Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 1 - Chương 16: Tự tử – Con thừa tự




Ngụy Ninh hôn mê mà ôm cổ người trước mắt này, anh cố sức mở mắt ra nhưng mí mắt lại cứ như đeo chì không mở nổi, cuối cùng, anh chỉ có thể bám lấy người này, ở trong nước lúc chìm lúc nổi, dù thế lại hoàn toàn không có cảm giác chân đạp.

Người này nắm lấy thắt lưng Ngụy Ninh, mặc cho Ngụy Ninh ôm cổ của mình, không để ý làm vậy có thể sẽ hít thở không thông, tứ chi cậu cũng không dùng sức đạp nước, lại dùng tư thái lững thững mà hướng đến gần bờ, thật giống như nước giúp bọn họ, nâng bọn họ đi về phía trước vậy.

Đến bờ nước, người này kéo tay Ngụy Ninh đang vòng trên cổ mình xuống, nhếch môi, nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn lạnh như băng, mang theo hơi nước, sau đó nhe nhàng duỗi tay hất chỗ tóc ướt sũng trên trán của Ngụy Ninh ra, dùng cánh mắt mang theo quyến luyến không rời nhìn anh trong chốc lát, rồi giống như sương mù bị ánh mặt trời xuyên thấu, tiêu tán.

Ngụy Ninh tỉnh lại trong tiếng ồn ào xung quanh.

Anh chịu đựng cảm giác đau nhức như kim đâm mà mở to mắt, liền nhìn thấy Ngụy Thời ở trên người mình sờ tới sờ lui, anh cau mày, dùng âm thanh khàn khàn nói: “Ngụy Thời, xuống —“

Ngụy Thời vỗ vỗ trên người anh một chút, cười hì hì nói: “Không tồi nha, vừa tỉnh liền có tinh thần như vậy, mẹ anh tới đây, trước tôi trốn đi đã, anh Ninh, lần này anh chơi lớn đấy.” Vẻ mặt Ngụy Ninh “mày lượn, anh đây không hầu.”  Ánh mắt lướt tới dưới tàng cây hòe.

Quả nhiên, má Ngụy nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, đến trước mặt Ngụy Ninh, không nói một lời, chỉ gắt gao nhìn kỹ anh, sau đó, run rẩy vươn tay ra, “bốp” một tiếng dùng sức tát vào mặt Ngụy Ninh. “Cái thằng trời đánh này, sinh mày ra chính là đi theo ta đòi nợ sao, hả, mày là muốn mẹ mày chết sao, cái thằng tai họa này, sao ta lại sinh ra mày chứ, từ nhỏ đến lớn không một ngày để ta được tốt lành — số ta thật khổ mà —“ má Ngụy kéo áo Ngụy Ninh chôn mặt vào ngực anh khóc lớn lên.

Họng Ngụy Ninh ở trong nước qua lâu, lúc này nói chuyện cứ như xé gió, khàn khàn khó nghe: “Mẹ, mẹ xem không phải là con không có chuyện gì sao?”

Má Ngụy vừa nghe liền ngẩng đầu, lúc này không tát mà là một chưởng đánh vào ngực Ngụy Ninh. “Mất nửa cái mạng còn nói không có chuyện gì, mày cứ phải để đứt tay gãy chân mới là có việc đúng không? Ta thấy ta chỉ không thua chăm sóc người dưỡng lão trước lúc lâm chung nữa thôi, khi nào thì mày biến thành như thế hả, hay để mẹ chết trước luôn, đỡ phải để cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh — sao cứ không nghe lời mẹ nói vậy hả —-“

Ngụy Ninh không dám tranh luận, chỉ ôm ngực, nhăn mày, hừ hừ hai tiếng, tỏ vẻ thống khổ không chịu được, má Ngụy vừa thấy, chần chừ một chút: “Đánh đau lắm hả?” Ngụy Ninh hít một ngụm khí lạnh, gật đầu.

