Dữ Quân Giai Lão

Quyển 7 - Chương 143: Mọi chuyện kết thúc




Hiểu Vân ngồi ở mép giường, tay chắp sau lưng, bị cột bằng dây thừng làm bằng vải bố, yên lặng nhìn Sài Ngọc, bất động thanh sắc.

"Sài Ngọc, cuối cùng xuất hiện rồi."

"Triển phu nhân biết là do tiểu vương sao?"

"Vốn chỉ hoài nghi, nhưng giờ đã khẳng định. Sài Ngọc, ngươi là chủ mưu thật sự."

"?" Sài Ngọc nhướn mi, "Làm sao biết được?"

"Vương gia đã qua đời, Phạm Vĩnh cùng Sài Lộc lại tự sát trong nhà lao. Trương Hướng đi theo là ngươi, không phải Sài Vương gia."

"Triển phu nhân, thực thông minh, nhưng thật đáng tiếc. Lần thứ hai gặp mặt, trò chuyện với nhau thật vui. Người hợp ý tiểu Vương cũng không nhiều. Nếu Đinh đại phu thật sự là Đinh đại phu, vậy tốt biết bao."

"Cho dù là Đinh đại phu, cũng sẽ không làm bằng hữu cùng kẻ giết cha.” Hiểu Vân cười lạnh, huống chi, còn thiết kế hãm hại trượng phu nàng.

Loảng xoảng đinh đang một trận, bộ trà trên bàn bị tay Sài Ngọc quét xuống đất, vỡ nát.

"Phụ vương không phải bị giết. Người bị các ngươi bức tử! Nếu không phải các ngươi phá hỏng kế hoạch, người cũng sẽ không bước lên con đường đó! Người cái gì cũng không biết, là bị các ngươi bức tử!” Sài Ngọc trừng mắt nhìn Hiểu Vân, mắt đỏ quạch, giống như ác lang đang giận dữ, muốn xé nát đối phương.

Hiểu Vân ngửa đầu nhìn hắn, không hề sợ hãi, thậm chí còn cười ra tiếng. Buồn cười, thật sự là buồn cười.

"Sài Ngọc, so với ai khác ngươi đều biết, là ai hại chết vương gia. Ép Vương gia tới tuyệt lộ không phải ai khác, là chính ngươi!"

"Không! Là các ngươi hại chết phụ vương!" Sài Ngọc rống giận, gần như điên cuồng.

"A, cho dù phủ nhận thế nào, sự thật chính là sự thật, không ai có thể thay đổi."

"!" Sài Ngọc từng bước đến gần, trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi không sợ chết sao?"

"Không sợ, bởi vì không chết được."

Đúng lúc Sài Ngọc vươn tay, Hiểu Vân đảo người, lắc mình lách qua tay hắn, trong thời gian nháy mắt, mảnh vải buộc trên tay, đã quấn lên cần cổ Sài Ngọc. Biến hóa xảy ra bất ngờ, khiến Sài Ngọc ngây người.

"Sao có thể!"

"Sài Ngọc, ta cũng không phải kẻ ngốc, không biết suy nghĩ, Trương Hướng muốn tới đó gây chuyện, chỉ sợ không dễ dàng. Hơn nữa, thuốc của Trương Hướng, cũng chỉ có thể gây khó khăn một chút."

"!" Sài Ngọc ra sức giãy dụa, lại không thoát được trói buộc trên cổ. Hiểu Vân tay hơi dùng sức, hắn thật sự không thở nổi.

"Sài Ngọc, đừng giãy dụa vô ích."

Sài Ngọc bị khống chế, chỉ có thể từ bỏ, yên tĩnh lại: “A, tiểu Vương đã quên mất, Triển phu nhân không chỉ có y thuật, còn có một thân võ nghệ. Đã như vậy, muốn giết, xin cứ tự nhiên."

"Ta không giết người, trước kia chưa từng, hiện tại cũng sẽ không. Cho dù ngươi làm nhiều chuyện táng tận lương tâm, cho dù ngươi hại Triển Chiêu… cũng sẽ không giết ngươi, việc ngươi làm đều có luật pháp quản lý. Hiện giờ, ta chỉ muốn biết, Trương Hướng đi đâu, hắn muốn làm gì?"

"Mơ tưởng."

Sài Ngọc trả lời, cũng là điều Hiểu Vân đã dự kiến, liền động thủ trói tay Sài Ngọc sau lưng, mang theo hắn ra ngoài.

"Sài Ngọc, cho dù ngươi không nói ra, cho dù mục đích của Trương Hướng là gì, chỉ cần có ngươi trong tay, là có thể tìm được hắn, ngăn cản hắn!"

