Quyển VI – Thông phán gặp nạn
"Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc..." Tiếng vó ngựa dồn dập truyền đến, trên quan đạo một con tuấn mã đỏ thẫm đang phi như bay, bên trên là một người toàn thân quần áo màu bạc theo gió phiêu dật, tư thế oai hùng, tiêu sái.
Xa xa, trên đường lớn vốn không rộng rãi lắm, một chiếc xe ngựa đang chắn ngang giữa đường. Tuấn mã đang chạy như bay không thể không chậm lại.
"Huy..."
Ngựa, dừng lại sau xe ngựa. Đến lúc này mới nhìn rõ dung mạo kỵ sĩ, dáng vẻ phong trần mệt mỏi, nhưng không che được dung nhan thanh thuần diễm lệ, hơn nữa ánh mắt sáng ngời hữu thần, giống như biết nói. Đôi môi đỏ mọng, hai má hồng lên như uống rượu, càng thêm ngọt ngào. Thật sự là một nữ tử đáng yêu thanh tú, mà nhìn khuôn mặt kia, lại có bảy phần tương tự Hiểu Vân. Lại nhìn kỹ hơn, đó rõ ràng đúng là Hiểu Vân, bởi cắm trên tóc nàng, chính là cây trâm ngọc bích được Triển Chiêu tặng!
Hiểu Vân ngồi ở trên ngựa, thấy quanh xe ngựa không có ai, lại nghe có tiếng người rên rỉ, có tiếng người nói chuyện, nghĩ là ở trong xe ngựa phát ra. Vì thế xoay người xuống ngựa, vòng ra phía trước chào hỏi: “Xin hỏi có ai không?"
Không lâu sau, có người mành vải bông xanh, một nam tử hơn bốn mươi tuổi đi ra trả lời: “Cô nương có việc gì sao?"
"Phiền lão bá đem xe ngựa tránh ra một chút, cho ngựa của ta đi qua.” Hiểu Vân vừa trả lời vừa liếc nhìn người trong xe, thấy hắn ôm bụng, cuộn người rên rỉ, bộ dáng vô cùng thống khổ, giống như đang bị bệnh.
Nam tử trung niên kia vội nói: “Gia chủ đột nhiên phát bệnh, không kịp đỗ xe, cản đường đi của cô nương, thật sự có lỗi. Cô nương chờ một chút, ta sẽ dọn đường cho cô nương.” Nói xong chui ra khỏi xe ngựa, ngồi trên ghế đánh xe, giữ chặt dây cương, vừa định thúc ngựa, nhưng chưa kịp động thủ, bên trong xe ngựa đột nhiên truyền đến tiếng kêu la thê lương thống khổ: “A ~ Phúc thúc..."
Nam tử trung niên vừa ngồi chưa ổn định, lại cuống quít buông dây cương trong tay, vẻ mặt lo lắng chui vào trong xe: "Thiếu gia! Thiếu gia! Ngài sao vậy? Thiếu gia!"
"Phúc thúc, ta... Ta đau quá, ta... Ta có phải sắp chết rồi không?" Âm thanh thống khổ của thiếu niên truyền ra đứt quãng.
"Thiếu gia, ngài cố chịu đựng, chúng ta chạy vào thành sẽ tới đại phu, thiếu gia ngài nhất định sẽ không sao!” Ông ta an ủi một hồi rồi từ trong xe ngựa chui ra, lúc nhấc mành lên, loáng thoáng thấy người ở bên trong cuộn người giãy dụa lăn lộn bên trong thùng xe chật hẹp.
Phúc thúc dắt dây cương, lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng, nhưng một khắc cũng không dám dừng lại, giơ roi ngựa quất xuống, lại bị Hiểu Vân ngăn lại: “Lão bá, ta thấy chủ nhân của ông rất đau, tiếp tục như vậy không phải là giải pháp. Không bằng để ta xem thế nào!"
Phúc thúc trừng mắt nhìn nàng, giống như không tin nổi lời nàng nói.