Má Ngụy lau nước mắt, tại chỗ mình vừa đánh kia nhẹ nhàng xoa xoa. “Con đấy, khi nào thì mới suy nghĩ kỹ khi làm việc được đây, chính mình so với vịt trên cạn tốt hơn tí xíu thôi cũng dám nhảy xuống nước cứu người, con không nhớ rõ sự kiện phát sinh năm mười lăm tuổi sao? Phát sốt nằm ở trên giường nửa tháng mới khỏe, mẹ rất sợ —“ nói xong, lại khóc lên.

Ngụy Ninh ôn nhu dỗ dàng mẹ anh: “Mẹ, mẹ xem không phải con không có chuyện gì sao, con của mẹ phúc lớn mạng lớn, thủy quỷ cũng không dám thu con, tốt lắm, mẹ đừng khóc, người bên cạnh xem đều cười.”

Má Ngụy ngẩng đầu, lau khô nước mắt trên mặt, không nói chuyện.

Tỉnh hồi lâu rồi, Ngụy Ninh còn chưa hỏi đứa bé rơi xuống nước kia rốt cuộc có cứu được không, lúc này, có một đôi vợ chồng trung niên đi tới, người phụ nữ kia mang theo ý cười: “A Ninh à, một cái mạng của A Đông nhà chúng ta thật sự là do cháu nhặt về, đến nhà chúng ta ăn một bữa cơm đi, cả nhà bác đều cảm ơn cháu.”

Người đàn ông kia xoa xoa tay, vẻ mặt cảm kích mà cười ngây ngô.

Trong lòng Ngụy Ninh nhẹ nhàng thở ra, cứu lên được là tốt rồi, cứu lên được là tốt rồi: “Không có gì đâu, trẻ con rơi xuống nước sao có thể nhìn mặc kệ, các bác cũng đừng để trong lòng, đều là việc nên làm —-“

Vài người thân thiết nói ra nói vào trong chốc lát, hai vợ chồng kia vẫn lo lắng đứa con, xuất phát từ nội tâm, lăn qua lộn lại nói cảm ơn đến mức không còn gì để nói, liền vội rời đi.

Ngụy Ninh cũng được giúp đỡ trở về thôn Ngụy.

Ở bên dòng suối nhỏ, chỉ có dấu chân hỗn độn, cành cây bị bẻ gãy, tàn lạc cỏ khô héo, lầy lội bẩn thịu cùng với suối nước kia, giữa suối nước có bèo rong lay động, bàn tay trắng bệch như ẩn như hiện, qua nửa khắc, suốt nước như trước trong suốt không thấy đáy, cá bơi qua bơi loại, một vẻ yên bình.

Má Ngụy do dự chốc lát, rồi để Ngụy Ninh quay về nhà Ngụy tam thẩm, theo lời của bà thì chuyện này làm một nửa, bỏ dở một nửa không có đạo lý, đợi lát nữa giết con gà rồi lại qua đây nhìn Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh cười khổ một tiếng, chỉ có thể là mẹ mình muốn thế nào thì thế đó, người trong thôn Ngụy cũng tản đi, để lại một mình Ngụy Thời chiếu cố anh, Ngụy Thời đem hắn đến chính phòng mình, kỳ quái chính là, thôn Ngụy náo loạn lớn như vậy, Ngụy tam thẩm đến cả một bóng dáng cũng chưa thấy, trong nhà cũng không có ai, không biết đi làm gì.

Ngụy Ninh nằm trên giường, vẫn cảm thấy không thoải mái.

Ngụy Thời đánh giá: “Tôi nấu cho anh một bát thuốc ninh thần trừ tà.” Nói xong, chạy ra ngoài.

Lúc này, Ngụy Ninh nằm ấm áp, trên giường tản ra hương vị của nắng, có chút hốt hoảng, thứ cuối cùng anh nhìn thấy rốt cuộc là cái gì? Trang chu hiểu mộng mê hồ điệp, là thật là giả đã không thể phân rõ, Ngụy Ninh mệt mỏi dùng tay xoa mặt: “Đây rốt cuộc là chuyện gì —-“ anh thì thào.

