Editor: Russia
Beta: Sasaswa
"Dừng xe."
Thẩm Du Tu đỡ trán, nhắm mắt hít sâu một hơi, nói, "Bùi Tự, cậu không để tôi nghỉ một lúc à? Trong nhà đã biến thành như vậy..."
Lời của cậu nói càng về sau càng nhẹ, như là thở dài bất đắc dĩ.
Thẩm Du Tu cũng không muốn thấy hai vợ chồng Thẩm Diệu Huy phải chịu cảnh như thế.
Cậu không hiểu được, cũng biết chuyện bọn họ cố chấp với dục vọng của bản thân là hoang đường, là đáng trách, nhưng cậu cũng rõ ràng, những cố chấp đó đã tụ lên người Bùi Tự, không dễ tiêu tan.
Khó phá giải cố chấp, không thể thoát khỏi lao tù.
Gió lạnh thổi vào trong xe, Thẩm Du Tu bị luồng gió này thổi đến mức toàn thân lạnh lẽo đau đớn.
Bùi Tự ngồi bên cạnh cậu, một tay lái xe, vài sợi tóc trên trán bị gió vén ra sau.
Từ góc độ của Thẩm Du Tu nhìn qua, sống mũi cậu thẳng tắp, đôi môi khẽ nhếch, không thèm để ý gì như cái ngày lái xe lên núi xem mặt trời mọc, dáng vẻ muốn thử tất cả mọi thứ.
.
truyện tiên hiệp hay
Thẩm Du Tu ngâm mình giữa gió lạnh, ngâm mình trong sự giãy dụa kéo dài đã trong, Bùi Tự và cậu đều rơi vào sự đau khổ này, thản nhiên mà không kiêng dè cái gì nhiều hơn cậu.
Có lúc tình yêu không nói ra được lý do, có khi lại có đáp án sáng tỏ, giờ phút này Thẩm Du Tu xác nhận, ban đầu cậu bị dáng vẻ đó của Bùi Tự hấp dẫn, quang minh chính đại hạ thấp giới hạn của bản thân, thoát khỏi một số cái gọi là xúc cảm đạo đức, rất vui sướng, nhưng cậu không được phép.
Xe dừng ở bãi đỗ ngầm dưới nhà trọ của Thẩm Du Tu, hai người im lặng lên lầu suốt dọc đường.
Thẩm Du Tu dừng trước cửa, nhìn người bên cạnh mình một chút, cậu nói, "Cậu muốn lái xe thì cứ lái đi, không cần tiễn đến đây."
Đồ Bùi Tự để lại phòng trọ này đều là vài đồ vật nhỏ không quá quan trọng, không có món đồ riêng tư đặc biệt nào, Thẩm Du Tu không muốn dây dưa dài dòng, diễn tiết mục chia tay tạm biệt sướt mướt gì đó, cậu khựng một chút, nói, "Mật mã cửa đã bị tôi đổi rồi, cậu về đi."
Những câu nói này có tác dụng không ít, Bùi Tự đứng tại chỗ, không vượt qua khoảng cách hai bước kia.
Hắn lạnh lùng nhìn Thẩm Du Tu chăm chú vài giây, bỗng nhiên nhảy về trước một bước, chộp lấy ngón tay Thẩm Du Tu đặt trên ổ khóa.
Tiếng máy móc điện tử mở khóa vang lên, Thẩm Du Tu bỗng hoa mắt, lập tức bị người ta ép lên cửa nhà trọ.
Bên cạnh tủ đồ ở cửa có một cái giá nhỏ treo áo sáng đèn, ánh đèn dịu dàng rọi sáng mặt mày hai người và hoa hồng bị ném vào trong góc.
Cả gian phòng đều âm u, chỉ có nơi này sáng ngời, Bùi Tự liếc nhìn những bông hoa còn chưa héo úa đó, đáy mắt tối tăm, nơi sâu thẳm trong hốc mắt như có thể nuốt chửng người ta, khiến Thẩm Du Tu không thể không nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Mẹ nó, tôi cho cậu vào chưa?" Thẩm Du Tu mắng, "Bùi Tự, cậu đủ chưa vậy hả?"
