Dư Niệm

Chương 17






Cố Tần đội chiếc mũ liền với áo khoác lên, kéo khẩu trang lên một chút. Anh đi đến, gạt tay của hai người kia ra, bàn tay lớn chen vào nắm lấy cổ tay của Dư Niệm.



Lòng bàn tay của Cố Tần dày rộng và ấm áp, chiếc mũ che kín gương mặt của anh, nhìn từ hướng này, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ hàng lông mày đen nhánh ngay ngắn chỉnh tề của anh.



Trong ánh mắt kinh ngạc của chó săn, Cố Tần kéo Dư Niệm vào trong lồng ngực của mình, bàn tay to của anh giống như bàn ủi dính chặt vào bên hông của Dư Niệm, dưới hàng mi đen nhánh là một đôi mắt tĩnh mịch và đen láy, lúc này, anh đang dùng đôi mắt này nhìn cô.



Trái tim Dư Niệm xiết chặt, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác an toàn chưa bao giờ có. Lúc chưa hoàn hồn, Dư Niệm đã được bảo vệ kỹ ở phía sau lưng của Cố Tần.



Cố Tần đi lên vài bước, bàn tay lớn nhẹ nhàng nắm lấy chiếc máy ảnh của chó săn, động tác gọn gàng linh hoạt xóa bỏ tất cả ảnh chụp ở bên trong máy ảnh.



Cố Tần đột nhiên xuất hiện khiến cho bọn họ ngây dại, bọn họ nhìn lại, phát hiện người đàn ông này rất cao lớn, cái mũ cùng khẩu trang che khuất mặt của anh, khiến bọn họ không có cách nào thấy rõ được bộ dáng của anh. Sững sờ trong vài giây, đám chó săn mới hoàn hồn, vội vàng ngăn cản hành vi của Cố Tần.



“Anh là ai? Trả đồ cho chúng tôi!”



Cố Tần tùy tiện ném máy ảnh qua, đối phương luống cuống tay chân đón lấy. Anh lôi kéo Dư Niệm, nghiêng người sang bên cạnh:



“Cút.”



Chó săn cầm máy ảnh, lúc nhìn thấy đồ bên trong đã không còn, lập tức nóng nảy:



“Anh cái này người này tại sao lại làm như vậy, ai bảo anh xóa bỏ đồ của chúng tôi, hành vi này của anh chính là trộm cướp, anh có biết hay không?”



Cố Tần cất tiếng cười lạnh, nói:



“Tôi chính là trộm cướp, cuối cùng thì các anh có cút hay không?”



Hô hấp của anh ta cứng lại, gân cổ nói:



“Anh là ai? Nói cho tôi biết tên của anh.”



Cố Tần không nói chuyện, chỉ chậm rãi xắn tay áo lên, cánh tay anh rắn chắc, đường cong cơ bắp vô cùng cường tráng, chó săn nhìn thấy con mắt như muốn rớt ra ngoài.



Một người khác sợ gây chuyện, giơ tay lôi kéo góc áo đối phương:



“Được rồi được rồi, chúng tôi đi trước a.”



Cũng không thể vì một người dẫn chương trình nhỏ bé mà không muốn sống a.



Đối phương không cam lòngliếc nhìn bọn họ, chửi thầm một tiếng sau đó vội vàng đi mất.



Người đi rồi, ga ra lại khôi phục lại yên tĩnh.




Dư Niệm hoàn hồn, nhìn về phía Cố Tần, giọng nói có chút khàn khàn:



“Cảm ơn anh ah…”



“Không có gì để cảm ơn cả.”



Cố Tần nói, rất hời hợt.



Anh lại hỏi:



“Bình thường khi nào cô tan tầm?”



Dư Niệm trả lời:



“Không cố định… Có đôi khi thu tiết mục phát sóng, hoặc là tăng ca, sẽ muộn hơn một chút. Nhưng hai ngày tới… Không cần phải đi làm.”



