Dư Ôn

Chương 67: Tỉnh Táo






Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Thẩm Du Tu nhẹ nhàng thở ra một hơi, dạ dày cậu bỗng nhiên căng đau, chỉ có thể cuộn mình lại.

Ý thức của cậu có lúc trở nên mờ mịt, cậu gục đầu xuống như muốn buông tha tất cả.

Bóng tối phủ một lớp sắc màu vàng nhung ấm áp chen vào khoảng trống giữa cậu và Bùi Tự.

Thẩm Du Tu không muốn ngẩng đầu nhìn, một tháng gần đây cậu thường xuyên cảm thấy mệt mỏi, nhưng so với mệt mỏi tích lũy trong hai tiếng đồng vừa rồi không là bao nhiêu.

Cánh tay bị trói phía sau rất xót, Thẩm Du Tu giãy giãy, trầm giọng nói: "Thả tôi ra."
Bùi Tự không nghe Thẩm Du Tu, đôi môi hơi nóng nhẹ nhàng in lên gò má của cậu.

Có thể đoán được yêu cầu của Thẩm Du Tu, vừa nhìn là hiểu ngay, trốn tránh hay là thả ra gì đó.

Bùi Tự có thể tưởng tượng được, vì thế hắn cự tuyệt ngay bước đầu tiên.

Hắn tiếp tục đè nặng lên Thẩm Du Tu, đổi một cách trói thoải mái hơn một chút rồi tiếp tục làm chuyện còn dang dở.

Thẩm Du Tu luôn là người biết hưởng thụ, cậu luôn cho rằng, với người thường mà nói, phóng túng của đam mê xác thịt đã là khoái cảm lớn nhất đạt được trên mặt sinh lí, không cần thiết phải che giấu.

Bùi Tự rất ít làm chuẩn bị trước, thường thường rất thô bạo trên giường khiến cậu có hơi đau nhưng đều thích thú như mọi người.


Bây giờ tỉ lệ đau đớn càng tăng lên.

Khi bị đâm vào, Thẩm Du Tu cảm thấy những hình dáng cậu có thể nhìn thấy trước mắt đều biến mất, chúng nó hòa tan vào bóng tối, đồng thời lại có phản ứng, tiếng rên rỉ nho nhỏ tràn ra khỏi cổ họng.

Hơi thở của Bùi Tự nặng nè, hắn lau mặt Thẩm Du Tu: "Anh còn muốn hay không?"
Ý thức của Thẩm Du Tu như rời khỏi thân thể, ngay lúc này đây cậu không nhịn được mà nghĩ đến một vài chuyện rất quan trọng nhưng cũng rất nhỏ nhặt.

Nếu như cậu được cưng chiều nuôi lớn, giờ phút này cậu có áy náy hay không? Có thể là có, nhưng người lạc đường trong rừng rậm luôn không có cách nào phân biệt đâu mới là hướng về nhà.

Bản thân cậu thật cẩn thận, bắt chước hai anh em tội nghiệp rải bánh mì suốt dọc đường trong câu chuyện cổ tích, cuối cùng bị gió, bị tuyết, bị cha mẹ chính mình lau sạch.

Thân thể lại hơi lảo đảo một chút, Thẩm Du Tu choáng đầu hoa mắt, thở dốc một cách khó khăn, "Bùi Tự, cho dù tôi không đi, cậu cho rằng cậu có thể ép buộc tôi được bao lâu? Có thể giam tôi lại căn nhà trọ này bao lâu?"
Bùi Tự chưa đáp, như thể hắn đã lấy lại được bình tĩnh thỏa hiệp nào đó từ việc tiếp xúc da thịt với Thẩm Du Tu.

Hắn ấn cánh tay của Thẩm Du Tu, vừa liên tục đưa đẩy vào nói chuyện bằng giọng rất thấp, đầu tiên là tên và sau đó là một câu nói ngắn gọn, nhỏ đến mức không nghe được.

Thẩm Du Tu rối loạn, cảm thấy người đang đụng chạm vào cơ thể cậu và cả cơ thể cậu đều rất ấm, gần như nóng cháy.

Cậu không thể tự hỏi câu nói kia là gì, chỉ là trong lòng nghĩ, hai câu nói này cậu nghe không hiểu, vì cậu không biết rốt cuộc "Thẩm Du Tu" là ai.