Ánh sáng mờ nhạt le lói rơi xuống sợi tóc trên vai Bùi Tự, hình như hắn mỉm cười, một tay kiềm chế động tác của Thẩm Du Tu, một tay khác thò ra phía sau, rất sâu xa mà ấn vào nơi nào đó, "Trên người anh, tôi muốn vào chỗ nào mà chả được."
"Đệch, cậu buông ra!"
Thẩm Du Tu không tránh thoát khiêu khích của Bùi Tự được, đồng thời cũng cảm giác vai mình sắp bị hắn bóp nát, "Bùi Tự, cậu nổi điên cái gì thế?"
Cậu giãy dụa quá mạnh, Bùi Tự ép rất khó khăn, bèn bắt chéo hai tay ra sau lưng cậu, kéo người vào phòng ngủ ném lên giường, "Anh thay đổi mật mã."
Hắn nói rồi nhân lúc Thẩm Du Tu ngửa người giãy dụa, một tay lột áo khoác âu phục của cậu xuống, quen đường quen nẻo trói chặt tay cậu lại, còn thắt nút kết mà cậu không thể tự mình gỡ được, hắn áp lại gần cậu, "Đúng là anh dự định muốn đi."
Không muốn đi thì sao, mà muốn gặp thì thế nào.
Thẩm Du Tu nhớ đến tình cảnh vừa rồi trong biệt thự, đầu đau sắp nứt ra, ra sức vùng vẫy cánh tay mấy lần lại không thể mở được nút buộc kia, "Trong nhà đã rối như vậy rồi, tôi còn không đi nữa sao? Bùi Tự, cậu cũng thấy tình cảnh của ba mẹ, con mẹ nó, tôi không thể ép ba mẹ đến mức bọn họ nhập viện chứ!?"
"Anh quan tâm bọn họ có nhập viện hay không làm gì." Bùi Tự nhẹ nhàng cởi áo sơ mi của cậu ra, giọng điệu hờ hững, "Loại người như bọn họ rất là sợ chết."
"Cậu..." Thẩm Du Tu bị hắn nói mà nghẹn khó thở, tốn sức giằng co một hồi, người đè trên người cậu vẫn không nhúc nhích như trước.
Cậu nhắm hai mắt lại, thì thào mắng một câu, "Cậu không quan tâm, nhưng mẹ nó tôi không thể không quan tâm."
Trong phòng ngủ chỉ có ánh sáng nhàn nhạt của chiếc đèn bên giường, hai người đều không thể thấy rõ biểu cảm trên mặt đối phương.
Thẩm Du Tu mắng câu này xong, cảm giác bàn tay đang lột quần áo của mình hơi dừng một chút, sau đó, thân thể của Bùi Tự lại đè xuống càng nặng, "Bọn họ không cùng huyết thống với anh, anh không biết à? Tại sao anh phải nghe lời bọn họ?"
Không mở điều hòa, nhiệt độ khá thấp, da dẻ lộ ra bên ngoài của Thẩm Du Tu vì lạnh mà run lên.
Nửa người trên của cậu không thể nhúc nhích, chỉ có thể lùi ra sau né tránh, gầm nhẹ, "Vì bọn họ nuôi tôi hai mươi mấy năm! Đúng, bọn họ không cùng huyết thống với tôi, cũng vì thế nên tôi mới nợ bọn họ, mẹ nó cậu không hiểu à?"
Động tác né tránh của cậu không có hiệu quả, Bùi Tự linh hoạt ấn bắp đùi cậu, ép hai chân cậu dang rộng.
Thẩm Du Tu đầu váng mắt hoa, cắn răng nói, "Bùi Tự...!"
Cánh tay Bùi Tự chống bên cạnh cậu, dường như không đụng vào bất kỳ chỗ nào trên người cậu, "Anh không nợ ai cả."