Giọng nói của cô tối tăm phủ một tầng u sầu, Cố Tần cúi đầu nhìn một bên mặt của Dư Niệm, cô gái có đôi má rất đẹp, bình thường ánh mắt sáng long lanh giờ lại ủ rũ có một chút thất lạc.



Có lẽ là vì chuyện trên mạng kia.



Cố Tần không khỏi nhíu mày, anh giơ tay, đột nhiên nhéo nhéo gương mặt của Dư Niệm, làn da của cô trắng nõn lại căng mịn, lúc niết cảm giác rất tốt. động tác bất thình lình của Cố Tần khiến cho Dư Niệm càng thêm hoảng sợ, cô giống như con thỏ nhỏ bị giật mình, cuống quít lui về phía sau vài bước.



Dư Niệm bụm mặt che gò má, hàng mi dài không ngừng run rẩy lay động.



Cố Tần xỏ hai tay vào túi, hơi nhướn mi.



“Cô muốn đến nhà của tôi hay không?”



Dư Niệm nhanh chóng che mặt, liên tục lắc đầu.



“Tôi muốn luyện bóng, nhưng lại thiếu người tập luyện cùng.”



Anh mím môi:



“Không muốn giúp đỡ?”



Nguyện ý ah!



Đừng nói là tập luyện cùng, cho dù cùng…



Muốn đi nơi nào!



Dư Niệm bỏ qua suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu, cô cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng gật đầu.



Cố Tần thấy vậy, bên môi gợi lên một nụ cười, Dư Niệm nhìn thấy, trong lòng lại nhảy dựng một lần nữa.



*****



Dẫn Dư Niệm vào nhà, Cố Tần rót một chén nước ấm đưa vào tay của cô:



“Uống cái này đi, con gái uống nước lạnh không tốt.”



Tay cầm ly của Dư Niệm run lên, ấp úng nói:



“Cái này mà anh cũng biết ah…”



Cố Tần liếc cô một cái, lười biếng ngôi trên ghế sô pha, nói:



“Tôi biết nhiều lắm đấy.”



Suy nghĩ Dư Niệm trăm chuyển, sau đó, mặt… Đằng liền đỏ lên, cô ho nhẹ một tiếng, hai má không khỏi nghiêng sang một bên.



Con gái có thể nghĩ rất nhiều.



Cố Tần có chút buồn cười:



“Cô không đi đổi một bộ quần áo khác sao?”



Dư Niệm cúi đầu nhìn quần áo của mình, một thân quần áo này chính xác mà nói hoàn toàn không thích hợp cho việc vận động. Cô để ly nước xuống, cứng ngắc đứng dậy:



“Tôi đi đổi quần áo.”



“Tốt, tôi chờ cô.”



Tôi chờ cô.



Có cảm giác rất ái muội.



Dư Niệm vỗ vỗ gò má dần nóng lên, cô đi về nhà, rất nhanh lấy ra một bộ váy áo thể thao màu hồng phấn, bộ váy áo thể thao này là Hạ Lam mua cho cô, lúc trước cảm thấy quá nữ tính cho nên vẫn luôn cất kỹ…



Dư Niệm thay đổi quần áo, cô đối diện với tấm gương đánh giá chính mình: bên cạnh chiếc áo thể dục hồng nhạt là chiếc váy trắng khó khăn lắm mới che được đôi chân, tuy nói áo rộng thùng thình, nhưng bộ ngực hơi lớn, đơn giản chỉ cần di chuyển áo sẽ hở một chút.



Dư Niệm kéo váy thấp xuống, nhưng cái này có bại lộ quá hay không?




Cô lại lấy ra những bộ quần áo thể thao khác, nhưng những bộ kia lại quá cũ kỹ, không đủ ngay ngắn.



“Dư Niệm…”



Bên ngoài truyền đến tiếng hô của Cố Tần, Dư Niệm lấy về một tia ý thức cầm toàn bộ quần áo nhét chồng chất vào trong tủ quần áo, một đầu tóc dài tùy tiện buộc lên, chạy nhanh ra mở cửa.



