Dữ Quân Giai Lão

Quyển 3 - Chương 44: Nguyên nhân




Cho dù trước đó Hiểu Vân luôn cam đoan mình sẽ không tự sát, nhưng Triển Chiêu vẫn không yên lòng, vì thế muốn đi xem nàng, thuận tiện hỏi nàng sự tình đã xảy ra. Bởi vì có đủ loại dấu hiệu cho thấy, chuyện xảy ra thoạt nhìn không đơn giản.

Đứng ở cửa phòng, Triển Chiêu lại có chút do dự. Đứng một hồi lâu mới hít sâu một hơi, nâng tay gõ cửa.

"Hiểu Vân."

Hiểu Vân đã tắm rửa xong, vừa thay quần áo, đang ngồi chải đầu liền nghe thấy Triển Chiêu gõ cửa bên ngoài, vội vàng búi tóc đi ra mở cửa.

"Triển đại nhân."

Triển Chiêu gặp Hiểu Vân tóc còn sũng nước, có chút ngượng ngùng.

"Hình như Triển Chiêu tới không đúng lúc."

Hiểu Vân lắc đầu, "Không đâu. Triển đại nhân tìm Hiểu Vân có chuyện gì?"

"Hiểu Vân... Không sao chứ?"

Triển Chiêu nhìn nàng, quan tâm hỏi.

Hiểu Vân không tự giác nâng tay phải giữ vạt áo trước, khẽ gật đầu.

"Không sao, đa tạ Triển đại nhân quan tâm. Vừa rồi nếu không phải Triển đại nhân tới đúng lúc, Hiểu Vân đã..."

Hiểu Vân nhìn vạt áo Triển Chiêu, thấp giọng nói.

Triển Chiêu thấy động tác vô ý của nàng, trong lòng đau xót: “Sự tình đã qua, may không có việc gì, Hiểu Vân đừng suy nghĩ nhiều."

Hiểu Vân gật đầu, lúc này mới nhớ ra hai người đang đứng nói chuyện ở cửa, vội mời Triển Chiêu vào phòng.

"Triển đại nhân, vào trong nói chuyện đi."

Hai người vào phòng ngồi bên bàn, nhưng trong nhất thời không biết nói gì, trầm mặc một hồi, mãi mới mở miệng.

"Triển đại nhân..."

"Hiểu Vân..."

Hai người nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười. Không khí xấu hổ trong chốc lát đã biến mất.

"Triển đại nhân có chuyện muốn hỏi Hiểu Vân?"

"Đúng, Triển Chiêu muốn hỏi Hiểu Vân, vì sao tới đảo, lại vì sao…” Nói tới đây, Triển Chiêu ngừng lại, ngẩng đầu liếc nhìn Hiểu Vân. Thấy nàng không có phản ứng gì, mới tiếp tục nói.

"Lại vì sao ở cùng một chỗ với Bạch Ngọc Đường."

Hiểu Vân khẽ thở dài, "Chuyện là thế này..."

Thì ra, không lâu sau khi Triển Chiêu rời khỏi khách điếm Duyệt Lai đi Hãm Không Đảo, có lẽ không tới một canh giờ, có người tới khách điếm tìm Hiểu Vân. Người kia tự xưng là người của Hãm Không Đảo, tên là Hàn Phong. Hắn nói Triển Chiêu đang ở trên Hãm Không Đảo, tạm thời không quay về, đặc biệt dặn hắn tới khách điếm tìm Hiểu Vân, đưa nàng cùng tới Hãm Không Đảo.

Ban đầu Hiểu Vân còn cảm thấy kỳ quái, Triển Chiêu trước khi đi đã dặn nàng ở lại khách điếm chờ hắn về, sao lúc này lại cho người đưa nàng tới Hãm Không Đảo? Vì thế liền trả lời Hàn Phong nói mình muốn ở lại khách điếm chờ Triển Chiêu về. Nhưng Hàn Phong lại nói Triển Chiêu trong lúc giao thủ với Ngũ thử bị thương nghiêm trọng, bởi vậy mới thay đổi kế hoạch.

Hiểu Vân vốn còn nửa tin nửa ngờ, nhưng Hàn Phong kia, chưởng quầy ở khách điếm cũng quen biết, chứng thực hắn đúng là người của Lô gia trang. Hiểu Vân lại cân nhắc, cho rằng mình đến đây cũng chỉ có Triển Chiêu biết, hơn nữa, thân phận Hàn Phong không giả. Quan trọng nhất là, bất kể Ngũ thử mà nàng biết, hay danh tiếng của Ngũ thử truyền trên giang hồ, đều là người hiệp nghĩa, nàng cho rằng người của Hãm Không Đảo sẽ không hại nàng, bởi vậy liền tin vào lý do của Hàn Phong, vội vàng đi theo hắn lên đảo.

