“Trình Sâm, cuối cùng khanh đã quay lại.” Hoàng đế thấy Trình Sâm thì rất mừng, mỗi ngày, trước các vị triều thần, vì duy trì vẻ uy nghiêm của bậc quân chủ, đều phải trầm mặt nói chuyện, cũng chỉ trước mặt thư đồng từ thuở bé là Trình Sâm mới tự do tự tại phóng túng bản thân.
“Thoạt nhìn, vẻ mặt hoàng thượng khá tốt.” Trình Sâm mỉm cười nói, khóe mắt liếc bài thi đặt trên ngự án.
Hoàng đế phất tay để thái giám và cung nữ rời khỏi, thư thái thở hắt ra.
“Gần đây cái gì cũng khiến trẫm hài lòng mà!”
“Trên đường đến đây, thần có nghe qua, nay Khương tướng gia vừa ngã một cú thật đau.”
“Đúng vậy, vẫn là khanh lợi hại, chỉ một chiêu êm ái đã để Khương lang ngậm bồ hòn, đã thế còn phải liều mạng nịnh hót trẫm anh minh thần võ...” Hoàng đế đắc ý cười lớn tiếng, chính ông ta để lộ đề thi truyền ra ngoài, còn mượn cơn giận dữ này, gây phiền phức cho Lục bộ, tẩy sạch vài cái móng của Khương lang, mặc dù không phải là quan viên vị trí cao to, nhưng vị trí dọn ra này, vừa khéo để xếp vào cử tử trúng tuyển đi theo ông ta.
“Hoàng thượng, một chiêu này, thật ra không phải thần bày, người nghĩ ra là Nhị công tử của Ân Bình hầu gia Ngu Quân Duệ.” Trình Sâm cười nhạt.
“Là hắn sao! Xem ra cũng là một nhân tài, khó trách Ý Chân đem lòng cảm mến, chờ hắn về Giang Ninh, phải gặp mặt một lần mới được.” Hoàng đế cân nhắc, ông ta muốn ban cho Ngu Quân Duệ một chức quan, muội phu của mình, không thể buông tha, phải bắt hắn ra sức cho triều đình mới phải.
“Hoàng thượng, nghe nói Diêu nhị tiểu thư được ban tước công chúa, tứ hôn cho Ngu Quân Duệ ạ?” Trình Sâm hỏi, đây là một trong những nguyên nhân y vội vội vàng vàng tiến cung diện thánh.
“Chính xác!” Hoàng đế rất vui vẻ, cuối cùng đã gả được một củ khoai lang phỏng tay là muội muội mình ra ngoài, không cần nghe thái hậu suốt ngày lải nhải nữa.
“Hoàng thượng, Ngu Quân Duệ đã có người trong lòng.” Trình Sâm cân nhắc từng câu từng chữ, nói.
“Trẫm biết, lúc Ân Bình hầu gia tiến cung tạ ơn có đề cập tới, Ngu Quân Duệ có hôn ước với Diệp thị.” Hoàng đế phất phất tay, nghe nói Diêu Ý Chân thích Ngu Quân Duệ, ông ta không nói hai lời tức thì hạ thánh chỉ tứ hôn, cũng mặc kệ Ngu Quân Duệ có hôn ước hay không, cho dù hắn đã thành thân, cũng phải hưu thế lấy Diêu Ý Chân.
“Hoàng thượng, như vậy là phá hủy nhân duyên của người khác.” Trình Sâm khuyên nhủ.
“Chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhi nhà thương nhân, sao có thể sánh với công chúa?” Hoàng đế không cho là đúng, nghiêng mắt liếc Trình Sâm, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng, “Trình Sâm, khanh đừng xen vào việc của người khác, nếu không, sau này, Thái hậu muốn trẫm tứ hôn cho khanh, trẫm cũng không gánh được đâu.”
Đã nói đến mức này, Trình Sâm không tiện nói thêm gì, Hoàng đế không muốn trở mặt với y, đứng dậy lấy bài thi trên ngự án, cười nói: “Khanh xem, huynh đệ Ngu gia đều không phải người bình thường, bài thi của Ngu Quân Duệ trẫm đã tự thân xem qua, tuy có chút lí tưởng hóa, hơi hồn nhiên, cũng không giấu được tài thực, trẫm tính khâm điểm cho danh Trạng Nguyên.”
Trình Sâm “a” một tiếng, Trình phu nhân yêu thương Ngu Quân Diệp, quan hệ giữa y và Ngu Quân Diệp, có thể nói là cùng nhau trưởng thành, biết sơ sơ, Ngu Quân Diệp trúng tuyển cũng ở trong dự liệu của y, cầm bài thi nhìn lướt qua, y thản nhiên nói: “Hoàng thượng, thần không vừa mắt Ngu Quân Diệp.”
