Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim lảnh lót, không cần mở mắt cũng biết bên ngoài đã sáng choang.
Diệp Cuồng Ca không thèm đếm xỉa đến bàn tay đang tiến vào vạt áo hắn, lại trở mình tiếp tục ngủ. Không biết từ khi nào, y bắt đầu trở nên hay ngủ, miễn cưỡng lắm mới mở được mắt ra, mỗi lần rời giường đều mất tận nửa ngày…
“Sư phụ, đây có phải là mỡ không?” Mục Tử Minh sờ sờ bụng thịt mềm của Diệp Cuồng Ca, lơ đãng hỏi.
“Vậy thì đừng có sờ.” Gạt bàn tay đang loạn kia, Diệp Cuồng Ca tức giận nói.
“Thịt này con nuôi lớn, đương nhiên con muốn sờ.”
Mục Tử Minh nói vô tình, nhưng Diệp Cuồng Ca phải suy nghĩ. Từ bất trắc lần trước, đừng nói luyện võ, đến cả kiếm y cũng không chạm qua, cả người trở nên lười biếng, mỗi ngày bị Mục Tử Minh sành ăn hầu hạ, sớm trở nên sống như một ông cụ.
“Lát nữa ngươi cùng ta tỉ thí một trận.”
Mục Tử Minh lập tức thoải mái đáp ứng, lập tức thần bí nói rằng: “Có điều nếu sư phụ thua, phải đáp ứng con một điều kiện.”
Diệp Cuồng Ca hơi run, dáng vẻ mờ ám của đối phương khiến y có phần lưỡng lự.
“Điều kiện gì?”
“Chính là…” Mục Tử Minh cúi đầu, thầm thì bên tai y.
Không biết Mục Tử Minh nói gì đó, Diệp Cuồng Ca nghe xong càng đỏ mặt, đẩy đối phương ra, bực tức đáp: “Hồ đồ!’
“Đằng nào dù sư phụ có đánh bại được con, con cũng sẽ làm mọi cách để điều đó thành hiện thực.”
—
Đến giữa trưa, hai người đúng hẹn ra ngoài tỷ thí. Cảnh xuân hòa thuận vui vẻ gió êm dịu lướt nhẹ qua mặt, thời tiết cực kỳ phù hợp để luyện võ.
Diệp Cuồng Ca nắm chặt kiếm, trong lòng có hơi thất vọng. Không còn công lực như xưa, y cảm giác thanh kiếm đã làm bạn hai mươi năm có phần xa lạ, cảm giác người kiếm hợp làm một cũng đã biến mất. Trái lại Mục Tử Minh, hắn đứng cách đó ba mét, mặt mang nụ cười nhàn nhạt, dáng vẻ như đã dự liệu được mọi việc.
Vì công bằng, Mục Tử Minh chủ động đề nghị tỉ thí kiếm thuật, mà hắn lại đem kiếm mình ném sang một bên, dự định tay không tỉ thí.
Đây rõ ràng là xem thường y, Diệp Cuồng Ca tức giận cắn răng.
“Nếu sư phụ đã chuẩn bị xong, vậy liền bắt đầu đi.”
“Xem kiếm!”