Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Uý Hà
Vận động viên Quốc gia ẩu đả tuyệt đối không phải là việc nhỏ, bây giờ khắp hotsearch của Weibo và tin tức trong nước đều nói về chuyện này.
Hoàng Quốc Huy nhìn Cố Tần với vẻ thúc giục, nhưng Cố Tần vẫn không chịu nói lời nào. Ông chỉ cần nghĩ đến sự phiền toái sắp xảy ra là đã nhức đầu không thôi.
“Cố Tần, nếu không phải lỗi của cậu thì tôi chỉ cần nói với ban tổ chức và chuyện này sẽ biến mất như một cơn gió. Nhưng nếu cậu không lời nào thì đồng nghĩa với việc thừa nhận mình sai, sau đó sẽ bị cấm thi đấu, việc này sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp và cách đánh giá của mọi người về cậu đấy, cậu có biết không?”
“Tôi biết.”
“Nếu minh tinh làm chuyện này thì dù họ không nói lời nào, mọi chuyện cũng sẽ bị lãng quên. Nhưng cậu không phải là minh tinh, mà là vận động viên, nếu cậu không giải thích rõ ràng thì sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức kéo đến.” Hoàng Quốc Huy duỗi tay xoa thái dương: “Tôi quyết định ba ngày sau sẽ mở một cuộc họp báo, đến lúc đó cậu sẽ phải giải thích mọi việc rõ ràng, và phải công khai xin lỗi mọi người, về phía ban tổ chức tôi sẽ giúp cậu câu giờ trước. Tạm thời cứ vậy đã, hai ngày này cậu cứ ở yên trong nhà, đừng ra ngoài.” Sau khi dặn dò xong, Hoàng Quốc Huy nhìn về phía Thành Nham: “Thành Nham đưa Cố Tần về bằng cửa sau đi, đừng để cho phóng viên bắt gặp.”
Thành Nham gật đầu, cầm chìa khóa xe rồi đi sát bên Cố Tần.
Lúc gần đi, tuy Cố Tần nhìn Hoàng Quốc Huy nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, lẳng lặng rời khỏi với Thành Nham.
Trên đường về, Cố Tần ngồi ghế phụ vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì. Khoé mắt Thành Nham liếc Cố Tần, thở dài, nhẹ giọng mở miệng: “Tần Tần, đây không phải là tác phong của cậu.”
“Hửm?” Cố Tần lười biếng đáp, chậm rãi nhắm mắt lại.
Thành Nham tiếp tục nói: “Có phải chuyện này có liên quan đến Dư Niệm không?”
Dầu gì hai người họ biết nhau đã mười năm, tuy Thành Nham không dám nói mình có thể đoán được Cố Tần đang nghĩ gì, nhưng tuyệt đối có thể nói là người hiểu Cố Tần nhất. Tuy Cố Tần ngạo mạn nhưng không dễ nổi cáu, dù người khác chọc ghẹo cậu thì cậu cũng không phải loại người lập tức trả đũa. Cố Tần của trước kia có lẽ là người như vậy, nhưng từ khi xảy ra chuyện bị gãy chân, Cố Tần đã trầm tính hơn hẳn. Thành Nham nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến một người – Dư Niệm. Cũng chỉ có cô ấy mới có thể khiến Cố Tần điên cuồng như thế này.
“Chắc không đến nỗi phải lừa tôi chứ?”
Ngón tay Cố Tần run rẩy, mở miệng nói: “Ông ta bắt nạt Dư Niệm, giờ cô ấy đang nằm trong bệnh viện.”
Chỉ mấy từ ngắn ngủi của Cố Tần đã khiến Thành Nham đoán được bảy tám phần của sự việc. Đang đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, Thành Nham quay đầu nhìn về phía Cố Tần: “Cậu sẽ nói gì trong cuộc họp báo?”
Cố Tần im lặng, nhưng chính sự im lặng này đã là câu trả lời rõ ràng nhất của anh.
