Dư Ôn

Chương 40: Tay Không Tấc Sắt






Editor: Russia
Beta: Sasaswa
"Thẩm Du Tu."
Tưởng Nghiêu ngồi xuống cái sôpha đặt gần đó, người hơi nghiêng về trước, hai tay đan chéo xem xét khung cảnh xung quanh hồi lâu mới nói, "Cậu định cứ ngồi thế này đến hết đêm nay?"
Trong phòng có mùi hoa hồng ướt át, xung đột kịch liệt cũng không làm ảnh hưởng đến việc hương khí bay lượn khắp phòng, từng đợt từng đợt nhè nhẹ, có mấy phần mùi vị u sầu ám hận sinh (*).

(*) U sầu ám hận sinh, lấy từ câu "Biệt hữu u sầu ám hận sinh, thử thì vô thanh thắng hữu thanh" của nhà thơ Bạch Cư Dị, nghĩa là dường như có một mối sầu hận giấu kín trong lòng phát sinh ra, lúc này vô thanh (không có tiếng đàn) lại hơn hữu thanh (có tiếng đàn).

Thẩm Du Tu buông tay, mặt giấu trong bóng đêm u ám nhìn không ra biểu tình gì, nhưng khi mở miệng giọng lại khàn đi, khiến người ta chạnh lòng, "Cậu còn tra được gì nữa?"
Tay Tưởng Nghiêu cầm ly thuỷ tinh kia, giơ về phía cậu, chờ cậu nhận lấy uống một ngụm mới nói, "Những gì tra được tôi đã gửi cho cậu hết rồi, tôi không biết rõ từ khi nào Tạ Trì và người kia hợp tác với nhau, chỉ là mấy tháng này vẫn luôn liên lạc với nhau."
Tưởng Nghiêu nhướng mày dò xét Thẩm Du Tu, ngẫm lại vẫn là không nói chuyện án tử của Tạ Tuấn, nói chuyện quan trọng, "Tạ Trì và Tạ Tuấn thế bất lưỡng lập (*) không phải ngày một ngày hai, tuy rằng vài năm này chúng ta thường xuyên qua lại với Tạ Tuấn, nhưng không hề đả động gì đến Tạ Trì.

Lần này anh ta vậy mà ra tay..."
(*) Thế bất lưỡng lập: hai bên đối nghịch không thể tồn tại cùng lúc.

"Tôi thấy mảnh đất kia có vẻ khó ăn." Tưởng Nghiêu nhíu mày, "Tên họ Tạ kia đích thực quá bỉ ổi, cũng thiệt thòi cho anh ta phải nghĩ ra thủ đoạn vòng vèo thế này."
Thẩm Du Tu suy nghĩ, im lặng một lúc lâu, thấp giọng hỏi, "Cậu xác định hắn là người Tạ Trì sắp xếp vào?"
"Không chắc." Tưởng Nghiêu cẩn thận chọn lời, "Nhưng tôi chắc chắn hắn không phải người tốt lành gì."
Tưởng Nghiêu lại nghiêng về trước một chút, thấy sắc mặt ảm đạm của bạn tốt, thở dài, "Lời người này nói có câu nào là thật không, hôm qua tôi điều tra hắn rồi.

Cậu nói hắn là bảo an câu lạc bộ, thật ra hắn đã từ chức vài tháng trước, đi theo vài kẻ không ra gì, đi đòi nợ thuê cho người ta..

A, coi như hắn khôn khéo, không bằng nói là bảo an."
Thẩm Du Tu ngẩn ra, dáng vẻ hoang mang mờ mịt, đôi môi vô tội bị cắn rách một vết, phiếm sắc nâu sẫm hơn cả đỏ tươi.

"Du Tu, người như thế chơi vui là được rồi.

Ngoại trừ khuôn mặt ra, cậu tùy tiện tìm vài người cũng tốt hơn hắn." Tưởng Nghiêu đứng dậy, ngồi xuống cạnh cậu, vỗ vai hai cái, "Đúng là lòng tốt đặt nhầm chỗ.


Hồi trước cậu muốn tôi tìm người chuẩn bị tiền cũng là vì hắn phải không, kết quả thì sao, hắn báo đáp cậu thế nào?"
Tay Thẩm Du Tu hơi run, vuốt ve môi dưới rách chảy máu của mình, cảm giác như bị người ta hung hăng tát hai cái vào mặt, đầu óc quay cuồng, đất trời đảo lộn, cố gắng một lúc lâu cũng chẳng thốt nên lời.

Thế sự thường là như vậy, cho đi không có nghĩa sẽ được nhận lại, ở mức độ nào đó, khi trong tay không có bất kỳ ưu điểm nào vẫn sẵn sàng khoan dung và tha thứ cho người khác.

