy?” Một âm thanh rất mềm mại vang lên bên lỗ tai Ngụy Ninh.

Rất gần, gần đến mức tai Ngụy Ninh cảm nhận được một cơn gió nhẹ thổi qua.

Ngụy Ninh cúi đầu, thấy đôi giày cao gót kia, đôi chân kia, lúc này, chân trái đã bị chặt đứt, xương cốt trắng xóa lộ ra, máu thịt be bét, Ngụy Ninh nơm nớp lo sợ mà liếc nhìn cô một cái, đầu trông như quả dưa hất bị bổ nát bét, thế mà còn mang theo nụ cười chuyên nghiệp nhìn Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh vừa nở nụ cười vừa run, một mặt lén vói tay vào cặp, chỉ thấy anh lấy nhanh một túi bóng ra khỏi cặp, dùng sức một chút, túi bóng vỡ ra, anh tung món đồ phía trong vào người cô gái này.

Nữ quỷ kia hét thảm “A” một tiếng, ôm lấy mặt mình, chậm rãi biến mất trước mặt Ngụy Ninh.

Đây là máu gà hôm qua anh đặc biệt đi mua, theo lời Ngụy Thời nói, máu gà có dương khí rất mạnh, so với máu đầu lưỡi của xử nam còn có hiệu quả hơn, nhưng đương nhiên vẫn không thể so với sự tồn tại của xử nam.

Ngụy Ninh cầm chặt xương gà trong ay, dựa lưng vào tấm thủy tinh, nâng cao tinh thần nhìn chằm chằm bốn phía,

Trên lưng một mảng lạnh như băng khiến anh nhảy dựng lên, dòng nước kia trông như âm thủy mấy chục năm chưa thấy ánh mặt trời, khiến người ta lạnh xương lạnh cốt, không thể lại gần. Ngụy Ninh nhìn chằm chằm vào cửa, anh lại lấy một bọc máu gà trong cặp ra, may mắn anh cẩn thận, chuẩn bị vài bọc, anh vẩy toàn bộ máu gà vào cửa, nhất là tay nắm, càng cẩn thận càng tốt.

Lúc này, trong phòng tỏa ra một cỗ khói đen, cỗ khói đen kia bay về phía hai người đàn ông còn lại, họ không kịp hừ một tiếng cơ thể đã nhuyễn ra rồi ngã xuống đất, sau đó cỗ khí đen đánh về phía Ngụy Ninh.

Đúng lúc này, túi gấm Ngụy Ninh vẫn đeo trước ngực tỏa ra một cỗ sương mù trắng xám, bao lấy thân thể anh, luồng khói đen kia bị chắn ở bên ngoài không ngừng vòng xung quanh Ngụy Ninh, cứ như một con nhím xù lông.

Ngụy Ninh vốn ôm đầu không dám nhìn chuyện sắp xảy ra, nhưng một lát sau không thấy gì, anh ngẩng đầu liền thấy một màn quỷ dị này, không ngờ túi gấm còn có tác dụng, Ngụy Ninh thả lòng, lúc này, luồng khói đen kia biến đổi hóa thành một bóng người, nhìn chằm chằm vào Ngụy Ninh, Ngụy Ninh cảm thấy đầu người này thật quen thuộc, giống như ông chủ mập bị hỏa hoạn vậy.

Lúc này, tay nắm cửa anh luôn cố mở ra bỗng có phản ứng.

Ngay lúc Ngụy Ninh chạy ra khỏi phòng kia liền cảm thấy chính mình có thể lại làm người, đầu cũng không dám quay lại cứ vậy mà chạy ra ngoài, mặc kệ có đâm vào ai hay không, dọc đường thấy nhiều người đi lại hơn ban nãy rất nhiều, ánh sáng cũng rõ ràng hơn, xung quanh vốn an tĩnh cũng đã vang lên những âm thanh ồn ào.

Anh chạy ra khỏi tòa nhà đó, rẽ phải, bên kia có một bến xe bus, cạnh bến bus lại có một khu dân cứ, phía trước treo tấm bảng.

– Khu dân cư Vạn Giai.