Dữ Quân Giai Lão

Quyển 7 - Chương 140: Ngày nào người về




"Đại nhân, đây là thư Sài vương gia để lại cho đại nhân.” Công Tôn Sách dâng một phong thư, tìm thấy trên giường của Sài vương gia. Khi bọn họ vào tới vương phủ, tìm được Sài vương gia, ông ta đã khí tuyệt bỏ mình.

Bao đại nhân nhận thư, chậm rãi mở ra. Chữ viết quen thuộc, sinh động trước mắt. Câu chữ ít ỏi, lại khiến người đọc thê lương chua xót. Tay của Bao đại nhân không khỏi run lên.

Hi Nhân huynh,

Con ta vô tội, xin nhớ tình bạn cũ, thay ta chiếu cố.

Hoài Ân tuyệt bút

Hoài Ân huynh ơi Hoài Ân huynh, biết là như thế, tội gì mà làm? Sớm biết hôm nay, lúc trước sao còn như thế!

Mảnh giấy mong manh, khẽ khàng rơi xuống.

"Đại nhân..." Công Tôn Sách vẻ mặt lo lắng, không biết khuyên giải thế nào. Chỉ xoay người nhặt lên, vuốt phẳng lại, đặt trở vào bì thư.

Qua một hồi lâu, Bao đại nhân mới nói chuyện."Đã tìm được Hiểu Vân chưa?"

Công Tôn Sách lắc đầu, "Vẫn không có tin tức."

Bao đại nhân thở dài thật sâu. Hôm nay, ông thật sự thở dài quá nhiều.

"Công Tôn tiên sinh, khi tìm được Hiểu Vân, nếu nàng hỏi Triển hộ vệ, chúng ta trả lời thế nào?"

Công Tôn Sách cúi đầu, trầm mặc một lúc mới nặng nhọc nói: “Trước tiên, trước tiên đừng nói. Đệ tử sợ..."

Vừa dứt lời, loảng xoảng một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, người xông vào chính là Hiểu Vân.

"Đại nhân, cha!"

"Hiểu Vân?!" Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đều ngẩn người.

"Cha, Triển Chiêu đâu?" Hiểu Vân chạy vội tới bên người Công Tôn Sách, nắm lấy ống tay áo của ông, vội vàng hỏi.

Vẻ mặt kinh hoảng của Hiểu Vân, khiến Công Tôn Sách trong lòng căng thẳng, hay là nàng đã biết?

"Hiểu Vân, đại nhân đang ở đây, sao có thể vô lễ như vậy.” Công Tôn Sách cố tình trấn tĩnh mà nhắc nhở nàng. Hiểu Vân giờ phút này làm sao để ý được chuyện gì, làm sao còn nghe vào lời của ông. Nàng ra sức túm tay áo ông, nhìn chằm chằm Công Tôn Sách hỏi lại một lần: "Triển Chiêu đâu?"

Âm thanh bén nhọn, Công Tôn Sách trong đầu run lên. Bao đại nhân bình tĩnh hơn, đi tới vỗ vai Hiểu Vân, an ủi nói: “Hiểu Vân, ngươi quên rồi à? Triển hộ vệ không phải đi Thực nhân sơn sao? Sao có thể về nhanh như vậy. Cho dù nhanh nhất, hiện giờ cũng còn đang ở trên đường."

Hiểu Vân nhìn Công Tôn Sách, lại nhìn Bao đại nhân, buồn bã muốn khóc. "Đại nhân, đừng giấu con, nói cho con biết, Triển Chiêu làm sao rồi? Hắn làm sao rồi?"

"Hiểu Vân..." Mắt thấy tình trạng của nàng, biết nàng đã nghe tin, không giấu được nữa, Công Tôn Sách thở dài một tiếng, nghẹn ngào, trong nhất thời không nói nên lời.

"Triển hộ vệ hắn, hắn, hắn..."

"Cha, Sài Ngọc nói, mỏ vàng trên Thực nhân sơn đã chôn sẵn hỏa dược. Vào trong đó, bất luận là ai cũng không thể sống sót, thật vậy không? Là thật sao?"

Công Tôn Sách nhìn nữ nhi của mình, bi ai không thể nói thành lời. “Hiểu Vân… Trương Hướng quả thật nói như vậy."

"Không, con không tin." Hiểu Vân bỏ tay Công Tôn Sách ra: “Đây không phải sự thật, con không tin!"

"Hiểu Vân..." Bao đại nhân thấy vậy, cũng lo lắng không thôi. Sớm biết nàng không thể tiếp nhận việc này, vốn định giấu nàng rồi nói sau, không ngờ…!