Bây giờ sự nghiệp của Dư Niệm đang trên đà phát triển, cô lại còn là người của công chúng. Nếu họ để lộ chuyện về cha dượng của Dư Niệm thì quá khứ của cô cũng theo đó mà lộ ra, bao gồm chuyện cô từng điều trị trong bệnh viện tâm thần. Thử nghĩ mà xem, có khán giả nào tin tưởng vào một người MC như vậy không? Chắc chắn là không rồi. Nếu vậy thì đài truyền hình còn muốn thuê nhân viên như vậy không? Đáp án tuyệt đối là không.
Hiện thực tàn khốc như vậy. Dù Dư Niệm đã từng gặp phải chuyện đáng buồn như thế nào thì cũng chỉ truyện cười trong mắt mọi người, thậm chí đám anh hùng bàn phím ghét cô cũng sẽ nhân lúc này mà nói ra những lời khiến cô tổn thương sâu sắc.
Cô vừa yếu đuối vừa mẫn cảm, nhút nhát nhưng lại lương thiện, chỉ có mình anh là chỗ dựa của cô. Từ khoảnh khắc đầu tiên gặp Dư Niệm, Cố Tần đã tự hứa với lòng mình là phải bảo vệ cô thật tốt, dù phải trả cái giá đắt đến cỡ nào thì anh cũng sẽ không để cho bất kỳ ai xúc phạm tới cô.
“Nếu cậu bị cấm thi đấu thì sao? Nghiêm trọng hơn thì sẽ bị đuổi khỏi đội tuyển quốc gia đấy.”
Cố Tần bỗng nhiên nhìn về phía Thành Nham, gằn từng chữ một: “Ai trong các cậu cũng đều có thể trở thành Quán Quân Thế Giới hoặc niềm kiêu hãnh của Trung Quốc. Nhưng Quán Quân Thế Giới của Dư Niệm và niềm kiêu hãnh của cô ấy thì… Chỉ có mình tôi thôi, tôi không thể để cô ấy thất vọng được.”
Thành Nham thở dài, không khuyên Cố Tần nữa. Bởi vì anh biết cố Tần là một người cố chấp đến cỡ nào, một khi đã quyết định là sẽ không dễ dàng thay đổi.
Đến cửa chung cư, Thành Nham chậm rãi dừng xe lại, nhìn xung quanh thì thấy có mấy người đang thập thò trước cửa.
“Bọn chó săn kìa.”
“Không sao, cứ đi vào đi.”
“Ừ.”
Sau khi xe đi vào khu chung cư, phóng viên đẩy người bên cạnh mình, chỉ vào biển số xe rồi hỏi: “Có phải đó là xe của Thành Nham không?”
“Hình như vậy.” Họ vui vẻ, đang muốn đi vào thì lại bị bảo vệ cản lại.
Bọn họ thất vọng nhìn vọng theo chiếc xe, mãi cho đến khi nó khuất dạng.
*****
Khi đi vào bãi đậu xe, Thành Nham muốn tiễn Cố Tần đến tận nhà nhưng Cố Tần từ chối. Anh đành nhìn theo bóng Cố Tần bước vào thang máy, rồi mới lên xe đi về.
Về đến nhà, chuyện đầu tiên Cố Tần làm là gọi điện cho Hạ Lam.
Lúc này, Hạ Lam đã đến bệnh viện, mà Dư Niệm vẫn còn đang hôn mê. Khi nhìn thấy người gọi là Cố Tần thì cô cẩn thận rời khỏi phòng bệnh.
“Cố Tần, chuyện gì xảy ra vậy? Sao Dư Dư lại bị thương nặng như vậy? Còn nữa, hotsearch ngày hôm nay là sao? Rốt cuộc thì hai người đã làm gì vậy?”
Hạ Lam hỏi như súng liên thanh, Cố Tần nhắm mắt, không trả lời thẳng, mà chỉ nói: “Đừng để Dư Niệm xem TV, cũng đừng nói cho cô ấy về chuyện của tôi.”
“Hả?”
“Tóm lại, cô giúp tôi giấu cô ấy trong một khoảng thời gian là được, nhân tiện nói luôn cho y tá cẩn thận lỡ miệng.”
Hạ Lam thấy anh không muốn nói nên cũng không hỏi nhiều, chỉ: “Ừ”.
“Vậy tôi cúp trước đây.”
“Khoan đã.” Hạ Lam gọi với theo Cố Tần: “Hôm nay anh có đến bệnh viện không?”
