Dữ Quỷ Vi Thê

Quyển 1 - Chương 13: Âm tửu




Ngụy Ninh cứ như bị một sợi dây vô hình kéo đi, tiến về phía trước, từng bước một đi đến trước mặt người đàn ông kia

Xung quanh trong bóng tối truyền đến âm thanh vi vu tinh tế, vẻ âm trầm giương nanh múa vuốt bao phủ khắp bốn phía, chỉ có một chút ánh đèn, cùng với ánh đèn bên cạnh chỗ người đàn ông kia ngồi, có vẻ ôn hòa, nhìn qua có chút kiều diễm.

Ánh mắt Ngụy Ninh trong chốc lát thanh tỉnh, xung quanh bóng tối mơ hồ, trực giác Ngụy Ninh cảnh báo một loại nguy hiểm, một hồi si mê, người trước mắt này tản ra mùi hương như cổ độc. Rõ ràng hắn sợ, nhưng không cách nào dừng lại được.

Cuối cùng, hắn đi đến bên người đàn ông kia, người đàn ông kia vẫn chăm chú nhìn hắn, đợi đến khi hắn tới gần, liền đưa tay ra kéo Ngụy Ninh lại.

Tay gã băng lãnh, cứng rắn, bướng bỉnh chế trụ tay Ngụy Ninh.

Ngụy Ninh nhịn không được run run một chút, ngoài cửa truyền đến tiếng trống “Tùng—-tùng—-tùng—-“ nặng nề, tiếng trống phá vỡ hắc ám xung quanh, theo tiếng trống này, xung quanh dần dần cũng vang lên rất nhiều âm thanh, rất nhẹ rất nhỏ, dường như là tiếng người, lại dường như là tiếng nhạc, theo gió truyền đến.

Cảm giác ớn lạnh phía sau càng tăng lên, âm thanh này ngày càng gần, ngày càng gần, mãi đến khi “rầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra, sau đó, Ngụy Ninh thấy bên người đột nhiên xuất hiện rất nhiều “gì đó”, trong bóng đêm bao phủ, âm thanh kỳ quái này từ chỗ họ truyền tới.

Bọn họ giữ yên lặng đứng trong bóng tối, bao vây quanh Ngụy Ninh và người đàn ông kia, Ngụy Ninh có thể “nghe thấy”, “nhìn thấy” bọn họ, bọn họ xì xào bàn tán, nhiều cái “gì đó” đứng chung ở một chỗ khiến sự khủng bố được phóng đại lên vô hạn, trong lòng Ngụy Ninh không kìm được mà cuồng loạn, máu xông lên đại não, từng đợt mơ màng, hắn không tự chủ được nắm chặt tay, mà trên tay cũng truyền đến một lực đạo.

Lực đạo rất lớn, bóp tay của Ngụy Ninh một trận đau đớn. Ngụy Ninh có chút cảm kích với sự đau đớn bất thình lình này, chí ít khiến thần trí hắn thanh tỉnh lại, ánh mắt hắn dần dần trở lên lãnh tĩnh, hắn nhìn thoáng qua người đàn ông kia, lại nhìn thoáng qua thứ “gì đó” đang “giả thần giả quỷ”, quyết định tiếp tục yên lặng theo dõi kỳ biến.

Quả nhiên, an tĩnh một hồi, lúc này thứ “gì đó” chậm rãi nhích lại gần.

Ngụy Ninh dưới sự bức bách của bọn họ, nhịn không được lui về phía sau một bước, vừa vặn đụng phải người đàn ông kia, người đàn ông kia giơ tay giữ chặt vai hắn, Ngụy Ninh quay đầu nhìn một cái, con ngươi như nước, mang theo vài mảnh băng đá.

Đi là đi không được rồi.

Thứ “gì đó” từ trong bóng tối tạo ra một hình dạng, đưa đến trong tay Ngụy Ninh, Ngụy Ninh rơi vào đường cùng, chỉ có thể nơm nớp lo sợ mà nhận lấy, nhìn qua như một cái chén—

Một thanh âm truyền đến: “Âm thế nhân, dương thế nhân, âm dương không thể dính dáng; nam sinh nhân, nữ sinh nhân, nam nữ hữu tình thiên— lúc tới vốn không đường, khi đi thì hoang hoang, bầu bạn một thời là một thời — uống xong rượu cõi âm, kết thành quỷ nhân duyên, thỉnh —“

Xướng họa quỷ dị khiến Ngụy Ninh uống không được, không uống cũng không được, cầm chén rượu trong tay, không nhúc nhích.

