Không đợi Ngụy Thời ở bên cạnh trả lời, Ngụy Ninh đã tiếp tục nói: “Anh nói với mày cái này làm gì, anh thấy anh gần đây cũng bị mấy chuyện này làm cho thần kinh đông đá rồi.”
Ánh mắt Ngụy Thời lóe lóe: “Anh Ninh, thật ra — có chuyện này tôi không nói cho anh biết, cái này —“ Anh giơ túi plastic trong tay lên, “thực huyết khuẩn” bên trong vốn màu đỏ đã biến thành màu đen: “Sẽ khiến người ta sinh ảo giác.”
Ngụy Ninh nhất thời giơ tay ra, bốp một cái đánh vào ót Ngụy Thời: “Ông đệch, sao mày không nói sớm, làm hại anh còn tưởng mình gặp quỷ, sắp bị dọa đến vỡ mật, nói, nhóc con mày không phải là cố tình gạt anh đấy chứ, còn định chê cười anh mày?”
Ngụy Thời vẻ mặt cười nịnh: “Anh Ninh, sao có thể thế nha, cái thứ “thực huyết khuẩn” này là trước kia tôi đọc được ở một quyển sách cũ, còn tưởng rằng trên sách viết linh tinh, nào nghĩ rằng trên đời thật sự có thứ này, còn sinh trưởng ở bãi tha ma thôn Ngụy chúng ta, tôi đây không phải bật dậy đến tìm anh luôn sao.” Ngụy Thời lộ ra vẻ mặt dâm đãng “tôi đây đủ nghĩa khí anh em đi.”
Ngụy Ninh hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không nói gì nữa, mặc kệ nói thế nào thì giải thích của Ngụy Thời rất đúng lúc, khiến cước bộ trầm trọng của anh nhẹ nhàng đi không ít. Xác định không phải mình gặp quỷ cũng không phải đầu óc mình có vấn đề, Ngụy Ninh tự giễu một phen, quả nhiên chỉ cần quay về thôn Ngụy liền không được bình yên.
Nhưng mà, vì sao trong ảo giác, ai anh cũng không nghĩ lại chỉ nghĩ đến người kia?
Chẳng lẽ thật sự là ngày suy nghĩ đêm nằm mộng, làm một cuộc âm hôn, tiềm thức chính mình còn thật sự đem chuyện này để trong lòng?
Trở về thôn Ngụy, lúc mỗi người phải rẽ một ngả, Ngụy Thời nói với Ngụy Ninh khi nào trời sáng thì qua tìm hắn, muốn chế ra thuốc giải còn tốn một chút công sức.
Ngụy Ninh gật đầu, xoay người rời đi, cửa nhà Ngụy Tích đang khép, từ bên trong lộ ra ánh đèn ảm đạm, Ngụy Ninh đi tới, nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa ra, vừa mới bước vào, một gương mặt đột ngột xuất hiện trước mặt anh, Ngụy Ninh sợ tới mức lùi lại một bước, thiếu chút nữa hét toáng lên.
“A Ninh à, quay về rồi, mẹ chờ con cả đêm, đi lâu như vậy, còn sợ con đã xảy ra chuyện gì.” Gương mặt kia trắng bệch đôi môi đỏ sẫm như máu thoạt nhìn thật dọa người, khép khép mở mở nói ra một câu.
Là Ngụy tam thẩm, hơn nửa đêm còn ăn diện như lệ quỷ vậy làm gì? Ngụy Ninh bị bà dọa đổ mồ hôi lạnh, không đáp lại được, chỉ có thể cười khổ lau mồ hôi: “Không có gì, trên đường chậm trễ chút thôi. Sao mẹ còn chưa ngủ? Nửa đêm rồi, sao còn ăn diện, chỉnh tề đến như vậy?”
Ngụy tam thẩm giúp mở cửa, hì hì hắc hắc mà nở nụ cười: “Xinh đẹp không?”
Ngụy Ninh nghẹn một cái, trái lòng mà gật đầu, ói ra một câu: “Đẹp.”
Ngụy tam thẩm sờ sờ mặt mình, trên ngón tay đều là bột phấn trắng, rơi thẳng xuống: “Xinh đẹp phải không? Mẹ cũng thấy đẹp, gương mặt này nhìn như ma quỷ, những cái gì đó sẽ không dám tìm đến nhà, A Ninh à, đi ngủ đi, ngày mai mẹ mang con đến nhà Ngụy thất gia sửa lại gia phả, đi ngủ đi, ai—“
Ngụy Ninh không nhúc nhích, nhìn thân thể đơn bạc của Ngụy tam thẩm biến mất sau cửa.
Trước cửa quả phụ lắm thị phi, hán tử trông mong tim đập loạn.
Ngụy Ninh đột nhiên nhớ tới câu nói không biết đã nghe được ở đâu này, chắc cũng là mấy người già trong thôn nói chuyện tầm phào. Ngụy Ninh còn nhớ rõ, khi bọn họ nói những lời này, trên mặt mang thần sắc ái muội cùng khó hiểu. Lúc Ngụy Ninh còn nhỏ cùng với mấy đứa trẻ trong thôn từng đánh nhau, bọn họ dùng những lời lẽ bẩn thỉu nói về má Ngụy, bôi đen bịa đặt khiến lửa giận Ngụy Ninh xông lên, cứ như con thú nhỏ bị thương cắn xé đối phương, người bên cạnh kéo mãi không ra.
