Dư Ôn

Chương 51: Giấc Mơ To Lớn Lọ Hoa Rỗng






Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Sau khi từ bệnh viện về căn nhà cho thuê, đã lâu rồi Thẩm Du Tu mới có một đêm an giấc như vậy.

Nhưng vào khoảng tờ mờ sáng, cậu nằm mơ một giấc mộng ngắn, rất rộng lớn cũng rất tỉ mỉ, có vài đoạn ngắn lại không ăn nhập gì với nhau.

Mỗi khi thời tiết nắng ấm đều rất tốt, khiến người ta có thể nở nụ cười tươi tắn rạng ngời.

Thẩm Du Tu bảy, tám tuổi cầm tờ bài thi đạt điểm tối đa chạy theo phía sau Tô Du.

Tô Du đang cầm cuộn len sợi, đã đan được một nửa của chiếc áo trẻ em, bà đi về phía trước, bóng lưng tỏa ra một vầng sáng màu vàng, có viền lông tơ, hệt như những sợi len màu be trong tay bà.

Bà đi rất lâu, gặp được Thẩm Diệu Huy vừa đi tới ở góc ngoặt hành lang, cả hai đều đồng thời biến mất sau cánh cửa, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.

Sau đó, cánh cửa đóng chặt này chậm rãi mở, lộ ra một khe hở nho nhỏ.

Bản thân Thẩm Du Tu cũng cao lớn hơn rất nhiều, tay dài chân dài, thứ cậu cầm trong tay không còn là bài thi mà là một bộ dụng cụ trượt tuyết đắt tiền mới tinh.

Cậu nghĩ, khi đó hẳn là vào tháng ba.

Thẩm Du Tu vẫn còn nhớ – đó là món quà sinh nhật Thẩm Diệu Huy tặng vào năm cậu mười bốn tuổi.

Trong cánh cửa kia, cha mẹ vẫn ở đó, những lời chỉ trích, oán hận, phẫn nộ cảnh sinh hoạt khốn khó tràn ngập trong cuộc cãi vả.

Rồi sau nữa, đồng hồ báo thức vang lên, nhắc nhở Thẩm Du Tu cần phải thức dậy rửa mặt, chuẩn bị đăng ký vé máy bay.


Chuyến bay đến thành phố A sau giờ ăn cơm trưa, Thẩm Du Tu nhớ tới cuộc gọi của Tô Du tối hôm qua, trước khi máy bay cất cánh, cậu nhắn tin cho tài xế riêng trong nhà, vì thế vừa đáp chuyến bay đã an vị trên xe đi đến biệt thự của cha mẹ.

Tài xế dừng xe ở bậc thềm biệt thự.

Thẩm Du Tu xuống xe, trông thấy cha mẹ đang ngồi ở trước sân trò chuyện với một người đàn ông xa lạ.

Vẻ mặt của họ hết sức kích động, người đàn ông kia lại vô cùng bình tĩnh, nói mấy câu xong là đứng dậy tỏ vẻ phải về.

"Hôm nay trong nhà có khách?" Thẩm Du Tu cúi đầu thay giày, hỏi bảo mẫu.

"Bà chủ không có báo trước ạ." Bảo mẫu vừa chuẩn bị dép lê cho cậu, vừa trả lời, "Người khách này đến đột xuất, họ Ngụy, ông ấy nói trước đây từng hợp tác làm ăn với ông chủ."
"Ồ." Thẩm Du Tu chẳng để trong lòng cho lắm, Thẩm Diệu Huy rất thạo khoản giao tiếp, trong nhà thỉnh thoảng cũng có thân thích từ đâu tới hoặc là bạn bè cũ nhiều năm giữ liên lạc đến thăm.

Thẩm Du Tu không muốn quấy rầy bọn họ, tự rót cốc nước ngồi trên salon nghỉ ngơi.

"Tôi làm việc mà anh còn không yên tâm à?" Bỗng nhiên, một giọng nam xa lạ vọng tới từ hành lang thông với sân trước, âm lượng từ từ tăng cao.

Thẩm Du Tu đi qua ghế sofa mới nhìn thấy đối phương, người nói chuyện là một người đàn ông ăn mặc xuềnh xoàng, vì ngồi bên cạnh Thẩm Diệu Huy nên trông ông ta có vẻ đơn sơ, cũng vì chiều cao không đều mà hơi lép vế, lúc nói chuyện không đủ sức, "Nếu không phải nhờ tôi giới thiệu, chuyện năm đó đã chẳng thành công rồi..."
"Đây là chuyện quan trọng, bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, anh nhất định phải làm cho chính xác." Giọng Thẩm Diệu Huy rất nghiêm túc, như là ông lấy tư cách của ban giám đốc tổng công ty mà nói.

Thẩm Du Tu cảm thấy kì lạ, cậu đi đến cửa, lên tiếng chào hỏi, "Ba, mẹ."
Cậu vừa lên tiếng, ba người kia lập tức quay đầu nhìn, trên mặt Thẩm Diệu Huy và Tô Du hiện lên vẻ bối rối hiếm thấy.

