Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 1 - Chương 18: Thủ thân




Bóng đen kia xông đến liền siết chặt lấy cổ Ngụy Ninh, sống chết bóp lấy, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng Ngụy Ninh lâm vào thế bị động, thoáng chốc mặt đã tái lại.

Anh dùng sức giãy dụa, vung tay về phía sau chế trụ đầu bóng đen kia, dùng sức lôi nó về phía trước, tuy rằng bóng đen kia tráng kiện hữu lực nhưng Ngụy Ninh cũng là một người đàn ông khỏe mạnh rắn chắc, dưới sự phản kháng kịch liệt ít nhiều cũng thu về chút lợi ích.

Hai bên không ai nhường ai, nhưng cuối cùng là Ngụy Ninh yếu thế trước, cổ lại bị siết chặt khó hô hấp, dần dần cũng không đỡ nổi.

Trong huyệt động tối đen không gì sánh được, chẳng biết có cái gì ẩn giấu trong bóng tối lờ mờ, Ngụy Ninh cùng cái bóng đen kia quấn thành một cục, trong nơi có bao nhiêu là chung nhũ, măng đá như vậy vật lộn liên tục.

Mà lúc này, Ngụy Thời cũng chạy tới, hắn là một thư sinh nhã nhặn, lớn như vậy còn chưa động tay động chân với ai, chỉ có lúc người khác đánh nhau thì ngáng chân, chửi đểu, khiêu khích gây chuyện là giỏi thôi, đến lúc thật sự phải xắn tay áo lên động thủ hắn liền lui về phía sau. Hắn thường tự cho mình là “quân sư”, nhưng là, lúc sự tình qua đi khó tránh khỏi bị bạn của Ngụy Ninh kéo lại trách móc. Hiện tại, thấy người anh em của mình gặp nạn cũng bất chấp tất cả, tiện tay lấy một hòn đá trên mặt đất xông tới, muốn đập vào đầu tên kia….

“Cái đệch, mày nhìn kĩ rồi hãy đập chứ!” Ngụy Ninh bị hắn đập trúng cánh tay, rốt cục không nhịn được mà tức giận mắng chửi, Ngụy Thời vẻ mặt ngoan ngoãn tiếp thu, lại đặc biệt lễ phép nói: “Ngại quá, mắt cận thị, tôi đổi vị trí khác.” Ngụy Ninh nghe xong, nhịn không được lại chửi thêm một câu: “Đêch!”

Ngụy Thời rốt cục chọn đúng chỗ mà đập xuống, cái bóng đen kia phản ứng rất nhanh, tránh sang một bên, đơn giản tránh được công kích của Ngụy Thời.

Ai cũng không chú ý tới, thạch nhũ ở trên đỉnh như một thanh đao sắc bén, trong lúc bất chợt tự gãy, đâm xuống thẳng tắp.

“Ahhhhhh” âm thanh chát chúa vang lên đập vào màng nhĩ gây đau đớn, đồng thời vang lên tiếng “Bang” thật lớn, những mảnh đá vụn nhỏ đập vào người Ngụy Ninh và Ngụy Thời, ma xát nho nhỏ.

Mà cái bóng đen đánh lén thất bại kia không biết bị đâm vào chỗ nào trên người, lập tức quay đầu chạy về lối đi duy nhất trong huyệt động, chớp mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Ngụy Ninh cùng Ngụy Thời hai mặt nhìn nhau, từ lúc bị đánh lén đến lúc kết thúc cũng chỉ kéo dài có ba mươi giây, Ngụy Ninh sờ sờ cổ mình, cảm giác như bàn tay lạnh lẽo của cái bóng kia vẫn còn ở trên cổ, Ngụy Thời ném hòn đá trong tay đi. “Anh nói xem đây rốt cuộc là quai vật gì?” Ngụy Ninh lắc đầu. “Động tác quá nhanh, không thấy rõ, thoạt nhìn thì giống như “người”, nhưng lại có chỗ không giống.”

Lời này nghe mâu thuẫn, trên thực tế đó đúng là cảm nhận thật sự của Ngụy Ninh. Nửa người trên của bóng đen kia tráng kiện hữu lực, nửa người dưới cũng tinh tế nhỏ bé, trên người tản ra mùi tanh nồng nặc, ngũ quan bị mái tóc bù xù che lấp, chỉ có thể nhìn rõ đôi mắt điên cuồng tràn ngập thú tính, giống người nhưng cũng không phải người —

Ngụy Thời dùng đèn pin cẩn thận chiếu xuống đất, quét tới quét lui, rốt cuộc tìm được thứ muốn tìm: “Anh Ninh, anh lại đây nhìn này.” Hắn chỉ vào mấy vệt đen dưới đất nói.