Ngay lúc anh đang ngẩn người, Ngụy Thời lại chạy vào, cầm một chén nước đưa tới trước mặt anh.

Ngụy Ninh cau mày: “Đây là cái gì?” trong bát là thứ gì đó đen tuyền, thoạt nhìn khiến người ta ghê tởm, còn phải uống, không biết rõ ràng anh không an lòng.

Ngụy Thời thuộc lòng mà giơ đầu ngón tay đếm: “

đất dính trên hiên nhà nhiều năm, nước ngâm đồng tiền cổ đại, đuôi thủ cung sống hơn mười năm, lá mầm phơi khô mài thành phấn, có——-“

“dừng—“ Ngụy Ninh khoát tay. “Đừng nói nữa, đấy đều là cái thứ vớ vẩn gì, mày khẳng định anh phải uống cái này à?”

Lúc này sắc mặt Ngụy Thời khẳng định: “Anh Ninh, anh thật sự phải uống, mặc kệ anh có tin hay không, con suối ở thôn Ngụy kia thật sự có chút tà khí, dính nước suối kia không quan trọng, vấn đề là anh uống nhiều như vậy, nhanh, uống chén nước này đi, anh cũng đừng ghét bỏ, muốn nấu xong cái này tốn mất một đống công sức của tôi, tiện nghi cho anh quá rồi.”

Ngụy Ninh dở khóc dở cười, cắn răng một cái đem thứ nước trong bát kia uống sạch.

Sau khi uống xong, lập tức muốn uống nước sạch súc miệng: “Anh bảo, mày mới nói “thủ cung” là cái gì?” Mấy thứ đồ khác tuy cổ quái nhưng coi như hiểu được, chỉ có “thủ cung” là Ngụy Ninh không biết.

Ngụy Thời cầm bát lùi về phía sau một bước. “Thủ cung à, ha ha, thật ra chính là… con thạch sùng đó.”

Sắc mặt Ngụy Ninh tối sầm, ghé vào trên giường ói ra, vừa ói vừa chỉ vào Ngụy Thời: “Thằng nhóc này chờ đấy, đến lúc rơi vào tay anh, anh xử chết mày.”

Ngụy Thời chạy nhanh như chớp.

Ngụy Ninh dở khóc dở cười, thằng nhóc này không biết từ đâu học được phương thuốc cổ truyền, Ngụy Ninh đối với phương thuốc cổ truyền thì không có thành kiến gì, nhưng mà phương thuốc của thằng nhóc này cũng quá dở hơi, không biết là xem từ quyển sách cũ nào, vậy mà cũng dám cho người dùng.

Đến buổi chiều, Ngụy Ninh rốt cục cảm thấy thoải mái, tất cả khó chịu trên người đều thành hư không, cả người thần thanh khí sảng, anh ra khỏi cửa liền nhìn thấy trong thôn trang có ít nhiều gương mặt xa lạ, Ngụy Ninh kéo một người bên cạnh: “A thúc, những người này làm gì vậy?”

Người thôn Ngụy sinh sản nhiều như vậy, thân phận cùng xưng hô sớm đã có chút loạn, muốn rõ ràng cũng khó, hơn nữa, người bình thường cũng lười chú ý nhiều như vậy, cho nên giống như lúc tuổi nhỏ nhìn thấy người lớn liền a thúc a bá a thẩm a tẩu loạn hết cả lên, đại gia cũng quen rồi.

Người đàn ông thôn Ngụy kia cười à à mà nói: “Đây là muốn sửa đường, con đường dẫn từ thôn mình ra bên ngoài cũng mười năm rồi không sửa sang lại, thật nhiều chỗ hư hỏng xe không qua được, mưa một chút thì đâu đâu cũng thấy bùn, vũng nước, thật may cuối cùng phía trên cũng đồng ý chỉnh lại.”

