*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thỏ
====================
Sự thật chứng minh Châu Nam Chi vẽ rất đẹp. Nhờ hai người nỗ lực, bảng tin lớp đã được tô gần hết. Màu của sơn có độ bão hòa cao hơn nhiều với phấn. Mỗi lần nhìn từ cửa sổ, đập vào mắt đầu tiên là những màu sắc rực rỡ khiến tâm trạng cũng tốt lên.
Sau tiết Văn, Tô Ôn giúp giáo viên mang bài tập đến văn phòng. Khi quay lại, cậu thấy hai người không quen biết đang nhìn vào trong lớp.
"Các bạn tìm ai à?" Tô Ôn thân thiện hỏi.
Hai cô gái khúc khích: "Không phải, chỉ là bọn mình thấy báo tường của lớp các bạn rất đẹp."
Tô Ôn cũng thấy vậy, nhưng tự mình thấy và được người khác khen là hai chuyện khác nhau. Dù mình có thích đến đâu cũng giống như mèo khen mèo dài đuôi, còn sự công nhận từ người khác mang lại thành tựu vô cùng to lớn.
Tô Ôn muốn chia sẻ niềm vui này với Châu Nam Chi, nhưng cô lại quay đầu cười đùa với người khác, như thể không thấy cậu.
Tô Ôn không biết mình đã làm sai điều gì.
Lý Chí Hiên bĩu môi: "Ôi dào, đừng bận tâm, con gái là thế đấy, giận một lúc sẽ tự hết thôi."
"Đừng nghe cậu ta nói linh tinh!" Lâm Phong Đình ngắt lời Lý Chí Hiên: "Nếu cậu không biết tại sao cô ấy giận thì có thể hỏi cô ấy mà, chẳng phải Nam Chi là bạn của cậu sao?"
Là bạn.
Tô Ôn không có nhiều bạn, nên cậu càng quý trọng từng người cậu có.
Sau giờ học, cậu cắn răng mua một thanh sô cô la Dove* từ tạp hóa, đưa cho Nam Chi: "Tớ không biết mình đã làm gì sai, nhưng nếu cậu nói cho tớ biết, tớ có thể sửa."
Châu Nam Chi ngồi phịch xuống bàn cuối, nhận thanh sô cô la, xé vỏ. Giọng cô có vẻ buồn bã: "Không phải lỗi của cậu, là tớ không tốt. Tớ đã giận cá chém thớt."
Tô Ôn không biết trả lời sao, nhưng Châu Nam Chi không cho cậu cơ hội nói: "Cậu biết không? Chị tớ và anh cậu cãi nhau rồi."
"Tối qua bà ấy gọi cho tớ khóc lóc các kiểu." Cô hậm hực cắn một miếng sô cô la: "Tớ tức chết mất. Cậu nói xem. Chị tớ vừa xinh vừa tốt, sao anh cậu không biết quan tâm người yêu hơn chút chứ?"
Tô Ôn mím môi, việc Châu Nam Chi nói xấu Thẩm Mục thẳng toẹt như này làm cậu không vui, nhưng vẫn lịch sự hỏi: "Sao thế?"
"Anh cậu không nhớ sinh nhật của chị tớ, cả valentine năm nay cũng quên...Cậu hiểu không, những việc này nếu cứ lặp đi lặp lại mãi sẽ khiến người ta cảm thấy bị vô tâm."
Tô Ôn nhỏ giọng bênh vực: "Anh Mục có quan tâm không phải nhìn hành động. Tớ cũng nói ảnh không phải người dễ thể hiện mọi thứ, đấy là tính cách của người ta rồi. Chúng ta không thể vì chuyện này mà nói thế được..."
Châu Nam Chi phẩy tay: "Nếu anh ta quên sinh nhật của cậu, cậu thấy thế nào?"
"Tớ à?" Tô Ôn cười: "Chẳng thấy gì cả. Chỉ cần được ở bên anh ấy, những những ngày đặc biệt kia có ý nghĩa gì chứ?"
Nam Chi im lặng một lúc lâu, rồi bất ngờ cười, nhanh chóng ăn hết mẩu sô cô la cuối cùng, vò vỏ lại ném vào thùng rác. Cô bước xuống khỏi bàn, phủi tay nhìn vào mắt Tô Ôn: "Thực ra, hôm trước nói chuyện với cậu, tớ biết sẽ có ngày này rồi. Cách yêu của chị tớ quá trẻ con, kiểu như fan hâm mộ idol trong trường thôi vậy."
"Cậu thích anh ấy phải không?" Châu Nam Chi chớp mắt: "Để tớ kể cậu nghe một bí mật. Hôm qua, chị ấy kể lý do anh cậu đồng ý hẹn hò là vì tưởng chị đã tỏ tình bằng bài thơ "Gửi cây sồi". Nhưng chị tớ chưa bao giờ chép bài thơ đó cả."
Tô Ôn không biết mình đã rời trường như thế nào. Gió xuân mang theo hơi lạnh mùa đông phảng phất lướt qua, thiếu niên đi lang thang vô định trên phố.