Thẩm Du Tu ngẩn người, cậu nghĩ là mình hoa mắt, trông thoáng chốc, thái độ của ba mẹ khiến Thẩm Du Tu cho rằng họ ước gì cậu không ở đây.

"Con vào trước đi." Thẩm Diệu Huy mở miệng trước, "Đến thư phòng."
"Dạ." Thẩm Du Tu gật đầu, đưa cốc nước cho người làm, giả vờ tự nhiên xoay người đi lên thang lầu.


Dường như Thẩm Diệu Huy có chuyện rất quan trọng cần thiết nhờ vả, ông đứng ở ngoài cửa biệt thự thật lâu mới lên lầu.

Thẩm Du Tu đứng bên cửa sổ, nhìn ông bước vào cửa thì mới quay lại ngồi xuống ghế salon.

"Mấy ngày nay con đi công tác ở đâu?" Thẩm Diệu Huy nâng cốc trà đi vào thư phòng, vẻ mặt nghiêm nghỉ hỏi.

Thẩm Du Tu đã nghĩ ra những câu phù hợp lúc còn ở trên máy bay, nói cho ông biết về thành phố sắp được đầu tư gần đây, "Con đi khảo sát."
"Vậy à." Giọng Thẩm Diệu Huy có hơi mất tập trung, "Gần đây công ty bận rộn nên không thể thiếu người, những việc không quan trọng con hãy sắp xếp cho người khác làm đi."
"Con biết rồi." Thẩm Du Tu ngoan ngoãn đáp, hỏi ngược lại, "Hôm qua mẹ nói ba tìm con có việc?"
Thẩm Diệu Huy cúi đầu uống trà, trầm ngâm trong chốc lát mới nói, "Chuyện công ty thôi, ba giải quyết rồi."
"Dạ." Trực giác của Thẩm Du Tu cảnh báo ba hắn đang che giấu cái gì đó, cậu suy nghĩ một chút, nhắc đến một chuyện càng quan trọng khác, "Vậy chuyện của con với Bàng Quân..."
Thẩm Du Tu thử thăm dò, những khoảng trống còn lại để mặc Thẩm Diệu Huy tự bổ sung, thế mà Thẩm Diệu Huy lại đưa ra một đáp án có thể khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, "Không thích hợp thì thôi, về sau tính."
Thẩm Du Tu như được đặc xá, lòng cậu bỗng yên tâm, cởi bỏ một khối tâm sự nặng nề treo ở phần đuôi tảng đá, đã có thể tự do nổi lên mặt biển hít thở một hơi.

Đối kháng luôn không phải là chuyện dễ dàng.

Cậu không thể đóng vai một đứa con trai hợp cách hoặc bay quá xa mong đợi của hai vợ chồng nhà họ Thẩm, điều này sẽ là sự phản bội với họ, có thể tạo ra một chuỗi xấu hổ và lúng túng không có hồi kết.

"Cảm ơn ba." Thẩm Du Tu nói một cách chân thành chưa từng có.

Thẩm Diệu Huy tiếp tục uống trà, buông tay xuống, "Khi nào rảnh con phải tới Bàng gia nói chuyện rõ ràng với Bàng Quân, nhớ lịch sự chút."
"Con hiểu rồi." Thẩm Du Tu yên lòng, lập tức nghĩ đến vị khách lạ mặt vừa rồi, "Đúng rồi, vừa nãy người kia là ai vậy ba?"
"Bạn kinh doanh hơn hai mươi năm trước." Lời của Thẩm Diệu Huy rất chung chung, "Lâu rồi hai bên không qua lại, ông ta tới tìm chúng ta để bàn công chuyện."
Thẩm Du Tu nghe xong hai câu này, cảm giác có hơi không khớp cho lắm, cậu không hiểu tại sao Thẩm Diệu Huy lại có ý lảng tránh, do dự một chút cậu vẫn phối hợp gật gật đầu, không vạch trần ông.


"Ông chủ." Người làm gõ cửa ở bên ngoài, "Bữa trưa đã chuẩn bị xong."
Tâm trạng Thẩm Du Tu rất thoải mái, cậu vui vẻ đứng dậy, "Ba, chúng ta ăn cơm đi."
Không khí hòa hợp trên bàn ăn khiến Thẩm Du Tu có hơi kinh ngạc, Tô Du rất ít khi cười như thế, như thể bà vừa đạt được một thành tích đáng kể, vì thế rất có hứng trò chuyện.

Ảm đạm ngày xưa trên mặt bà bay sạch sành sanh, thậm chí giọng nói còn giàu sức sống hơn cả ngày hôm qua.

"Hôm nay mẹ may mắn bốc được bài tốt sao ạ?" Thẩm Du Tu hỏi.

