Dư Ôn

Chương 36: Bầu Trời Không Còn Lại Gì Cả






Editor: Russia
Beta: Sasaswa
Thẩm Du Tu rất giỏi trong việc lấy cớ để nói lảng sang chuyện khác, cho nên ở cùng nhau lâu như vậy, tự dưng cũng hợp ý nói chút chuyện không đâu.

Chạng vạng tối hôm sau, Bùi Tự ngồi trước cái bàn gỗ nhỏ, miệng ngậm điếu thuốc, tay nghịch các loại vật liệu như nhựa thông hay mảnh lá vàng mà Bùi Lệ đã dạy.

Về mảng này, hắn không được khéo léo như Bùi Lệ.

Những món hắn làm ra không quá tinh tế, không quá đẹp mắt, đến cả em gái nhìn thấy cũng lắc đầu cười chê, cho nên Bùi Tự làm thì làm thế thôi chứ không có dự định gì khác.

Bùi Mạn đang nấu ăn trong bếp, âm thanh tanh tách của khói dầu và tiếng tranh cãi ầm ĩ từ nhà hàng xóm bên cạnh như trộn lẫn vào nhau, ấy thế nhưng điều đó lại giúp trái tim Bùi Tự thanh tịnh trở lại.

"Đi xuống mua cho tao hai bình rượu." Bùi Mạn nghe thấy tiếng hắn mở cửa, vội hét ra, "Cả bia nữa.

Bùi Tự liếc nhìn bà rồi hỏi, "Uống rượu gì?"
"Thằng nhóc khốn kia, không có chuyện làm nên tìm tao mắng cho à?" Bùi Mạn tay cầm thìa với ra nói, "Đừng nghĩ những lời anh Ngụy nói lần trước là mày có thể bỏ mặc tao.

Nói xem mày có biết tao đã vất vả thế nào lúc mang thai hai anh em mày chín tháng mười ngày không? Mày có còn lương tâm không...?"
Bùi Tự dừng tay một lúc, đập mạnh chùm chìa khóa lên đầu tủ gỗ, "Lý do bà sinh tôi ra là gì, tự bả hiểu."
Bùi Man thấy hắn quát lớn tiếng như vậy cũng trở nên sửng sốt, không lùi bước mà tiếp tục gõ cái thìa trong tay, nghiêm giọng nói, "Lão nương tao nuôi mày lớn như vậy rồi! Thằng con hoang, tao không nên tội nghiệp mày, là không cam tâm đó rồi sao, đáng đời mày sinh ra đã bệnh thành như vậy...Đúng ra nên cho mày chết ở bệnh viện là tốt nhất rồi."
Bùi Tự không muốn nghe tiếng bà ta la hét chửi bới nữa, thay giày xong, đóng sập cửa rồi vội đi xuống lầu.

Thời gian làm việc bên công ty đòi nợ không có lịch trình cụ thể, khi thì đêm khuya, khi thì sáng sớm, kiểu đòi nợ đến tận cửa vào buổi tối thế này cũng bình thường thôi.

Đúng giờ, Bùi Tự đi đến địa chỉ ông chủ đưa tới mới phát hiện hôm nay đối tượng bị đòi nợ là hai vợ con của một cửa tiệm, bảng hiệu của cửa tiệm rách nát vứt trên mặt đất.

Bùi Tự chào hỏi rồi đi vào, định vào trong thì đột nhiên chuông điện thoại reo không ngừng.

Người gọi: Trợ lí Tôn, một cuộc điện thoại mà Bùi Tự không biết có nên nghe hay không, hắn đứng trên thềm đá bên ngoài cửa tiệm, trả lời, "Tôi nghe."
Mấy ngày nay trợ lí Tôn cứ năm lần bảy lượt thúc giục hắn, lúc này giọng điệu có chút nóng nảy, "Chưa lấy được nữa sao? Quá trình đấu thầu sắp sửa diễn ra rồi, cậu cứ trễ nãi như thế còn phải qua tay người bên này nữa."
Bùi Tự đáp vài câu lấy lệ, nói lảng đi, người bên đầu dây bên kia dường như phát hiện thái độ của hắn có chút không đúng, phút cuối lại gọi hắnrồi nói, "Bùi Tự, tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu."
Thanh âm của gã giống như tiếng những mảng dầu nhớt dinh dính rơi xuống mặt băng, vừa lạnh vừa trơn, nghe rất khó chịu, "Cậu không hết lòng làm việc cho chúng tôi thì chuyện em gái của cậu làm sao có thể mong đợi chúng tôi hết lòng giúp đỡ đây?"

