Khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng Hoa Ẩn Dật lại hơn một phần dịu dàng, tự tin so với Diệp Dương thị yếu ớt, e dè, chỉ một cái nhăn mày nụ cười mỉm cũng đã đủ rực rỡ, Diệp Tố Huân thầm khen, nhớ tới mẫu thân mình, bất giác thầm than, mẫu thân có được dung mạo mười phần nhưng chỉ phát huy nó được một phần.
Vì phải rút máu, tuy gương mặt Hoa Ẩn Dật khôi phục rất nhanh, song bốn người vẫn ở Mi Sơn mười ngày mới cáo từ thần y rời đi.
Trước đó Ngu Quân từng định đánh Trình Sâm một trận, nào ngờ mọi chuyện lại được giải quyết một cách êm đẹp, Diệp Tố Huân không cần chịu đau đớn lột da, bản thân cũng có thu hoạch ngoài ý muốn nên bỏ ý định ban đầu đi.
Diệp Tố Huân và Ngu Quân Duệ phải về nhà gặp cha mẹ, lần này bốn người có đường đi riêng, dưới chân núi, mỗi người một ngả.
“Muội còn chưa được cưỡi ngựa bao giờ đấy.” Diệp Tố Huân cười nói. Ngu Quân Duệ từng nói với nàng, lúc quay lại không ngồi xe ngựa, hắn sẽ ôm nàng, cùng nhau cưỡi ngựa về.
“Sao lại chưa được cưỡi chứ? Vài ngày trước, trong suối, không phải muội đã cưỡi rồi à?” Ánh mắt Ngu Quân Duệ sáng trong, khóe môi hơi cong lên ra hiệu.
Diệp Tố Huân vốn ngẩn ngơ, bất ngờ hoàn hồn, hắn đang ám chỉ ngày ấy bản thân “cưỡi” lên người hắn, nhất thời vừa giận vừa thẹn, suy nghĩ, cơ thể mềm nhũn ngả vào ngực Ngu Quân Duệ, vẻ mặt thống khổ, hơi thở mong manh rên rỉ: “Quân Duệ ca ca, muội... muội rất khó chịu...”
“Tố Tố sao thế?” Khuôn mặt tuấn tú của Ngu Quân Duệ biến sắc, “Tố Tố, nếu không thoải mái, có muốn lên núi xin thần y chẩn bệnh?”
Đang yên lành khám cái gì, Diệp Tố Huân không ngờ hắn khẩn trương như thế, mấp máy môi không biết nói gì cho phải.
“Tố Tố!” Ngu Quân Duệ lớn tiếng hơn, âm thầm sốt ruột, ôm ngang Diệp Tố Huân rời đi.
Đi tìm thần y thật hả? Ông ta sẽ cười chết mất. Diệp Tố Huân đang rối rắm thì két một tiếng, tảng đá lớn chắn cửa thông tới suối nước nóng hôm nọ mở ra, Ngu Quân Duệ ôm nàng vào động.
“Vào đây làm gì?” Diệp Tố Huân chợt quên mình đang vờ không thoải mái.
“Chữa bệnh cho Tố Tố của huynh.” Ngu Quân Duệ cười nhẹ, vẻ mặt đắc thắng.
“Huynh...” Người này biết mình giả vờ, lại cố ý không vạch trần. Diệp Tố Huân bất chấp lúng túng, liều mạng giãy chân: “Để muội xuống, không vào đâu.”
“Không vào thì chữa bệnh cho muội thế nào?” Ngu Quân Duệ nghiêng đầu nhìn Diệp Tố Huân, khóe môi cong lên: “Tố Tố, nghẹn nhiều ngày như thế này, huynh cũng bị bệnh, muội trị cho huynh đi.”
“Huynh...đồ đểu.” Diệp Tố Huân nóng nảy đỏ bừng mặt, nâng tay đẩy Ngu Quân Duệ: “Muội không phải thần y, trị không được, để muội xuống, muội phải về nhà.”
“Không cho!” Ngu Quân Duệ ôm chặt hơn, cau mày, đáng thương tội nghiệp nói: “Tố Tố, huynh bị bệnh thật mà, rất khó chịu, muội không chị, nó sẽ đứt.”
Một vật thô sáp chống lên một bên hông, Diệp Tố Huân vừa tức vừa thẹn, khóe miệng run rẩy, bất đắc dĩ bị người ta ôm không thể thoát thân, dứt khoát ngưng đùa giỡn, ghé vào tai Ngu Quân Duệ, nhỏ giọng nói: “Quân Duệ ca ca, cái gì muốn đứt?”