Thẩm Du Tu cảm thấy có hơi khó thở, khóe mắt không tự chủ rươm rướm ra vài giọt nước mắt, khàn khàn nói, "Cậu cho rằng...!Ai cũng giống cậu à..."
Cậu đứt quãng nói, "Bùi Tự, cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó...!Vì cậu bị vứt bỏ.
Trong cái nhà này, mẹ nó ai cũng nợ cậu...!Cho nên cậu muốn thế nào cũng thoải mái, mà tôi thì sao?"
Động tác của Bùi Tự ngừng lại, vì câu nói này mà đột ngột dừng lại.
"Tôi và cậu, vừa hay tương phản." Giọng của Thẩm Du Tu đã khàn đến mức không thể phân biệt được là vì loại đau khổ nào, "Một đứa bé được thu dưỡng bởi lòng tốt của bọn họ, con mẹ nó, tôi nợ tất cả bọn họ, tôi có thể làm gì?!"
Trên giường yên tĩnh không bao lâu, chỉ còn tiếng thở dốc của hai người.
Bùi Tự im lặng hồi lâu, ngừng xâm phạm cậu, rướn người tìm nửa gói thuốc lá bên giường, lấy một cái ra đốt lên.
Thẩm Du Tu cũng lười không nhúc nhích, trợn tròn mắt, nhìn bóng người đen kịt mơ hồ bên cạnh mình, tầm mắt chầm chậm di chuyển đến trần nhà trên đỉnh đầu, mệt mỏi nói, "Bùi Tự, trước đây tôi chỉ nghĩ là tùy tiện vui đùa, hoặc là tìm một người nào đó tự lập gia đình, rồi giữ khoảng cách với bọn họ, lúc thích hợp thì tỏ ra hiếu thuận là được."
"Cậu thoải mái an lòng, tôi cũng không thể nợ bọn họ cả đời được."
Bùi Tự cử động một chút, như là đang do dự, lại như là không thể nhịn được nữa, "Anh lấy tôi ra trả nợ?" Tay hắn sờ sờ gò má Thẩm Du Tu, thì thào nói, "Anh không nợ bọn họ cái gì cả."
"Lần trước anh nói cho tôi, ngày chúng ta đi xem mặt trời mọc mới là sinh nhật của anh." Bùi Tự dán vào mặt hắn, hơi thở ấm áp kề sát qua tai, "Vậy khi anh điều tra cha mẹ ruột, không nghĩ tới việc tại sao Thẩm Diệu Huy lại đổi tên và ngày sinh của anh thành như bây giờ à."
Đột nhiên hắn nói mấy cái này, Thẩm Du Tu sửng sốt một chốc, trong đầu cậu như bị điện giận mà lóe lên một khả năng, không nhịn được cứng đờ cả người.
"Tô Du tự nói cho tôi biết, đứa bé mà bọn họ nuôi một năm đã chết." Một tay khác của Bùi Tự chậm rãi đè lưng Thẩm Du Tu lại, nhẹ giọng nói, "Sinh vào tháng ba, tên là..."
Bùi Tự không nói tiếp, như là thấy không cần thiết hoặc là quá mức tàn nhẫn.
Hắn ném điếu thuốc chỉ vừa rít vài hơi kia, nghiêng người qua, một tay ôm lấy Thẩm Du Tu kéo cậu lại gần một chút.
Thẩm Du Tu há miệng, nhưng không nói được tiếng nào, chỉ là cổ họng nhẹ nhàng nấc một cái, ngay cả động tác từ chối cũng quên mất.
Cậu phải nghĩ ra từ lâu, cậu chỉ đơn giản là một sản phẩm thay thế có còn hơn không.
"Thẩm Du Tu." Bàn tay hơi lạnh của Thẩm Du Tu sờ sờ hàm dưới của cậu, mùi thuốc lá từ từ tan ra, "Với bọn họ mà nói, tôi không đặc biệt, anh cũng không đặc biệt.
Tôi không phải con trai của bọn họ, anh cũng không phải.".