Gã vừa nói vừa cười một tiếng thâm thúy, "Có điều tôi quên chưa nói với cậu, hôm nay nhị thiếu lại đến cục cảnh sát.

Người phụ nữ mà cậu ấy giữ bên người – à cũng là Phương tiểu thư đang ở trong ngục giam kia.

Nghe nói cũng vất vả lắm, một thân một mình kiếm tiền về nuôi cha mẹ, anh em ở nhà, bây giờ cô ta bị giam, cái cây hái tiền cũng ngã rồi, hết tiền thì đương nhiên gia đình phải đến nhờ."
Bùi Tự nhíu chặt mày, quay đầu lại nhìn người vừa chào hỏi bên trong, hắn lập tức xoay người đi vào bên trong con hẻm nhỏ, "Ý của ông là gì? Nói cho rõ ràng đi."
"Việc nhỏ thôi." Trợ lí Tôn thâm trầm nói, "Ý tôi ấy à, đó là chuyện nhỏ đối với nhị thiếu gia thôi.

Luật sư chỉ cần nói vài câu là đã có thể can thiệp cho cậu ấy thoát rồi...!Nhưng mà cậu nghĩ xem gia đình họ Phương sẽ đến tìm ai tiếp theo đây?"
Vội cúp điện thoại, Bùi Tự gấp gáp chạy đến đại học A.

Đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Cảnh Chinh Minh, đồng nghiệp của ông nói với ông chuyện người nhà Phương Vi đến trường đại học quậy một trận, suýt chút nửa còn đả thương Bùi Lệ và thầy giáo.

Hiện tại nhân viên nhà trường đại diện dẫn một đám người vào đồn cảnh sát giải quyết.

"Mẹ nó chứ giải quyết khỉ gì!" Lửa giận trong lòng Bùi Tự không có cách nào đè xuống, nhịn không được chửi tục một câu trước mặt Cảnh Chinh Minh.

Mười mấy phút sau, một Bùi Tự mắt đỏ như máu chạy nhanh vào cục cảnh sát, thấy Bùi Lệ không bị thương gì đang ngồi trên ghế, bấy giờ Bùi Tự mới bình tĩnh lại một chút, hắn dừng chân lại.

"Anh." Bùi Lệ đang ngồi trấn an thầy giáo ngồi bên cạnh mình, "Em biết ngay chú Cảnh sẽ gọi anh đến mà..."
Cô đứng dậy kéo lấy tay anh trai, nhẹ nhàng ôm lấy tay anh rồi ôn tồn nói, "Em không sao cả."
Bùi Tự mím chặt môi, thầm nghiến chặt răng, khóe miệng giật nhẹ, hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô.

Cảnh Chinh Minh đi ra từ phòng làm việc, tay cầm một cốc nước ấm, vẻ mặt hòa ái kín đáo đưa cho Bùi Lệ, để cô bé tiếp tục ngồi nghỉ ngơi, ông xoay người kéo Bùi Tự sang một bên, nói nhỏ, "Người nhà này đúng là một đám vô lại, chú để chút tiền hối lộ bọn họ là được."
"Bọn họ thiếu tiền, chủ yếu là đến trường học nháo loạn một trận, cắn bừa cắn bậy người khác, nói Lệ Lệ hãm hại con gái nhà bọn họ." Cảnh Chinh Minh vỗ vai Bùi Tự, kéo hắn đi đến một góc trong đồn rồi nói khẽ, "Mặc dù họ không làm được gì nhưng mà ảnh hưởng sẽ không tốt tới Bùi Lệ."
Ánh mắt Bùi Tự trầm xuống, "Bọn họ còn dám đến quấy rầy Lệ Lệ."
"Nhiều người họ mặt dày thế đấy." Cảnh Chinh Minh chẳng hề lấy làm lạ gì, vỗ đầu nói, "Nghe Lệ Lệ nói bọn họ dựng chuyện làm loạn chứ thật sự không có đánh nhau."
Bùi Tự ngẩn người, hắn biết vẫn còn nhiều người có lòng nhân từ, hắn khẽ cúi đầu xuống, bàn tay đang nắm chặt cũng thả lỏng ra không ít, lẳng lặng sờ bao thuốc lá trong túi.