“Không. Nếu Dư Dư có hỏi thì cô cứ nói là tôi bận luyện tập trong đội, ngày mai sẽ đến thăm cô ấy.” Giờ Cố Tần đang bị phóng viên nhìn chằm chằm, nếu anh ra khỏi nhà đi thẳng đến bệnh viện chắc chắn sẽ bị bọn họ bám đuôi, như vậy rất phiền toái.
“Được rồi.” Hạ Lam gật đầu: “Giữa trưa tôi sẽ qua lấy mấy bộ quần áo cho Dư Niệm.”
“Ừm.”
Cố Tần ngắt điện thoại, rồi bật TV lên.
Lúc này, TV đang chiếu tin tức giải trí, vừa khéo còn là tin tức về anh. Trong màn ảnh, Tại Đức Minh khóc bù lu bù loa, chỉ trích Cố Tần: “Tôi không biết vì sao anh ta lại đánh tôi. Tôi chỉ muốn xin chữ ký của anh ta, ai dè lại bị đánh, thậm chí anh ta còn mắng tôi nữa.”
Nói xong, Tại Đức Minh móc điện thoại ra, bật đoạn ghi âm mà ngày ấy mình đã thu lại.
“Vậy thì ông đây là ông nội của cô ấy rồi!”
Giọng nói hung hãn của Cố Tần lập tức truyền vào tai của từng người ở đây. Sau đó, Tại Đức Minh lại cho phóng viên xem vết thương do Cố Tấn gây nên trên người mình.
Cố Tần lấy chai nước lọc từ tủ lạnh ra, hung tợn mở nắp chai rồi tu ùng ục.
Biết vậy thì lúc đấy anh nên đấm thêm mấy cú mới phải.
Cố Tần cảm thấy vô vị, liền tắt TV đi.
*****
Lúc này, Dư Niệm nằm trên giường bệnh đã từ từ tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn trần nhà màu trắng trên đầu mình. Đầu cô vẫn còn choáng váng, ý thức cũng không được tỉnh táo lắm. Dư Niệm cử động cổ, vô tình đụng đến vết thương, khiến cô rên rỉ một tiếng. Động tĩnh này khiến Hạ Lam đang mơ màng chợt tỉnh giấc.
Hạ Lam duỗi tay sờ trán Dư Niệm: “Em thấy đỡ hơn chút nào không?”
Dư Niệm nhìn xung quanh nhưng lại không tìm được người mình muốn gặp nên hỏi: “Cố Tần đâu rồi?”
Mắt Hạ Lam lóe lên: “Anh ta trông em cả đêm, mới về nhà ngủ bù rồi.”
“Vậy à.” Dư Niệm nhắm mắt, lại hỏi tiếp: “Cố Tần không sao chứ?”
“Anh ta thì có thể bị gì chứ. Em đừng lo nghĩ chi cho mệt, mau nghỉ ngơi đi.”
“Ừm.” Dư Niệm gật đầu.
Hạ Lam nhìn Dư Niệm với vẻ sâu xa, sau đó đi ra phòng bệnh gọi bác sĩ tới kiểm tra cho cô, đồng thời cũng không quên nói lại chuyện Cố Tần đã dặn dò mình.
*****
Sau khi kiểm tra xong xuôi, phòng bệnh liền trở nên yên tĩnh.
Dư Niệm nằm trên giường, mắt nhìn trời đã tối bên ngoài cửa sổ. Sự việc tối qua giống như một giấc mộng vậy, không mấy rõ ràng. Trong đầu Dư Niệm chợt hiện lên khuôn mặt của Tại Đức Minh, trong lòng càng cảm thấy hoảng hốt hơn. Ông ta đã biết thân phận của Cố Tần, mà đêm qua Cố Tần lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, có khi nào ông ta sẽ dùng việc này để tống tiền anh không?
Lúc này, Hạ Lam đang rót nước. Vì trên cổ có thương tích nên Dư Niệm không dám cử động mạnh, nhìn Hạ Lam bằng khoé mắt: “Cố Tần thật sự đã về nhà ngủ rồi sao?”
“Thật mà, chị lừa em làm gì?”
“Vậy ngoài kia không xảy ra chuyện gì cả phải không?”