“Là nó muốn đứt.” Ngu Quân Duệ húc húc khố, mặt mày hớn hở nói: “Tố Tố, nó đau lắm ấy.”
“Hả? Làm sao đây?” Diệp Tố Huân bỏ tay khỏi cổ hắn, đè lại cây gậy cương cứng, buồn buồn: “Thoạt nhìn muốn đứt thật này.”
“Đúng thế đúng thế!” Ngu Quân Duệ vui như đang đi trên mây, Diệp Tố Huân chẳng mấy khi phối hợp tán tỉnh nhau như vậy, “Tố Tố, chỗ đó của huynh đau, chỗ của muội ngứa, để nó đi vào gãi ngứa cho muội nhé.”
Xì, không biết xấu hổ, cũng chẳng thèm ngại lửa. Diệp Tố Huân liếc Ngu Quân Duệ một cái, cười nhẹ một tiếng, tay đè cây gậy vuốt ve, Ngu Quân Duệ a một tiếng, hai mắt sáng như sao. Diệp Tố Huân thừa dịp hắn thất thần, nhảy thật nhanh ra khỏi vòng ôm của hắn, huýt sáo một cái, chạy ra ngoài động, còn nói lại: “Quân Duệ ca ca, huynh tự trị cho mình đi.”
Song chỉ chạy được vài bước, Ngu Quân Duệ đã nhào tới từ sau lưng, siết phần eo của Diệp Tố Huân.
“Ha... buông tay... nhột quá...” Diệp Tố Huân cười lạc cả giọng, sau một hồi cười, thở dồn dập, đập vai Ngu Quân Duệ: “Bắt nạt người ta, không biết xấu hổ!”
“Là muội bắt nạt huynh trước kìa!” Ngu Quân Duệ bực tức, hăng say gào to: “Muội bắt nạt huynh, có phải vì huynh không thỏa mãn được muội? Nên muội tìm cách làm huynh tàn phế rồi đi tìm người khác.
“Huynh...”Lời nói xấu hổ như thế cũng nói được, Diệp Tố Huân trợn trừng mắt, hừ hừ: “Huynh có phải muốn tìm nữ nhân khác không thế?”
“Đâu có, đâu có!” Nam nhân tốt sợ nữ nhan gian giảo, chỉ một câu, Ngu Quân Duệ sợ tới mức không dám khóc lóc om sòm nữa.
“Về nhà thôi.” Mắt Diệp Tố Huân ngập nước, liếc Ngu Quân Duệ một cái, bĩu môi nói: “Đừng suốt ngày nghĩ mấy chuyện đó, muội sẽ nghi ngờ huynh nếu dính vào nữ nhân khác có thanh tĩnh nổi không.”
Ngu Quân Duệ cắn răng, im hơi lặng tiếng, thừa nhận công lực mồm mép có tu luyện bao lâu cũng thua Diệp Tố Huân, vui đùa ầm ĩ như vậy, hắn thật sự không nín được, đáng nhẽ không nên thông minh, trực tiếp khiêng người lên vai quay lại.
“Làm gì vậy, để muội xuống.” Mặt chúi xuống rất khó chịu, Diệp Tố Huân kháng nghị.
“Muốn cường muội.” Ngu Quân Duệ cười nói, đột nhiên nhớ tới hôm nọ Diệp Tố Huân trúng dược vật, tự trói buộc bản thân, tuy rằng mỗi lần hai người đều rất sung sướng lúc ở bên nhau, nhưng lần trải nghiệm này hình như không giống mọi khi.
Hắn nói gì vậy? Diệp Tố Huân còn lơ mơ thì thấy trời đất chuyển đổi, Ngu Quân Duệ bỗng nhiên đối diện với nàng, rồi hai người đều nhảy vào trong suối nước nóng.
“Ướt hết quần áo rồi.” Diệp Tố Huân oán trách, ngẩng đầu thấy Ngu Quân Duệ xụ mặt, cực kì tức giận, không khỏi sợ run.
“Ướt thì ướt, một bộ quần áo thôi, hiếm lạ gì?” Mắt hắn vừa tối vừa sâu, tay vừa dùng sức, xiêm y Diệp Tố Huân lập tức hóa thành mảnh nhỏ.
“Huynh làm gì?” Dáng vẻ Ngu Quân Duệ hệt như Ngu Quân Duệ vẻ mặt âm trầm trong mộng, Diệp Tố Huân lạnh sương sống, trước mắt chợt tối sầm, thiếu chút thì ngất đi.