Đêm nay cậu và Bùi Tự đều chôn trong phòng trọ này, đều có bị ép, nhưng cũng không muốn ra ngoài.

Sau hừng đông, Thẩm Du Tu sốt nhẹ, không ngủ yên được, mơ hồ nghe thấy tiếng Bùi Tự nói chuyện điện thoại.


Bùi Tự bình tĩnh nói vài câu, ngược lại có vẻ lo lắng, giữa lúc đó nhắc đến vài cái tên Thẩm Du Tu nghe khá là quen tai, sau đó giọng hắn từ từ xa dần rồi biến mất, hệt như một bài nhạc đệm trong một giấc mơ hỗn loạn.

Khi Thẩm Du Tu tỉnh lại, cổ họng khát khô, vội vàng muốn tìm một cốc nước.

Cuối cùng bàn tay bị trói hơn nửa đêm cũng được thả ra, nhưng vì phát sốt và máu không tuần hoàn tốt nên nâng tay lên rất miễn cưỡng, Thẩm Du Tu không thấy người còn lại vốn phải ở trong nhà đâu, toàn bộ căn phòng yên ắng đến lạ thường.

Có lẽ chính bản thân Bùi Tự cũng hiểu được hành vi này là vô nghĩa.

Cậu kinh ngạc mà nghĩ, ngồi dậy hoạt động vài cái, cánh tay và lưng vẫn không thoải mái như thế.

Cậu nhớ rõ tối qua trong lúc hoảng hốt có nghe được vài tiếng điện thoại reo, sau đó không còn nghe nữa, có thể là vì Bùi Tự khóa máy.

Thẩm Du Tu tìm được điện thoại, phát hiện nó nằm trên cái bàn cách đó không xa.

Trên chiếc bàn kia còn có một cốc nước còn lại một nửa, Thẩm Du Tu khát gần chết, bèn cầm lên uống hết nửa cốc nước.

Cậu uống nước xong, cầm điện thoại mở máy ra, phát hiện Bùi Tự tắt vài cuộc điện thoại từ thư kí của Thẩm Diệu Huy gọi đến.

Lòng cậu đang do dự có nên gửi tin nhắn trả lời hay không, không chú ý đến lúc đặt cốc thủy tinh xuống bàn, đế cốc thủy tinh đụng phải cái gì đó, suýt thì rơi xuống.

Thẩm Du Tu nhíu mày nhìn xuống, trông thấy một chiếc nhẫn nhựa màu sắc khá sậm nằm trong vòng cốc thủy tinh vốn có vệt nước kia.


Vị trí kia nằm trong bóng của mấy quyển sách được sắp xếp cẩn thận, rất gần mép bàn.

Nó nằm ở đó, giống như bị ném đi, cũng giống quên lấy đi, bởi vì người làm nó không đeo lên tay Thẩm Du Tu.

Thẩm Du Tu nhìn một chốc, lấy ngón tay đụng một cái, lòng lại bắt đầu đau lên, không nhịn được lặng lẽ mắng Bùi Tự một câu trong lòng.

Cậu nhớ đến vài câu nói trước khi hôn mê thiếp đi, đơn giản là khuyên Bùi Tự, tiện thể cũng khuyên chính mình, đừng lãng phí thời gian trên người nhau.

Thay vì hao tâm tổn sức tìm đường sống trong một cái bẫy chết người, bọn họ nên tỉnh táo một tí, vén mây nhìn thấy mặt trời, nhìn bằng góc độ của người ngoài cuộc ắt sẽ sống thoải mái hơn.

Nhưng bây giờ Thẩm Du Tu nắm chiếc nhẫn, lại nghĩ đến một điều hết sức đơn giản, bọn họ vẫn là người trong cuộc, lúc tỉnh táo sẽ đau đớn.

Cậu đứng đó một lúc lâu, điện thoại di động cậu cầm bên tay trái bỗng sáng lên, lập lòe lập lòe, người gọi điện thoại tới là Khâu Dương.

Thẩm Du Tu nuốt nước bọt, cảm giác giọng không bất thường là bao mới ấn nghe.

Khâu Dương đến để bàn việc gom tiền với cậu, may là Thẩm Diệu Huy còn chưa làm khó dễ ở giữa, Thẩm Du Tu mượn vài người bạn, thêm vào số tiền Khâu Dương lấy ra từ công ty, miễn cưỡng có thể lấp vào số kia.