Cô đứng trước mặt anh thở phì phò:



“Thật xin lỗi, để anh phải đợi lâu.”



Cố Tần đánh giá cô, hai mắt giống như phát ra những tia sáng mãnh liệt nóng rực, nhưng trong nháy mắt, Dư Niệm chỉ nhìn thấy trong mắt anh là bình tĩnh như nước.



“Nhìn rất tốt.”



Dư Niệm trợn mắt nói dối:



“Tùy tiện mặc thôi.”



“Trước kia từng đánh bóng chứ?”



Cố Tần hỏi.



“Lúc đến trường có đánh qua.”



“Vậy rất tốt.”



Cố Tần đặt cái vợt vào trong tay cô:



“Nếu cô thắng tôi một bóng, tôi sẽ thưởng cho cô.”



“À?”



Dư Niệm không khỏi nhìn về phía anh:



“Cái gì… Thưởng cái gì?”



Cố Tần cười, nói:



“Cô muốn cái gì, tôi sẽ cho cô cái đó.”



Dư Niệm mím môi, đi theo Cố Tần đến trước bàn đánh bóng.



Anh ném quả bóng nhỏ qua, Dư Niệm gấp gáp vội vươn tay đón được.



“Cô phát đi.”



Chơi bóng với Cố Tần… Áp lực thật lớn.



Ngoài ý muốn Dư Niệm nhìn về phía Cố Tần, bởi vì khí thế của Cố Tần luôn là lạnh lùng cường đại sắc bén không đùa giỡn dây dưa dong dài cho nên mới quang vinh lấy về danh hiệu ” Đại Ma Vương trên sân bóng “, Cố Tần từng nói, chỉ một ánh mắt đơn giản của đối thủ, là anh có thể xác định được kết quả cuối cùng của trận đấu.



Mà Dư Niệm… Chỉ dựa vào thời gian đến trường tùy tiện quơ quơ đập đập, còn bị đối thủ hành hạ đủ các loại. Nhưng thi đấu bóng bàn cô lại thấy nhiều rồi, cho nên cũng có thể trông mèo vẽ hổ.



Dư Niệm nắm chặt vợt bóng bàn, đập quả bóng nhỏ màu vàng ở trên tay bay ra ngoài.



Không qua lưới.



Vậy thì quá xấu hổ rồi.



Dư Niệm cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Cố Tần, thần sắc anh không thay đổi, bình tĩnh không một gợn sóng.



“Thả lỏng một chút, làm lại lần nữa.”



Cố Tần nói, trong giọng nói tràn đầy trấn an.



Dư Niệm gật đầu, một lần nữa nhặt quả bóng lên, tiến hành lần phát bóng thứ hai, lần này… Trực tiếp vung mà không đập trúng.



“Thật ra lúc tôi đến trường chỉ đánh hai ngày…”



Dư Niệm ấp úng nói.



Vẫn bị chèn ép đấy.



Cố Tần cũng không tức giận, chậm rãi nói với cô:



“Cơ thể hạ thấp, hai đầu gối hơi cong lại, cổ tay thả lỏng, thử xem sao.”



Dư Niệm gãi đầu, dựa theo lời anh dạy làm lại một lần nữa, nhưng có thể vì nguyên nhân mình quá khẩn trương, làm như thế nào cô cũng đều cảm thấy không thoải mái. Nhưng vào lúc này, Cố Tần buông cây vợt bóng bàn ra, đi về phía cô.



Lúc Dư Niệm còn đang ngơ ngác, Cố Tần đi ra phía sau người cô, cơ thể cao lớn rắn chắc của anh chặt chẽ bao phủ Dư Niệm ở trong đó. Người Cố Tần dán sát vào sau lưng của cô, hai tay vòng qua…



Một khắc này, Dư Niệm giống như chìm sâu xuống đáy biển, 5 giác quan bị tước đoạt, chỉ còn lại hít thở không thông.



