Dư Ôn

Chương 60: Đêm Tuyết 2






Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Thẩm Diệu Huy được đưa vào một bệnh viện tư nhân.

Nhà đầu tư bệnh viện là một người bạn thân quen của nhà họ Thẩm, người đầu tiên mà thư kí liên hệ cũng là người này.

Khi Thẩm Du Tu chạy tới bệnh viện, Thẩm Diệu Huy đã được chuyển vào phòng bệnh, qua cơn nguy kịch.

"Chủ yếu là do tâm trạng không ổn định." Bác sĩ đứng cạnh giường bệnh, dặn dò nói, "Đây là bệnh mãn tính, cần phải chú trọng chăm nom, người nhà chăm sóc cho tốt đi.

Lát nữa sẽ có y tá tới dặn những điều cần chú ý."
Thấy mặt mũi Thẩm Du Tu trắng bệch, đôi môi khẽ nứt ra, dáng vẻ thất thần điển hình của thân nhân người bệnh, bác sĩ tốt bụng bổ sung thêm hai câu, "May là nhập viện đúng lúc, không có vấn đề gì lớn, bây giờ phải để bệnh nhân luôn duy trì tâm trạng vui vẻ, nghỉ ngơi quan sát mấy ngày là được."
Thẩm Du Tu nhìn người nằm trên giường bệnh, cậu giơ tay ấn ấn trán mình, cụp mắt đáp: "Cảm ơn."
"Không có gì."
Thư ký đi cùng liếc mắt nhìn Thẩm Du Tu, anh ta bước lên nói tiếp, vừa hỏi còn cần phải làm thủ tục nào khác hay không, vừa đưa bác sĩ ra cửa một cách tự nhiên.

Thẩm Du Tu chìm trong sự yên tĩnh tạm thời mà cậu có thể thở dốc chốc lát.

Thiết bị trong bệnh viện rất đầy đủ, ghế tựa chăm non đặt bên giường, nhưng cậu không ngồi xuống mà đi tới ghế sofa bên cạnh, nơi xa giường bệnh một chút.


Thẩm Du Tu hít thở rất nhẹ, tạp âm máy móc trên đầu giường phát ra còn ồn ào hơn cậu.

Cách đó mấy mét, Thẩm Diệu Huy nằm bất động ở đó, ngủ say nhưng không quá an ổn.

Giấc ngủ là anh em của chết chóc (*).

(*) Đây là câu mở đầu của tác phẩm Sleep Brothers (tác giả Robert Schneider).

Trong đầu Thẩm Du Tu lóe lên ý nghĩ này, cậu lập tức cảm thấy hổ thẹn sâu sắc và nhiều cảm xúc phức tạp khác.

Khâu Dương nói đúng, Thẩm Du Tu không có cách nào vượt qua cửa ải kia trong lòng mình.

Nếu có thể khiến Thẩm Diệu Huy và Tô Du sống thoải mái một chút, hoặc là sự đền đáp của cậu có thể bù đắp lại chắc có lẽ đạt được giải thoát.

Có lẽ phần hổ thẹn này bắt nguồn từ sau buổi trưa năm mười bốn tuổi, cũng có thể càng sớm hơn, giao hòa với hoài nghi, cảm kích, sự oán trách thiếu quyết đoán, chúng đan xen chằng chịt, xây thành một bức tường không gì phá được.

Nhiều năm qua, Thẩm Du Tu muốn trèo ra khỏi tường, muốn trốn đi, nhưng bức tường này ràng buộc cậu bằng một sợi dây mảnh như tơ, khiến cậu không tài nào trèo lên đến đỉnh.

Hổ thẹn đủ để giết người.


Khâu Dương hiểu Thẩm Du Tu rất rõ nên mới khuyên cậu hay là chọn một người khác.

Lời nói của nhiều người lởn vởn trong đầu Thẩm Du Tu, Khâu Dương, Thẩm Diệu Huy, còn có Tô Du khóc lóc, tiếng nói của Bùi Tự hoặc chính bản thân Thẩm Du Tu thì lại trở nên yếu ớt, lẽ ra phải lướt qua.