Mẹ Ngụy Ninh đến tìm anh, mắng anh một trận tơi bời khiến anh phải đi xin lỗi bọn trẻ kia, Ngụy Ninh chết không chịu cúi đầu, mẹ Ngụy Ninh cũng không còn cách nào đành phải tự mình nói rõ sự tình.
Đợi đến khi về nhà, đóng cửa lại, mẹ Ngụy Ninh sẽ ôm Ngụy Ninh, không nói gì lặng lẽ khóc: “Lần sau đừng đánh, cứ để bọn họ nói đi, nói luyên thuyên này nọ sẽ có báo ứng, con càng phản ứng lại những lời đó bọn họ sẽ lại càng nói, con mà không để ý tới, bọn họ không còn ai tiếp chuyện, sẽ không còn hứng thú nữa, con hiểu không?” mẹ Ngụy Ninh khóc xong, lau khô nước mắt, nói với Ngụy Ninh.
Ngụy Ninh cái hiểu cái không mà gật đầu.
Kỳ thật, anh vẫn không hiểu lắm, nhưng ít nhất anh hiểu được, mình nhất định phải nghe lời mẹ, nếu không mẹ sẽ khóc, mà hắn là người đàn ông duy nhất trong nhà, phải bảo vệ bà.
Ngụy tam thẩm điên điên khùng khùng nói mấy câu, khiến tất cả ký ức không vui trong đầu Ngụy Ninh đều quay về, tuy rằng không xác định được việc này là có thật hay chính mình loạn tưởng ra, trong lòng hắn vẫn nóng nảy một trận, muốn phát hỏa nhưng không biết nhắm vào ai, chỉ có thể đấm một quyền trên tường rồi quay về căn phòng mới kia.
Một đêm cứ như vậy trôi qua.
Sáng sớm, Ngụy tam thẩm làm xong điểm tâm, dẫn Ngụy Ninh đến nhà Ngụy thất gia.
Lúc này, sương mù trong sơn cốc vẫn chưa tan hết, như có như không tràn ngập bốn phía, cây hòe cao lớn an tĩnh đứng bên đường, gió thổi qua, sương mù chầm chậm tan dần, xung quanh có tiếng nước “tí tách” truyền đến, hai bên núi cũng không cao, thoạt nhìn sừng sững như đang canh giữ.
Đi được một lát, ống quần đã ướt nhẹp, cây cầu gỗ từ trong sương mù hiện ra.
Mười mấy năm rồi Ngụy Ninh mới lại một lần nữa đến chỗ cây cầu gỗ này, cầu gỗ phát ra âm thanh “cót két”, nhè nhẹ đong đưa, trong không khí, trên mặt sông tràn ngập hơi nước, xuất hiện một cái bóng ngược.
Suối nước mất đi vẻ sáng sủa ban ngày, âm u.
Ngụy Ninh nhìn lướt qua liền quay đi, hai người chầm chậm đi về phía trước, bởi vì đến gần núi sương mù lại càng dày đặc, may mắn dưới chân bọn họ chính là đường đá nhỏ, không cần lo lắng sẽ lạc phương hướng, đi khoảng chừng hơn mười hai mươi phút, cuối cùng thấy được vài gian nhà.
Bao quanh bên ngoài nhà là một loạt cọc gỗ tạo thành tường bao, phía trên đầy cây cỏ giống như đem toàn bộ căn phòng kia bao lấy, mở cửa ra, sân cũng không lớn, bên trong không trồng hoa không trồng cỏ, chỉ có một chút thông, tỏi, rau xanh và vài cái khác.
Ngụy thất gia đứng ở dưới lều, không biết đang làm gì.
Ngụy tam thẩm vào cửa liền hô một tiếng: “Thất gia, sớm a.”
Ngụy thất gia nghe được tiếng nói, chậm chạp nghiêng đầu sang nhìn, hai mắt vô thần, một đầu tóc bạc rối bời dường như đến giờ chưa rửa mặt trải đầu qua, nhìn qua bẩn kinh người, thắt lưng cong, hai tay gầy gò che miệng ho khan vài tiếng. “Khụ — khụ— đến đây nào, vào nhà.” Nói xong, ông đi trước dẫn đường.
Ngụy Ninh lớn như vậy rồi cũng chưa từng tới đây, giờ lại đến nhà Ngụy thất gia mấy lần. Nhà Ngụy thất gia ở khá xa, không quan hệ thân thiết với những người khác trong thôn Ngụy, dần dần, trừ khi có việc ra thì không đến nhà Ngụy thất gia ngồi — “ngồi” này là cách nói của người ở thôn Ngụy, ý cũng chính là đến nhà người khác chơi một chút.