Chỉ là không ngờ Hàn Phong kia quả thật có ý đồ bất chính. Lúc Hiểu Vân đi theo hắn vào một sân viện liền bị hắn đánh hôn mê, đợi lúc nàng tỉnh lại, phát hiện tay mình đã bị trói vào lưng ghế, miệng cũng bị vải bịt kín, nhốt trong một không gian nhỏ hẹp, ba mặt đều là đá, chỉ có 1 mặt có vẻ thông tới nơi khác, nhưng nàng không nhìn rõ thông tới đâu. Nàng dùng sức rung ghế, muốn tạo ra tiếng động để người khác chú ý phát hiện ra, nhưng nàng vẫn không nghe thấy có ai xung quanh, đừng nói có người phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Tiếp sau đó, Hàn Phong người đưa nàng tới đây xuất hiện. Hiểu Vân thấy hắn liền trừng mắt muốn mắng người, nhưng miệng bị bịt, chỉ có thể trừng hắn, phát ra âm thanh ô ô.

Hàn Phong không để ý cởi trói kéo nàng khỏi ghế, vẫn trói tay như cũ, đưa nàng tới một thạch thất rộng hơn, đó chính là nơi Triển Chiêu tìm được nàng.

"Vậy ngươi có biết Hàn Phong sau đó đi đâu không?” Triển Chiêu hỏi.

Hiểu Vân lắc đầu, "Sau khi hắn đưa tôi tới chỗ đó, tôi cũng không biết hắn đi đâu."

Tay Triển Chiêu không tự giác gõ nhẹ trên mặt bàn, trong đầu nhanh chóng tổ chức lại manh mối, muốn tìm kiếm tin tức trong đó.

Đúng vào lúc này, Mẫn Tú Tú tới nơi. Thấy Triển Chiêu đang ngồi trong phòng, Mẫn Tú Tú ngạc nhiên một chút rồi cười nói:

"Triển đại nhân ở đây rồi."

Triển Chiêu vội đứng dậy hành lễ, "Lô phu nhân."

Hiểu Vân cũng đứng lên, khẽ gật đầu nói.

"Lô phu nhân, đa tạ quần áo của Lô phu nhân."

Mẫn Tú Tú tủm tỉm đi tới bên cạnh Hiểu Vân, nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lần rồi mới vừa lòng nở nụ cười. Cô nương này mềm mại như nước, nàng thích.

"Đây là đồ mới ta may lúc thành thân, chưa từng mặc tới, không ngờ cô nương mặc vào thật quá vừa vặn, cô nương thật đúng là xinh đẹp."

Hiểu Vân có chút ngượng ngùng, không nghĩ Lô phu nhân này lại thích phóng đại như vậy.

"Lô phu nhân chê cười, là nhờ trang phục của Lô phu nhân."

"Đâu có đâu có, là cô nương xinh đẹp, mặc trang phục này mới càng dễ nhìn.” Mẫn Tú Tú cười nói, sau đó chuyển hướng sang Triển Chiêu.

"Triển đại nhân, ta cùng vị cô nương này có chút chuyện của nữ nhân, Triển đại nhân..."

Triển Chiêu nghe vậy liền tạm biệt Hiểu Vân rồi rời khỏi phòng.

Triển Chiêu đi rồi, Mẫn Tú Tú đặc biệt ra đóng cửa, Hiểu Vân hồ nghi nhìn Mẫn Tú Tú, không biết nàng muốn làm gì.

"Cô nương, đến đây, ngồi đi."

Mẫn Tú Tú đi tới kéo Hiểu Vân ngồi xuống. Hiểu Vân thấy nàng mang bầu, quả thật không tiện, vì thế đỡ nàng ngồi trước rồi mới yên vị.

"Lô phu nhân tìm Hiểu Vân có việc gì?"

Mẫn Tú Tú nhìn nàng gật đầu. "Là chuyện Ngũ đệ của chúng ta. Ngũ đệ hắn không phải cố ý muốn mạo phạm cô nương, mà là hắn..."

"Hắn trúng độc?” Hiểu Vân bình tĩnh nói.