Bàn tay đang rót nước của Hạ Lam chợt run lên, suy nghĩ một lúc lâu, mới nghiêm trang nói: “Thế giới vẫn hoà bình.”
Dư Niệm miễn cường cười đáp: “Vậy là tốt rồi.”
“Sao em lại ra nông nỗi này?”
Mắt Dư Niệm khẽ tối sầm. Hạ Lam là bạn thân nhất của cô nên cô không định giấu giếm, kể lại toàn bộ sự việc của tối qua: “Ngày hôm qua Tại Đức Minh đến tìm em, không những đòi tiền, mà còn định cưỡng bức em, sau đó thì Cố Tần đánh ông ta.”
Nghe vậy, bàn tay đang cầm ly của Hạ Lam siết chặt. Cô vốn có ngoại hình xuất sắc, giờ tức giận càng đáng sợ, vỗ đùi, nhịn không được nói tục: “Mẹ nó! Tên khốn đó!”
Hạ Lam biết Tại Đức Minh vô sỉ, nhưng không thể ngờ được rằng ông ta sẽ vô sỉ đến độ này.
“Em đã báo cảnh sát chưa?” Hạ Lam hỏi, vừa dứt lời lại cảm thấy câu này dư thừa. Không nói đến thân phận của Dư niệm và Cố Tần, nếu giờ họ báo cảnh sát, giới truyền thông tham dự vào thì chẳng phải quá khứ của Dư Niệm sẽ bị đào ra sao?
“Không sao đâu.” Hạ Lam an ủi Dư Niệm: “Còn chị và Cố Tần mà. Nếu vẫn không được thì chị sẽ bảo anh Lệ tìm mấy anh em, rồi dạy dỗ ông ta một trận.”
Loại người như Tại Đức Minh mà không bị đánh một trận thì sẽ không nhớ lâu được.
Dư Niệm gật đầu, đầu cô nhức như búa bổ, nhíu mày rồi nói: “Em ngủ một lát nhé.”
“Em ngủ đi.” Thấy vậy, Hạ Lam đau lòng gần chết, đắp mền ngay ngắn lại cho Dư Niệm, lẳng lặng ngồi bên mép giường trông cô.
*****
Hôm sau, vết thương của Dư Niệm đã lành lại, nhưng điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là hai ngày nay Cố Tần không hề đến thăm cô. Rốt cuộc, cô nhịn không được nữa, hỏi Hạ Lam: “Hai ngày nay Cố Tần đang làm gì vậy?”
“Luyện tập ở trong đội. Lúc em ngủ, anh ta có gọi điện thoại cho chị, bảo là ngày mai sẽ đến thăm em.”
Vì sắp đến cuộc thi nên đội tuyển rất bận. Tuy Cố Tần không tới, nhưng Dư Niệm không hề không vui, trái lại còn rất vui vẻ. Nếu Cố Tần còn tập luyện thì đồng nghĩa chuyện này không lớn lắm.
Lúc này, điện thoại của Hạ Lam chợt vang lên, cô liếc qua Dư Niệm rồi chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.
Hạ Lam vừa đi chưa được bao lâu thì y tá đã đẩy cửa đi vào. Dư Niệm thấy y tá của hôm nay nhìn hơi lạ mắt, nhưng cô nàng này lại nhận ra Dư Niệm, ánh mắt nhìn Dư Niệm có phần kỳ quặc.
“Đến giờ thay băng rồi à?”
“Ừ.”
Y tá liếc Dư Niệm một cái với vẻ thương hại. Cô ấy vừa thay băng vừa nói: “Thật ra… Tôi luôn ủng hộ cô và Cố Tần, dù có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng đứng về phía hai người.”
Hả?
Lời của y tá khiến Dư Niệm không hiểu đầu cua tai nheo, cô ấy có ý gì vậy?
Dư Niệm nhìn y tá, rồi nói: “Ừm, cảm ơn cô.”
Y tá vốn định lẩm bẩm một mình, giờ nghe được tiếng nói của thần tượng thì bắn như súng liên thanh: “Cố Tần đối xử với mọi người chan hoà nên dù anh ấy có đánh ai thì chắc chắn là do đối phương đã làm sai chuyện gì đó rồi.” Cô ấy nói tiếp: “Chắc chắn Cố Tần sẽ nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện trong cuộc họp báo ngày mai.”