Có điều, khiến Hiểu Vân rầu rĩ là: ngôi nhà này ở trong rừng, chung quanh bị cây cối vây quanh. Không biết làm thế nào, càng không biết làm sao trở về trạm dịch, mà trong nhà, ngoại trừ một lão bộc câm điếc, một người cũng không có.

Thấy Hiểu Vân nhíu mày, Sài Ngọc nâng khóe miệng, có chút vui sướng khi người gặp họa. Hiểu Vân hung hăng trừng hắn, đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng xôn xao, có người đang tới. Hiểu Vân giấu mình sau một cây đại thụ, âm thầm quan sát. Lúc thấy rõ người, Hiểu Vân thật sự muốn võ tay.

"Triệu Hổ!"

"Hiểu Vân cô nương!"

Lúc Hiểu Vân cùng đám người Triệu Hổ mang theo Sài Ngọc trở lại trạm dịch, Trương Hướng đang ở trong trạm dịch cùng Bạch Ngọc Đường giao chiến.

Nửa canh giờ trước, trong thư phòng Bao đại nhân bay vào một cây phi tiêu. Trên đó có một phong thư cùng một chiếc trâm cài tóc. Trâm kia chính là của Hiểu Vân, trên thư nói Hiểu Vân bị giấu ở một bãi tha ma ở ngoại thành, nếu trong vòng một canh giờ không tìm ra, tính mạng khó giữ. Bao đại nhân biết rõ có thể là kế điệu hổ ly sơn, nhưng vì an nguy của Hiểu Vân, vẫn phải mạo hiểm điều ra phân nửa nhân thủ, tới bãi tha ma tìm người.

Quả nhiên, không bao lâu, Trương Hướng liền xâm nhập vào trạm dịch, ỷ vào một thân võ nghệ không kiêng nể gì. Tướng sĩ nha dịch Khai Phong Phủ chết vô số, cũng không thể bảo vệ Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách. Lúc Bạch Ngọc Đường đuổi tới nơi, hai người đã bị Trương Hướng bắt được.

Bạch Ngọc Đường cố kỵ an toàn của Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, Trương Hướng lại không chỗ hề sợ hãi, dùng tính mạng Bao đại nhân áp chế Bạch Ngọc Đường, bắt hắn tự mình hại mình. Bạch Ngọc Đường biết rõ, nếu mình chết, Trương Hướng sẽ càng không bỏ qua cho Bao đại nhân, huống chi Bao đại nhân không muốn hắn làm chuyện điên rồ, hắn cũng không dám tùy tiện động thủ. Vì thế hai bên bắt đầu giằng co.

Sự xuất hiện của Hiểu Vân đã đánh vỡ cục diện bế tắc. Tình thế lập tức đổi chiều, Trương Hướng thấy Sài Ngọc ở trong tay bọn họ, biết mình đã mất phần thắng. Để lại lời cuối, nói mọi chuyện đều do Trương Hướng hắn gây ra, không quan hệ gì tới tiểu vương gia, rồi vung kiếm cắt cổ mình, đổ máu chết tại chỗ.

Trương Hướng chết rồi, chỉ còn lại Sài Ngọc. Mà hắn dường như chịu đả kích vô cùng mạnh, từ sau lúc đó không hề nói lời nào. Bất luận ai hỏi gì, hắn đều trầm mặc.

Vốn dĩ, Hiểu Vân còn tưởng, tuy rằng những người có liên quan đều đã chết, nhưng ít nhất nghe được Sài Ngọc chính miệng thừa nhận mình là chủ mưu mưu phản, bọn họ có thể trị tội Sài Ngọc. Nhưng lời nói của Bao đại nhân, lại khiến Hiểu Vân cảm thấy: thế giới này, có một số sự việc thật sự quá bất công.

"Sài Ngọc là hậu nhân duy nhất của Sài gia, kế thừa tước vị Vương gia thế tập, còn được ban cho “kim bài miễn tử”, cho dù là Thánh thượng, cũng không thể động đến hắn."

"Chỉ vì hắn là hậu nhân Sài gia, chỉ vì cái gọi là kim bài miễn tử, cho dù hắn phạm tội ác tày trời, cũng có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật sao? Có bao nhiêu người vô tội đã bị hắn giết chứ?” Kết cục này, Hiểu Vân khó có thể chấp nhận.

"Hiểu Vân, tâm trạng của ngươi, bản phủ có thể hiểu. Bản phủ làm sao không biết chứ? Nhưng mà, quy của do Thái tổ hoàng đế định ra, không thể không theo.” Bao đại nhân vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

"Ngay cả Bao đại nhân cũng vậy…” Hiểu Vân thất vọng tới cực điểm, trong lòng bất bình, lại không biết phải nói sao.

