Dụ Quân Hoan

Chương 92: Khanh khanh bạc mệnh




Giờ phải làm gì đây? Dàn xếp như thế nào? Trình Sâm và Hoa phu nhân có tư tình hay không, hoàng đế cũng không quan tâm tới, lo lắng của hắn là thể diện của Ngu Quân Diệp, hắn đang định trọng dụng Ngu Quân Diệp mà! Hơn nữa, cái gì mà vĩnh viễn không cho y quay lại triều đình, đó là do thái hậu ép hắn hạ chỉ như vậy, nếu thái hậu hoăng, dĩ nhiên Trình Sâm sẽ được triệu về, xảy ra chuyện thế này, Trình Sâm biết đứng ở nơi nào trong triều đường này?

“Ngươi im lặng tới phủ Giang Ninh, ra lệnh nén việc này xuống, truyền đích danh Lưu Kính tới gặp trẫm.” Sau khi nghĩ kĩ, hoàng đế dù biết sẽ không giấu được, nhưng vẫn quyết định ép chuyện này xuống.

Hoàng đế muốn giải quyết trong thầm lặng, Khương Lang làm sao có thể để hắn như ý, Ngu Quân Diệp sắp tới sẽ giữ địa vị cao quý trong triều đình, việc này ai có mắt đều rõ ràng, sao Khương Lang có thể để Ngu Quân Diệp vùng dậy đây? Tuy không biết vì tội gì khiến Trình Sâm bị giáng chức quan, nhưng xét đến lòng tin của hoàng thượng với y, khó trách sẽ dùng lại khi nào, vì vậy phải một đòn diệt sạch cỏ tận gốc.

Khương Lang lợi dụng quyền lực trong tay, vào buổi triều ngày hôm sau, sai thuộc hạ mang hết những người liên can đến điện Kim Loan, để chuyện này bại lộ trước mắt mọi người.

“Hoàng thượng, Trình Mạnh thị không biết cách dạy con, Trình Sâm khinh nhục thê tử người khác, Ngu Hoa thị không tuân thủ nữ tắc, theo luật không thể tha.”

Ẩn Dật thế mà **** với Trình Sâm, Ngu Quân Duệ nghe Khương Lang nói vậy, huyết áp tăng vùn vụt, tiếng bàn tán của đồng liêu trong triều ong ong như tiếng ong vang bên tai, ánh mắt xem thường chế nhạo khiến ông ta hận không thể giấu mặt vào trong ngực.

Ngu Diệu Sùng run rẩy bước ra khỏi hàng: “Hoàng thượng, thần và Hoa thị đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ hai mươi năm trước, bà ta không xứng mang họ Ngu.”

“Phụ thân! Người!” Ngu Quân Diệp khẽ hô, cơ thể hơi run run, dừng lại, chạy qua đỡ lấy Hoa Ẩn Dật lệ rơi đầy mặt đang lung lay như cây sắp ngã.

“Hoàng thượng, cha con Lưu Kính Lưu Uyển Ngọc vu cáo, nhi tử thần và Tuyết Nghi hoàn toàn trong sạch, không hề có chuyện tằng tịu.” Trình phu nhân thề thốt phủ nhận. “Xin hoàng thượng xử Lưu Uyển Ngọc tội vu cáo, cô ta mang thai dòng giống của Ngu gia, nhưng lại gả cho lão gia nhà thần, sau khi bị nhìn thấu, còn không biết ăn năn hối cải, trái lại còn nói bậy mưu hại người khác...”

Trình phu nhân giội toàn bộ chậu nước bẩn này lên đầu Lưu Uyển Ngọc, hoàng đế nghe thật hợp ý, mặc kệ ý muốn sửa trị Trình phu nhân đang sục sôi trong lòng, so sánh với Trình Sâm thì địa vị của Lưu Kính trong lòng hoàng thượng không phải chỉ thua nửa hay một phần, nhân tiện lúc này nói: “Nói vậy, Lưu Uyển Ngọc bấu víu lung tung, vu cáo người khác, quả là đáng giận, người tới, truyền ý chỉ của trẫm, ban chết cho Lưu Uyển Ngọc.”

“Hoàng thượng, ai có thể biết không phải vì muốn thoát tội mà Trình Mạnh thị vu khống lại cho Lưu Uyển Ngọc, thần xin hoàng thượng truyền Lưu Uyển Ngọc lên điện trần tình (*)” Khương Lang bước ra khỏi hàng, tấu, nhất thời có thêm mười quan viên đứng ra lên tiếng ủng hộ, trăm miệng một lời xin hoàng đế truyền Lưu Uyển Ngọc lên điện trần tình.

(*) Phát biểu ý kiến.

Hoàng đế thầm suy xét, hôm qua đã dạy cho Lưu Kính một bài học, chắc chắn lúc về ông ta cũng đã nghiêm túc dặn dò nữ nhi, triệu Lưu Uyển Ngọc lên điện cũng không sao, bèn đồng ý.

“Truyền Lưu Uyển Ngọc lên điện.”