Bàn tay to lớn của Cố Tần bao trọn bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói của anh ngay ở bên tai, giọng nói trong trẻo giàu từ tính.




“Như vậy, cổ tay thả lỏng, đầu gối hơi cong lại.”



Đầu gối Cố Tần nhẹ nhàng đẩy chân của cô, chuyên tâm và ôn nhu dạy bảo học sinh sơ cấp là Dư Niệm.



Toàn bộ suy nghĩ của Dư Niệm bắt đầu bay xa, Cố Tần cùng cô gần trong gang tấc, người kia bộc phát ra hormone nam tính xoay chung quanh chặt chẽ bao phủ Dư Niệm ở trong đó. Cằm của Cố Tần gần như chống đỡ trên vai của cô, Dư Niệm hơi nghiêng đầu, nhìn đôi môi của anh lúc đóng lúc mở, nhưng Cố Tần nói cái gì, một câu cô cũng không nghe thấy…



Học sinh của anh lại thất thần rồi.



Cố Tần ngậm miệng, hai mắt rũ xuống nhìn về phía Dư Niệm.



“Dư Niệm…”



Cố Tần ở bên tai của cô, nhẹ nhàng khẽ gọi tên cô.



Dư Niệm nháy mắt mấy cái, gương mặt mờ mịt:



“À?”



“Tập trung vào.”



Bàn tay Cố Tần nắm tay của cô hơi nắm chặt lại:



“Cô như vậy… Lại khiến cho tôi…”



“Lại khiến cho… Cho anh?”



“Không có gì.”



Cố Tần đặt bóng vào tay của Dư Niệm, dẫn dắt cô phát bóng lần thứ nhất.



“Cứ như vậy, rất đơn giản.”



“Ừ.”



“Chúng ta bắt đầu đi.”



“Tốt.”



Cố Tần buông cô ra, một lần nữa về vị trí của mình.



Dư Niệm thả lỏng thở hắt ra, bắt đầu chuyên tâm đánh bóng cùng Cố Tần. Cô rất thông minh, Cố Tần chỉ điểm một chút, Dư Niệm đã có thể làm ra hình ra dạng. Cố Tần đánh bóng cùng cô tự nhiên sẽ không chăm chú, nên phóng nước cứ phóng nước, nên phát bóng cứ phát bóng.



Quả bóng cuối cùng, chỉ thấy quả bóng màu vàng nhạt bay qua lưới, bay bổng rơi xuống sân của đối phương.



“Ah nha!”



Dư Niệm vui mừng kêu ra tiếng, hai con ngươi của cô sáng long lanh nhìn về phía đối phương:



“Tôi thắng một quả bóng a?”



Giống như nhận được khen thưởng cho công lao lớn, hàng lông mày của Dư Niệm vì vui mừng mà gần như cong cong hết cỡ.



Cố Tần chuyển cây vợt bóng bàn trên tay, ánh mắt sáng quắc nhìn Dư Niệm, trong một cái nháy mắt, giờ phút này, anh đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thành tựu không hiểu, loại cảm giác thành tựu này mặc kệ anh cầm về bao nhiêu giải thưởng lớn đi chăng nữa cũng chưa từng được trải qua.



Kỳ diệu, lại khiến cho nhân tâm người ta phải hướng tới.



“Dư Niệm.”



“À?”



Cố Tần chỉ chỉ vị trí trước ngực của cô:



“Áo cô tung nút thắt rồi.”



Nụ cười trên mặt Dư Niệm lập tức cứng đờ, cô chậm rãi cúi đầu, vốn dĩ hai nút thắt trước ngực được cố định chặt chẽ chẳng biết lúc nào thì tung ra, lộ ra một mảng lớn da trắng như tuyết.



Mặt Dư Niệm đỏ bừng, sốt ruột vội vàng cầm cây vợt bóng bàn bảo vệ vạt áo trước ngực.



“Tôi về thay quần áo!”