"Chú nói chuyện với bọn họ về chút tiền hối lộ rồi, nhìn xem nên dạy người nhà này bài học thế nào đây, không dạy thì chưa không được." Cảnh Chinh Minh thở dài, chặn bàn tay đang lấy thuốc lá của Bùi Tự lại, "Cháu cũng đừng đứng đây hút thuốc, đi vào an ủi Lệ Lệ một chút đi kìa."
Bùi Tự ừ một tiếng, rút tay lại, ánh mắt phức tạp ngẩng đầu lên nhìn những tòa cao tầng tầng tầng lớp lớp ở phía xa.


"Chú vẫn luôn không hỏi đến chuyện cháu đang làm." Trước khi đi vào, Cảnh Chinh Minh do dự nhiều lần mới dừng lại nói với Bùi Tự: "Tính tình của cháu, chú biết, một khi cháu đáp ứng làm chuyện gì thì cho dù có nguy hiểm thế nào cũng sẽ hoàn thành đúng mực.

Nhưng nay không như xưa, Lệ Lệ gặp loại chuyện thế này, người làm anh là cháu cũng nên lưu tâm để ý một chút."
Bùi Tự nghe ra ý tứ trong lời nói của ông, "Chú Cảnh, chú có chuyện gì à?"
Gương mặt rám nắng Cảnh Chinh Minh nở một nụ cười không rõ ý gì.

Ông vỗ vào lưng Bùi Tự rồi nắm lấy tay hắn, "Chú đến thành phố bên cạnh."
"Chú Cảnh..." Bùi Tự lập tức hiểu ra nguyên do vì sao ông đột nhiên phải đi đến thành phố bên cạnh, chắc hẳn là tìm được manh mối về vụ án của con gái ông.

"Truy đuổi hung thủ là nhiệm vụ là trách nhiệm của đội chú Lý, chú không cần phải tự mình đi."
"Đừng nói gì cả." Cảnh Chinh Minh xua tay, không ngừng lắc đầu, nước mắt trực trào nơi khóe mắt, ông vỗ vai Bùi Tự, vỗ rồi lại vỗ, "Chăm sóc em gái cháu cho tốt."
Bùi Tự biết có cố gắng thuyết phục ông thế nào cũng vô ích, im lặng một lúc hắn mới đáp, "Khi nào xong việc cháu sẽ đi với chú."
"Tiểu tử thối." Cảnh Chinh Minh cười haha, thanh âm hào sảng.

"Cháu xem chú là một lão già già lọm khọm, cần cháu giúp nữa đấy à? Được rồi, không bàn chuyện này nữa." Ông sẽ không để Bùi Tự làm những việc nguy hiểm cùng mình.

Ông nhường lại không gian này cho Bùi Tự an ủi Bùi Lệ, xoay người đi vào trong phòng làm việc.

Bùi Tự hít sâu một hơi, từng luồng khí như thấm vào lục phủ ngũ tạng, một mình đứng đấy một lúc, hắn lấy điện thoại ra gọi lại, "Alo?"
"Làm xong rồi sao?" Trợ lí Tôn đáp lời.

"Trưa mai tôi sẽ đem đồ đến khách sạn lần trước." Bùi Tự trầm giọng nói, "Các người tự kêu người đến lấy."
"Được." Trợ lí Tôn hài lòng đáp, "Xem ra tôi sắp xếp hai người kia đi khá đúng lúc."
Bùi Tự cười chế giễu, "Đưa họ đến làm phiền quấy rối thì làm sao trễ được."
Trợ lí Tôn không biết xấu hổ, "Cậu không thể nói vậy được, chuyện này tôi không chen vào.

Oan có đầu nợ có chủ, lửa đốt tới thì cũng nên đốt tới chỗ nhị thiếu, không nên đốt đến chỗ của tôi."
Bùi Tự không muốn nói những thứ vô dụng nhảm nhí này với gã, đang định cắt điện thoại, trước khi bấm vào nút đỏ trên màn hình lại do dự đặt lên tai, "Các người định làm gì với Thẩm Du Tu?"
"Thẩm tổng?" Trợ lí Tôn có hơi ngoài ý muốn khi thấy cậu nhắc tới Thẩm Du Tu, nghĩ lại, gã nghĩ hẳn là Bùi Tự sợ mất kim chủ, "Hạng mục này Thẩm tổng không phải nhà đầu tư cốt lõi, tổn thất không bao nhiêu cả.", gã tận lực nói giảm đi, "Hơn nữa, sau này Tạ tổng chắc chắn không thể nào không giao thiệp với Thẩm tổng, chúng tôi sẽ để lại đường sống cho cậu ta."
Bùi Tự không nói gì thêm nữa, hắn cúp điện thoại, đi vào trấn an Bùi Lệ.