Hôm qua Lưu Kính bị hoàng thượng giáo huấn, sau khi về nhà thì buồn bực đến thổ huyết, nay còn đang mê mang chóng mặt, Lưu Uyển Ngọc không rõ tình hình, thấy phụ thân bệnh nặng sau khi tiến cung, trong lòng càng ghi hận Trình phu nhân, sau khi lên đại điện, quỳ xuống hành lễ, liền thuật toàn bộ cuộc trò chuyện của Trình Sâm và Hoa Ẩn Dật vào đêm nọ mà cô ả nghe được.

- Tuyết Nghi, nàng mở cửa đi, có được được không? Nàng nghe ta nói vài câu đã.

- Trình Sâm, chúng ta không thể sai lầm nối tiếp sai lầm được, ngươi về đi.

- Trong mắt nàng, những lần đằm thắm, vui vẻ kia chỉ là sai lầm ư?

....

Lưu Uyển Ngọc thay đổi giọng điệu, học theo tiếng của Trình Sâm và Hoa Ẩn Dật lúc đó, đúng là đoạn tình cảm thân thiết bi thương vô hạn. Ngày hôm đó Trình Sâm trốn ở nhà Tân thúc Tân thẩm, không ai tìm được y nên không có mặt trên đại điện, một mình Hoa Ẩn Dật đối diện với ánh nhìn khác thường của mọi người, lại thấy nhi tử ở đây, chỉ cảm thấy trước mặt là làn sương u ám, xấu hổ tới mức muốn cầm đao giết chết bản thân.

Trình phu nhân thấy Hoa Ẩn Dật nức nở, cơ thể run run, hung ác trừng Lưu Uyển Ngọc, quỳ phịch xuống: “Hoàng thượng, vừa rồi lão thân đã nói dối, xin chịu mọi sự trách phạt của hoàng thượng, tình hình thực tế là nghịch tử cưỡng ép Tuyết Nghi, Tuyết Nghi sợ lão thân đau lòng, vẫn luôn không nói ra, sau đó nghịch tử xích mích nhiều lần, Tuyết Nghi vẫn luôn tránh nó, xin hoàng thượng làm chủ cho Tuyết Nghi, phạt nặng nghịch tử.”

Theo lời nói của Lưu Uyển Ngọc, kiến giải của Trình phu nhân khá ổn thỏa, nếu xử lí như vậy, có trách cũng chỉ có thể xử lí một mình Trình Sâm, tuy thanh danh Hoa Ẩn Dật hơi bị tổn hại, nhưng tốt hơn so với tội thông gian, nếu thế, thể diện của Ngu Quân Diệp cũng đẹp hơn một chút. Hoàng đế suy trên nghĩ dưới, khẩu cung nào cũng bất lợi với Trình Sâm, đã không còn cách bảo vệ Trình Sâm, chi bằng giữ thể diện cho Ngu Quân Diệp, hắn nhìn về phía Hoa Ẩn Dật.

“Hoa thị, bà còn biện bạch gì không?”

Nếu lời nói của Trình phu nhân được mọi người chứng thực, Trình Sâm sẽ không bằng cầm thú, dù không có nguy hiểm tính mạng, sau này ắt không ngẩng đầu lên được trước mặt người khác. Hoa Ẩn Dật liều mạng cắn môi dưới, một câu cũng không nói thành lời.

“Tuyết Nghi, muội mau nói đi, súc sinh kia cưỡng ép muội, muội chỉ đành trốn tránh nó, không phải sao?” Trình phu nhân kéo tay áo Hoa Ẩn Dật.

“Hoa thị, bà nói đi, bà và Trình Sâm, là cưỡng gian hay thông gian?” Khương Lang ép sát từng bước.

Nói cưỡng gian, sẽ khiến thanh danh Trình Sâm mất hết, trả lời thông gian, nhi tử biết để mặt mũi nơi nào?

Những ánh mắt không hề che dấu khinh thường như lưỡi đao vô hình bổ vào đầu Hoa Ẩn Dật, thể diện và tự tôn bị phá thành từng mảnh nhỏ một cách nhục nhã, Hoa Ẩn Dật run người, đứng không vững, ngũ tạng như bị lửa thiêu, mọi cảm giác đều mất, chỉ cảm thấy đáng ra mình không nên còn sống, đáng nhẽ nên chết đi từ hai mươi năm trước, nếu không tham lam nhớ nhung thế giới này, để rồi sống tiếp vì tham sống sợ chết, sẽ không phá hủy Trình Sâm, làm hại nhi tử không ngẩng đầu lên được với người ngoài.

Hoa Ẩn Dật rơi lệ, giương mắt quyến luyến nhìn Ngu Quân Diệp, hung ác cắn môi, lớn tiếng trả lời: “Hoàng thượng, các vị đại nhân, xin hãy nhìn khuôn mặt này của dân phụ, Trình Sâm có cần phải cưỡng éo không?”

Trên điện im ắng toàn bộ, Trình Sâm phong hoa tuyệt đại, nữ tử yêu mến y khắp thành Giang Ninh cũng không đếm hết. Hoa Ẩn Dật có khuôn mặt khủng bố thế kia, tùy tiện mang một cô gái ra, cũng đẹp hơn bà, còn chưa nói đến bà hơn Trình Sâm những mười bốn tuổi.