Ngày còn niên thiếu, cậu khát vọng được cha mẹ chú ý, ấy thế nhưng vẫn luôn bị giáo huấn vô số lần, đến nay vẫn chẳng có gì tiến bộ.

Vì Thẩm Du Tu ngốc nghếch, từ chối việc phải thay đổi, cậu nghĩ đến lần này – hay nói là Bùi Tự, liệu có phải sẽ khác đi?
Tưởng Nghiêu hơi đau đầu, y xoa xoa mi tâm, "Du Tu, cậu không phải thật lòng với tên côn đồ đó rồi chứ?"
Thẩm Du Tu nhìn chằm chằm chiếc đèn nằm dưới đất ở trước mặt mình, thuỷ tinh trong suốt phản chiếu bóng dáng hai người cùng ngọn đèn trong vắt.

Chụp đèn màu trắng giống hệt một đôi tay xinh đẹp, quý trọng mà nâng niu ánh đèn vàng ấm áp.

Cậu trừng mắt nhìn, hốc mắt chua xót, hai mí nặng nề đến nỗi không thể mở được, chỉ có thể chọn cách khép lại.

Cậu dựa vào sofa nói, "Cậu đi trước đi, tôi muốn ở một mình."
Vẻ mặt Tưởng Nghiêu phức tạp nhìn cậu một cái, chưa từng nghĩ đến việc có một ngày bản thân sẽ đi an ủi một người bạn như thế này.

Thế nhưng chỉ vài ba câu là không thể nói rõ chuyện tình cảm được, ngoại trừ chính mình ra, chẳng hề có biện pháp nào khác.

Y ở lại không bao lâu, đứng dậy đặt lại bình hoa, thay Thẩm Du Tu dọn tấm thảm dơ bẩn kia đi, ấn vai cậu nói, "Vậy cậu nghỉ ngơi sớm chút."
"Ừ."
"Ngày mai đi ăn cơm đi, trong giới có người mới mở một khách sạn, cuối tuần đi chơi giải sầu." Tưởng Nghiêu rất kiên trì, giọng điệu thương lượng rõ ràng.

Nhưng y vừa dứt lời là nghĩ đến chuyến đi Thẩm Du Tu từng đề cập qua hai ngày trước, dừng một chốc, "Cậu có việc bên thành phố B đúng không?"
Ngực Thẩm Du Tu đau xót, nhắm mắt lại, khàn giọng đáp, "Không có."
"Được." Tưởng Nghiêu không biết nội tình, đưa gối cho Thẩm Du Tu để cậu có thể dựa thoải mái hơn, "Ngày mai tôi qua đón cậu."
Nhưng chờ vừa ra khỏi cửa, vẻ mặt ôn hoà của Tưởng Nghiêu thoáng chốc biến mất.


Y lấy di động gọi cho Tạ Tuấn, phát cáu, "Cậu điều tra rõ xem tên họ Bùi kia có lấy tư liệu gì khác của Thẩm Du Tu không?"
"Không mà anh, em cũng sốt ruột muốn chết rồi đây." Tạ Tuấn kiên trì đáp.

Đừng nói chuyện đầu tư của Tưởng Nghiêu gắn liền với mình, tiêu phí cho hạng mục của giai đoạn trước cũng không phải dễ dàng xoá là xoá.

Hiện giờ Tạ Tuấn thần hồn nát thần tính, suốt ngày căng thẳng, lo lắng Tạ Trì đột nhiên xiên gã hai dao.

Lúc đó gã đúng là chẳng biết tìm ai khóc.

"Cái tên vương bát cao tử*!" Tạ Tuấn tức không có chỗ xả, qua điện thoại mắng Bùi Tự té tát, "Dám chơi ông đây một vố! Còn kéo anh Thẩm xuống nước.

Đệch, coi bộ chuyện của em gái nó không làm cho nó sáng mắt ra!"
*vương bát cao tử: t*ng trùng lên não =)))
Tưởng Nghiêu vừa nghe chuyện này là đau đầu, lớn tiếng cảnh cáo, "Cậu thành thật cho tôi, tôi thấy người không sáng mắt chính là cậu." Y ngồi trên xe, giật nhẹ cà vạt, "Mặc kệ Bùi Tự có phải người của Tạ Trì hay không thì hắn cũng đã giao tư liệu cho Tạ Trì rồi.

Bây giờ Thẩm Du Tu con mẹ nó mới là người xui xẻo nhất, đống rắc rối cậu gây ra thế mà đốt lên người cậu ta rồi kìa!"
Y nổi điên một trận, Tạ Tuấn lập tức câm như hến không dám lên tiếng.