Chỉ vài ba câu của y tá đã khiến Dư Niệm hiểu hết mọi chuyện.
Cô mở to mắt, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và thấp thỏm: Cô biết Tại Đức Minh sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng thế mà. Chỉ e rằng lý do thật sự mà hai ngày nay Cố Tần không đến thăm cô là vì sợ cô bị xúc phạm bởi cánh nhà báo.
Lòng Dư Niệm rối bời, mũi sụt sịt, dùng tay xoa đôi mắt đỏ au. Lúc này, Hạ Lam đã nói chuyện điện thoại xong xuôi, bước vào trong phòng, mà y tá cũng thay băng xong rồi. Sau khi y tá đi ra, Hạ Lam nhìn sắc mặt của Dư Niệm thì đã biết có chuyện không tốt.
“Dư Dư…”
Dư Niệm nhìn về phía Hạ Lam, chỉ nói đúng mấy chữ: “Mai chị dẫn em đến cuộc họp báo đi.”
Hạ Lam im lặng, cuối cùng thở dài, nhẹ nhàng gật đầu.
*****
Tuy chuyện Cố Tần đánh người đã xảy ra được ba ngày nhưng sức nóng của chuyện này không những không giảm, trái lại còn tăng mạnh. Sau chuyện này, độ nổi tiếng của Cố Tần không ngừng giảm xuống, cư dân mạng cũng nhân lúc này mà bôi nhọ thanh danh của anh, thậm chí còn bới lên chuyện giữa Cố Tần và huấn luyện viên cũ.
Bây giờ, phóng viên của các toà soạn đều chờ mong cuộc họp báo ngày mai.
Vào mười giờ sáng thứ bảy, các phóng viên đã tập hợp ở hội trường từ lâu, mà bên ngoài cũng có rất nhiều người. Một lát sau, một chiếc xe thương mại màu đen chậm rãi dừng lại. Khi cửa xe mở ra, người đầu tiên bước xuống là huấn luyện viên Hoàng Quốc Huy, tiếp theo là Đội trưởng Đội tuyển Quốc gia – Thành Nham, sau đó là Cố Tần đeo khẩu trang và kính râm.
Cuối cùng thì các phóng viên cũng thấy được nhân vật chính của câu chuyện nên họ liền ùa vào, giơ míc đến trước mặt ba người.
“Xin hỏi huấn luyện viên Hoàng, ông định giải quyết chuyện Cố Tần ẩu đả như thế nào?”
“Đội tuyển định sẽ làm gì với cố Tần?”
“Vậy Cố Tần có bị cấm thi đấu không?”
“Uỷ ban Thể dục Thể thao có đuổi Cố Tần ra khỏi Đội tuyển Quốc gia không?”
Các phóng viên liên tục đặt câu hỏi cho họ, nhưng Hoàng Quốc Huy chỉ nói đúng một câu: “Chúng tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc trong cuộc họp báo.”
Nói xong, họ đi vào bên trong.
Cuộc họp báo bắt đầu vào lúc mười giờ rưỡi. Vì Cố Tần là ngồi vai chính trong chuyện này nên anh ngồi ở giữa. Chỉ mới ba ngày mà cả người Cố Tần đã gầy đi, nhưng đôi mắt đen kia vẫn thờ ơ như cũ.
Lúc này, dưới đài có rất nhiều phóng viên, thậm chí có không ít phóng viên phải đứng vì quá đông.
“Cố Tần, xin hỏi anh đã đánh nhau với vị kia sao? Nguyên nhân là gì vậy?”
Vị phóng viên mở màn liền tung ra một vấn đề mà mọi người đều quan tâm. Nghe vậy, Cố Tần nhìn thẳng vào máy quay, mày rậm khẽ nhíu. Hoàng Quốc Huy nhìn về phía Cố Tần, đạp nhẹ vào chân anh ở dưới bàn. Cuộc họp báo này được phát sóng trực tiếp trên mạng đấy, vô số đôi mắt đang theo dõi nên bây giờ là thời khắc quan trọng nhất. Nếu Cố Tần nói sai câu nào thì sẽ toi đời rồi.