Ngụy Ninh tiến đến nhìn, cái thứ màu đen kia tản ra vị máu tanh tưởi hủ bại xưa cũ, rất khó ngửi, đồng thời còn phát ra chút lục quang của rêu xanh trên thạch bích: “Anh nghĩ đây là máu của con quái vật kia chảy ra?”

Ngụy Ninh khẽ gật đầu.

Ngụy Thời nhíu chặt mày: “Vậy xem ra không phải người, con người sao có thể chảy ra loại máu này.”

Ngụy Thời sờ sờ cằm. “Quên đi, việc này thật cổ quái, trước đừng nói, chúng ta cẩn thận một chút đừng để con quái vật kia lại quay lại, trước tiên chế xong thuốc đã, những chuyện khác nói sau.”

Ngụy Ninh gật đầu.

Xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến hai người bọn họ nhận thức được trong huyệt động này cũng không an toàn, cẩn thận một chút vẫn hơn, hai người mỗi người chú ý một bên, chậm rãi bước đến thạch đài kia.

Chờ khi đến trên thạch đài, hai người rốt cục cũng yên tâm một chút. Ngụy Ninh nhìn bạch cốt trên mặt đất, xung quanh phát ra ánh sáng ảm đảm của rêu xanh, ánh sáng xanh biếc yếu ớt dường như sinh ra lửa quỷ phía trên, gió lạnh như có như không thổi qua, chập chờn.

Cỗ bạch cốt nằm trên mặt đất, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì khiến người này chết như vậy mà đến cả một người tới nhặt xác cũng không có/

Trong lòng Ngụy Ninh cảm thán một tiếng, mọi người đều nói mồ yên mả đẹp, về với tổ tiên, phơi thây nơi hoang dã như vậy thật sự quá thảm.

Nếu như má Ngụy thấy được lại không tránh khỏi niệm phật vài tiếng, càu nhàu hồn phách người này đại khái không xuống được âm ty, không vào được luân hồi, chỉ có thể lưu luyến ở nhân gian, lên không được xuống không xong, rất đáng thương.

Ngụy Ninh theo Ngụy Thời đến cái rãnh nước kia, dòng nước xói mòn, văng lên một chút bọt nước, Ngụy Thời vươn tay, cẩn thận mò mẫm trong nước, sờ soạng một lúc lâu, ngay khi lúc hắn sắp thu tay về rốt cục cũng đụng phải thứ muốn tìm, hắn khéo léo vớt lên, qua dòng nước rửa một cái rồi mới chuyển cho Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh nhìn, là một tảng đá gì đó, hắn sờ thử, không phải cứng rắn mà có chút mềm mềm. “Đây rốt cuộc là cái gì? Sống hay chết?”

Ngụy Thời dùng đầu ngón tay gõ vật kia. “Cái này gọi là thảo đầu trùng, mọc nơi âm thủy, nhìn qua như mộc hòn đá nhưng thật ra là một vật còn sống, trong quyển sách kia nói có thể giải thâm độc, nếu dùng chay thì một chút cũng có thể độc chết người.”

Vừa nghe có thể độc chết người, Ngụy Ninh lập tức khẩn trương: “Cái gì là âm thủy? Sách đấy rốt cuộc mày lấy ở đâu ra, vừa kỳ lạ vừa cổ quái, ai cho mày?”

Ngụy Thời nhìn thoáng qua. “Âm thủy là loại nước có ở trong những huyệt động ẩm thấp không có ánh sáng, ánh sáng ở đây không chỉ là ánh nắng, ánh trăng cũng không được. về phần tôi lấy quyển sách này ở đâu ra, đương nhiên là do có người thấy tôi thông minh hơn người, tuệ căn độc cụ mới tặng quyển kỳ thư này cho tôi, anh xem, không phải là có công dụng sao, không có nó tôi còn không biết làm sao chữa được bệnh phía dưới cho anh nữa.

Ngụy Ninh nhìn dáng vẻ đắc ý của Ngụy Thời không nói gì, hiện tại hắn còn phải nhờ tên nhóc này chữa bệnh, không nên vạch trần thằng nhóc này kẻo khiến hắn thẹn quá hóa giận —-

Đạt được mục đích, hai người đang định trở về, khi đi ngang qua cỗ bạch cốt, Ngụy Ninh ngừng lại: “Đem chôn đi.” Ngụy Ninh nhìn Ngụy Thời nói.