Công Tôn Sách đi tới, vỗ vai Hiểu Vân: “Có điều, đại nhân tuy không thể chém đầu Sài Ngọc, nhưng hắn sau này, cũng không thể tự do nữa."

"Ý cha là?"

"Tuy hắn còn tước vị Vương gia, nhưng cả đời sẽ không thể bước ra khỏi Vương phủ nửa bước."

Nghe Sài Ngọc bị giam cầm chung thân, coi như Sài Vương phủ trở thành một nhà giam xa hoa, trong lòng Hiểu Vân mới dễ chịu một chút. Nói tóm lại, hành vi của hắn cũng phải trả giá.

Hôm sau, Sài Ngọc bị áp tải về Sài vương phủ, giam cầm ở chỗ ở ban đầu của hắn. Không lâu sau, ngoài thành truyền đến tin tức, động đá rộng lớn bị sụp đã được khai thông, trong mỏ quặng tìm được rất nhiều thi thể của thợ mỏ cùng thị vệ. Trước mắt không phát hiện người còn sống. Mà Triển Chiêu, vẫn không có tin tức.

Mọi người đều biết, bốn chữ “không có tin tức” trong thư báo của Điền Chính Duẫn, là các nói uyển chuyển nhất. Hiểu Vân cũng biết, nhưng không muốn tin, Triển Chiêu đã chết. Trước khi nhìn thấy xác chết của hắn, nàng tuyệt đối sẽ không tin. Nhưng nhìn mỏ quặng đã bị san thành bình địa, còn có thi thể chồng chất như núi, hy vọng duy nhất trong lòng cũng biến mất. Tình trạng này, còn có người có thể sống sót sao?

"Ngũ Ca, mệt mỏi quá, ta muốn nằm ngủ."

Đối mặt với nguy cấp, Hiểu Vân bình tĩnh đến đáng sợ. Không khóc không nháo, chỉ muốn nghỉ ngơi. Bạch Ngọc Đường mang nàng xuống núi, đưa bọn họ tới doanh địa tạm thời ở thôn làng tại chân núi, người tới dọn dẹp mỏ quặng đều ở trong đó.

"Là căn lều cũ, tạm thời chịu đựng nhé.” Bạch Ngọc Đường dẫn Hiểu Vân đi tới trước cửa một căn lều. Hiểu Vân vào trước, Bạch Ngọc Đường lo lắng cũng vào theo.

"Nha đầu..."

"Ngũ Ca, không sao, chỉ muốn nghỉ ngơi thôi."

Giọng nói run rẩy, khiến Bạch Ngọc Đường đau lòng không thôi, tiến lên phía trước, hai tay ôm lấy bả vai nàng.

"Nha đầu, biết là muội khó chịu, khóc ra đi."

"Không, không được, ta chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Ngũ ca, đi ra ngoài đi, ở đây không tiện, nếu để Triển Chiêu biết, chàng sẽ mất hứng."

"Nha đầu, Triển Chiêu hắn đã..."

Bạch Ngọc Đường muốn nói, Triển Chiêu đã không còn. Nhưng mà, nhìn thấy bộ dáng Hiểu Vân cắn chặt hàm răng, oán hận trừng mắt nhìn mình, lại không nói được nữa. Dù hắn không nói, nàng cũng biết rồi.

Bạch Ngọc Đường không biết làm gì nữa, xoay người yên lặng rời đi.

Hiểu Vân đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó cởi giày nằm xuống giường. Hai mắt mở to, nhìn dây thừng trên nóc lều hồi lâu, mới chậm rãi nhắm mắt. Hai giọt nước mắt, như trân châu trong suốt, theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.

Nếu tỉnh không gặp được, vậy chúng ta gặp lại trong mộng. Sau đó, không xa nhau nữa.

Thi thể trong mỏ quặng được chuyển xuống núi, người nhà của người mất tích, cũng dần dần từ bốn phương tám hướng tới nhận xác. Từ buổi chiều ngày hôm ấy, dưới chân Thực nhân sơn, tiếng kêu khóc vang lên không ngừng.

"Đáng giận!" Nhìn mọi người gào khóc vì mất thân nhân, Bạch Ngọc Đường vung tay đánh vào thân cây, để lại dâu tay thật sâu. Sài Ngọc sao có thể không chết!

"Bạch đại nhân, Bạch đại nhân..." Điền Chính Duẫn vội vàng chạy xuống, vừa chạy vừa gọi.

"Chuyện gì?"

"Tìm, tìm được rồi! Tìm được Triển đại nhân rồi!"