Tưởng Nghiêu thở dài một hơi, căm giận nói, "Tính ra tên họ Bùi kia và Tạ Trì đều là người cậu đắc tội, nếu không phải lần trước bạn gái cậu..."
"Haiz anh ơi, ngày hôm đó em uống nhiều..." Tạ Tuấn nhỏ giọng biện giải, vội ngắt lời, "Phía Tạ Trì sớm muộn gì em cũng sẽ xử lý đẹp, về phần tên họ Bùi đấy, anh nói xem phải làm sao bây giờ?"
"Làm sao bây giờ?" Tưởng Nghiêu cười lạnh một tiếng, "Cậu còn muốn vào cục cảnh sát?"
Tạ Tuấn xấu hổ ho khan, "Vậy chúng ta buông tha hắn?"
Buông tha? Nói lại, tận mắt chứng kiến dáng vẻ sa sút của Thẩm Du Tu, trong lòng Tưởng Nghiêu cũng nghẹn một họng tức nuốt không trôi.

Y ngừng vài giây, tiếp tục nói, "Nếu hắn có bản lĩnh đến thế, tôi nghĩ hắn cũng không cần ai thay hắn chặn chủ nợ đâu.

Ngày mai cậu với hai tên đầu lĩnh sòng bạc chào nhau một tiếng đi."
"Được, em hiểu rồi."

- ----
Đêm đó dấu vết Thẩm Du Tu lưu lại trên mặt Bùi Tự phải qua vài ngày mới biến mất.

Chiều thứ sáu, lúc Bùi Lệ về đến nhà, Bùi Tự đang ở trong gian toilet nhỏ, hắn chống tay lên bồn rửa, nửa ngẩng đầu, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm chút ánh vàng sẫm không rõ là từ đâu tới phản chiếu bên góc chiếc gương, khôi phục vẻ mặt ban đầu.

Từ nhỏ hắn đã biết ưu thế diện mạo của chính mình, cũng rất hiếm khi nhìn kỹ.

Nhưng xét lại ngọn nguồn đoạn tình cảm dây dưa với Thẩm Du Tu, dường như không thể chối bỏ sự liên quan với nó.

"Anh." Bùi Lệ gõ cửa bên ngoài, "Anh không sao chứ?"
Bùi Tự như người vừa tỉnh mộng, lấy lại tinh thần hô lên một câu, tạt nước lạnh lên mặt rồi đẩy cửa đi ra.

Trên mặt hắn dính không ít bọt nước, hai lọn tóc trên trán cũng ướt nhẹp.

Bùi Lệ lấy khăn tay đưa cho hắn, dễ dàng đọc được tình tự phức tạp ẩn giấu trên mặt hắn, "Anh sao vậy?"
Bùi Tự cầm khăn tay đẫm nước ném đi, xoa đầu em gái, "Không sao."
Bùi Lệ biết Bùi Tự lừa cô, trong ký ức của cô, khi Bùi Tự đuổi mấy gã hung thần ác sát đến tìm xong cũng sẽ nói chuyện bằng giọng điệu như thế.

Nhưng lần này lại không giống lắm, Bùi Tự không đủ trấn định, vẻ bình tĩnh của hắn đã trôi đi đâu mất, có thể vì con người vốn dĩ rất khó tự lừa mình dối người.

Hắn rút tay về, đi vào phòng mình, đóng cửa kín mít, mùi thuốc lá cũng chẳng bay đi bao nhiêu.

Bùi Lệ buồn bã nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt kia, cô đứng đó nửa phút, không chú ý đến Bùi Man đang gọi cô ở phòng bếp.

Sau cùng, khi Bùi Man đặt thức ăn lên bàn, mới mắng, "Kêu mày cả buổi, mày không nghe hả? Mày với anh mày giống hệt nhau, cả ngày chưng ra cái mặt như nhà có tang cho ai xem, nhặt rau mau!"
Bùi Lệ không nói gì, chỉ im lặng đứng cạnh bàn nhặt rau xanh, nhỏ giọng nói, "Tâm trạng anh hai không tốt, mẹ đừng mắng nữa."
"Tâm trạng không tốt?" Ngoài miệng Bùi Man nói không ngừng, "Vậy nó buồn một cái là không sống nổi rồi.
"Hồi còn ở phương Bắc, nó bốn, năm tuổi đã biết cách làm bộ làm tịch cho người ta xem, như đòi nợ vậy!" Bà oán hận liên miên, "Tao vừa sinh nó xong là...là chuyển nhà, lại phải bán đồ ăn, sửa quần áo cho người khác, lúc ấy gặp phải...!Thôi quên đi, thay ba mày giận dỗi không đâu, nó cũng là cái đồ không lương tâm."
Đối với những chuyện sinh hoạt trước đây, Bùi Lệ cũng có chút ấn tượng, nhưng không rõ ràng lắm.