Ngụy Thời sao cũng được gật đầu.

Trong huyệt động được nhiên là không thể đào hố được, vì vậy hai người mang đến rất nhiều tảng đá, bao quanh cỗ bạch cốt lại, xây một ngôi thạch mộ đơn sơ, sau khi xây xong, Ngụy Ninh ở trước thạch mộ phủi tay. “Mặc kệ ngài là ai, xin hãy ngủ yên.”

Ngụy Thời cũng phủi tay, bái một cái.

Hai người một bên đấu võ mồm, một đên giữ đầu óc tỉnh táo ra khỏi huyệt động.

Đi thẳng ra Âm Thấp Địa, hai người rõ ràng trầm tĩnh lại, Ngụy Ninh quay đầu nhìn về phía cửa động âm u kia. “Mày nói xem, tế đàn và bóng đen kia rốt cục là cái gì?”

Ngụy Thời lắc đầu: “Tôi cũng chẳng rõ lắm, lại nói, tôi biết ở nơi này có một cái động khác là khi còn bé được nghe ba tôi nói đến, ba tôi lúc trẻ to gan, tính tình lại bướng, người khác kích một cái là chạy đến Âm Thấp Địa xem, kết quả không biết gặp phải chuyện gì, lúc trở về sắc mặt trắng bệch, bệnh nặng một hồi, từ đó trở đi cơ thể không khá lên nổi, kéo dài được vài ngày rồi…”

Ngụy Thời nói đến việc này, giọng nói nhàn nhạt, chỉ có chút thẫn thờ.

Ngụy Ninh biết tình huống nhà hắn giống nhà mình, hai người tình cảnh tương đồng, đồng bệnh tương liên, hai người so với những người khác cũng hợp tính, thời gian trôi qua, quan hệ ngày càng thân thiết, đối với Ngụy Ninh mà nói, từ nhỏ hắn luôn đối với Ngụy Thời như em trai ruột của mình.

Ngụy Ninh vỗ vỗ vai Ngụy Thời, coi như an ủi.

Ngụy Thời nhanh chóng phấn chấn trở lại, hắn cầm trong tay bình chứa thảo đầu trùng, để không cho ánh nắng chiếu vào, bên ngoài bình kia còn bọc vài tầng giấy dầu. “Thứ này phải nhanh chóng được xử lý, chúng ta về trước đi, những chuyện kia nói sau.”

Trước khi đi, Ngụy Ninh xoay người nhìn thoáng qua huyệt động kia, một bóng đen ở cửa động chợt lóe lên, anh nheo mắt lại nhìn kỹ rồi lại không thấy gì, thế nhưng Ngụy Ninh biết, bóng đen kia vẫn đi theo phía sau bọn họ, bởi vì cặp mắt thú tính, điên cuồng kia vẫn bám dứt trên người bọn họ không thôi.

Hai người lén trở về thôn Ngụy, người thôn Ngụy đối với bãi tha ma trên núi, nhất là nơi Âm Thấp Địa kia rất kiêng kỵ, nếu như biết hai người họ ban ngày ban mặt tới bãi tha ma nhất định sẽ gọi Ngụy Thất gia tới giáo huấn bọn họ.

Cái đấy cho qua, đau khổ nhất chính là còn phải dùng thêm liễu ngả thảo pha vào nước nóng để tắm, nói là vì trừ tà, không ngâm đến khi da nhăn lại thì không được đi ra.

Loại đau khổ này khi còn bé Ngụy Ninh đã được hưởng một lần.

May là, người trong thôn Ngụy đều đã đi xem náo nhiệt, chính là đội thi công chính thức tiến vào chiếm đóng ở thôn Ngụy, mang theo rất nhiều xe và máy móc. Nếu như mỗi ngày đều đến đến đi đi ở thôn Ngụy thì rất hao phí thời gian, cũng tốn luôn xăng dầu, thế nên có một bộ phận công nhân trong đội thi công ở nhờ nhà ở thôn Ngụy, Ngụy Thất gia đang bàn luận điều kiện với công đốc của đội thi công, mà những người khác trong thôn thì đứng cạnh xem náo nhiệt.

Thôn Ngụy luôn luôn an tĩnh, khó có được lúc náo nhiệt thế này.