"Cậu mượn nhiều như vậy, sau đó trả thế nào?" Khâu Dương hỏi, "Còn nữa, trong nhà cậu bây giờ ra sao?"
"Tôi tìm môi giới bán hai căn nhà ở thành phố A." Thẩm Du Tu nói.

Cậu vẫn có chút tài sản trên danh nghĩa, nếu không phải cần thời gian sang tay, không dễ rút tiền trong thời gian ngắn thì đã không cần đi vay tiền người khác.

"Được rồi." Khâu Dương không hề dị nghị gì với quyết định của bạn tốt, "Nhà cậu như vậy...!Sau này chắc không thường ở bên đây."
Thẩm Du Tu nắm chặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, như đang nắm tay ai.

Cậu đi về phía giường rồi ngồi xuống, đáp "chắc là thế".


Khâu Dương nghe ra cậu đang rất suy sụp, không nhịn được uyển chuyển phê phán hai vợ chồng Thẩm Diệu Huy qua điện thoại.

Nửa người trên của Thẩm Du Tu nằm lọt thỏm trong gối dựa, không hiểu sao lại hồi tưởng đến câu "tôi không phải là con trai của bọn họ, anh cũng không phải" của Bùi Tự.

Tuyên cáo không cha không mẹ đã được thành lập hơn hai mươi năm trước, giờ phút này Thẩm Du Tu đang nhẹ nhàng tiếp nhận hiện thực này, "Tôi chào hỏi vài người bạn, sắp xếp đồ cần dọn xong là qua đó."
"Lúc mua vé máy bay nhớ báo cho tôi một tiếng." Khâu Dương nói, "Dọn nhà ấy mà...!Cậu cầm đồ quan trọng theo thôi, để tôi lái xe cho."
"Cảm ơn."
"Cảm ơn cái gì." Khâu Dương cười thoải mái lắm, "Bù đắp niềm vui, nói trước nhá, tới chỗ mẹ tôi ăn cơm, bà ấy hỏi thăm cậu mấy lần rồi."
Thẩm Du Tu biết y đang cố gắng điều chỉnh tâm trạng cho mình, cũng cười theo, "Được đó."
Khâu Dương lại bắt đầu nổi chứng nói nhiều, nói liên miên đủ thứ rồi mới chuyển đến chuyện công ty nghiệp vụ mà sau khi Thẩm Du Tu chuyển đến quản lí.

Nghe y tính toán một lát, điện thoại di động lại sáng lên, lần này là thư ký của Thẩm Diệu Huy.

Thẩm Du Tu lấy điện thoại ra nhìn, để lại chỗ cũ mà mặt không cảm xúc, tiếp tục chờ Khâu Dương nói xong.

Nhưng dường như quyết tâm của thư kí này rất cao, kiên trì gọi liên tục.

Chờ Khâu Dương cúp máy, Thẩm Du Tu mới ấn nút nghe, nói với người ở đầu dây bên kia, "Nếu là chuyện bên công ty thì phải liên hệ với trợ lý của tôi, cậu ta còn chưa tách đàn."
"...!Giám đốc Thẩm." Giọng cậu không vui, thái độ của đối phương lập tức khiêm tốn trở lại, bình tĩnh nói: "Chủ tịch Thẩm nhập viện, tình hình không ổn lắm."
Hơi thở của Thẩm Du Tu ngừng một chút, nhíu mày càng chặt.

Khi cậu định lên tiếng, đối phương lại giành nói, "Bùi Tự ở chỗ của cậu? Cậu ấy không nhận điện thoại."
Thẩm Du Tu ngừng vài giây, bỗng nhiên cảm thấy cái câu "bệnh viện nào" mà mình chưa kịp nói có hơi nực cười, bèn cười nhạo hỏi ngược lại, "Bọn họ bảo chú đến hỏi tôi?"
Thư kí sửng sốt, không biết tại sao thái độ của Thẩm Du Tu trở nên hơi lạ, ngại ngùng nói, "Chủ tịch Thẩm muốn gặp cậu ấy."
"Ông ta tìm con của ông ta, kiếm tôi làm gì." Thẩm Du Tu cúi đầu nhìn một mảnh màu lam trong lòng bàn tay, dứt lời là cúp máy ngay..