"Cô?" Mẫn Tú Tú trợn mắt há mồm nhìn Hiểu Vân, "Cô biết?"

Hiểu Vân gật đầu, "Theo tôi biết, Bạch Ngọc Đường không phải người như vậy, hơn nữa, hắn... Hắn lúc đó hoàn toàn không còn ý thức. Cho nên, Lô phu nhân yên tâm, tôi sẽ không trách hắn."

Mẫn Tú Tú nghe vậy khẽ gật đầu, vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Cô nương này xinhh xắn, thoạt nhìn lại thông minh, nàng thích. Nhưng mà, nàng đã sớm biết Ngũ đệ trúng độc, cùng với thái độ bình tĩnh vô ba lúc này, lại khiến nàng có chút hồ đồ. Có điều, Mẫn Tú Tú không để lộ băn khoăn của mình.

"Vậy thì tốt. Cô nương tâm tư linh mẫn, ngay cả việc Ngũ đệ trúng độc cũng nhìn ra, thật sự là không đơn giản."

Hiểu Vân khẽ cười một tiếng, trả lời: "Lô phu nhân quá khen. Không dối gạt Lô phu nhân, Hiểu Vân biết chút y lý, cho nên mới biết."

Mẫn Tú Tú nghe nàng nói biết y thuật, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác. Trên đời này nữ tử biết y thuật không nhiều, bản thân nàng xuất thân từ Đường môn, mới có chút hiểu biết về y lý, thấy người này có nhiều điểm tượng tự như mình, tất nhiên cảm thấy thân thiết hơn một chút. Mẫn Tú Tú lại càng yêu thích Hiểu Vân hơn.

"Thật tình cờ, ta cũng có chút hiểu biết về y thuật. Chúng ta hữu duyên, sau này có thời gian trao đổi một chút."

Trong lời nói của Mẫn Tú Tú có ý riêng, có điều Hiểu Vân không để ý lắm.

Thấy Mẫn Tú Tú không nói gì nữa, Hiểu Vân liền chủ động hỏi: "Lô phu nhân còn có chuyện muốn hỏi Hiểu Vân đúng không?” Nàng ấy chắc chắn không tới tìm nàng để nói chuyện phiếm đâu.

"Đúng đúng đúng, còn có chuyện quan trọng muốn hỏi. Chính là… cô nương vì sao lại lên đảo?” Mẫn Tú Tú lúc này mới vào vấn đề chính.

Hiểu Vân liền đem mấy lời mới nói với Triển Chiêu lặp lại một lần, Mẫn Tú Tú nghe xong liên tục gật đầu.

"Quả nhiên là Hàn Phong ở giữa giở trò quỷ."

"Lô phu nhân, Hàn Phong kia là ai? Hắn vì sao lại bày trò ly gián Ngũ thử cùng Triển đại nhân chứ? Hắn làm vậy có ích lợi gì?"

Mẫn Tú Tú lắc đầu, liên tục thở dài. "Chúng ta cũng đang tìm hiểu. Hàn Phong ở Lô gia trang đã gần mười năm, trong mười năm này vẫn luôn quy củ, làm việc chịu khó, cũng cẩn thận, đối với người trong trang rất tốt, cho tới nay vẫn thế. Chúng ta thật sự không nghĩ ra hắn làm vậy là vì sao. Hãm Không Đảo nếu đối chọi với triều đình, với hắn mà nói đâu có gì tốt?"

"Vậy Hàn Phong đang ở đâu?” Hiểu Vân hỏi.

Mẫn Tú Tú lại lắc đầu, "Ở đâu không rõ."

Hiểu Vân suy nghĩ một lát mới nói tiếp: “Vậy có từng kiểm tra phòng của hắn chưa, có lẽ sẽ có phát hiện."

Mẫn Tú Tú sửng sốt, "Vẫn chưa, để ta nói gia đi kiểm tra."

Nói xong, Mẫn Tú Tú liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đúng vào lúc này, có một tên gia nhân vội vàng chạy vào.

"Phu nhân, không tốt, Ngũ gia cùng Triển đại hiệp đang đánh nhau."

Hiểu Vân cùng Mẫn Tú Tú đều kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, sao tự dưng lại đánh nhau vậy?

"Mau mau mau, đưa ta tới xem. Xú tiểu tử kia, sao lại không yên tĩnh được một lát chứ!” Mẫn Tú Tú vội giục gã gia nhân dẫn đường, Hiểu Vân cũng đi theo.

"Lô phu nhân, tôi cũng đi."