"A, suýt thì quên." Vừa nhắc tới, Tô Du bèn để đũa xuống lấy điện thoại gửi tin cho bạn chơi bài chung, "Phải nói với mấy cô ấy là hôm nay mẹ không chơi."
"Diệu Huy, chiều nay em muốn sắp xếp đồ đạc một tí, có vài thứ trước đây dùng rất tốt, còn bây giờ..." Bà thích thú nói mấy câu, bị Thẩm Diệu Huy thoáng liếc một cái, lập tức im miệng, tức giận cầm đũa tiếp tục ăn cơm.

Thẩm Du Tu càng nhìn càng cảm giác cha mẹ có việc giấu mình, nhưng nếu Thẩm Diệu Huy đã muốn giấu, cậu càng không muốn hỏi.

Bữa trưa kết thúc xong, Thẩm Du Tu lập tức lên xe xuống núi về nhà.

Trên đường, cậu hẹn Bàng Quân một bữa.

Hai người thống nhất nguyên nhân kết quả xong, bắt đầu chúc mừng đối phương tạm thời đã được giải thoát.

Bàng Quân còn cười hì hì nói muốn ăn mừng một bữa ra trò, Thẩm Du Tu không có ý kiến gì, biểu thị ưu tiên nữ giới, nghe theo sự sắp xếp của cô.

"Ngày mai nha? Hôm nay tôi phải quay một cảnh phim, ai, anh có muốn xem không?"
"Cô diễn vai chính à?" Thẩm Du Tu cười cười, "Đương nhiên phải xem rồi.

Bao giờ chiếu phim tôi nhất định phải ủng hộ tài lực hết mình mới được!"
"Hào phóng quá, cảm ơn cảm ơn." Bàng Quân cười ngặt ngoẽo,"Mai gặp nhé, tôi gửi địa chỉ cho anh rồi."
Cuộc điện thoại của cô gái nhiệt tình cúp rồi, khóe miệng Thẩm Du Tu không tự chủ mà cong lên, thoát màn hình gửi tin nhắn, kéo tới chỗ mười mấy tin nhắn cậu chưa xem.

Những cái trồi lên trước là do trợ lí gửi tới, cũng chẳng gấp mấy, lướt đến cuối cùng, hai tin nhắn của hai người khác nhau mới làm Thẩm Du Tu khựng lại, nhìn kĩ một lúc lâu.

Một tin là Bùi Tự gửi vào hai giờ trước, một tin là đến từ cái tên đã lâu hắn không thấy, Arvin, nội dung nói là gần đây có việc muốn nhập cảnh vào đây, hỏi cậu có rảnh không thì ra gặp mặt.


Arvin là Hoa kiều lớn lên ở Đức.

Trước kia Thẩm Du Tu rất thích kiểu hình xinh đẹp đáng yêu như cậu ta, cộng thêm việc tính cách cậu ta rất tốt, lúc Thẩm Du Tu còn là sinh viên trao đổi đã từng hẹn hò với đối phương trong một năm.

Nhưng học kỳ trao đổi ở Châu Âu không kéo dài, hai người chia tay rồi.

Mấy năm qua hai bên có gặp ba, bốn lần, có khi ở trong nước, có khi là ở Châu Âu, vẫn luôn giữ quan hệ bạn bè bình thường.

Ngành học của Arvin là nghệ thuật chuyên nghiệp, thường xuyên bay khắp thế giới mỗi ngày.

Thẩm Du Tu đoán lần này cậu ta đến cũng giống lần trước, đều là tới tham gia một ít hoạt động nghệ thuật.

Thẩm Du Tu không chắc mình có bận hay không, thuận miệng đáp ừ.

Thoát khung chat với người ta, Thẩm Du Tu mở tin nhắn của Bùi Tự ra.

Cậu vừa nhìn là nhận ra, tin nhắn biểu thị Bùi Tự đến nhà cho thuê ở thành phố B tìm cậu.

Thẩm Du Tu bĩu môi, gõ vài chữ rồi xóa, sau đó ném qua một bên không thèm để ý.

Chờ cậu về nhà, vào cửa kiểm tra một lần, cảm thấy không có gì khiến Tô Du nghi ngờ vào hôm qua, mới dựa vào sofa, lấy di động ra.

Người làm công đến quét tước chỉ dọn dẹp sạch sẽ, đồ vật vẫn để ở chỗ cũ.

Thẩm Du Tu muốn nằm xuống, đột nhiên liếc thấy lọ họa bị đặt tùy tiện trên khay trà tại khoảng trống nhỏ hẹp giữa hai ghế salon, lưng sắp nằm xuống đến nơi bỗng cứng đờ, lập tức ngồi thẳng.

Lọ hoa kia trống trơn, không có cành hoa nào, nước đọng cũng bay hơi sạch sẽ trong mấy ngày qua, không còn gì cả, hệt như chưa từng được cắm một bó hồng nào.

Thẩm Du Tu cúi đầu, nhìn tin nhắn của Bùi Tự chẳng biết bị mình lật ra khi nào, qua vài phút mới khóa màn hình di động rồi ném vào góc, nhắm mắt nằm xuống..