Dữ Quân Đồng Chu Độ

Chương 3




Phần 3: Chương 5

_______

5.

Cố Độ đẩy cửa đi rồi, ta còn ôm chăn ngây ngốc một hồi.

Đối tượng ngẩn người đương nhiên là A Tùy rồi.

Vừa nghĩ đến nàng ta, ta lại muốn thở dài.

Cố Độ nói, trong nhà không nói cho nàng ta biết thân thế thật sự của mình. Bởi vì không có cách nào đón nàng ta về nhà, cho nên rõ ràng không cần cho nàng ta hy vọng với chờ mong.

Sự che chở của bọn họ đối với A Tùy, là để cho nàng ta lấy thân phận cô nương của Tống gia an ổn sống tốt mà không hay biết gì cả.

Logic này hoàn toàn không có vấn đề.

Ta quả thật từng nghe qua những chuyện xưa bi thảm về việc bị chấp niệm quấy nhiễu, cả đời không được giải thoát.

Nhưng!

Ta nghĩ xong rồi lắc bả vai của Cố Độ, nói, mọi người hoàn toàn không hiểu nỗi lòng của thiếu nữ!

Thiếu nữ là loại sinh vật gì?

Có người yêu thích ta, ta chắc chắn sẽ yêu thích lại.

Cố gia chăm sóc A Tùy tốt như vậy, chẳng lẽ A Tùy sẽ không nảy sinh rung động à?

Có, chắc chắn có.

Bởi vì ta chính là như vậy mà thích Cố Độ.

Trong bất giác, ta dường như lại thấy A Tùy đứng trước mặt ta, lạnh lùng nói: "Phụ mẫu đặt đâu con ngồi đó, A Tùy không dám vọng ngôn.”

Ta che mắt rên lên một tiếng, ngã thật mạnh xuống giường.

Lúc trước ta còn có thể giống như lời mẫu thân dạy, xắn tay áo mà mắng người ra ngoài, chẳng có việc gì to tát, dù sao ta cũng mặt dày.

Nhưng mà A Tùy là muội muội ruột của Cố Độ đó, ta cảm thấy thật phiền phức.

Ta vừa thấy phiền, liền ăn cơm không nổi. Thịt nai hầm là món ta thích nhất, nhưng hôm nay ta nghe thấy mùi này liền buồn nôn.

“Mang xuống đi mang xuống đi, ta muốn nôn rồi...” Ta che miệng, từ trên ghế đứng phắt dậy rồi xông ra ngoài như mũi tên rời cung.

Cố Độ ngừng đũa, cùng đi ra rồi nhẹ nhàng vỗ lưng ta.

"Nàng...” Hắn muốn nói lại thôi, đưa khăn cho ta: “Muốn tìm đại phu đến xem không?”

Ta nôn muốn xỉu tới nơi, lỗ tai ong ong, khuôn mặt trắng bệch đối diện với hắn.

Sau đó bằng một cách kỳ diệu mà ta hiểu được ý ngầm trong lời nói của hắn.

“Ta cũng sợ ta có hỷ rồi.”

Hắn vững vàng đỡ lấy ta, hỏi: “Nàng sợ cái gì?”

Ta sợ rất nhiều.

Ta cảm thấy bản thân mình vẫn còn là một đứa trẻ, nếu thật sự có đứa bé, ta nên làm sao bây giờ?

Thấy ta trầm mặc, Cố Độ nói tiếp: “Hơn nữa không phải “lại”, ta không sợ, ta rất chờ mong.”

Ta quay đầu nhìn hắn.

Dưới hành lang có họa mi hót líu lo ở trong lồ ng chim.

Hắn cũng cúi đầu nhìn ta, sắc mặt bình tĩnh, ung dung tự tại.

“Tại sao chàng...” Ta hoang mang: “Ta cho là có lẽ chàng gh.ét ta.”

Hắn hỏi: “Gh.ét nàng cái gì?”