"Lão bá, quanh đây không có thôn trấn nào, chỉ sợ trong thời gian ngắn không tim được đại phu xem bệnh cho thiếu gia nhà ông, nhìn hắn đau như vậy, không thể chậm trễ nữa, ta coi như cũng biết chút y thuật, không bằng để ta khám trước cho hắn!” Hiểu Vân đề nghị.
"Chuyện này..." Phúc thúc do dự một chút, giống như đang lo lắng có thể tin vào nàng hay không.
"Nếu lão bá không tin ta, vậy xin dắt xe ngựa sang bên nhường đường, ta còn phải đi.” Hiểu Vân thấy Phúc thúc do dự, liền giả ý muốn rời khỏi.
"Không không không, " Phúc thúc vội lắc đầu, "Vậy làm phiền cô nương." Dứt lời liền nhấc mành xe ngựa, làm tư thế mời.
Hiểu Vân dẫm lên xe ngựa chui vào, trong xe không gian rất nhỏ, lại tối, thật sự không thích hợp để chẩn trị, nhưng người nọ rất đau, không tiện di chuyển, nàng đành phải đưa tay nhấc mành che cửa sổ vén lên, lúc này mới đủ sáng.
"Công tử, ngươi tên là gì?" Hiểu Vân vừa hỏi vừa nhấc mí mắt hắn kiểm tra.
"Cô nương, công tử nhà ta..." Phúc thúc nghe nàng hỏi như vậy, muốn nói chen vào, lại bị nàng gắt lời: “Lão bá, ta hỏi công tử nhà ông, để hắn trả lời.” Nàng đáp lại Phúc thúc một câu, động tác trên tay cũng không dừng lại.
Phúc thúc bị nàng trách móc, trên mặt khi trắng khi xanh, nghĩ cô nương này sao lại vô lễ như vậy.
"Công tử, ngươi tên là gì?" Hiểu Vân lại hỏi một lần nữa.
"Tiểu sinh, tên Đường Thực."
"Đường Thực? Đường triều Đường, Thực chân tướng?"
"... Đúng."
Không ngờ, thiếu niên này lại cùng họ cùng tên với đường chủ Đường môn! Hiểu Vân đối với cái tên này đặc biệt lưu ý, có điều cũng không dừng tay, dùng sức đè xuống bụng Đường Thực, vừa làm vừa nói: “Công tử đau ở đây?"
Nàng vừa nhấn một cái, khiến Đường Thực đau muốn chết, nhất thời hét lên một tiếng rồi liên tục kêu rên.
"Cô nương!" Phúc thúc ở một bên nhìn vậy toát mồ hôi lạnh. Ông ta chưa từng gặp đại phu nào xem bệnh cho người ta như vậy, đây không phải xem bệnh, mà là tra tấn người! Một cô nương, lai lịch không rõ, không biết có thể chữa bệnh hay không, không chừng không chữa khỏi cho thiếu gia nhà mình, lại khiến hắn chết mất thì hỏng. Phúc thúc càng nghĩ càng không thích hợp, trầm mặt nghĩ cách đuổi người.
"Sắc mặt trắng bệch, môi nhuốm xanh, đau bụng khó chịu, xem ra là ngộ độc thức ăn. Công tử nhà ông ăn nhầm đồ rồi. Đỡ hắn ra bên ngoài.” Phúc thúc lúc này đang nghĩ cách đuổi người, bên này Hiểu Vân đã cho ra kết luận. “Các người có mang nước theo không?"
Nghe nàng nói vậy, Phúc thúc mới không phát tác. Nghĩ chắc buổi trưa ăn phải thứ gì không sạch sẽ. Liền cùng nàng hợp lực đỡ Đường Thực ra ngoài, ngồi tựa vào một gốc cây ven đường, sau đó lấy túi nước tới.
"Ông cho công tử nhà ông uống hết chỗ nước này đi.” Hiểu Vân ra lệnh.
"Chuyện này..." Phúc thúc không rõ thế nào, có chút do dự.