Đêm đó Cảnh Chinh Minh mang theo vài cảnh sát vào dạy bọn họ một bài học, người nhà họ Phương thành thật hơn không ít, ra khỏi cục cảnh sát đã biến đâu mất dạng.

May cho bọn họ là bọn họ đi nhanh, lúc Bùi Tự rảnh rỗi muốn giải quyết bọn họ thì họ đã đi mất rồi.

Trưa hôm sau, Bùi Tự đem đồ đến chỗ lễ tân khách sạn W.

Đêm hôm trước có thể là vì chuyện của Bùi Lệ, cũng có thể là vì chuyện USB mà giấc ngủ của hắn rất kém, thân ảnh từng người từng người chồng lên nhau như bông, hư hư thật thật mà tiến về phía trước.

Mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, Bùi Tự bước trên con phố, nấp vào một khu vực râm mát mới dễ chịu hơn một chút.

Đi lang thang không có mục đích trên đường một lúc, Bùi Tự đi ngang qua một cửa hàng hoa có một chiếc cửa kính lớn, gần tấm kính treo những bóng đèn hình cầu tỏa ra từng luồn ánh sáng vàng ấm áp, tầng tầng lớp lớp ánh sáng mờ ảo phủ lên những bông hoa bên dưới.

Những bó hoa trắng tinh khiết xen lẫn những cánh hoa xanh đậm nằm trong một cái thùng sắt.

Hoa hồng hay những bó hoa khác, mỗi một bó đều rất tươi mới, đẹp đẽ.

Nhưng phải chăng là do tâm phiền ý loạn mà trong mắt Bùi Tự chỉ còn từng bó hoa hồng lớn.

Hắn bước vào cửa hàng, đây là lần đầu tiên hắn vào một cửa hàng hoa và chi một khoảng lớn để mua chúng.

-
Tuy rằng ngày hôm trước đã nói sẽ để Bùi Tự qua, vậy nhưng cả ngày Thẩm Du Tu cực kỳ bận rộn, thời gian ăn cơm cũng tranh thủ gọi điện cho hắn, mệt mỏi nói vẫn còn phải họp, chưa ra được.

Chờ Thẩm Du Tu mệt mỏi rời khỏi công ty cũng đã đến đêm muộn rồi.

Thẩm Du Tu không còn chút hứng thú nào, tài xế vừa đưa về đến nhà là đã ngã ra giường ngủ mất.

Đối với người trưởng thành mà nói, rất khó để trích ra thời gian cho bản thân, dù Thẩm Du Tu biết rằng đó là ngày đặc biệt đi chăng nữa, khi cơn mệt mỏi ập đến cậu vẫn là chọn giấc ngủ của mình.

Nhưng nói chung giấc ngủ cũng không được an ổn cho lắm.

Trời chưa sáng Thẩm Du Tu đã thức dậy, lấy điện thoại ra bấm bấm hồi lâu, vẫn rất muốn gặp Bùi Tự dù chỉ là cùng đi ăn bữa sáng thôi cũng được.

Vậy nên cậu ngập ngừng một lúc rồi gọi cho Bùi Tự, Bùi Tự bắt máy rất nhanh, giọng nói có chút khàn khàn có lẽ do hút thuốc, chẳng biết đúng hay sai nhưng giọng nói hắn rất dịu dàng, "Anh chưa ngủ nữa sao?"
"À vừa dậy." Thẩm Du Tu vừa về đến nhà thì Bùi Tự vừa lái xe rời đi, lúc này cậu chôn mặt vào gối, mang một chút giọng mũi đáp, "Cậu lái xe đến đây đi, tôi muốn đến một nơi."
"Đến nơi nào?"
"Sinh nhật." Thẩm Du Tu cười nói, giọng nói mang chút ý vị, phảng phất tinh thần đang rất tốt, muốn lăn lộn với Bùi Tự một lúc.