Nhưng mà lúc này cậu mới phát giác, thì ra nghĩ đến tên của một người đã đủ để lòng người chua xót.

Bùi Tự và từng đoạn ký ức của mấy chục tiếng trước chen vào đầu Thẩm Du Tu, cũng là buổi tối, mà sinh hoạt của Thẩm Du Tu vẫn chưa đảo điên như vậy, cậu và người cậu yêu bên nhau trong một đêm gió lạnh cuối thu, tùy tiện dựa vào góc sofa, tán gẫu chuyện nên sửa sang lại nhà trọ ở thành phố B.

"Drap giường lúc nào cũng là màu xám, cậu có muốn đổi màu khác hay không?" Thẩm Du Tu dựa vào bả vai Bùi Tự, lười biếng lướt các trang web bán đồ nội thất mà mình thường mua: "Dù dùng quen rồi..."
Bùi Tự cho Thẩm Du Tu nửa người, tay còn lại lật hai trang sách đặt ở đầu gối, nhìn mấy bức ảnh kia, thờ ơ nói: "Tùy anh."
Bùi Tự rất ít phát biểu ý kiến, hắn biểu thị tán thành với tất cả các kế hoạch lung tung của Thẩm Du Tu, thái độ của hắn trong rất nhiều chuyện là sao cũng được, hơi mờ nhạt, thay đổi, thích hợp với mọi hoàn cảnh xung quanh Thẩm Du Tu.

Đúng lúc bên ngoài phòng bệnh có một luồng gió, hoa tuyết trong gió bay chầm chậm rơi trên mặt ngoài kính thủy tinh, rất nhanh đã tan biến.

Thẩm Du Tu phải dừng tất cả những hồi ức liên quan đến Bùi Tự, vì Thẩm Diệu Huy tỉnh rồi.

Hơi thở của người ngửa mặt nằm trên giường không thuận lợi cho lắm, thở hổn hển hai cái, nửa cánh tay giơ lên, giãy giụa muốn bấm chuông bên giường.

Thẩm Du Tu bước nhanh tới, hỏi ông cần gì.


Thẩm Diệu Huy nhìn thấy cậu, sắc mặt vẫn vậy, chỉ là nếp nhăn trên mặt càng khắc sâu hơn, ông chậm rãi nhắm mắt lại rồi dựa vào gối, nói, "Rót, rót cốc nước."
Thẩm Du Tu đưa một cốc nước ấm tới, không còn lựa chọn nào mà ngồi xuống ghế chăm sóc bệnh nhân, chờ ông uống hết nước, trôi đi tức giận, mới nhận cái cốc rỗngkia, định đi rót thêm nửa chén.

Cậu miễn cưỡng tự tìm chút việc làm, Thẩm Diệu Huy hiểu rõ, bèn nói, "Con về khách sạn đi."
Động tác xoay người của Thẩm Du Tu khựng lại một chút, nói với ông, "Ba...!Ba cần ở lại bệnh viện để bác sĩ quan sát." Cậu đặt cốc nước rót xong xuống, ánh mắt chuyển đến nơi khác, đứng ở nơi cách giường nửa mét, "Bác sĩ dặn ba phải cần...!bình tĩnh tâm trạng, con về trước, có gì cứ tìm con bất cứ lúc nào."
Cậu không dám hỏi nguyên nhân bệnh tái phát, không cần đoán cũng biết là Bùi Tự hoặc là chuyện của hai người họ.

Thẩm Du Tu hết cách rồi, không thể phản kháng, Thẩm Diệu Huy yếu ớt nằm trong phòng bệnh này đã là sự khiển trách nghiêm khắc nhất đối với cậu.

"Du Tu..."
Khi định mở cửa, Thẩm Du Tu nghe thấy tiếng gọi già nua ở phía sau, không khỏi dừng bước, quay đầu lại.

Thẩm Diệu Huy cầm lấy kính mắt đặt trên đầu giường, mệt mỏi nắm chân kính, im lặng một chốc mới đeo lên, ông nói: "Ba và mẹ con hy vọng, ít nhất có thể có một đứa con trai không làm người ta thất vọng."
Ông liếc mắt nhìn, không nói gì nữa.