“Tôi đánh ông ta thì sao.” Cố Tần khàn khàn nói.
Lời Cố Tần vừa ra khỏi miệng, mọi người ở dưới đài liền xôn xao. Rất hiển nhiên, bọn họ không ngờ Cố Tần không thèm giải thích, mà thẳng thắn thừa nhận luôn. Đồng thời, những fan đang xem phát sóng trực tiếp vốn tin tưởng Cố Tần cũng cảm thấy vô cùng thất vọng.
“Vậy Cố Tần, anh có biết mình sẽ có khả năng bị khởi tố không? Nếu vậy thì anh sẽ có khả năng phải chấm dứt sự nghiệp vận động viên. Anh có thể nói cho mọi người nguyên nhân mà anh đánh vị kia không?”
Cố Tần im lặng, toàn bộ hội trường đều tĩnh lặng. Hoàng Quốc Huy nhìn cố Tần, lòng bàn tay đã toát mồ hôi vì hồi hộp, nhưng cố Tần lại khiến ông thất vọng rồi.
Anh nhìn thẳng vào máy quay, rồi nói: “Những gì ông ta nói… Đúng là lý do.”
Ánh sáng của máy ảnh chớp nháy liên tục, khiến ai nấy đều hoa cả mắt. Hoàng Quốc Huy nhìn Cố Tần với vẻ khó tin, cuối cùng ngã xuống ghế. Thấy ông như vậy, Thành Nham vội vàng đỡ lấy ông, rồi gọi tên ông. Đôi môi của Cố Tần mím chặt, bàn tay đặt trên bàn khẽ siết chặt.
Nếu việc đã đến nước này thì anh cũng chỉ có thể làm vậy thôi…
Cố Tần không định trả lời những câu hỏi sau nữa, đứng lên, chuẩn bị rời khỏi thì lúc này cửa bị mở ra từ bên ngoài, ánh mắt giao nhau với người đang đi vào.
Dư Niệm đứng ngoài cửa, bên ngoài cô mặc áo khoác, bên trong còn mặc bộ đồ bệnh nhân vẫn chưa kịp thay. Cô nhìn Cố Tần, đôi mắt đen láy ngập nước. Cố Tần há miệng, nhưng lại không nói nên lời.
Mọi người ngạc nhiên tột độ khi thấy Dư Niệm đột nhiên xuất hiện. Hạ Lam dìu cô đi vào hội trường, Thành Nham thấy vậy liền vội vàng đứng dậy, đỡ Dư Niệm ngồi xuống ghế của mình.
“Cảm ơn.” Dư Niệm cười với Thành Nham, sau đó nhìn về phía cánh nhà báo.
“Lời Cố Tần nói không phải là sự thật.” Giọng nói nhỏ nhẹ của Dư Niệm quanh quẩn khắp hội trường.
Cố Tần như có thể đoán được Dư Niệm muốn nói gì, mắt anh khẽ tối lại, tiến lên muốn giật lấy mic trước mặt cô, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt và đôi mắt đen láy ấy, anh chợt dừng lại.
Dư Niệm hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Vị Tại Đức Minh tiên sinh kia… Là cha dượng của tôi.”
Các phóng viên sững người, ngay cả khán giả cũng ngạc nhiên không thôi.
Không phải cha của Dư Niệm là công tử nhà giàu sao? Sao lại có thêm một ông cha dượng thế này?
“Trước kia, tôi sống với cha dượng. Sau khi mẹ tôi chết, cha kế vì gây chuyện nên phải đi tù. Trước đó không lâu, ông ta mới được thả ra. Sau đó, ông ta đe dọa tôi rất nhiều lần, vả lại còn đòi tiền. Ba ngày trước, ông ta tìm đến tận khu chung cư tôi đang ở, rồi còn hành hung tôi ngay trong hành lang.” Dư Niệm bình tĩnh nói tiếp: “Máy quay trong hành lang đã ghi lại toàn bộ quá trình sự việc, tôi cũng đã giao băng ghi hình cho cảnh sát.”
“Tại Đức Minh kéo tôi vào nhà để tiện cho việc hành hung, đúng lúc này Cố Tần trở về nên đã xông vào cứu tôi.”