Người đàn ông phía sau hắn cũng từ thứ “gì đó” này nhận lấy một chén rượu cầm trên tay, sau đó, gã kéo cánh tay Ngụy Ninh vòng qua tay gã, đem cái ly trong tay Ngụy Ninh ép lên bờ môi hắn, cứ như vậy, bán ép buộc Ngụy Ninh uống rượu giao bôi.

Dịch thể trong chén lạnh như băng trôi xuống yết hầu khiến Ngụy Ninh hít một ngụm khí lạnh.

Điều duy nhất đáng mừng chính là khi uống chén rượu này xong, thứ “gì đó” kia tỏ vẻ rất hài lòng, cúi đầu thì tiếng ồn ào từ bốn phía liền vang lên, dường như có phần náo nhiệt, Ngụy Ninh nhìn không rõ, lại cảm thấy được.

Tựa hồ có chút giống cảnh đầu của lễ âm hôn.

Kiểu liên tưởng móc nối này khiến Ngụy Ninh cả kinh sợ hãi, hắn không hiểu được người ở đâu, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, chỉ có một tầng sương mù bao quanh hắn, mãi không tiêu tan, đầu óc sớm đã thành một đống hỗn độn, ý thức lúc có lúc không, hắn cố gắng nhìn rõ hơn, muốn nhớ kỹ hết thảy những gì trước mắt này nhưng cũng chỉ có thể hữu tâm vô lực.

Xung quanh vang lên âm thanh xì xầm nho nhỏ, hỗn loạn khiến người khác thấy khó chịu, “Buổi lễ kết thúc—–“ “đúng là do trời định —“ “thật hiếm có—“ Ngụy Ninh nghe đến mức đầu ong ong tác hưởng, những âm thanh này nghe như hiểu lại như không hiểu, khiến Ngụy Ninh như con gà mờ giữa rừng, chẳng biết rốt cuộc “bọn họ” có ý gì.

Thứ “gì đó” cứ như thủy triều xuống của nước biển, từ từ biến mất, Ngụy Ninh thấy không rõ ràng lắm, chỉ loáng thoáng nghĩ bọn họ là bay đi, mà cái “gì đó” cuối cùng trước khi rời đi còn quay đầu lại “ngắm” Ngụy Ninh một cái, Ngụy Ninh cả kinh sợ hãi, bởi vì cái “gì đó” có đôi mắt xanh biếc sâu thẳm cứ như ma trơi.

Người đàn ông phía sau giơ tay ra, chậm rãi ôm lấy hông Ngụy Ninh, mang theo vẻ âm lãnh, Ngụy Ninh nhịn không được run lên một chút, nhưng ngay cả cách trốn tránh cũng không nghĩ đến, ngược lại còn nghĩ cái loại cảm giác âm lãnh này cũng không quá khiến người ta khó chịu.

Sau đó — sau đó, người đàn ông này cởi bỏ quần áo của Ngụy Ninh, làn da lõa lồ từng tấc từng tấc bị vuốt ve. Ngụy Ninh cảm thấy có một cảm giác quen thuộc, cứ như cảnh này đã từng xuất hiện qua.

Hô hấp Ngụy Ninh dần dần nặng.

Người đàn ông kia hôn môi anh, chạm nhẹ, liếm mút, nhàn nhã từ tốn, động tác không nhanh không chậm, khiêu khích tình dục Ngụy Ninh. Ngụy Ninh mở miệng, lặng lẽ mà rên rỉ, khóe mắt ướt át, anh nhìn người đàn ông kia — đấy là một khuôn mặt rất dễ nhìn, còn có chút quen thuộc. Nước da xanh xao, đôi môi đỏ, ánh mắt sâu thẳm, vẻ ngoài tương phản không gì nói được khiến người ta nhìn rồi khó quên, dù là hơn mười hai mươi năm sau, ký ức vẫn như lúc ban đầu.

“A——“ một tiếng than thở vang lên bên tai Ngụy Ninh.