“Cái gì?” Hoàng đế nghiêm mặt, lời nói của Trình Sâm ngắn gọn nhưng toan tính lại khiến người kinh hãi, y muốn nói gì ông ta rõ ràng, đây là Trình Sâm muốn lợi dụng quan hệ cá nhân, ép ông ta buông bỏ Ngu Quân Diệp, không chỉ không khâm điểm Ngu Quân Diệp làm Trạng Nguyên mà còn không để y đặt chân vào con đường làm quan.
“Thần không vừa mắt Ngu Quân Diệp.” Trình Sâm nghiến răng, nặng nề lặp lại câu nói vừa rồi.
“Trình Sâm, khanh... không phải khanh có quan hệ tốt với Ngu phu nhân đã qua đời ư? Không phải các khanh là biểu huynh đệ sao?” Hoàng đế phiền chán đứng lên đi lại.
“Hoàng thượng, hôm nay thần vừa về đã vào cung, hơi mệt, thần xin cáo lui.” Trình Sâm vội vàng cúi người thi lễ, không chờ Hoàng đế lên tiếng đã lui ra ngoài. Tiếp tục nán lại, có lẽ y sẽ không kiên trì nổi nữa.
“Trình Sâm, hượm đã, khanh chờ một chút, mai công thi Đình rồi (*), khanh chậm một chút đi!” Hoàng đế sốt ruột kêu ở phía sau, người đi trước lại mặc kệ.
(*) kì thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì.
“Hoàng thượng, có cần nô tài ra ngoài chặn Trình đại nhân lại không ạ?” Thái giám thân tín dè dặt cẩn trọng đi tới hỏi.
“Chặn gì mà chặn, đi truyền chỉ, sức khỏe trẫm không tốt, tạm thời hoãn thi Đình lại.”
“Vậy ngày nào tiến hành ạ?” Thái giám nhỏ giọng hỏi.
“Ngày nào ư?” Hoàng đế xoay người, phẫn nộ quét toàn bộ bài thi trên ngự án xuống đất.
Trình Sâm khí thế bức người như vậy, nếu không thuận theo y, y sẽ từ quan ư?
Y không có trên triều đình, bản thân sẽ chẳng con ai trút bầu tâm sự, một mình cô đơn ( -_- ahuhu, ta nghi ngờ ông này có ý với Trình ca lắm í)
Trong lòng Hoàng đế có chút cáu Trình Sâm lấy sủng ép vua, không muốn cứ thế mà nhượng bộ Trình Sâm.
Ánh nắng chiều tan dần, một đàn chim uể oải bay về tổ lướt qua đỉnh đầu, Trình Sâm suy sụp dựa vào tường cung, thất thần nhìn lên trời.
Hủy tiền đồ của Ngu Quân Diệp, khiến y mất trắng, có thể làm Hoa Ẩn Dật ngừng yêu thương y (NQD) sao?
Đó là con trai của bà, huyết mạch tương liên sao mà dứt bỏ được?
Trong mắt nàng, dù Ngu Quân Diệp có ra sao cũng đều là tốt cả thôi. Trình Sâm đấm lên tường cung, máu tươi đỏ sẫm rơi xuống từng giọt.
**** Dụ Quân Hoan - Tự Thị Cố Nhân Lai - Bạn đang đọc truyện tại Diễn đàn lê quý đôn, mọi trang web khác đều là copy không xin phép editor ****
Tiếng nói tiếng cười truyền ra từ nhà chính, Trình Sâm lấy tay không bị thương vỗ vỗ khuôn mặt tái nhợt, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đi vào.
Ngu Quân Diệp đến đây, thậm chí còn có cả Diêu Ý Chân, ngay cả Trình Phủ và Lưu Uyển Ngọc cũng ngồi trong nội đường.
“Cha, nương, con đã về.”
Trình phu nhân gật gật đầu, cười hỏi: “Sâm Nhi, hoàng thượng có nhắc tới Quân Diệp không?”
“Dạ không.” Trình Sâm lắc đầu, nhìn về phía Diêu Ý Chân, nhíu mày hỏi: “Công chúa điện hạ, Ngu Quân Duệ thích Tố Huân, không phải ngài không biết chứ?”
“Ta biết, nhưng trước khi hoàng thượng tứ hôn có hỏi ta trước đâu, liên quan gì tới ta chứ?” Diêu Ý Chân bĩu môi. Nàng ta tuyệt thực hai ngày, ngày ấy Ngu Quân Diệp đến gặp, câu đầu tiên đã hóa giải rối rắm của nàng ta, Ngu Quân Diệp nói: “Thánh chỉ đã hạ rồi, cô có chết đói thì Ngu Quân Duệ vẫn là Phò mã, ngay cả muốn nạp Huân Nhi làm thiếp cũng không thể, chi bằng chờ nó về, nghe ý của nó xem sao.”