Hiểu Vân cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nói nếu muốn Đường Thực giữ được mạng thì làm theo nàng nói, tuy Phúc thúc bất mãn với thái độ của nàng, nhưng không dám lấy mạng Đường Thực đùa giỡn, đành nén giận làm theo.
Uống, nôn, châm cứu, ép buộc gần nửa canh giờ, tình trạng của Đường Thực cuối cùng cũng đỡ hơn, không kêu đau nữa, dần dần ngủ mất.
Hiểu Vân đứng dậy, lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán, thời tiết này ra mồ hôi thật không thoải mái. “Thiếu gia nhà ông tạm thời không có việc gì, có điều vẫn phải uống thêm thuốc nữa. Tới trấn tiếp theo tìm hiệu thuốc mua mấy thang thuốc uống vào, qua mấy ngày là khỏi hẳn."
Bên này, Phúc thúc thấy chủ tử đã khỏe hơn, ấn tượng với Hiểu Vân lập tức biến tốt, một mặt thầm mắng mình vừa rồi không biết gì bất mãn với nàng, một mặt quỳ xuống: “Đường Phúc đa tạ cô nương cứu mạng thiếu gia."
"Đừng đừng đừng" Hiểu Vân vội nhảy sang một bên: “Ông lớn tuổi như vậy, ta không chịu nổi, ông mau đứng lên đi."
Phúc thúc gạt lệ run rẩy đứng lên, lại đi đỡ Đường Thực. Hiểu Vân thấy ông ta tuổi tác đã cao, một mình không thể di chuyển được Đường Thực, liền tới giúp một tay.
Dọn dẹp xong mọi thứ, đang định lên ngựa chạy lấy người, lại bị Đường Phúc gọi lại: “Cô nương xin dừng bước, thứ cho Đường Phúc mạo muội, xin hỏi cô nương đại danh là gì, quý phủ ở đâu, ngày khác có cơ hội sẽ tới cửa cảm tạ!"
"Lão bá không cần khách khí, chỉ là tiện tay thôi. Ta còn có việc gấp, tạm biệt.” Hiểu Vân không chịu nói ra tên, cũng mặc kệ không muốn nghe Đường Phúc nói gì thêm, xoay người lên ngựa bỏ đi.
Đường Phúc khoát tay, xua bụi cuốn trước mặt, thở dài một tiếng: “May mắn vị cô nương này tốt bụng."
-0-
Đêm đã khuya, trong nha phủ Khai Phong, thư phòng Bao đại nhân, vẫn còn ánh nến.
"Đại nhân, ngày mai còn phải đi, không bằng đi nghỉ đã?"
"Bản phủ không sao, Công Tôn tiên sinh, lần này đi tuần, tất cả đã chuẩn bị hết chưa?"
"Đại nhân yên tâm, đệ tử đã an bài xong hết."
Bao đại nhân gật đầu.
"Nhưng mà..." Công Tôn Sách muốn nói lại thôi.
"Tiên sinh có chỗ khó xử?" Bao đại nhân nhướn mi hỏi.
"Đinh tiểu thư kia..."
Nghe ông ta nhắc tới chuyện này, Bao đại nhân cũng bất đắc dĩ thở dài.
"Tính tình Đinh tiểu thư chúng ta đều đã được lĩnh giáo, sợ là chưa tới Hoàng Hà chưa chết tâm, nếu chúng ta không cho nàng đi cùng, nàng cũng sẽ lặng lẽ theo đuôi. Như vậy chi bằng để nàng đi theo, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Dù sao nàng cũng là cháu gái của Phiêu Kỵ đại tướng quân trước đây, nếu có gì sơ xuất, ở chỗ Đinh gia chúng ta cũng không tiện trả lời."
"Lời này của đại nhân có lý." Công Tôn Sách gật đầu.
"Đúng rồi." Bao đại nhân nhíu mày, vuốt râu nói. "Việc này, phải báo cho Triển hộ vệ một tiếng."