Đó chỉ là một ánh mắt, nhưng lại hàm chứa ý sâu xa, như thể nói tất cả những lời hôm nay lần thứ hai.

Thẩm Du Tu rời khỏi phòng bệnh, bình tĩnh cầm điện thoại di động đi một đoạn đường ngắn trên hành lang bệnh viện, rồi mới gọi đi.

Bùi Tự còn chưa ngủ, chuông vừa reo lên là hắn bắt máy ngay.

Cổ họng Bùi Tự bị thuốc lá rửa qua, giọng hơi khàn khàn cùng với nhịp điệu hô hấp hít thở của hắn,"Thẩm Du Tu."
Thẩm Du Tu chầm chậm đi xuống cầu thang, tốc độ nói trong miệng lại rất nhanh, "Ba nằm viện." Cậu bỏ đi tiếng gọi "cha" đầy ý nghĩa trước đây, như là đang kể lại tình hình cho người nhà, "Tôi cần phải ở lại bên đây vài ngày."

Bùi Tự im lặng một chốc, đoán ra rất nhiều lời chưa nói từ thái độ của cậu, không hỏi đến Thẩm Diệu Huy, cố chấp thì thào xác nhận với Thẩm Du Tu, "Ngày mốt anh về."
Nói dối đơn giản hơn, thoải mái hơn một chút.

Thẩm Du Tu nghĩ vậy, lại bật thốt câu trả lời thật, "Tạm thời không được."
Trong điện thoại vọng tới một âm thanh nhè nhẹ, Bùi Tự dừng nửa phút, hỏi cậu, "Có phải anh biết hết rồi không?"
Thẩm Du Tu đi ra cửa bệnh viện, nhìn lớp tuyết mỏng manh rơi trên tán cây gần cửa, phảng phất phải mất một khoảng thời gian dài mới có thể gắng gượng chuyển động bánh răng, trả lời hắn một cách gần như máy móc, "Cậu đang nói đến chuyện cậu là em trai tôi à."
Có vài hoa tuyết rơi trên mũi giày Thẩm Du Tu, nhanh chóng biến thành giọt nước óng ánh.

Rất dễ nghe thấy trong lời phủ nhận của Bùi Tự có vài phần nỗ lực bình tĩnh, "Tôi không phải."
Hắn nói, "Anh không có huyết thống với bọn họ."
Thẩm Du Tu đang ngồi vào xe của thư kí, khi cậu nghe thấy hai chữ "huyết thống", nhiệt độ ấm áp trong xe đột ngột ập lên người, có lẽ vì khoảnh khắc nóng lạnh giao nhau ngắn ngủi này, xoang mũi của cậu lên men cay cay, "Nhưng tôi và cậu có cùng cha mẹ."
Bùi Tự nghe được rất nhanh, hình như thần kinh hắn vô cùng căng thẳng, cảnh giác sợ Thẩm Du Tu nói ra lời mình không muốn nghe, "Vì vậy anh không quay về?"
"Ông ta tìm anh nói chuyện gì?" Giọng điệu Bùi Tự thấp xuống, có một chút hùng hổ dọa người, "Anh đồng ý với ông ta chuyện gì?"
Thẩm Du Tu buông bàn tay nắm chặt như tim co thắt nhanh trên đầu gối xuống, há miệng, gọi tên hắn một cách khó khăn, "Bùi Tự."
Những tạp âm khác trong điện thoại đột nhiên biến mất, chắc là vì Bùi Tự ngồi xuống, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề bất an.

Thẩm Du Tu cảm thấy đầu đau đớn không thôi, khàn giọng nói, "Tôi là đứa con bọn họ nuôi hai mươi mấy năm, cậu là con trai ruột của họ, đây là sự thật đúng không?"
Giọng cậu như dây đàn sai nốt vọng tới từ di động, khuếch đại cảm giác xé rách và kéo đứt.

Bùi Tự không nói được câu nào, mạnh mẽ nhấn tắt một điếu thuốc lá đang cháy đến một nửa.

"Vậy tôi và cậu không nên có quan hệ gì khác nữa." Như là đang nhắc nhở mình, Thẩm Du Tu nhẹ giọng nói, "Cứ như vậy đi.".