Lúc này, đến cả mấy con chó quê ven đường cũng gây rối, hưng phấn chạy quanh đoàn người.

Ngụy Ninh định về nhà thay quần áo khác, bộ quần áo hiện tại đã không nhận ra người, tất cả đều dính bùn, bụi, bị rách một vài chỗ, vậy cho qua, nhưng lại còn bị dính một mảng rêu xanh nữa, cả người như thằng đầu đường xó chợ.

Trên mặt, trên tay bị vài vết xước nho nhỏ, chảy ra chút tơ máu.

Ngụy Ninh vừa đẩy cửa ra liền ngây ngẩn cả người, má Ngụy và Ngụy tam thẩm hai người ngồi ở gian chính, đầu dựa đầu, không biết đang nói chuyện gì, thấy anh bước vào hai người giật nảy mình, má Ngụy lập tức chạy tới, nhéo Ngụy Ninh một cái. “Con đây là có chuyện gì? Con lại làm chuyện tốt gì rồi hả?”

Ngụy Tam thẩm cũng vội vàng nói. “A Ninh à, có phải có người bắt nạt con không, con nói với mẹ, mẹ xả giận giúp con!”

Ngụy Ninh bị hai vị trưởng bối khẩn trương quây lại, nhất thời cảm thấy áp lực rất lớn, trước mắt hai người này anh một chút cũng không dám đắc tội, chỉ có thể trưng ra vẻ mặt tươi cười. “Mẹ.” Hắn đối với má Ngụy hô một tiếng, quay đầu, nhìn Ngụy Tam Thẩm cũng gọi một tiếng. “— mẹ, con vừa cùng Ngụy Thời lên núi hái thuốc nên trông như vậy, hai người đừng lo lắng, không có gì đâu, thật sự không có gì —“ anh vỗ trên vỗ dưới, ý bảo chính mình bình yên vô sự.

Má Ngụy lúc nghe thấy anh gọi Ngụy Tam thẩm là “mẹ” vẻ mặt có chút cứng ngắc, nhưng là ngay lập tức liền bình thường, làm bộ vô tình nói với Ngụy Ninh. “Vậy còn không mau đi thay quần áo đi.”

Ngụy Ninh đáp lại rồi đi về phía phòng mình, vào phòng, đang cởi chiếc áo mặc trên người ra, má Ngụy lại vừa vặn bước vào.

“A Ninh…” má Ngụy nhìn con mình, muốn nói lại thôi.

“Mẹ, mẹ muốn nói gì? Với con trai mình còn gì mà không thể nói.” Ngụy Ninh tìm áo sơ mi, mặc vào, đóng cúc, nhìn vẻ mặt không biết nói sao của mẹ mình, cười nói.

“A Ninh, con biết quy củ của âm hôn chứ?” Má Ngụy đi thẳng vào vấn đề.

Vừa nghe đến hai chữ “âm hôn”, động tác của Ngụy Ninh lập tức cương lại, anh nghi ngờ nhìn má Ngụy, trong lòng nhất thời có một loại dự cảm không hay. “Còn có quy củ gì nữa, không phải là những thứ hiện tại sao?”

“thật ra, ngay từ đầu mẹ không đồng ý âm hôn, tuổi con cũng lớn, 28 29 tuổi, sắp 30 rồi, mẹ đợi cháu trai cũng chờ đến sắp bạc trắng đầu mà chưa thấy. Hiện tại lại kết âm hôn, phải chờ sau này thôi, ai, thật sự, thật sự là số phận không tốt, sao hết lần này đến lần khác lại là bát tự của con và Ngụy Tích hợp nhau—” má Ngụy thao thao bất tuyệt nói.

“Dừng, dừng, mẹ, ý mẹ là?” Ngụy Ninh cắt ngang giữa chừng.

“Là kết âm hôn thì trong vòng năm năm con phải thủ thân, không thể có… chuyện nam nữ…” nói với con trai chuyện này má Ngụy có chút không được tự nhiên, bà mơ hồ nói. “Đây cũng là một trong những quy củ của âm hôn,  ở dương thế không thể tiết dương, nếu tiết dương bị người cõi âm biết vậy liền xảy ra tai họa, bất kể là người hay quỷ đều phải toàn tâm toàn ý với người nắm chung dây tơ hồng với mình.”

Vẻ mặt Ngụy Ninh cứng nhắc.

Bên kia đã chết, sao có thể muốn người sống phải toàn tâm toàn ý?