Ta nói: “Chàng mới được tân khoa Thám hoa, ít nhiều gì các gia đình hào môn đang chờ cáo thị để bắt hiền tế, nhưng chàng lại vì một tờ tứ hôn mà ở cùng với ta. Mặc dù ta không quan tâm người đời đánh giá, nhưng ta cũng không phải là nương tử tốt đẹp để chọn. Lại càng không nói tới phụ thân chàng với phụ thân ta là kẻ thù... Haizz, ta thật sự nghi ngờ bệ hạ tứ hôn chính là vì muốn để hai nhà chúng ta tr.a t.ấn nhau, cho đến khi một nhà làm ch.ết một nhà mới thôi.”

Ta chậm rãi nói, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn, dần dần cúi đầu: “Mối hôn sự này vốn dĩ không đơn thuần, cho nên, có lẽ chàng rất gh.ét ta.”

Hắn bỗng dưng đứng lại, vươn tay nâng cằm ta lên, làm cho ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Ta nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn.

“Nàng nghe cho kỹ đây.”

Giọng điệu hắn trịnh trọng, thậm chí còn mang theo phần nghiêm khắc.

“Nếu không phải ta tự nguyện, không ai có thể ép buộc ta cưới nàng.”

Ta ngốc rồi, cứ chăm chằm nhìn hắn.

“Nghe hiểu không?” Hắn lại hỏi.

Lâm đại phu dùng tay vuốt chòm râu, sau đó nói: “Cái này á, hình như không phải hỉ mạch đâu.”

Cố Độ đứng lên, đi hai vòng, sau đó lại đứng trước mặt Lâm đại phu.

“Ngài cần bắt mạch lại không?”

Đồ đệ của Lâm đại phu liếc mắt nhìn Cố Độ một cái, có lẽ cảm thấy hắn thật phiền.

Ta im lặng nhìn Cố Độ một cái, cảm thấy hắn thật thảm.

Lâm đại phu ngược lại không có cảm thấy bị mạo phạm, cười ha hả nói: “Tâm trạng của Cố đại nhân ta có thể hiểu được. Nhưng mà, theo ta thấy như vậy lại là chuyện tốt nha. Tuổi của phu nhân còn nhỏ, thoải mái thêm hai năm nữa cũng không phải không thể.”

Ta gật đầu, lại gật đầu.

Cuối cùng chân mày Cố Độ cũng giãn ra, nhẹ nói: “Phiền Lâm đại phu rồi.”

Lâm đại phu dọn dẹp hòm thuốc chạy trốn rồi, Cố Độ đứng bên cạnh cửa sổ một lát.

Ơ, sao còn chưa đi làm việc?

Ồ, hôm nay hắn xin nghỉ.

Ta dịch đến bên cạnh hắn, hơi thấp thỏm: “Chàng đang nghĩ gì vậy?”

Ánh mắt hắn thu trở lại, vươn tay sờ đỉnh đầu ta, cười nói: “Không có gì.”

Sau hôm đó, Cố Độ bỗng dưng trở nên bề bộn nhiều việc.

Đi sớm về khuya, người gầy đi vài phần.

Ta hỏi hắn bận cái gì, hắn nói vài lời rồi đi mất.

Ta không hỏi hắn nữa, toàn tâm toàn ý chăm sóc nhà cửa.

Hòn non bộ dựng xong rồi, nước chảy róc rách.

Hành lang đặt thêm mấy cái lồ ng chim mới, con vẹt thỉnh thoảng học nói chuyện theo ta.

Nhà kính trồng hoa thêm nóc thủy tinh, ánh mặt trời chiếu vào, chiếu cho bông hoa thêm rực rỡ.

Ta học nghề cùng với ngự trù nữ, nấu ninh hầm hấp, không gì là không giỏi.

Cố Độ trở về càng ngày càng muộn, có khi ta chờ hắn, có khi sẽ ngủ mất.

Có một buổi tối ta bỗng nhiên tỉnh dậy, cảm thấy Cố Độ đang nghiêng người lại đây.

Ta mơ mơ màng màng mở to mắt.

Cánh tay hắn bọc lấy cả người ta, vươn tay đè lên giường, sau đó nhét góc chăn của ta lại.