Thì ra là chuyện này, con đường kia quả thật có chút nát, đúng là nên sửa, Ngụy Ninh hồi tưởng lại tình trạng mặt đường lúc mình ra khỏi xe lúc về nhà, vô cùng đồng cảm mà gật đầu.

Ngụy Ninh ngắm náo nhiệt chốc lát, từ từ đi về trông thôn, tính toán đến chỗ Ngụy Thời ngồi một chút giết thời gian, lúc này, anh đột nhiên cảm giác được một ánh mắt âm độc nhìn thẳng mình, khiến phía sau anh lạnh cả người, sởn cả gai óc, Ngụy Ninh mãnh liệt quay đầu lại, nhìn theo hướng ánh mắt nọ, lại chỉ nhìn thấy Ngụy thất gia cùng mấy người đàn ông trong thôn đang thi công công trình chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó.

Không có ai nhìn về phía anh — nhưng là cảm giác toàn thân phát lạnh vừa rồi của anh cũng không phải anh nghĩ sai, Ngụy Ninh lắc đầu, cảm thấy chính mình chắc là ở thôn Ngụy đờ đẫn lâu quá nên thần kinh nhạy cảm.

Lúc này, vừa vặn lúc Ngụy thất gia ngẩn đầu, thấy Ngụy Ninh cách đó không xa, cao giọng hô một tiếng: “A Ninh à, khỏe chứ.”

Ngụy thất gia thắt lưng còng, tay khô gầy che miệng, sặc ho khan vài tiếng, cơ thể run rẩy không gì nói được, ánh mắt mờ mịt vô thần, dáng vẻ gần đất xa trời, Ngụy Ninh nhìn khó tránh khỏi có chút thương cảm, vội vàng lên tiếng: “Cháu rất khỏe, Thất gia, ông đang vội sao.”

Ngụy thất gia gật gật đầu: “Rất khỏe là tốt rồi, rất khỏe là tốt, miễn cho mẹ cháu quan tâm cho cháu.”

Ngụy Ninh nhìn bộ dáng già cả của Ngụy thất gia, đột nhiên nhớ tới lúc nói chuyện phiếm với Ngụy Thời mấy ngày trước, nhóm người già trong thôn Ngụy đang định để cho chi của Thất gia một đứa làm con thừa tự, nhiều năm như vậy vẫn chưa có tin tức của con của lão, phỏng chừng đã sớm không còn, nhưng vừa nhắc đến chuyện này Ngụy thất gia liền giơ chân, nói gì cũng không đồng ý, chỉ nói là việc này không cần bọn họ quan tâm, chi của mình tuyệt đối sẽ có người kế tục, nhưng là thân sinh mang “nửa dòng máu”

Người có “nửa dòng máu” này đương nhiên là được để làm người thừa kế.

Lớp người già vừa nghe thế, được a, không cần con thừa tự cũng được, có thân sinh rất tốt, vậy mau chóng đem thân sinh kia ra cho bọn họ thấy, nhưng là Ngụy thất gia còng lưng, vừa ho khụ vừa xua tay, chỉ nói chờ một chút nữa, chờ một chút nữa.

“Một chút” này đã là rất nhiều năm, Ngụy thất gia muốn kéo dài cũng không kéo dài được thêm nữa.

Lớp người già ở thôn Ngụy đã sớm chờ đến không còn kiên nhẫn, đánh giá qua một hai năm sẽ cường ép Ngụy thất gia tiếp nhận con nuôi làm con thừa tự để kéo dài hương khói, đây là quy củ tổ tông truyền xuống, lớp người già ở thôn Ngụy đối với chuyện này có quyền quyết định, ngay cả Ngụy thất gia vẫn luôn cao cao tại thượng đối với quyết định này cũng không thể làm trái, đó cũng là điều duy nhất mà chi của Ngụy thất gia luôn bị quản chế bởi những người khác trong thôn.

Jenny: cái chỗ thành phần thuốc í, ai đọc mà thấy rối thì cũng hiểu cho, mình đọc đoạn đấy cũng xoắn não lắm nên ko biết phải viết thế nào luôn