Cô cố gắng bình tĩnh nghe Bùi Man nói mấy câu, vẫn cúi đầu coi như không nghe thấy.

Bùi Man vừa nói chuyện cũ là lại tức giận, đang nổi nóng thì di động trong túi tạp dề vang lên.


Bà ta vừa lấy điện thoại ra sắc mặt lập tức thay đổi, lau sạch tay, trộm chạy sang một bên nghe điện thoại.

Ban đầu Bùi Lệ còn không nghe cẩn thận, nhưng giọng Bùi Man càng ngày càng cao rồi biến thành khóc lóc kể lể, cô mới xoay người nhìn mẹ.

"Tôi lừa các người làm gì, tôi thật sự không có tiền mà, tiền vốn đã không trả được sao lại còn tiền lãi chứ! Đừng, đừng đừng! Các người..."
Lời bà còn chưa dứt, cánh cửa đóng chặt bị đạp mở.

Bùi Tự lạnh lùng nhìn bà, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, xoè tay ra, "Đưa cho tôi."
Người Bùi Man run rẩy hai cái, cẩn thận đi từng bước đưa di động cho hắn.

Bùi Tự cầm di động, bước vào phòng chẳng biết nói gì với người ta, không tới hai phút lại đi ra, mặc áo khoác vào, "Hai người đi vào phòng ăn đi."
"Anh, anh..." Bùi Lệ nghe được điện thoại kia là của chủ nợ gọi tới, nhào tới cạnh cửa túm hắn, "Anh đừng đi!"
Bùi Tự cười cười với cô, "Nấu cơm cho ngon, chừa anh một phần canh."
"Anh!" Bùi Lệ hoảng hốt rồi, vội vã xoay người muốn lấy di động của mình, "Tiền của em..."
"Không cần." Bùi Tự gọi cô lại, liếc qua Bùi Man đang ở phòng bếp không dám thò đầu ra, nhỏ giọng dặn dò cô, "Tiền của em thì cứ giữ cho tốt, đừng để mẹ biết.

Trong tay anh có tiền."
Nói xong hắn nhanh chóng mang giày đi ra ngoài.

Bùi Lệ chạy vội tới bên cửa sổ, thấy Bùi Tự vội vàng chạy xuống dưới lầu, đi về phía sân bóng rổ, đầu bên kia sân có ba bốn tên đàn ông đi tới.

"Không thể tưởng tượng được Bùi Man còn có đứa con có tiền đồ như vậy." Cầm đầu là một tên chủ quán mạt chược ở gần đây, gã nghiến răng phun ra cặn đồ ăn, thấy tin nhắn báo đến điện thoại, khều khều cây tăm, "Được, còn một nửa, chỉ là phần lãi còn lại cũng nên tính toán cả đi thôi."
Có lẽ ánh mắt Bùi Tự cũng tỏ ý rất muốn đánh nhau, mấy người kia trào phúng hai câu đã câm mồm, lục tục tản ra.

Tên cầm đầu không thoải mái với thái độ của hắn, ném cây tăm xuống mắng, "Thằng oắt mày đừng tỏ vẻ không phục, mẹ mày thiếu tao bao nhiêu tiền mày biết không? Chiếu theo quy củ đã sớm phải lăn mấy lần.

Bọn tao ở dưới lầu nhà mày không chửi không cướp mà mặt mày còn đen?!"
Gã nói xong lại thầm nói, "Nếu không phải xem mặt mũi của Thẩm tổng, tao đập nhà mày, cắt một đầu ngón tay của Bùi Man rồi!"
Sắp một tuần không có nghe thấy từ Thẩm, Bùi Tự bất ngờ không kịp phản ứng, ngây ngẩn cả người, "Mày nói ai?"
"Thẩm...!Là Thẩm tổng đúng không?" Tên cầm đầu quay đầu nhìn đàn em, lại nói với Bùi Tự, "Có người phân phó phải cho mày mặt mũi, nếu không nể người ta, mày tưởng chút tiền lẻ đó có cái rắm mà đủ hả?!"
"Được rồi, ông mày không có tâm trạng đôi co với mày, tháng sau nhớ trả cả vốn lẫn lời."
Ông chủ kia quăng một câu uy hiếp, vẫy tay chào, đám người nghênh ngang đi hết, chỉ chừa lại Bùi Tự và dư âm của chữ Thẩm im lặng đứng dưới trời chiều..