Diêu Ý Chân thấy có lí, nếu bản thân chết đói thật, nói không chừng Ngu Quân Duệ còn oán trách nàng ta vì phải thủ tiết suốt đời.
Mấy ngày nay rảnh rỗi không có việc để làm, ngày ngày Diêu Ý Chân chạy tới Ngu gia xem Ngu Quân Duệ về chưa, nhưng không tìm thấy Ngu Quân Duệ, đành tìm Ngu Quân Diệp nói chuyện, đi theo Ngu Quân Diệp tới khắp chốn, trong Giang Ninh lại không ít lời đàm tiếu, chỉ là nàng ta còn chưa phát hiện."
Diêu Ý Chân không muốn đi tìm Hoàng đế bảo hoàng đế sửa lời, chỉ có thể chờ Ngu Quân Duệ trở về nghĩ cách, Trình Sâm trầm mặc, tay phải của y bị thương, nhưng không muốn cho mọi người biết, giấu bàn tay dính máu vào trong ống tay áo, cúi người thi lễ với Trình Phủ và Trình phu nhân liền muốn xoay người về phòng.
“ Sâm Nhi, chờ một chút.” Trình phu nhân gọi y, nói: “Sâm Nhi, con nắm rõ pháp luật, nương có chuyện cần hỏi, thiếp thất có chia ra địa vị cao thấp không?”
“Thiếp là thiếp, sao còn chia địa vị cao thấp?” Trình Sâm thản nhiên nói, liếc Lưu Uyển Ngọc một cái, ánh mắt dừng trên mặt Trình Phủ, nói: “Cha, hoàng thượng nói với con, muốn ban phủ riêng cho con, cha thấy thế nào?”
Quả thật hoàng đế từng nói ban thưởng phủ riêng cho Trình Sâm, chỉ là y lưu luyến tranh vẽ mỹ nhân của y trong Mộc Tuyết cư, luôn luôn không đồng ý.
Ban phủ riêng, Lưu Uyển Ngọc mừng thầm, qua lời nói của Trình Phủ, cô ả biết Trình Phủ có phần kiêng kị con cả này, núi dựa của Trình phu nhân cũng là đứa con cả này, không có Trình Sâm trong phủ, cô ả có thể khống chế Trình Phủ phát uy với Trình phu nhân một cách đơn giản.
Trình Phủ nghe vậy, trên mặt lại biến sắc, bổng lộc Quốc Công không ít nhưng chi tiêu trong phủ cũng nhiều, nếu không có bổng lộc Trình Sâm đỡ lại, muốn duy trì thể diện như trước ắt không còn dễ dàng.
“Người một nhà ở cùng nhau, chẳng lẽ còn không tốt bằng chia ra hai phủ riêng? Thế chẳng khác bỏ nhà sống một mình ư.” Trình Phủ ngập ngừng nói.
“Đúng thế, cả nhà sống cùng nhau dĩ nhiên tốt hơn sống độc lập. Nhưng mà, lão gia à, người mới của ngài trẻ măng, tuổi tác sánh ngang Sâm Nhi, Hạo Nhi, chúng nó ở trong phủ sẽ không tự nhiên!” Trình phu nhân lườm Lưu Uyển Ngọc, dáng vẻ lo lắng trùng trùng nói.
“Đúng thực không tự nhiên.” Trình Sâm phụ họa Trình phu nhân. Cho dù Trình phu nhân nói đúng hay sai, với quan hệ của bà và Hoa Ẩn Dật đã đủ để y không suy nghĩ mà đứng về phía Trình phu nhân.
“Phu nhân, vậy bà nói xem nên làm thế nào?” Trình Phủ tỏ vẻ đau khổ, không dám nhìn Lưu Uyển Ngọc.
“Chỗ ở lúc trước chọn rất tốt, Sâm Nhi và Hạo Nhi đều không dị nghị, tốt nhất là cứ chuyển về đi. Hơn nữa, Sâm Nhi đã nói, thiếp thất chỉ là thiếp, đâu có phân chia địa vị mà sống, lão gia xem ý ta nhé, tốt nhất cứ gọi là Uyển di nương, gọi nhị phu nhân không thích hợp lắm.”
“Vậy thì theo lời phu nhân nhé, Uyển Ngọc, dùng xong bữa tối, nàng liền chuyển về chỗ cũ.”
Lưu Uyển Ngọc căm hận muốn mắng ầm lên, cô ả nỗ lực cả một tháng trời, đùa giỡn vô số thủ đoạn lấy lòng Trình Phủ, Trình Sâm vừa trở về, tất cả tức thì vỡ tan, quay lại như lúc đầu.