"Vâng, đệ tử hiểu được." Công Tôn Sách đáp.
"Chỗ Bạch hộ vệ có tin tức không?"
"Tạm thời không, hôm qua Bạch hộ vệ mới xuất phát, cũng không thể nhanh như vậy, ít nhất phải chờ tới sáng ngày mai. Đệ tử đã giao bồ câu đưa thư cho hắn mang theo, nếu có tin tức sẽ dùng bồ câu báo tin lại, xin đại nhân yên tâm."
"Ừ." Bao đại nhân gật đầu, thấy nến sắp tàn mới cùng Công Tôn Sách rời khỏi thư phòng.
-0-
Sáng sớm, trong một khách điếm tại trấn nhỏ, bên trong tốp năm tốp ba người tụ tập ăn sáng.
Mội nữ tử từ lầu hai đi xuống, chính là Hiểu Vân hôm qua vừa cứu Đường Thực trên đường. Nàng đứng trên cầu thang nhìn một chút, phát hiện trong đại sảnh không còn bàn trống để ngồi, vì thế đi thẳng đến quầy: “Tiểu nhị, nấu chút cháo trắng ăn sáng, mang thêm vài cái bánh bao tới phòng của ta."
"Vị khách quan này, ngại quá, lúc này đang đông khách, ngài chờ một chút tôi sẽ mang đồ tới, phiền ngài tự mang lên phòng.” Tiểu nhị tay chân vội vàng, nhanh nhẹn trả lời nàng một câu, cũng không đợi nàng trả lời, quay đầu chạy vào bếp, nàng đành đứng trước quầy chờ.
Đúng lúc này, có một nam tử đến gần nói chuyện với nàng."Cô nương!"
Hiểu Vân nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt nghi hoặc, "Lão bá, ông gọi ta?"
"Cô nương, ta là Đường Phúc, trưa hôm qua chúng ta mới gặp mặt, cô nương còn cứu thiếu gia nhà ta một mạng, cô nương không nhớ sao?” Đường Phúc cười đáp.
Hiểu Vân nghiêng đầu suy nghĩ, lúc này mới a một tiếng: “Lão bá, ngại quá, trí nhớ của ta không tốt, không nhận ra.” Nói thật, trong mắt nàng, những người này trên cơ bản đều không khác nhau lắm, ngoài trừ đặc biệt xấu hoặc đặc biệt đẹp, bằng không, gặp mắt dăm ba lần, nàng cơ bản không nhớ rõ. Nếu Đường Phúc không nói, nàng còn không biết bọn họ từng gặp mặt, có điều, lại nói thế giới này đôi khi thật nhỏ.
"Không sao không sao." Đường phúc cười ha ha, "Không nghĩ tới có thể gặp cô nương ở đây, thật là có duyên."
"Ha ha, đúng vậy. Thiếu gia nhà ông không sao chứ?” Hiểu Vân cười cười tùy ý hỏi.
"Nhờ phúc cô nương, thiếu gia nhà ta đã khỏe hơn nhiều. Hiện đang ở bên kia ăn cơm, nếu cô nương không chê, xin mời sang đó ngồi.” Đường Phúc chỉ về một cái bàn ở trong phòng, nàng nhìn theo hướng ông ta chỉ, thấy một thiếu niên mặc nho bào, đầu đội khăn đang mỉm cười nhìn nàng. Hôm qua rối ren không nhìn kỹ, hôm nay gặp mới phát hiện hắn có thể coi là tướng mạo đường hoàng, thanh tú.
Hiểu Vân cười đáp lễ, quay đầu định chối từ, đáng tiếc Đường Phúc đã nhận khay đồ ăn trong tay tiểu nhị. “Cô nương ra ngồi đi, để thiếu gia cùng tôi biểu hiện lòng biết ơn.” Nói xong bưng khay đi về phía bàn. Hiểu Vân bất đắc dĩ đành phải đi theo.
