Đông lão đầu vẫn mặc bộ quần áo đã bạc màu kia, trên quần áo có vài mảnh vá, đôi mắt sáng rực từ trong cửa nhìn Ngụy Ninh đứng ngoài, gương mặt gầy gò mang vẻ sâu xa khó hiểu.
Ngụy Ninh đối với vị đạo sĩ này từ đáy lòng đã không thích, thấy gã ta là Đông lão đầu trong lòng liền có chút đề phòng, nhưng là hiện tại đi nhờ người ta, cũng phải giữ lễ phép nên khóe miệng anh kéo cong lên, lộ ra gương mặt cười cứng nhắc: “Ngài chính là Đông lão đầu?”
Đông lão đầu hừ mũi một tiếng, coi như trả lời Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh nhìn gã ta dáng vẻ mặc kệ sống chết, thái độ hờ hững, mình tới nhờ người thì phải xuống nước, Ngụy Ninh ra ngoài xã hội nhiều năm như vậy đạo lý này đương nhiên hiểu, nên anh đành áp chế lửa giận trong lòng, nói: “Tôi tìm ngài tới thôn thực hiện đàn tràng, được không?”
Đông lão đầu lại hừ mũi một cái nữa, chậm rãi phun ra hai chữ. “Không nhận.”
Ánh mắt Ngụy Ninh chợt lóe. “Sao ngài lại không nhận, cũng phải có một lý do đi? Vừa rồi ta tới tìm sư phụ Quảng Tể Lưu, ông ấy không nhận tới làm ở thôn Ngụy chúng tôi, chỉ ngài có thể nhận, lần trước không phải ngài vẫn nhận sao?”
Đông lão đầu dùng khóe mắt nhìn Ngụy Ninh. “Có chuyện có thể nhận, có chuyện không thể nhận. Đạo lý đơn giản như vậy, cậu không còn nhỏ nữa chẳng lẽ lại không hiểu?”
Ngụy Ninh bị gã nói cho nghẹn họng, anh nhịn, từ từ nói: “Chỉ là lập đàn tràng mà thôi, có gì mà không thể nhận!”
Đông lão đầu lắc lắc đầu. “Tôi nói không nhận là không nhận, cậu có nói nữa cũng vô dụng.” Nói xong câu đó, gương mặt vàng vọt của gã nhăn lại, các nếp nhăn xô vào nhau. “Cậu là lập đàn tràng cho người đàn ông của cậu đi?”
Ngụy Ninh nghe thấy bốn chữ “đàn ông của cậu” thì ấn đường nhảy lên, đàn ông của cậu cái đầu ông ấy, anh là một người đàn ông khi nào thì trở thành vợ của người khác rồi.
Nhưng là, tuy rằng trong lòng một trận sông cuộn biển gầm, trên mặt Ngụy Ninh vẫn miễn cưỡng gật đầu: “Khụ, chính là lập đàn tràng cho Ngụy Tích, vài ngày nay tôi luôn mơ thấy cậu ấy không được ổn lắm, muốn lập đàn tràng cầu an long…”
Những lời này đương nhiên chỉ là lấy cơ, nói cách khác, không nói nổi.
Đông lão đầu đứng cạnh cánh cửa: “Cậu về hỏi Ngụy thất gia, nếu ông ấy đáp ứng thì được, nếu ông ấy không đáp ứng thì câu cũng đừng tới đây nữa.”
Vứt lại mấy câu này, Đông lão đầu sập cửa “Cạch” một cái trước mặt Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh không nghĩ đến mọi chuyện đổi tới đổi lui lại vẫn quay về thôn Ngụy, cũng tốt, trước quay về nói chuyện này với má Ngụy và Ngụy tam thẩm, được hai người đồng ý rồi đại khái sẽ không còn vấn đề gì nữa. Về phần Ngụy thất gia, lập đàn tràng mà cũng cần kinh động đến ông ấy, cần sự đồng ý của ông ấy nữa?
Ngụy Ninh nhân lúc trời giữa trưa, lúc dương khí thịnh nhất lái xe trở về nhà.
Đi qua nơi xảy ra tai nạn anh nhấn mạnh ga, phóng thẳng qua, đến liếc mắt nhìn một cái cũng không dám liếc, nơi này thật sự rất tà, giữa ban ngày mà cũng có quỷ.
Đến thôn Ngụy, Ngụy Ninh đỗ xe ở dưới gốc cây hòe.
Ánh mặt trời sáng chói, chiếu trên mặt đất có thể thấy mảnh bụi mờ trong không khí, nắng chiếu tới nóng xe, chạm tay vào cứ cảm giác như bị bỏng, nhưng đến đất của thôn Ngụy thì nhiệt độ lại giảm xuống, lập tức mát mẻ hơn.