Sau khi chuyện này được kể dưới một góc nhìn khác, người hành hung lập tức biến thành anh hùng. Dĩ nhiên là fan Cố Tần sẽ thích trả lời này của Dư Niệm nhưng phóng viên lại không muốn chịu thua nhanh đến vậy.
“Nếu lời cô nói là thật thì sao Cố Tần lại không nói thẳng với giới truyền thông, trái lại còn muốn giấu giếm chứ?”
“Anh ấy muốn bảo vệ tôi.”
“Nhưng việc bảo vệ có ảnh hưởng gì đến nói ra sự thật đâu chứ? Dư Niệm, có phải cô còn chuyện gì chưa nói chúng tôi biết không?”
Ánh mắt của Dư Niệm khẽ run rẩy nhưng khi mắt cô nhìn về phía máy quay thì chỉ còn lại sự dũng cảm và kiên định mà cô chưa bao giờ có. “Thật ra, quá khứ của tôi không sáng sủa gì mấy. Tôi có một người mẹ bị bệnh rối loạn tâm thần luôn bạo hành tôi, sau khi bà chết, tôi bị sốc tâm lý nên phải vào bệnh viện tâm thần để điều trị. Trong mắt Cố Tần, tôi rất mong manh yếu đuối. Nếu anh ấy tiết lộ chân tướng thì không lâu sau đó, mọi chuyện về tôi sẽ bị phơi bày. Anh ấy sợ thế giới của tôi sụp đổ, sợ tôi không chịu nổi, sợ tôi sẽ rời bỏ anh. Vậy nên, anh thà tương lai xán lạn của mình bị hủy đi, còn hơn là nói ra sự thật…”
Dư Niệm liếm đôi môi khô, đôi mắt đỏ au nhìn về phía Cố Tần, nghẹn ngào nói tiếp: “Nhưng anh lại không biết.. Điều tôi muốn là anh trở thành niềm kiêu hãnh, không chỉ là của mỗi mình tôi, mà còn có cả mọi người.”
Ai cũng nói Cố Tần lạnh nhạt, thích gì làm nấy trong cuộc sống; Trên sân bóng, anh đáng sợ như Ma Vương. Nhưng một Cố Tần như vậy lại là ánh mặt trời xán lạn của Dư Niệm. Anh là sự dũng cảm của cô, là niềm kiêu hãnh của cô, cũng khiến cô không biết sợ hãi là gì. Cố Tần có thể đánh đổi mọi thứ vì cô, cô cũng có thể làm vậy vì anh.
Dư Niệm đứng dậy, gập mình với máy quay: “Tôi hy vọng… Hy vọng mọi người có thể cho Cố Tần một cơ hội nữa. Anh ấy không phải là người xấu, càng không phải là kiểu người xấu xa như trong lời đồn. Xin hãy cho anh ấy một cơ hội nữa…”
Dư Niệm vừa nói vừa kìm lại nước mắt.
Phóng viên đang quay phim chợt buông máy quay trên tay xuống. Lúc này, ai nấy cũng vô thức bao dung với Dư Niệm có cõi lòng chằng chịt vết sẹo nhưng vẫn thẳng thắn nói ra tất cả cho mọi người nghe.
Tay Cố Tần siết chặt, đứng lên, thành khẩn khom lưng: “Xin lỗi, tôi đã khiến mọi người thất vọng rồi. Xin mọi người hãy cho tôi một cơ hội nữa…”
Nói xong, anh đi đến bên cạnh Dư Niệm, vuốt tóc cô rồi ôm chầm lấy cô.
Dư Niệm tựa vào lòng anh khóc không thành tiếng.
*****
Sau khi cuộc họp báo kết thúc, rất nhanh cảnh sát đã xác nhận được tính chân thật của băng ghi hình mà Dư Niệm gửi cho họ. Tại Đức Minh thấy chuyện đã đổ vỡ bại lộ liền thành thật khai báo mọi chuyện đã xảy ra vào ngày hôm ấy. Sau đó, Dư Niệm kiện Tại Đức Minh ra toà. Cuối cùng, Tại Đức Minh bị ở tù có thời hạn với tội danh tống tiền, cố ý gây thương tích. Trong chuyện này, không biết là ai đã mua chuộc mà tội của Tại Đức Minh vốn không cần phải ở tù quá lâu đột nhiên bị tăng thêm mấy năm, thậm chí còn bị chuyển tới nhà tù có rất nhiều phạm nhân hung ác.