"Ta không tin, ta không tin!" Hiểu Vân lắc đầu, quật cường cố nín không cho nước mắt rơi xuống.

"Ta phải đi tìm hắn, ta đi tìm hắn trở về, hắn sẽ không bỏ ta lại, hắn đã đồng ý bất luận thế nào, dù đi xa tới đâu, cũng sẽ trở về!"

"Hiểu Vân!" Không kịp ngăn cản, Hiểu Vân đã thi triển khinh công chạy vội đi. Để lại Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách hai người bất đắc dĩ thở dài.

Không, không được. Đây nhất định không phải là sự thật. Sài Ngọc gạt người, Trương Hướng gạt người. Cha, đại nhân, bọn họ cũng gạt người, các người không được tin bọn họ. Triển Chiêu không có việc gì, hắn là Nam hiệp, là Ngự miêu, hắn võ công cái thế, khinh công trác tuyệt, hắn sao có thể dễ dàng gặp chuyện không may. Sẽ không, nhất định không...

Ông trời, van cầu ông, đừng để hắn có chuyện, được không, đừng để hắn có chuyện được không!

"Vân nha đầu." Bạch Ngọc Đường xa xa nhìn thấy có bóng người từ trong vương phủ vội vàng chạy ra, nhìn kỹ, phát hiện chính là Hiểu Vân cải trang, liền gọi một tiếng. Không ngờ Hiểu Vân mắt điếc tai ngơ, cho dù chạy qua bên cạnh hắn, cũng coi như không nhìn thấy. Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng của nàng, trong lòng trầm xuống, thầm kêu không ổn.

"Nha đầu, đợi đã!” Bạch Ngọc Đường dưới chân nhún một cái đuổi theo giữ chặt tay nàng.

Nhìn Hiểu Vân môi không có chút máu, mồ hôi đẫm trán, Bạch Ngọc Đường đau lòng khó nhịn: “Nha đầu chết tiệt, ngươi làm gì vậy? Vận công như vậy không muốn sống nữa sao?"

"Ngũ Ca, huynh buông ra, ta muốn đi tìm Triển Chiêu." Hiểu Vân vặn hai tay, muốn tránh khỏi tay Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường lại nhanh chóng cầm chặt lấy.

"Bạch Ngọc Đường, huynh buông ra, ta muốn đi tìm trượng phu của ta!” Hiểu Vân oán hận trừng Bạch Ngọc Đường, càng dùng sức dãy dụa.

"Nha đầu, muội bình tĩnh một chút!” Bạch Ngọc Đường không dám buông tay, lại sợ nàng dùng sức tổn thương đến mình, hai tay giơ lên ôm nàng vào ngực ấn chặt: “Nha đầu, ta biết muội sốt ruột, nhưng mà, muội không thể như vậy, sẽ khiến mình bị thương."

"Ngũ Ca, huynh buông ra được không, ta muốn đi tìm hắn, ta muốn đi tìm hắn, ta muốn đi tìm hắn! A a a a a... Ô ô ô ô ô..."

Bả vai, bị cắn phát đau. Bạch Ngọc Đường vẫn không chịu buông tay, để mặc tay nàng túm chặt vạt áo mình, để mặc nàng khóc nháo trong ngực mình. Đau đớn thương tâm trong lòng nàng nếu không phát tiết ra, sẽ tổn thương tới thân thể.

"Nha đầu, đừng nóng vội. Chờ một chút, Ngũ Ca cùng muội đi tìm hắn, Ngũ Ca cùng muội dẫn hắn về."

Ông trời, nếu Triển Chiêu thật sự đã chết, thật không có thiên lý. Nếu ngài có mắt, hãy mở to mắt mà nhìn, ai là người tốt, ai là người xấu, ai nên mệnh dài trăm tuổi, ai không nên được chết già!

-0-

"Đại nhân, dựa theo phân phó của ngài. Phạm Vĩnh cùng Sài Lộc đã bị bắt giam, đợi xét xử. Những binh sĩ tham gia vào việc đó, cấp bậc tướng sĩ cũng bị giam dữ, còn lại đều hợp nhất là quân của Điền tướng quân."

"Được." Bao đại nhân gật đầu."Lần này ít nhiều cũng nhờ vào Điền Chính Duẫn cùng Điền tướng quân."