Ngụy Ninh từ trong xe đi ra, đi trên đường trải đá, hai bên là nhà san sát, anh nghĩ, vẫn là trước tiên quay về nhà A Tích đã, Ngụy tam thẩm vẫn còn nằm trên giường không ai chăm sóc, tuy rằng Ngụy Thời nói sẽ tới lo cho bà nhưng mà cũng không quá yên tâm
Ngụy Ninh đến cửa nhà Ngụy Tích.
Cánh cửa sơn màu đỏ sậm, dưới ăn mòn của gió sương mưa tuyết nước sơn đã tróc ra, loang lổ bất kham, phía trên có một cái kéo cổng bằng đồng, khắc thành mặt Đào Đột, trong cái miệng của hung thần Đào Đột cắn một cái búa, cái búa đó chính là cái kéo cửa ở địa phương.
Ngụy Ninh vươn tay, đẩy cái búa kia, cửa mở hờ.
Bên trong một mảnh tĩnh mịch, những thứ âm trầm đáng sợ tối qua đã biến mất không thấy, ánh mặt trời chiếu vào lại bị bóng tối trong phòng nuốt mất, trừ một góc nhỏ kia ra những chỗ khác vấn âm u, một mảnh tối như mực.
Ngụy Ninh vừa bước vào cửa liền rùng mình một cái, anh chà xát tay, bước đến phòng nhỏ, vừa đến cửa phòng liền nhìn thấy Ngụy Thời, hắn cúi đầu thu thập đồ vật trong tay, Ngụy tam thẩm nhắm hai mắt nằm trên giường, thoạt nhìn chưa tỉnh.
Ngụy Thời nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thì thấy là Ngụy Ninh, lại cúi đầu, chơi đùa với đồ vật trong tay, Ngụy Ninh đi tới lo lắng nhìn qua Ngụy tam thẩm: “Sao rồi?”
Sắc mặt Ngụy Thời có chút tái nhợt. “Không sao, nằm một lúc nữa là tỉnh lại.”
Ngụy Ninh yên lòng, lại nhìn thấy dáng vẻ Ngụy Thời có chút không ổn. “Sắc mặt mày cũng không tốt lắm.”
Ngụy Thời mệt mỏi. “Không sao đâu, là tối qua mệt mỏi quá.”
Tuy rằng cảm thấy không phải nguyên nhân này nhưng Ngụy Thời không chịu nói Ngụy Ninh cũng không tiện miễn cưỡng, tính tình Ngụy Thời thế nào, anh rõ ràng vô cùng, lúc muốn nói không cần anh hỏi hắn cũng nói, lúc không muốn nói có cạy răng đánh đập hắn cũng chết không mở miệng.
Tiếp đó, Ngụy Ninh lấy món đồ đưa cho Ngụy Thời: “Mày xem cho anh, đây là cái gì?”
Đó là một sợi dây màu đỏ, phía trên treo một mảnh ngọc, màu sắc mảnh ngọc kia rất đều, trơn bóng dễ nhìn, khá đẹp, vốn dĩ mảnh ngọc là hàng thượng phẩm nhưng ở giữa lại có vài vết xước nhỏ mắt thường không dễ thấy, thế nên mảnh ngọc này lập tức tụt vài bậc giá trị.
Mảnh ngọc này là tối hôm qua từ lúc ra khỏi nhà Ngụy tam thẩm Ngụy Ninh phát hiện nó được cột ở cẳng chân mình, trên người bỗng nhiên xuất hiện vật lạ, lúc đấy Ngụy Ninh sợ tới mức liền vứt nó xuống, định đi thì lại nghĩ ra là mang cho Ngụy Thời nhìn xem xem nó là cái gì, nhưng lúc đấy còn vướng bệnh tình Yến Hoa nên tạm hoãn tới giờ.
Hiện tại nhớ đến Ngụy Ninh vội lấy khối ngọc ra.
Ngụy Thời cầm mảnh ngọc, lật đi lật lại cẩn thận nhìn: “Đây là…” hắn không chắc chắn lắm mà đặt mảnh ngọc này dưới mũi ngửi ngửi, lại vươn đầu lưỡi liếm liếm. “Đây là táng ngọc đặt trong quan tài, mấy khe nhỏ nhỏ phía trên thật ra là thấm.”
Ngụy Ninh nghe được đầu oanh một cái, tay run run, cái thứ này sao lại xuất hiện trên người anh!
“Thấm là cái gì?” Ngụy Ninh nhìn Ngụy Thời yêu thích không buông tay mà cầm chơi mảnh ngọc kia.
Ngụy Thời có chút chần chờ: “Nói ra anh đừng sợ, thật ra chính là thi thể hư thối chảy ra rồi sấm vào những lỗ hổng rất nhỏ bên trong ngọc tạo thành tỳ vết.”
Ngụy Ninh nghe xong mặt mũi xanh lại, anh lại cứ cầm món đồ này cả ngày trời.