Lưu Uyển Ngọc biết, cho dù cô ả cố gắng ra sao, chỉ cần Trình Sâm còn tồn tại, trong Trình Phủ cô ả chỉ có thể bó tay chịu trói.
“Ta không tin, Ngu gia có Ngu Quân Duệ ép ta không thể nhúc nhích, trong phủ này ta còn phải tủi tủi hờn hờn sống qua ngày.” Lưu Uyển Ngọc âm thầm thề, cô ả nhất định phá hủy cái chướng ngại vật mang tên Trình Sâm này.
Trình phu nhân mượn sức Trình Sâm, nhẹ nhàng uyển chuyển đánh Lưu Uyển Ngọc về nguyên dạng, phấn chấn không ngớt, Trình Sâm nói đã dùng bữa tối nên không cùng ăn với gia đình được, bà ta cũng chẳng để ý, khua khua tay để Trình Sâm lui ra, kéo Hoa Ẩn Dật, Trình Hạo, Ngu Quân Diệp dùng bữa, lại buộc Trình Phủ làm theo quy củ, để Lưu Uyển Ngọc hầu hạ mọi người ăn uống.
Dùng bữa xong, Trình Hạo và Ngu Quân Diệp rời đi, Trình phu nhân kéo Hoa Ẩn Dật đến Mộc Tuyết cư nói chuyện.
“Tuyết Nghi, muội tính bao giờ công khai thân phận, nhận lại Quân Diệp?”
“Chờ thêm đã.” Hoa Ẩn Dật vô lực nói.
“Tuyết Nghi, có thể khôi phục dung nhan là chuyện tốt, sao muội trái lại như có tâm sự nặng nề vậy?” Trình phu nhân nhạy cảm thấy dường như khuê mật có tâm sự.
Hoa Ẩn Dật lắc lắc đầu, đi châm đèn lên.
Gặp mặt trước khi dùng cơm, tuy bà không muốn nhìn Trình Sâm lại vẫn không tự chủ được chú ý tới y, tay Trình Sâm giấu vào ống tay áo làm nó xuất hiện vài vết máu bị Hoa Ẩn Dật thấy, tim nhói lên, muốn hỏi nhưng vẫn nhịn xuống, trong lòng trông mong Trình phu nhân phát hiện ra, bản thân cũng biết được lí do tại sao y lại như thế, nhưng trong phòng nhiều người như vậy, cha, mẹ, đệ đệ của Trình Sâm lại chẳng một ai phát hiện ống tay áo của y nhuốm máu.
Ánh nến cháy hơi lớn, trong gian phòng sáng trưng, Hoa Ẩn Dật nhìn bức họa bản thân trên tường, nhớ tới lời nói của Trình Sâm, đáy lòng có chút mờ mịt, nhịn không được hỏi: “Thu Tuyền, sao muội thấy tỷ còn thương Trình Hạo hơn cả Trình Sâm thế?”
Trình phu nhân trầm mặc, một lúc lâu sau, khi Hoa Ẩn Dật cho rằng bà không trả lời thì lại mở miệng nói.
“Nó không phải con tỷ, cũng chẳng phải đứa nhỏ của Trình gia.”
“Sao có thể chứ?” Hoa Ẩn Dật ngây dại, khi Trình phu nhân mang thai, bà tận mắt nhìn thấy. Lúc Trình phu nhân sanh ra, bà còn vào phòng hỏi thăm, ôm thử đứa bé còn quấn tã lót cơ mà.
Trình phu nhân thình lình bật khóc, nghẹn ngào nói: “Tuyết Nghi, việc này muội không biết thì tốt hơn.”
“Nếu muội vẫn muốn tìm hiểu?” Hoa Ẩn Dật do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Trình phu nhân.
“Tuyết Nghi, tỷ không nói, chỉ vì tốt cho muội thôi.”
“Nhưng muội thực sự muốn biết.” Hoa Ẩn Dật thì thầm. Bà nhớ tới biểu cảm cô độc buồn bã của Trình Sâm khi nói Trình phu nhân không yêu thương y, nhớ tới y dè dặt trầm ổn khác hẳn đệ đệ Trình Hạo, nếu có thể tìm được phụ mẫu thân sinh cho y, có phải có thể đền bù cho y không? Như vậy, bản thân cũng sẽ yên tâm được phần nào.
Trình phu nhân đấm lên mặt bàn, khuôn mặt khuất bóng âm u lạnh lẽo, nghiến răng đầy thù hận, dừng lại, bà ta ghé vào tai Hoa Ẩn Dật, thì thào mấy chữ.
Hoa Ẩn Dật che miệng lại, hoảng sợ “A” một tiếng.