Một đứa trẻ đi ngang, ngước lên hỏi cậu: "Anh ơi, anh làm sao thế?"
Tô Ôn không biết phải diễn tả thế nào.
Việc Thẩm Mục không phải không để tâm với lời tỏ tình bằng thơ khiến Tô Ôn vui mừng, nhưng đồng thời cũng khiến cậu đau khổ. Hai loại cảm xúc đối lập xung đột kịch liệt trong đầu cậu. Điều này thật quá sức với một thiếu niên chỉ mới mười bốn tuổi.
Cậu cúi người, ôm đầu gối khóc nức nở.
======
Thẩm Mục và Châu Nam Khê chia tay vào tháng Bảy.
Lúc đó, ve đã kêu râm ran trên cây, mặt trời ngày một chói chang hơn, mùa hè đã đến đúng hẹn.
Cuộc thi cấp tỉnh diễn ra vào tháng Tám. Nhóm học sinh đã đăng ký gần như ăn ngủ luôn tại trường. Cả ngày điên cuồng luyện đề, có nhiều người nửa năm chưa về. Nhưng Thẩm Mục lại đột ngột xuất hiện ở nhà vào thời điểm quan trọng này.
Khi Tô Ôn mở cửa, cậu ngạc nhiên: "Không phải anh bảo tuần này cũng không về ạ?"
"Không có gì, chỉ là đột nhiên muốn về thôi." Thẩm Mục thả mình cùng ba lô xuống sofa, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Tâm trạng anh ấy đang không tốt.
Tô Ôn nhạy bén nhận ra điều này. Cậu nhét một quả đào vào tay Thẩm Mục, nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì vậy ạ? Áp lực lớn quá hay ở trường có chuyện gì hả anh?"
Thẩm Mục đặt quả đào lên bàn, chỉ nhìn trần nhà mà không nói gì.
Tô Ôn chưa từng thấy mình vụng ăn nói như lúc này, cậu cố gắng an ủi: "Không sao đâu, chỉ cần làm bài hết sức thôi. Nếu thiếu tiền, đợi lên đại học rảnh hơn chút, em và anh đi làm thêm. Với cả, bây giờ em cũng tiết kiệm được một ít rồi..."
"Tao thấy tao thật thất bại." Thẩm Mục đột nhiên nói. "Tao để mẹ và em phải lo, còn bản thân chỉ đứng ngoài nhìn mà chẳng làm gì cả. Châu Nam Khê bảo cô ấy không được coi trọng khi hẹn hò, tao đối xử với ai cũng lạnh nhạt."
"Không phải đâu!" Tô Ôn cao giọng: "Sao anh có thể là người lạnh nhạt chứ? Mỗi người có cách thể hiện tình cảm riêng. Sao có thể vì anh không làm theo cách họ muốn mà nói anh như thế?"
Thẩm Mục giơ một tay che mắt, cười khổ: "Nhưng cách của tao mơ hồ quá. Có lẽ không ai cảm nhận được tấm lòng của tao. Hoặc có khi, tao không hợp yêu đương."
"Em có thể cảm nhận được!" Tô Ôn nắm tay Thẩm Mục đặt lên ngực: "Khi anh tặng em bút, khi anh ra mặt bảo vệ em, khi anh tức giận vì em bị bắt nạt, tim em đều rung động mãnh liệt hết."
"Nhưng mày đâu thể ở bên tao cả đời được."
"Em... không thể sao?" Tô Ôn nhớ lại cuộc trò chuyện với Thẩm Minh Ngọc, nếu không nói rõ tình cảm của mình, sao người kia hiểu được?
Cảm giác mất mát cậu đã trải qua một lần, không muốn nếm thêm lần nữa.
Tiếng ve kêu càng to hơn. Cái nóng mùa hè làm lòng bàn tay và lưng ướt mồ hôi. Thế giới trước mắt dần tan vỡ, nhòe đi thành những mảng màu lớn. Cậu nghe thấy tiếng trái tim đâp thình thịch vì hồi hộp và hưng phấn.
Nhưng tất cả không quan trọng.
Cái nóng và tiếng ồn của mùa hè tràn ngập mọi ngóc ngách trong phòng.
Những thứ đó cũng không nề hà gì.
Cậu muốn bày tỏ lòng mình, nói rõ từng từ từng chữ tâm ý cho mặt trời nhỏ của cậu nghe. Một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì nói ba lần.
Thẩm Mục là sự tồn tại quý giá và đặc biệt nhất trong cuộc đời tầm thường tẻ nhạt của cậu.
Cậu muốn có được anh ấy.
Cậu muốn anh là của cậu.
Giọng thiếu niên run rẩy: "Bài thơ "Dành cho cây sồi" là em viết cho anh, vậy cũng không được sao?"
====
Lời tác giả: Tôi đã sửa lại một chi tiết ở chương 23. Đó là Tô Ôn không biết Thẩm Mục hiểu nhầm bài thơ do Nam Khê viết. Tiếp theo sẽ là giai đoạn theo đuổi! Chưa đầy mười chương nữa sẽ xong truyện!!!