Bàn tay kia lạnh như băng trượt qua lồng ngực trần trụi của Ngụy Ninh, một đường đi xuống, thẳng đến giữa hai chân anh, Ngụy Ninh nhìn vào gương mặt đẹp trai kia, không chớp mắt một cái. “Ahm —-“ anh đột nhiên kêu đau một tiếng, bởi vì bàn tay kia xoa nắn phía dưới của anh, cảm giác lạnh như băng một lần nữa khiến anh uể oải không phấn chấn lên được, nhưng mà bàn tay kia lại thuần thục khiêu tình khiến toàn thân anh phát nhiệt.

Ngay lúc toàn thân Ngụy Ninh căng cứng, sắp tiết ra dưới bàn tay ấy, anh nghe được vài tiếng hô to: “Anh Ninh, anh Ninh, anh tỉnh tỉnh tỉnh tỉnh đi, tỉnh tỉnh, cái đệch, anh tỉnh lại cho tôi!”

“Ba—Ba—“ hai tiếng, Ngụy Ninh ôm quai hàm tỉnh lại, anh tức giận liếc mắt, thằng nhãi Ngụy Thời này sớm không gọi muộn không gọi, hết lần này tới lần khác lại nhằm đúng thời khắc quan trọng nhất mà gọi hồn. “Nhóc còn mày muốn chết phải không, cút xa ra một chút, mày có định cho người khác ngủ không hả?”

Ngụy Thời cầm theo một chiếc đènlồng trắng: “Anh Ninh, anh còn chưa tỉnh à, anh nhìn xem giờ anh đang ở chỗ nào?”

Ngụy Ninh nâng đầu dậy, mở mắt ra, vốn dĩ là một gian nhà có chút ánh sáng leo lắt giờ đã biến mất không chút tăm hơi, mà anh đang nằm cạnh hai bên trái phải đều là quan tài, cạnh đó là quan tài lạnh như băng, trên người tất cả đều là đất đen ẩm ướt — Ngụy Ninh sợ đến mức gào thét quái dị, bò ra khỏi hố: “Cái đệch, đúng là sống gặp quỷ, sao tao lại vướng phải chuyện này.”

Ngụy Ninh nhìn xung quanh mình, phụ cận là những mộ bia và phần mộ cao thấp, bụi cây và cỏ dại trong bóng đêm giương nanh múa vuốt, dữ tợn đáng sợ, chỗ anh vừa ngủ chính là cái hố mà anh đào trước mộ Ngụy Tích, vẻ mặt Ngụy Ninh mờ mịt nhìn cái hố có thể chứa được toàn thân anh kia — anh nhớ rõ ràng chính mình chỉ đào cái hố bằng cái chậu rửa mặt, đùng một cái, sao lại đột nhiên to như vậy.

Ngụy Thời không nói tiếng nào đứng bên cạnh anh.

Ngụy Ninh cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã phát sinh, đầu lại trống rỗng, ở dưới ánh sáng sao trời ảm đạm, chỉ có thể mơ hồ nhìn được gương mặt Ngụy Thời, Ngụy Ninh có chút sợ hãi cười khan hai tiếng: “Đại khái là có chút mệt mỏi—-“

Lời như vậy, nói ra ai tin? Ngụy Ninh biết thế nhưng vẫn theo bản năng mở miệng.

Ngụy Thời nhẹ giọng trả lời một cậu, không giống như thường ngày tranh cãi với anh. Ngụy Ninh nhìn bia mộ của Ngụy Tích, đây là lúc ban ngày mới từ chỗ kia mang tới, trên đó viết thoăn thoắt vài nét chữ cứng rắn.

Ngụy Ninh lắc đầu, anh định nhảy xuống dưới, quan tài Ngụy Tích đã lộ ra một ít, Ngụy Thời cũng muốn cùng anh nhảy xuống, Ngụy Ninh vội ngăn cản hắn: “Mày ở phía trên nhìn là được rồi, nếu như cũng bị vạ lây thì sao.” Ngụy Ninh thử bật công tắc đèn pin, đèn pin phát ra ánh sáng mờ nhạt vô cùng, dù có bật như thế nào cũng không thay đổi, Ngụy Ninh dùng sức lắc lắc, cũng không có gì thay đổi, anh không thể làm gì khác là ném chiếc đèn pin cho Ngụy Thời, để hắn đưa chiếc đèn lồng giấy kia qua.