Bùi Tự đã đến trước khi trời sáng, trên đường phố không có nhiều xe cộ, hắn đến dưới lầu sớm hơn mọi khi, sau đó lái xe đến địa chỉ mà Thẩm Du Tu đưa nhập vào máy chỉ đường.

Địa chỉ không hề xa lạ.

chính là nghĩa trang gần biển mà Thẩm Du Tu vẫn thường đến, hắn không hỏi lý do đến đó, chỉ lặng im lái xe đi.

Khi đi qua những đường hầm nằm rải rác trên con đường núi quanh co, ánh sáng sắc xanh chiếu lên gương mặt ấy, ánh sáng không đủ mạnh nhưng lại có sức hút mạnh mẽ, một cánh tay nhợt nhạt đặt lên bàn tay đặt trên vô lăng, tàn thuốc trên điếu thuốc được hắn cầm bên tay kia vụt tắt quỷ mị, bay đi khi chiếc xe lái nhanh về phía trước.

Lái xe ra khỏi con đường hầm cuối cùng rồi đi đến nghĩa trang gần sườn núi bên biển, nghĩa trang vẫn chưa mở cửa, mặt trời dần mọc lên cách đó không xa.

Hai người xuống xe, dựa vào nắp xe phía trước, không ai lên tiếng chỉ lặng lẽ nhìn mực nước biển vàng nhạt nơi chân trời trong đêm.

Thẩm Du Tu ngáp dài, tin tưởng dựa vào vai Bùi Tự, úp mặt vào vai hắn, "Nơi này thích hợp để ngắm bình minh nhỉ?"
Bùi Tự ậm ừ rồi hỏi cậu làm sao biết được nơi này.

"Đến nhiều." Thẩm Du Tu nhìn lại nghĩa trang phía sau, đột nhiên nói, "Tuần sau phải đi đến thành phố B."
Bùi Tự quay sang nhìn anh, vẻ mặt như muốn hỏi để làm gì.

"Chỉ ở vài ngày thôi." Thẩm Du Tu thoải mái nói như sắp được trở về nhà, bóp bóp mặt hắn, "Làm quen nơi làm việc mới trong tương lai."
Bùi Tự nhìn Thẩm Du Tu, hiểu được hàm ý khác từ trong ánh mắt ấy, lại ẩn ý hỏi lại, "Tôi cùng phải đi à?"
Thẩm Du Tu hơi nghiêng đầu như khẳng định câu trả lời của mình, thân ảnh của Bùi Tự phản chiếu trong ánh mắt cậu cùng với đại dương và nắng vàng, đôi môi đỏ tươi chạm nhẹ vào đôi môi người kia, giọng nói ấm áp, "Đưa cậu đến đó."
Thẩm Du Tu nói, "Nếu biểu hiện của cậu không tốt thì tôi sẽ đổi người đấy nhé."
Ngày trước, khi chỉ mới là một đứa trẻ, Bùi Tự đã từng làm rất nhiều công việc, thỉnh thoảng lại bị sa thải, nhưng lần này khi nhìn thấy Thẩm Du Tu, hắn cảm thấy bản thân không muốn lần này lại bị đuổi việc nữa.

Vậy nên hắn nhanh chóng đưa tay lên nắm lấy chiếc cằm nhỏ kia, mạnh mẽ hôn xuống.

Trong ánh bình mình ấm áp và êm ả, họ hôn nhau, cánh tay Bùi Tự siết chặt eo cậu như thể đắm chìm vào trong nụ hôn mãnh liệt sâu sắc này.

Thẩm Du Tu khó thở, ôm lấy gương mặt Bùi Tự như thể một người đang thiếu dưỡng khí đang cố níu lấy một tia hi vọng sống của mình.

Trước khi được cứu sống, cậu vẫn luôn nghĩ đến nụ hôn sâu đó, đôi mắt như mờ đi qua từng hơi thở ẩm ướt.

Hôm ấy mặt trời mọc lên cao, bình minh lên đúng lúc như lời giải đáp cho những nghi ngờ cuối cùng của người đang sắp hấp hối.

Sau này, Thẩm Du Tu nghĩ lại hai thứ – cũng có thể chỉ là một, bầu trời và Bùi Tự, miệng hắn cứ nỉ non lặp lại, gọi tên người kia với một tình yêu tha thiết như vần thơ "Thiên không nhất vô sở hữu, vi hà cấp ngã an úy." *
*tạm dịch: "Bầu trời chẳng còn lại gì cả, vì cớ gì lại an ủi lòng ta".