"Vâng, cũng là cơ duyên xảo hợp, Triển hộ vệ từ trên Thực nhân sơn cứu được Điền Chính Duẫn, Hiểu Vân lại chữa trị cho hắn khỏe lại.” Công Tôn tiên sinh thở dài nói. “Ngày đó khi Điền Chính Duẫn tới gặp đại nhân, đệ tử cũng không ngờ, hắn lại là cháu ruột của Điền tướng quân. Nếu không có hắn, việc này chỉ sợ không thể giải quyết nhanh như vậy."

Bao đại nhân lắc đầu, "Tuy nói sự kiện lần này đã được giải quyết, nhưng chúng ta cũng bị tổn thất rất nhiều. Những thợ mỏ vô tội, những điện tiền thị vệ, tính mạng của bọn họ… còn có Triển hộ vệ hắn…” Nói tới đây, Bao đại nhân lại thấy ngực một trận buồn bực, đau không thở nổi.

"Đại nhân..." Công Tôn Sách muốn nói lại thôi. Muốn mở miệng an ủi, lại một chữ cũng nói không nên lời. Ông làm sao không đau lòng? Nhưng có lời nói nào có thể khiến lòng mình thoải mái hơn? Có lời nào khiến đại nhân không khổ sở như vậy nữa?

"Công Tôn tiên sinh, bản phủ không sao. Nhưng Hiểu Vân, ngươi phải coi chừng nàng. Hiện giờ thân thể nàng như vậy, lại thêm trạng thái tinh thần không ổn định, lỡ có gì sơ suất thì nguy mất."

"Vâng, đa tạ đại nhân quan tâm, đệ tử sẽ đi xem.” Dứt lời, Công Tôn Sách hành lễ cáo từ.

Bao đại nhân chậm rãi đứng lên, đi đến bên cửa sổ. Ngoài cửa sổ ánh trăng mông lung, hoàng hôn nặng trĩu, tựa hồ đến cả bóng đêm cũng vô cùng u uất.

Bọn họ đi đã hơn một ngày, không biết tình hình thế nào. Có thể tìm được đám người Triển hộ vệ không?

-0-

Tại cửa động rộng rãi, toàn bộ đã sụp đổ. Đường vào khu mỏ đã hoàn toàn bị phá hỏng. Nhìn đống đá vỡ trước mặt, Bạch Ngọc Đường cũng cảm thấy đau đầu.

"Chính Duẫn huynh, còn đường nào khác đi vào bên trong không?"

Điền Chính Duẫn lắc đầu, "Không có." Nếu có, mỏ vàng đã sớm bị phát hiện rồi. “Bạch đại nhân, giờ phải làm sao đây?"

Bạch Ngọc Đường nhìn đống đá ngổn ngang, phiền muộn vuốt cằm. Cuối cùng, chỉ nói một chữ. "Đào!" Nói xong, liền kéo vạt áo dắt lên hông, xắn tay áo, tay không dịch chuyển đá vụn.

"Các ngươi, đi chuẩn bị công cụ, các ngươi, động thủ, mau." Điền Chính Duẫn ra lệnh một tiếng, binh lính đi theo liền động thủ.

Triển Chiêu, ngươi nhất định phải còn sống, nha đầu đang chờ ngươi, hài tử của ngươi đang chờ ngươi, ngươi nhất định phải còn sống! Ngươi đã nói, muốn cho nàng hạnh phúc, ngươi không thể nuốt lời!

Nghĩ tới Triển Chiêu, nghĩ tới Hiểu Vân, Bạch Ngọc Đường cơ hồ đỏ mắt.

Bọn họ thật vất vả mới được ở bên nhau, ông trời, sao ông có thể nhẫn tâm như vậy, không chia lìa bọn họ không được sao? Lần trước là Hiểu Vân gần chết, lần này là Triển Chiêu sinh tử không rõ. Nha đầu lao tâm quá độ, ngay cả đứa nhỏ cũng suýt mất. Một gia đình cứ như vậy mà tan nát. Lão thiên gia, bọn họ chẳng qua muốn làm một đôi vợ chồng bình thường, chẳng lẽ ông thật sự không thể cho bọn họ ở bên nhau, không thể không chia rẽ bọn họ sao?

Là Đinh Hiểu Vân thì sao, là Công Tôn Hiểu Vân thì sao? Ai quy định Công Tôn cô nương phải cô độc sống nốt quãng đời còn lại, ai muốn khiến Triển Chiêu một thân cô độc? Cái gì là thiên ý, cái gì là nghịch thiên? Đây chẳng lẽ là do lão thiên gia ông định đoạt sao? Vậy ai để Đinh Hiểu Vân xuất hiện ở nơi này, ai để bọn họ yêu nhau sâu sắc như vậy? Nếu bọn họ gặp nhau là nhất định sẽ chia lìa, vậy vận mệnh thật vô tình. Lão thiên gia, ông thật không biết nói đạo lý!