Đau đớn dưới thân kéo lí trí Diệp Tố Huân về, cũng tại Ngu Quân Duệ chưa khởi đầu, đã tiến quân thần tốc vào nơi thô ráp, tim nàng nhói lên, rõ ràng cơn đau này chỉ có một phần, nhưng lòng lại thương tổn, biến thành mười phần, tình cảnh trong mơ lại hiện lên, nàng không khống chế được khóc òa, vừa khóc vừa đẩy Ngu Quân Duệ.
“Ngu Quân Duệ, ngươi vô lại, ngươi buông ta ra, ta không muốn...”
Nhập diễn nhanh như thế, Tố Tố còn diễn thực hơn mình kìa, Ngu Quân Duệ vui thầm, trầm mặt nói: “Không thích ư? Ta sẽ để muội thật thoải mái.” Dứt lời thẳng lưng húc vào, côn th*t thô dài đâm sâu vào, Diệp Tố Huân khóc rống lên, hai tay vô lực rũ xuống, đau tưởng muốn ngất.
Thứ kia của Ngu Quân Duệ thô dài hơn trước rất nhiều, lần trước (khi Diệp Tố Huân trúng độc) vừa làm vừa to lên, nơi đó Diệp Tố Huân cực kỳ ướt át, thoải mái chẳng khác dục tiên dục tử, Ngu Quân Duệ có kinh nghiệm phong phú, chưa nhận ra thứ kia của hắn quá lớn, không khởi đầu đủ đã đi vào thì Diệp Tố Huân sẽ rất đau, thấy Diệp Tố Huân ngất đi, còn tưởng rằng nàng thích tới hôn mê bất tỉnh.
Làm nhanh khi mới vào, xem ra không chỉ mình kích thích khi giả cường bạo, Tố Tố cũng thấy đặc biệt, Ngu Quân Duệ mừng rỡ, cúi người hôn tỉnh Diệp Tố Huân, cự vật cấp tốc đâm vào.
Côn bổng thô to cứng rắn bị miệng huyệt non mềm bao lấy sít sao, có ít nước suối tràn vào trong, Ngu Quân Duệ chỉ nghĩ rằng mới đâm vài cái nơi đó của Diệp Tố Huân đã chảy nước, sảng khoái liên tục gầm nhẹ: “Tố Tố, nhập vai cường bạo muội thích thật...”
Diệp Tố Huân đau tới mức không nghe thấy Ngu Quân Duệ nói gì, khi sắp đau tới mức ngất đi lại bị một cơn đau khác kéo về.
“Ngu Quân Duệ, ta không muốn, huynh bỏ ra.” Diệp Tố Huân khóc rống, ngón tay gắt gao đâm vào bả vai Ngu Quân Duệ.
Nhìn cũng không giống đang diễn trò, Ngu Quân Duệ có chút chần chờ, nước suối tràn vào giảm bớt đau đớn mang đến khi vọ xát, cự bổng cuồng dã chạm vào một nơi nhạy cảm, Diệp Tố Huân vừa hô không muốn, cơ thể đã có phản ứng, vừa nói một câu “Huynh bỏ ra” người co giật một trận, tiếp đó là tê liệt toàn thân, tay bấm trên bả vai Ngu Quân Duệ vô lực buông xuống.
Tố Tố khóc vì vui thích, Ngu Quân Duệ mừng rỡ, càng ra sức cày cấy.
Diệp Tố Huân đau đến chết đi sống lại, mỗi khi muốn lấy tay đẩy hắn ra thì một cơn vui sướng lại ập đến.
“Tố Tố thích không? Hài lòng chứ?” Ngu Quân Duệ định hỏi như thế, nhưng nhớ lại đang giả làm người cường bạo, tức thì tái mặt, không thể nói mấy câu tình cảm, chỉ có thể tục tĩu gầm.
“Đâm chết muội, xuyên chết muội...”
Sau đó, Ngu Quân Duệ càng không ngừng nói lời thô tục, chăm chỉ phô trương giày vò, vật dưới khố trải quả rèn luyện lần trước, chưa từng mềm đi chút xíu, manh liệt như giao long về biển, tàn sắt bừa bãi đánh phá, khiến cơ thể Diệp Tố Huân từ trong ra ngoài đỏ ửng, khiêu khích mỗi một tấc da thịt đắm trong dục vọng, tiến vào dòng chảy ham muốn vô cùng vô tận.