Ngụy Thời đột nhiên nói: “Anh Ninh, sao trong tay anh lại có món này? Thứ này khó kiếm được lắm, nhất là ngọc này là hồng ti, lại càng hiếm thấy, không có tới vài chục vài trăm vạn thì không mua nổi đâu, tôi từng muốn mua mảnh ngọc này nhưng không mua nổi.”
Ngụy Ninh nghe Ngụy Thời nói đến giá cả mảnh ngọc này, cả kinh cười toe toét: “Cái thứ này để trong mộ sẽ dính uế khí, vậy mà còn có người muốn, lại còn ra giá cao như vậy, đầu óc những người đó nghĩ sao vậy?”
Ngụy Thời nhìn chằm chằm mảnh ngọc kia, luyến tiếc rời mắt: “Anh Ninh, anh không hiểu đâu, thứ này người bình thường dùng để lấy may tránh xui, cũng giống như mấy thủ thuật của chúng ta thôi, nhưng đây muốn có cũng không có được, mảnh ngọc này nếu không phải là thiên thời địa lợi nhân hòa thì không tìm được đâu, đồ tốt đấy.”
Ngụy Ninh nhìn vẻ mặt thèm muốn của Ngụy Thời khi nhìn mảnh ngọc kia, nhìn qua cứ như chỉ cần Ngụy Ninh không đòi lại thì sẽ giữ nó làm của riêng luôn, trong lòng Ngụy Ninh âm thầm lắc đầu. “Mày thì thì anh cho mày đấy.”
Ngụy Thời vừa nghe lập tức đứng bật dậy, vẻ mặt vốn ngẩn ngơ bỗng trở nên kích đông. “Cái đệt, tôi biết anh Ninh là tốt nhất mà, anh trượng nghĩa, đại ân không lời nào nói hết được, muốn tôi làm gì cứ nói, trừ việc lấy thân báo đáp ra thì cái gì tôi cũng làm được!” vừa nói vừa nhanh chóng cất mảnh ngọc kia vào túi mình, nhét được một nửa lại lôi ra. “Nhưng mà, anh Ninh à, anh còn chưa nói anh lấy đâu ra mảnh ngọc này mà?”
Sắc mặt Ngụy Ninh tối tăm, rầu rĩ không vui. “Chính là đêm qua không hiểu sao lại xuất hiện trên chân anh.”
Ngụy Thời sửng sốt: “Là buộc vào cẳng chân phải không?”
Ngụy Ninh gật gật đầu.
Ngụy Thời lập tức ngồi thẳng người, nét cợt nhả trên mặt cũng thu lại, tỉ mỉ quan sát Ngụy Ninh trong chốc lát. “… Anh Ninh, tối qua anh đụng phải cái gì, cư nhiên lại bị kéo hồn, may là cái thứ kia không muốn lấy mạng của anh, dùng mảnh ngọc này giữ tán hồn và cơ thể nếu không không cứu nổi.”
Việc này Ngụy Ninh cũng nghe sư phụ Quảng Tể Lưu kia nói qua.
Sự tình nghe thật nghiêm trọng, nhưng không biết vì sao Ngụy Ninh không quá sợ hãi, cứ như trong trực giác cảm nhận được chuyện này không hại dến anh, cùng lắm là có chút di chứng.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên một âm thanh già nua xen vào, cứ như tiếng móng tay cào trên thủy tinh, đâm vào sọ não gây nhức nhối: “Mi… trong tay kia… A Tích nhà ta…”
Ngụy Ninh cùng Ngụy Thời đồng thời quay đầu nhìn chỉ thấy Ngụy tam thẩm đã tỉnh, từ trên giường ngồi dậy, hai mắt đăm đăm nhìn tay Ngụy Thời, mái tóc hoa râm rối tung, gương mặt khô gầy trông càng đáng sợ.
Ngụy Thời ngượng ngùng cười cười, sờ soạng khối ngọc trên tai vẻ mặt nuối tiếc, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt của Ngụy tam thẩm vẫn phải trả lại khối ngọc kia.
Ngụy tam thẩm cầm khối ngọc, dùng bàn tay gầy gò vuốt ve, vẻ mặt mang theo từ ái và đôi phần bi thương. “Đây là món quà ba A Tích năm đó không tiếc đại giới dùng tiền mua tặng ta, lúc A Tích xuống đất ta đặt nó trong tay A Tích để nó mang xuống dưới, coi như làm cha mẹ ở bên nó.”
Nói những lời này, Ngụy tam thẩm liền ngẩng đầu thẳng tắp nhìn Ngụy Ninh. “Đây là A Tích đưa cho con, sao con có thể tặng cho người khác! A Ninh à, con đừng để A Tích đau lòng.” Bà giơ đôi tay khô gầy lên, đem khối ngọc kia đặt trước mặt Ngụy Ninh. “Cầm, cầm lấy đi, đừng đưa cho người khác nữa.”
Sắc mặt Ngụy Ninh trắng bệch, tay run run cầm khối ngọc kia về.