Một bà lão đầu tóc hoa râm đi ra, nhìn Ngụy tam thẩm cùng Ngụy Ninh, hai tay xoa xoa kính, sắc mặt có chút không tốt, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Các người ngồi đi, ta đi pha trà.”
Ngụy Ninh biết Ngụy tam gia có một người con trai, nhưng mà lúc con trai ông lúc nhỏ học không gioi, nhất định cưới một cô gái ở tỉnh ngoài, khiến ngụy tam gia tức giận quá, chi của Ngụy Tam gia này cắm rễ từ đó, chỉ được kết hôn trong vòng trăm dặm, vượt quá trăm dặm nhất định không được, con trai của Ngụy thất gia kia cũng là người nóng tính, nhìn ba hắn sống chết không chịu đồng ý, trong lúc tức giận liền cùng cô gái kia bỏ trốn — lời “bỏ trốn” này là Ngụy thất gia nói, giờ xã hội hiện đại chỗ nào còn dùng từ này.
Sau khi con của Ngụy thất gia đi rồi thì không quay về nữa, chớp mắt một cái đã ba mươi năm trôi qua, vẫn không có tin tức, cũng không biết còn sống hay đã chết.
Ngụy thất gia để Ngụy tam thẩm cùng Ngụy Ninh ngồi trong nhà chính.
Bày biện trong từ đường có thể thấy đây từng là một nơi khí phái, nhưng mà, thời gian trôi đi, hiện giờ đã sớm cũ nát không chống nổi. Đối diện cửa nhà chính có một khối lớn đặt trước tường, là một cái điện thờ được chế tác cẩn thận bằng gỗ tốt, giống như một ngôi miếu nhỏ, ở giữa là bài vị tổ tiên, phía trước đặt hai cái lư hương lớn, bên trong là tàn tro lạnh như băng, ngoài ra, phía trước chính là một cái bàn dài, mấy chiếc ghế dựa khắc hoa đặt lung tung, nước sơn đã có phần bị mòn bớt.
Ngụy Ninh một bước tiến vào trong nhà Ngụy thất gia đã cảm thấy trong phòng tràn ngập vẻ lỗi thời xưa cũ.
Có lẽ nguyên nhân vì trong nhà không có người trẻ tuổi ở — trong đầu Ngụy Ninh xẹt qua một ý niệm.
Trên điện thờ lấy ra một cái hộp gỗ, Ngụy thất gia đặt hộp gỗ kia trên bàn, mở ra, từ trong lấy ra một quyển sổ, đấy là gia phả.
Ngụy Ninh nhìn thoáng qua, quyển gia phả kia được chế tác bởi phương pháp cổ xưa, dùng chữ phồn thể, loằng ngoằng, nhìn không rõ, ngón tay khô gầy của Ngụy thất gia mở đến phần sau, ở phía trên mặt nhìn một loạt, cuối cùng tìm được hai chữ Ngụy Ninh. “Đây rồi.” Âm thanh khàn khàn của ông vang lên.
Ngụy tam thẩm ngồi ngay ngắn, trên gương mặt có những dấu vết do thời gian lưu lại không thể hiện chút biểu tình, nghe được Ngụy thất gia nói liền gật đầu. “Vậy làm phiền ông.”
Ngụy thất gia nhìn anh một cái, không nói chuyện, chỉ hô một tiếng. “Lão bà tử, mang bút, mực lên đây.”
Ngụy thất bà bà tránh ở nhà bếp từng bước đi đến, đặt đồ vật trong tay xuống bàn, xem ra đã chuẩn bị sẵn từ sáng, thái độ không nhiệt tình, bị chính bà vợ của mình làm mất mặt trước tiểu bối sắc mặt Ngụy thất gia trầm xuống, dùng ánh mắt hung ác trừng Ngụy thất bà bà một cái, Ngụy thất bà bà vốn đang rất kiêu ngạo lập tức mất hết khí thế, quay đầu trừng mắt nhìn Ngụy tam thẩm cùng Ngụy Ninh một cái rồi rời đi.
Ngụy Ninh không hiểu gì, đã mười mấy năm không gặp, đắc tội ở chỗ nào chứ? Anh hoài nghi nhìn về phía Ngụy tam thẩm, Ngụy tam thẩm ánh mắt đăm đăm, trên mặt còn có chút tàn phấn chưa lau hết, nhìn qua như một bức tranh thủy họa, mực in đậm nhạt như một mớ hỗn độn.
Trước tiên Ngụy thất gia tìm một đường ngang dưới tên Ngụy Ninh, tìm ba trang nữa tìm được tên Ngụy Tích, tên của cậu bị vòng lên làm một cái ký hiệu. Bên cạnh tên Ngụy Tích Ngụy thất gia viết thêm tên Ngụy Ninh, hai cái tên song song đứng cạnh nhau, bút lông trong tay vừa động, cái vòng kia lại mở rộng một chút mang cả tên của Ngụy Ninh vòng vào trong.
Ánh mắt Ngụy Ninh hoa lên, dường như nhìn thấy một ngón tay vừa khẽ vuốt qua hai cái tên kia.
Màu mực đen đậm, tạo thành một cái giam cầm.