"Tại hạ Đường Thực bái kiến cô nương, đa tạ ơn cứu mạng của cô nương.” Đường Thực thấy Hiểu Vân tới, vội đứng dậy thi lễ.
Nàng tùy ý khoát tay, nói. "Việc nhỏ mà thôi, Đường công tử không cần để ở trong lòng."
Đường Phúc dịch ghế, lấy khăn tay lau lau rồi mới mời nàng ngồi xuống.
"Cô nương hôm qua cứu tại hạ một mạng, tiểu sinh thật sự không biết nên cảm tạ cô nương thế nào cho đủ."
"Đường công tử, ta nói rồi, chỉ là nhấc tay chi lao, ngươi đừng nhắc lại nữa.” Hiểu Vân có chút không kiên nhẫn, nàng biết hắn cảm kích, nhưng nói đi nói lại cũng thấy phiền, nàng luôn luôn là người không thích khách sáo.
"Chuyện này..." Chủ tớ Đường Thực nghe giọng điệu có chút không kiên nhẫn của nàng, có chút xấu hổ.
"Bằng không thế này đi, ngươi mời ta ăn bữa sáng này, coi như thanh toán phí điều trị hôm qua. Đợi ăn xong bữa sáng, ngươi không cần cảm thấy thiếu ta cái gì nữa.” Hiểu Vân thấy vẻ mặt khó xử của hắn, mới nhận ra giọng điệu của mình không tốt lắm, giống như bất cận nhân tình, vì thế mới đề nghị. Dứt lời, không đợi bọn họ trả lời, tự mình bắt đầu ăn. Nàng hiện tại lòng như tên bắn, không có thời gian rảnh rỗi khách sáo với bọn họ.
Đường Thực đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Như vậy cũng tốt."
Hiểu Vân ăn mấy miếng, đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Đường Thực, "Đúng rồi, trưa qua ngươi ăn cái gì vậy?"
"À..." Đường Thực suy nghĩ một chút, "Trưa hôm qua chúng ta ăn cơm, rau xanh, thịt bò và cua."
"Chỉ có thế?” Hiểu Vân nhíu mày nghĩ: mấy thứ này cũng không có vấn đề gì, vì sao hắn lại ngộ độc được? Hơn nữa chủ tớ bọn họ cùng nhau ăn cơm, vì sao Đường Phúc lại không sao?
"Đúng vậy." Đường Phúc đáp.
Hiểu Vân nhíu mày, cúi đầu không nói, tiếp tục ăn cơm.
Đột nhiên, Đường Phúc vỗ tay một cái, "Đúng rồi, sau đó thiếu gia còn ăn quả hồng."
Hiểu Vân dừng một chút, buông đũa ngẩng đầu, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Đường Thực. "Vấn đề chính là ở đó, quả hồng! Các người không biết ăn quả hồng cùng lúc với cua sẽ bị trúng độc sao?"
"..." Hai người nhìn nhau, sau đó lắc đầu.
Hiểu Vân thở dài, rất bất đắc dĩ, hai người này quả thật không có kiến thức gì cả: “Lần tới nhớ rõ, ăn hồng thì không ăn cua, ăn cua thì đừng ăn hồng."
Hai người nghe xong, vội gật đầu không ngừng.
"Cô nương đang vội lên đường sao?” Thấy Hiểu Vân ăn cơm vội vàng, Đường Thực nhịn không được hỏi.
Hiểu Vân gật đầu.
"Cô nương đi hướng nào vậy?"
"..." Tay gặp thức ăn của Hiểu Vân ngừng một chút, lại không mở miệng. Nam nhân này thật đúng là lắm chuyện. Ta vì sao phải nói cho ngươi biết.
Đường Thực thấy nàng không đáp, cũng biết không ổn, liền không nói nữa, vùi đầu ăn cơm, nhưng Đường Phúc vẫn không buông tha tiếp tục lải nhải: “Tôi và thiếu gia muốn tới Đăng Châu, cô nương có biết Đăng Châu không? Thiếu gia nhà chúng tôi tới Đăng Châu là để nhậm chức."