Ngụy Ninh cầm đèn lồng trắng, tiến đến trước quan tài.

Màu đen, quan tài tản ra mùi cay đắng, lẳng lặng nằm ở đó.

Ngụy Ninh cẩn thận cúi xuống nhìn ngó trên quan tài, vệt đỏ sẫm gì đó dường như biến mất không chút tăm hơi, anh tìm kiếm từng chỗ một cũng không thấy. “Không thấy—“ Ngụy Ninh tự lẩm bẩm nói.

Ngụy Thời đứng ở cạnh anh, khẩn trương nhìn anh: “Cái gì không thấy?”

Lông mày Ngụy Ninh nhíu chặt: “Cái mảng đỏ đỏ gì đó không thấy, thật sự là kỳ quái.”

Ngụy Thời chần chờ một chút. “Tìm kỹ đi.”

Ngụy Ninh gật đầu, anh cầm theo đèn lồng trắm tiến đến trước quan tài, cái mùi khó ngửi xộc vào mũi khiến anh rùng mình, lúc này, Ngụy Thời đưa tới một đạo phù. “Ngậm ở trong miệng, đừng nuốt xuống.” Ngụy Ninh trực tiếp lây tấm bùa kia nhét vào trong miệng, quả nhiên không ngửi thấy mùi vị cổ quái kia nữa.

Ở góc mà Ngụy Ninh không nhìn thấy, trên cỗ quan tài từ từ rịn ra một ít gì đó màu đỏ, từ từ bám vào bùn đất nổi lên, khi Ngụy Ninh quay đầu lại kiểm tra lần thứ hai, lập tức phát hiện chỗ đó.

“Hình như vừa rồi ở đây không có —-“ Ngụy Ninh nói thầm, lấy ra một con dao nhỏ đã chuẩn bị từ sáng sớm, gẩy một ít cái gì đó màu đỏ này, sau đó, lại bào một ít vụn gỗ trên quan tài, vụn gỗ nhè nhẹ từng sợi rơi khỏi quan tài, cứ như sợi nấm —

Ngụy Ninh lấy tay dúm một ít sợi vụn gỗ, quay sang hỏi Ngụy Thời: “Đây rốt cuộc là cái gì?”

Ngụy Thời lập tức kích động đến gần, đưa cho Ngụy Ninh một sợi: “Nhanh, bọc cái này lại, đây là đồ tốt muốn tìm cũng tìm không được đâu, gọi là “thực huyết khuẩn”, thường sống ở nơi ẩm thấp trong quan tài.” Ngụy Thời không không nói “thực huyết khuẩn” chỉ có ở những nơi thi khí rất nặng, huyết khí rất nặng mới có thể mọc ra.

Ngụy Ninh đem “thực huyết khuẩn” này cất cẩn thận, nhảy ra khỏi hố đất, hai người im lặng không lên tiếng sắp xếp hết mọi thứ trở lại bình thường, chờ tất cả khôi phục nguyên dạng, Ngụy Ninh đốt một nắm hương, đốt một đống tiền giấy, ở trước bia mộ Ngụy Tích bái lạy, Ngụy Thời cũng ở phía sau lưng anh làm bộ bái lạy.

Ngụy Ninh còn định nói cái gì, lại bị Ngụy Thời kéo lại: “Được rồi được rồi, cậu ấy sẽ không trách anh.”

Ngụy Ninh quay đầu lại trừng mắt liếc hắn: “Làm sao mày biết? Từ khi nào thì mày có khả năng thông âm rồi?”

Ngụy Thời xoa cằm, dùng ánh mắt mờ mịt liếc nhìn bốn phía bãi tha ma hoang vu, chút ánh sáng trong bóng đêm cũng chìm nổi bất định: “Tôi nói không là không. Anh Ninh, không phải trước đây anh không tín sao? Ngụy Lục thẩm hàng năm để anh đi tế tổ anh đều không kiên nhẫn mà.”

Ngụy Ninh trầm mặc, vừa rồi lúc anh thấy “thực huyết khuẩn” này, cùng với giấc mộng tối hôm qua, anh nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, mắt nhìn chỗ mình vừa “ngủ” kia, trong cổ họng như bị mắc nghẹn, nhịn nửa ngày, rốt cục khó khan nói ra một câu:

“A Thời, mày nói xem chẳng lẽ có quỷ thật sao?”