Phịch một tiếng, một khối đá lớn bị Bạch Ngọc Đường đập nát: “Các ngươi động thủ nhanh lên!"

"Vâng, Bạch đại nhân." Mọi người cùng đáp lời, động tác tay lại càng nhanh hơn.

-0-

Lúc Công Tôn Sách đi vào phòng Hiểu Vân, nàng đã ngủ. Bà thím chăm sóc nàng nói, nàng vừa ăn cơm, uống thuốc, tất cả đều rất tốt. Nhưng Công Tôn Sách vẫn cảm thấy lo lắng, nhẹ nhàng đẩy cửa, rón rén đi đến bên giường nàng ngồi xuống.

Nhìn khuôn mặt không còn chút máu của nàng, Công Tôn Sách vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Từ sau giờ ngọ ngày hôm qua, nàng còn chưa ra khỏi căn phòng này, hầu hết thời gian đều nằm trên giường. Cũng thật sự làm khó nàng, nếu không phải bởi vì hôm qua quá mức kích động, lại vận công quá độ, khiến thai nhi trong bụng bị động, nàng sao có thể chịu nằm yên trong này? Nàng chỉ ước được bay tới mỏ vàng đi tìm Triển Chiêu.

Nhớ tới tình hình hôm qua, Công Tôn Sách đến giờ vẫn còn sợ hãi. Bọn họ cũng không biết nàng đã có bầu, bởi vậy nàng muốn làm gì, bọn họ cũng để mặc nàng. Nhân mã ra khỏi thành đã chuẩn bị xong, ngay trước khi bọn họ xuất phát lên đường tới mỏ vàng, Hiểu Vân đột nhiên sắc mặt xanh lè, sau đó té xuống ngựa. Cũng may Bạch Ngọc Đường nhanh tay đón được. Nhưng lời nàng nói lúc ấy, thật sự thiếu chút đem linh hồn nhỏ bé của ông bị dọa rớt mất.

Nàng lôi kéo tay ông nói: “Cha, con đau bụng, mau, giúp con, đứa nhỏ..."

Lúc đó ông vô cùng sửng sốt, nhất thời không phản ứng được gì, mãi tới lúc nàng không ngừng gọi, ông mới phục hồi lại tinh thần, để Bạch Ngọc Đường bế nàng trở về phòng. Vội vã nửa ngày, vừa châm cứu, vừa uống thuốc, mới ổn định lại đứa nhỏ.

Trải qua một hồi như vậy, Hiểu Vân cũng không nói muốn cùng Bạch Ngọc Đường tới mỏ vàng nữa, ngoan ngoãn nằm trên giường, yên lặng ăn cơm, uống thuốc, nghỉ ngơi. Ông biết, vì đứa nhỏ, nàng phải kiên cường, càng phải nhẫn nại.

Hiểu Vân, con gái của ta, con phải bảo trọng. Còn có cháu ngoại ta, con phải ngoan ngoãn ở yên trong bụng mẫu thân con, từng chút lớn lên.

Giống như cảm giác được sự có mặt của Công Tôn Sách, Hiểu Vân mở to mắt nghiêng đầu nhìn ông: “Cha? Cha đến rồi."

"Ừ. Ta tới thăm con."

"Cha, con khỏe lắm, cục cưng cũng không sao, cha không cần lo lắng. Chúng con đều đã khỏe lại, chờ Triển Chiêu trở về."

"Được, chờ hắn trở về.” Công Tôn Sách đau xót, hốc mắt nóng bỏng, vội đưa tay lau đi.

Hiểu Vân lại nhợt nhạt nở nụ cười, "Cha, hắn sẽ trở về, thật đấy."

Công Tôn Sách không nói gì, Hiểu Vân tiếp tục nhẹ nhàng nói tiếp: “Con vừa rồi mơ thấy hắn, con nói với hắn, chúng ta có con rồi, hắn sắp làm cha. Hắn rất vui vẻ, ôm con xoay vòng, xoay con đến chóng cả mặt. Hắn nói, hắn sẽ mau trở lại."

"Ừ." Công Tôn Sách cắn răng khẽ lên tiếng. Hiểu Vân không nói nữa, Công Tôn Sách quay đầu lại, thấy nàng đã ngủ. Khóe miệng mang theo ý cười, ý cười kia lọt vào mắt ông, lại có hương vị đau xót. Đây là dáng vẻ kiên cường của nàng, còn có quật cường và bướng bỉnh.