"Đi nhậm chức?" Hiểu Vân giương mắt nhìn Đường Thực, hắn là quan sao? Cái dạng này? Không giống.
Đường Phúc thấy Hiểu Vân cuối cùng có chút hứng thú, phấn khởi nói tiếp: “Thiếu gia nhà tôi chính là thông phán mới nhận chức của Đăng Châu!” Trong lời nói có sự kiêu ngạo khó nén.
Đường Thực có chút không thoải mái nhắc nhở hắn: “Phúc thúc!"
Đường Phúc cười gượng.
Thông phán mới đi nhận chức, lại chỉ có hai người, đây là nghèo khó hay là tiết kiệm? Với lại thiếu niên trước mắt tuổi còn trẻ, chưa quá hai mươi tuổi, thông phán? Không giống!
Đường Phúc thấy Hiểu Vân ra vẻ hoài nghi, vội giải thích: “Cô nương đừng nghi ngờ, lão gia nhà tôi nguyên là gián quan trong triều, khi còn sống cùng làm quan với Bao Thanh Thiên Bao đại nhân ở Khai Phong phủ, thiếu gia nhà tôi cũng đã đỗ tiến sĩ, Bao đại nhân là ân sư chấm bài cho cậu ấy đấy!"
"Phúc thúc! Đừng nhiều lời." Đường Thực thấy Đường Phúc nói nhiều, vội trách cứ.
Đường Phúc tuy không nói gì thêm, nhưng trong lòng nghĩ: thiếu gia đây là tôi muốn tốt cho cậu, cô nương này là một cô nương tốt, đêm qua cậu không phải còn nhớ mãi không quên sao!
"Đường công tử là môn sinh của Bao đại nhân?" Nhắc tới người của Khai Phong phủ, Hiểu Vân lại cảm thấy rất hứng thú.
"Đúng vậy, lần này tới Đăng Châu làm thông phán, cũng là do ân sư tiến cử."
Bao đại nhân đề cử hắn làm thông phán? Lấy cách làm người của Bao đại nhân, sẽ không tùy tiện tiến cử người nào, nếu hắn được Bao đại nhân tiến cử, tất nhiên có chỗ hơn người. Hiểu Vân nghĩ trong lòng, không khỏi gật đầu.
"Tại hạ cũng đã lâu chưa gặp ân sư, lúc từ biệt đã là bốn năm trước. Có điều, sau khi đến Đăng Châu, tại hạ có thể sẽ gặp được ân sư."
Tay Hiểu Vân cầm đũa cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn Đường Thực, "Ngươi là nói, Bao đại nhân cũng sẽ đi đăng châu?"
Đường Thực thấy thần sắc nàng lộ vẻ kinh ngạc, có chút tò mò, "Đúng vậy, không biết cô nương..."
Bao đại nhân đi Đăng Châu, vậy cha nàng cùng Triển Chiêu khẳng định cũng đi cùng, xem ra nàng phải sửa lộ tuyến, trực tiếp tới Đăng Châu, chỉ cần ở cùng một chỗ, sẽ rất nhanh chóng gặp được nhau. Nghĩ đến đây, Hiểu Vân cuối cùng không còn tâm trạng ăn uống, buông đũa nói với bọn họ: “Đường công tử, ta cũng đang muốn đi Đăng Châu, hay là cùng đi đi. Ta ăn xong rồi, đợi thu xếp đồ đạc xong, chúng ta gặp nhau ở cửa khách điếm nhé?"
Chủ tớ Đường Thực nghe xong, kinh ngạc gật đầu.
Hiểu Vân thấy bọn họ gật đầu, cũng không để ý biểu hiện ngạc nhiên của bọn họ, đứng dậy định đi lên lầu.
"Cô nương chờ chút, còn chưa thỉnh giáo phương danh của cô nương." Đường Thực vội ngăn nàng lại hỏi.
"Ta tên Đinh Hiểu Vân." Dứt lời, Hiểu Vân xoay người lên lầu.