“Chàng làm gì vậy?” Ta nhịn không được mà hỏi.

Hắn sửng sốt, nói: “Nàng tỉnh rồi à?”

“Ừm, cho nên chàng đang làm gì vậy?”

Hắn cười một tiếng, âm thanh trầm thấp: “Nàng không biết bản thân ngủ rất xấu sao?”

? Cho nên là sợ ta ngã xuống sao?

Nhân lúc ta còn đang ngẩn người, hắn sờ hai má ta, thấp giọng nói: “Ngủ đi.”

Màn đêm dày đặc.

Mà chuyện cũ xảy ra vào ban ngày thì lại không dịu dàng như vậy.

Bầu không khí trong kinh thành dần trở nên ngưng đọng.

Một người thích náo nhiệt như Lương thị, gần đây cũng không còn tụ tập nữa.

Ta biết, sau khi thái tử ch.ết bệnh, ngôi vị thái tử đang để trống.

Tuyên vương với Tấn vương dần trở nên lớn mạnh, mỗi người đều có triều thần ủng hộ.

Mà gần đây thân thể của Hoàng đế trở nên kém, có ý muốn lập trữ.

Trong triều đình, sự công kích giữa hai phe phái ngày càng nghiêm trọng, mà tiêu điểm đấu tranh trong khoảng thời gian này là vụ án th@m nhũng ở Vô Tích.

Phụ thân ta đã từng nói, không khí triều đình bất chính, có ít nhất quan viên của bảy thành từng nhận hối lộ.

Một tháng trước, Vô Tích xảy ra hạn hán, lương thực ch.ết khô ở trong ruộng.

Thiên tử hạ chỉ, yêu cầu mở kho đưa lương thực cứu tế dân bị nạn.

Nhưng mà kho thóc của phủ Vô Tích chỉ đủ hai ngày, phủ doãn Vô Tích cũng tự s.át theo.

Thiên tử tức giận, một bên ra lệnh các châu phủ xung quanh điều lương thực, một bên hạ lệnh tra rõ việc này.

Tuyên vương và Tấn vương mỗi người đều bố trí nhân thủ của bản thân ở trong đội ngũ giám sát, ngầm ngáng chân đối phương.

Thủ đoạn của bọn họ người này còn ngoan độc hơn người kia, ngay cả giả tạo chứng cứ cũng có thể làm.

Phụ thân ta ưu sầu ở nhà, nói riêng với ta, Tuyên vương với Tấn vương đều là người bất chính, bất kể là ai làm thái tử, chỉ sợ đức không xứng với ngôi vị.

Nói chung, người trong kinh thành ai cũng hoảng sợ, sợ nhà ai gặp họa.

Ngươi xem, đây là những gì ta biết.

Nhưng ta cũng không biết, Cố Độ đang diễn vai gì trong trận phong ba sóng gió này, hoặc là, hắn đang chuẩn bị diễn vai gì.

Ngay tại lúc này, A Tùy đến tuổi cập kê.

Tống phu nhân mời chúng ta đến dự lễ, cuối cùng chỉ có một mình ta đi.

Lễ cập kê sắp xếp vô cùng náo nhiệt, rất nhiều tiểu thư khuê các đều đến đây.

A Tùy thướt tha duyên dáng, ta đưa lễ vật lên, nàng ta cười nhận lấy.

Nhưng tầm mắt của nàng ta lại đang tìm một người khác.

Người đó không có mặt ở đây.

Ta nhìn nàng ta, bỗng nhiên có chút khó chịu.

Cho đến khi yến hội tan, Cố Độ cũng không đến.

Cố phu nhân không vui, sau đó tìm chúng ta phát hỏa một trận.

Cố Độ nói, hắn xem A Tùy như muội muội, A Tùy lại không hẳn tự biết.

Cố phu nhân ngây ngẩn cả người.

Sau khi Cố phu nhân trầm mặc một lúc lâu, vô cùng mệt mói bảo chúng ta cút đi.

- Còn nữa -