Sau khi mọi việc được phơi bày, độ nổi tiếng của Cố Tần dần quay về, nhưng thái đội của mọi người dành cho Dư Niệm không mấy thân thiện. Giống như Cố Tần đã từng nghĩ, dưới Weibo của cô luôn có những bình luận ác ý lẫn đê tiện, thậm chí còn có những kẻ chẳng ra gì công kích cả cô. Quá quắt hơn là, các phóng viên “vạn năng” còn tìm ra được bệnh viện cô từng điều trị, ngay cả món ăn mỗi ngày của cô cũng được nêu rõ
Sự bạo hành qua mạng là vô hình nhưng vẫn luôn hiện hữu. Song, bây giờ Dư Niệm đã không còn để ý chuyện này nữa. Cô xoá toàn bộ bài đăng trên Weibo của mình, chỉ đăng một bài.
{Dư Niệm: Ngư Nhi xin chào tạm biệt mọi người. }
Hôm nay cũng là ngày Dư Niệm ở đài truyền hình.
Sau khi từ chức, Dư Niệm tạm thời nghỉ ngơi cho lại sức. Thật ra, nếu so với làm MC dẫn chương trình thì cô thích tiếp xúc với trẻ con hơn. Cô quyết định tiếp theo sẽ đi làm cô giáo ở cô nhi viện của Dương Dương. Đến lúc đó, cô sẽ có rất nhiều thời gian rảnh, vậy thì khi nào cô cũng có thể xem cuộc thi của Cố Tần rồi.
*****
Bên này, Cố Tần và đồng đội đang tụ tập trong phòng hội nghị.
“Đã có công văn của Uỷ ban Thể dục Thể thao rồi.” Hoàng Quốc Huy cầm công văn vào cửa. Vừa nghe lời này, đồng đội chợt hăng say nhìn qua như gà chọi, còn nhân vật chính Cố Tần chỉ lười biếng ngước mắt.
“Trong đấy nói gì vậy?!”
Hoàng Quốc Huy ném công văn của Uỷ ban Thể dục Thể thao lên bàn: “Trong vòng nửa năm, Cố Tần bị cấm tham gia bất kỳ hoạt động gì của đội, bao gồm cả thi đấu.”
Mọi người nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm: “May quá, anh ba vẫn còn được tham gia Thế vận hội Olympic.”
Cố Tần hừ một tiếng, chẳng mấy bận tâm.
Hoàng Quốc Huy nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ này của Cố Tần liền cảm thấy bực bội, đạp một cú: “Cậu khoe khoang cái quỷ gì! Làm sai mà còn không chịu nhận sai.”
Lúc này, cửa bị đẩy ra, cầu thủ mới đến nhìn xung quanh rồi nói với Cố Tần: “Anh ba ơi, chị dâu đến này.”
Dư Dư!
Hai mắt Cố Tần sáng rực lên, môi nở một nụ cười.
Anh đứng dậy, không thèm để ý đến ánh mắt hình viên đạn của Hoàng Quốc Huy, phủi quần rồi đi ra ngoài cửa.
Từ xa, Cố Tần đã nhìn thấy Dư Niệm đang bị các đồng đội vây quanh, mấy người mới tới còn to gan trêu ghẹo cô. Chỉ tội cho Dư Niệm vốn thẹn thùng, không biết nên ứng phó với hoàn cảnh này ra sao, trên mặt đỏ bừng.
“Chị dâu, chị xinh đẹp như vậy, theo anh ba thì thiệt quá.”
“Đúng vậy, chị dâu thấy em thế nào? Đảm bảo ưu tú hơn anh ba nhiều.”
“Chị dâu, hay là tụi mình…”
Người này còn chưa dứt lời thì đã bị Cố Tần đạp vào mông: “Biến hết đi.”
Họ quay đầu lại thì thấy nhân vật chính trong câu chuyện đã tới, cười ngại ngùng rồi đi mất dạng
Dư Niệm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn Cố Tần.