Trong im lặng, Ngu Quân Diệp mấp máy môi, nghiêm mặt tái nhợt, chua chát hỏi: “Mẫu thân, người thích Trình Sâm ư?”

Có thích Trình Sâm không? Bản thân Hoa Ẩn Dật cũng không hiểu, bà chỉ không muốn khiến người si tình kia bị hãm trong vòng vây của lửa.

“Diệp Nhi, mẫu thân rất có lỗi với con, mẫu thân không xứng là một người mẹ.” Hoa Ẩn Dật vẫn nhìn nhi tử, chậm rãi lui bước. Lùi dần, lùi dần, trong làn váy áo tung bay, bà thả người một cái, mạnh mẽ đập vào cột Bàn Long trong đại điện.

Biến hóa bất ngờ xảy ra trong chớp mắt, vừa mới nhận lại đã mất đi thân mẫu, Ngu Quân Diệp ôm lấy thi thể đầy máu của Hoa Ẩn Dật, nghẹn ngào khóc rống. Chốc lát sau thì thả lòng bà xuống, hai tay nắm lại thành quyền, nghiến răng ken két, đi từng bước về phía Lưu Uyển Ngọc.

Lưu Uyển Ngọc đối diện với đôi mắt hằn máu, sợ tới mức lảo đảo lùi về sau.

Đang khi Ngu Quân Diệp muốn cho Lưu Uyển Ngọc một nắm đấm thì hoàng đế chán nản mở miệng vàng: “Lưu Uyển Ngọc thân là nô tài cáo trạng chủ, tội khó thoát, niệm tình phụ tử Lưu Kính có công với triều đình, nên miễn tội chết, song tội sống khó tha, người tới, kéo nàng ta xuống chặt chân, lập tức hành hình.”

Chặt chân! Sau này, cô ả không thể đi đứng được nữa, Lưu Uyển Ngọc nhũn cả người, hôn mê bất tỉnh. Thái giám tiến lên, một lát sau, bên ngoài vang lên những tiếng kêu la thảm thiết.

Trình phu nhân ngơ ngác nhìn thi thể Hoa Ẩn Dật, bi thương phẫn nộ tới cực điểm, lao lên định đánh Ngu Diệu Sùng.

“Ngu Diệu Sùng, đồ heo chó không bằng, nếu không tại ngươi, sao cả đời Tuyết Nghi bấp bênh, toàn phải gánh một đống tai họa xui xẻo!”

Ngu Diệu Sùng ngơ ngác đứng, linh hồn như đã thoát khỏi cơ thể. Ẩn Dật chết rồi! Chết rồi! Dù ông ta ghét bỏ dung nhan xấu xí của bà, nhưng, những khoảnh khắc ân ái quấn quýt, nụ cười duyên dáng của Ẩn Dật đã khảm sâu trong trí óc ông ta, Ngu Diệu Sùng dường như không nghe thấy bất cứ âm thanh gì, cũng chẳng nhìn thấy gì, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, trước mắt đen kịt, lòng cũng vì nghe Hoa Ẩn Dật qua đời mà hóa thành đống tro tàn.

Trình phu nhân nhào lên đánh ông ta, Ngu Diệu Sùng cũng không biết né tránh, mũ ô sa rơi xuống đất, đai lưng lệch lạc, quan bào bị xé, vô cùng chật vật.

Trải qua lần gièm pha này, Trình Sâm vô vọng quay lại, trong lòng hoàng đế vẫn đang suy nghĩ cách trị Trình phu nhân, giờ Trình phu nhân đánh mệnh quan triều đình ngay trên điện, là chính bà ta tự nguyện chịu tội, nếu xử tử, quá sảng khoái, mối hận này của hoàng đế vẫn chưa tiêu tán.

Hoàng đế đang phiền não suy nghĩ, thì Ngu Quân Diệp rơi lệ dập đầu: “Xin hoàng thượng truyền thái y cứu chữa, biết đâu mẫu thân thần còn có thể cứu chữa.”

Dù thông gian, hơn nữa Ngu Diệu Sùng còn nói Hoa Ẩn Dật đã không phải người nhà họ Ngu, nhưng tội bà không đáng chết, hoàng đế cảm động, đồng thời thương tiếc bà tự bôi đen thanh danh vì Trình Sâm, liền không do dự, lập tức cho truyền thái y.

Bắt mạch, thái y ơ một tiếng, hé mắt bà lên kiểm tra, mặt Hoa Ẩn Dật toàn là máu, Ngu Quân Diệp vội lấy khăn ra lau hộ bà, ai ngờ lau một lúc, vẻ mặt kì quái của thái y càng rõ, đưa tay chạm vào thái dương của Hoa Ẩn Dật dò xét, trong giây lát, đã lột ra một tầng da mỏng trên mặt Hoa Ẩn Dật, dưới lớp da xấu xí, là một khuôn mặt tuyệt mỹ như được gọt giũa từ châu ngọc.