Nước suối ấm áp nóng bỏng như nước sôi, Diệp Tố Huân cảm thấy người như bị xé nát rồi ném vào trong biển ham muốn đục ngầu, cây gậy kia tựa như dũng sĩ xung phong chiến trường, cứ chiếm lĩnh không biết mệt, mỗi một cái đều tiến vào chỗ sâu nhất, mỗi một cái húc đều mạnh mẽ có lực, kích thích Diệp Tố Huân thét chói tai, khoái cảm kịch liệt nhanh chóng chiến thắng đau đớn ban đầu, lời thô tục khàn khàn từ miệng Ngu Quân Duệ vừa khiến người ta tức gận, lại càng sung sướng không nén được, chẳng biệt tự lúc nào, hai chân thon dài của nàng đã quấn quanh eo hắn, ưỡn mông lên cao, cực lực phối hợp với tiết tấu nhanh lẹ của cây gậy, toàn lực nghênh đón va chạm khiến nàng tâm tan thần rã.
“A... Tố Tố, thật thích quá...” Ngu Quân Duệ giữ chặt eo nhỏ Diệp Tố Huân, tay sờ soạng nơi hai người liên kết, hưng phấn kêu loạn: “Tố Tố, giỏi quá, nơi này của muội rất chặt, huynh sung sướng tới mức muốn cùng muội chết luôn bây giờ...”
Diệp Tố Huân càng không ngừng khóc, cảm giác này rất khủng bố, gậy sắt húc vào vừa mạnh mẽ vừa hung tàn, nàng thực nghi ngờ bụng mình có bị nó chọc thủng không... Tuy nhiên, khoái cảm mãnh liệt như thế, khiến người ta cảm thấy, bị chọc thủng cũng đáng...
Toàn bộ thế giới quan chỉ còn sung sướng vô tận, ngón tay mang theo vết chai vân vê hai nụ hồng thẳng tắp, gây sắt phía dưới chọc ngày càng sâu hơn. Sung sướng mãnh liệt quá mức khiến người ta khó chịu đựng, Diệp Tố Huân run run người, trong mắt là vẻ mờ mịt, thoải mái không ngừng lên men rồi bành trướng trong cơ thể nàng, cũng không biết qua bao lâu, hai cái tròn tròn của Ngu Quân Duệ đột nhiên co rút lại, thân gậy nhảy dựng, ra vào với tốc độ gần như gió bão, nơi tư mật của Diệp Tố Huân như bị sắt đỏ nung đốt, cơ thể đột nhiên cứng ngắc, một tiếng kêu sắc nhọn đau đớn vang lên, như bị ai đánh ai đập, trực tiếp rơi vào hôn mê....
“Tố Tố, đủ thoải mái chứ?” Khi tỉnh táo lại, nhìn mặt mày tươi tỉnh trước mặt, Diệp Tố Huân hoảng hốt, mơ mơ hồ hồ cho rằng đã ngủ mơ, tim đau đớn khôn cùng, mùi vị giờ khắc này, nàng lại không biết phải hình dung như thế nào.
“Tố Tố, không ngờ huynh vờ cường muội lại khiến muội thoải mái như thế? Lần tới chúng ta làm tiếp nhé?” Một tay Ngu Quân Duệ ôm Diệp Tố Huân, tay kia vuốt mái tóc đen đang trôi lềnh bềnh trên mặt nước, thích ý lấy mặt cọ cọ mặt nàng.
“Ngu Quân Duệ, vừa rồi chẳng biết sao muội cảm thấy rất hận huynh, rất hận ấy, không phải giả vờ đùa với huynh đâu.” Diệp Tố Huân nhẹ nhàng đẩy Ngu Quân Duệ ra, cơ thể nàng không chịu được kích thích, mái tóc đen nhánh khiến gương mặt càng thêm bệch bạt trong không khí, căn bản không giống người vừa trải qua tình dục.
Ngu Quân Duệ ngây người, chuyện đời trước, Diệp Tố Huân chỉ nhớ mơ hồ, nhưng hắn lại nhớ rất rõ, sau khi Diệp Tố Huân khôi phục tinh thần và trí tuệ không còn ngu ngốc nữa, lại biết chuyện hắn diệt Diệp gia, luôn luôn muốn rời khỏi hắn, hắn vẫn sám hối mãi, làm dịu hồi lâu nhưng vẫn không được tha thứ, lại không muốn buông người, chỉ có thể dùng cơ thể lấy lòng Diệp Tố Huân, không để nàng rời đi, khi đó, mỗi lần làm xong, cơ thể Diệp Tố Huân sung sướng, nhưng miệng vẫn nói hận hắn.